Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 6: Tòa tháp ngược (5)




Hoàng Mộ Vân ho như xé ruột, gã không biết ông trời định an bài tương lai mình ra sao, lẽ nào để mặc gã chết trong cơn đau xé tim sẽ phổi thế này ư? Gã đương nhiên không muốn mãi cúi đầu trước bệnh tật, nhưng cảm giác khủng khiếp như thể lồng ngực đang nổ tung cứ lan dần khắp thân thể, khiến gã sống không bằng chết. Gã thường tưởng tượng bản thân đang giương buồm ra khơi, gió biển mặn mòi thổi đầy tràn khoang mũi, những thủy thủ người rậm rì lông, hai má đỏ hồng chuốc rượu Vodka cho gã đến sặc, gã ngà ngà say, nằm ngửa trên boong tàu mặc cho sóng biển lắc lư, mấy con ốc mượn hồn lẳng lặng bò qua đầu ngón tay.

"Có muốn lần nữa không?"

Giọng Bạch Tử Phong trầm khàn thì thào bên tai nhồn nhột. Hoàng Mộ Vân không dám hé nhìn, e mọi thứ cứ như vậy mà vỡ vụn, chỉ dám nhắm nghiền mắt, tưởng tượng ra vành tai như ngọc mỡ, cùng chấm chu sa mê hồn sau cổ nàng.

Không được mở mắt, không được nhìn!

Gã cảnh cáo bản thân như thế, tiếp tục tham lam hít hà thứ mùi hương cơ thể thanh thoát cao sang, đó là mùi của nàng, là hương thơm trộn lẫn giữa mùi bạc hà và sương hoa hồng, vì mùi hương độc nhất vô nhị này, gã không thể mở mắt.

"Có muốn lần nữa không?" Nàng truy hỏi.

Mùi phấn sáp sực nức ập vào mặt, biến sương hoa hồng lẫn bạc hà của Bạch Tử Phong thành hư không. Gã đành bực bội mở mắt, nén cơn hoa trong lồng ngực, tức tối quát: "Tiểu tiện nhân! Quấy rầy giấc ngủ của ta!"

Đào Chi không hề biết sợ, gõ gõ cái tẩu dài vừa hút thuốc vào thành giường gỗ tử đàn, bỏ ra sau chân, cười nói: "Vừa rồi thấy cậu Hai ngủ mơ ho dữ quá, em sợ chết mất."

Hoàng Mộ Vân chưng hửng nhìn bầu ngực lép kẹp hơi lấp ló của Đào Chi, cảm giác bi ai không khỏi trào dâng, gã không tính nổi mình còn được bao ngày tiêu dao thế này, vậy mà Bạch Tử Phong trước sau chỉ bừng nở trong những ý niệm phóng túng của riêng gã. Con người một khi có thể nhìn ra ngày cuối cuộc đời mình thì sẽ chẳng khiếp sợ gì nữa, chỉ còn rụt rè trước tình yêu.

"Ấy, nghe nói trong phủ gần đây có người chết, là chuyện thật hả?"

Dò la mấy tin đồn thổi từ khách hàng là sở thích duy nhất của cô nương có giá nhất Phong Nguyệt lâu này. Bình thường ả chỉ vắt óc nịnh cho khách vui, ngoài bài bạc rượu chè thì chẳng có tiêu khiển nào nữa, kỹ nữ lại không giỏi nữ công thêu thùa may vá, thú tiêu khiển duy nhất chính là ngồi lê mấy chuyện này.

"Em hỏi nhiều thế làm gì? Ta về đây!"

Hoàng Mộ Vân bóp nhẹ cằm Đào Chi, vứt một cuộn giấy bạc xuống giường rồi đứng dậy xỏ giày bỏ đi. Gã không thấy ả kỹ nữ mình bao bấy lâu nay xinh đẹp gì, ngày hôm ấy lần đầu tiên được đại ca Hoàng Mạc Như kéo đến Phong Nguyệt lâu, gã lập cà lập cập không dám ngẩng đầu, chỉ ngửi thấy từng chập hương phấn. Mấy lời buông tuồng cợt nhả cứ ríu rít bên tai, ồn ào khiến gã đau đầu. Gã không cẩn thận đánh rơi ly rượu xuống đất, vội cúi người định nhặt thì một nữ nhân đã nhanh nhảu ngồi thụp xuống nhặt trước. Gã nhìn rõ tướng mạo, thấy khi ả cúi đầu sau gáy có một nốt chu sa to bằng hạt đậu mỹ miều duyên dáng, khiến gã suốt mấy canh giờ tiếp đó, không một khắc nào chịu rời mắt khỏi ả ta. Đào Cho đã mèo mù vớ cá rán mê hoặc được cậu Hai nhà họ Hoàng, trở thành "truyền thuyết" trong Phong Nguyệt lâu như vậy đó.

Về sau ngẫm lại, gã cũng hơi hối hận, hằng tháng vung ngần ấy tiền vào một món hàng hạng ba như thế quả thật không đáng. Ngoài kỹ năng trên giường tàm tạm, ngay một lời êm dịu ngọt ngào ả cũng nói không xuôi, đặc biệt là cái giọng quê mùa đặc sệt, khiến mỗi lần ả mở miệng gã đều phải gắng nhẫn nhịn, coi như không nghe thấy. Đến nay hồi tưởng, gã không khỏi lẳng lặng giậm chân. ĐỐng tiền ấy nếu dùng cho Bạch Tử Phong sửa sang lại phòng khám có phải xứng đáng hơn không!

Đương nhiên, khiến gã bực bội không chỉ mình chuyện này. Con a hoàn Bích Tiên ở phòng mẹ chết thảm, mẹ Hai bèn điều chị Quế hầu hạ gã sang bên chỗ mẹ. Chị Quế làm đã lâu năm lại chỉn chu cẩn thận, là kẻ hầu đắc lực nhất trong phủ, Trương Diễm Bình vì thế đặc biệt xin lão gia giữ chị ở phòng gã, tiện chăm sóc bệnh tật của gã. Nào ngờ sau chuyện lùm xùm một loạt người chết, mẹ Hai liền kiếm cớ thuyên chuyển người hầu. Vốn chị Quế đã như miếng kim bài trong nhà họ Hoàng, vào tay người nào có nghĩa là người đó đang được sủng ái, nhưng Tô Xảo Mai cũng không tiện làm quá thẳng thừng, bèn từng bước tính kế, sớm muộn gì chị Quế cũng thành người phòng bà ta.

Mấy ngày nay, người nhà họ Hoàng đều bị lão gia cấm ra khỏi cửa, nhưng gã vẫn làm trái ý cha. Không phải vì trời sinh gã đã có tính phản nghịch, thực ra gã chỉ muốn giải tỏa bất mãn trước những chuyện khúc mắc trong gia đình này. Có điều hễ ra tới đầu phố Ngư Đường, cảm giác rối bời lạ lẫm lại ập đến với gã, bấy giờ gã mới ngỡ ngàng nhận ra bên cạnh mình chẳng có lấy nửa người bạn, vốn chẳng có nơi nào để đi, đành hết lần này đến lần khác bước qua bậc cửa chất chồng son phấn của Phong Nguyệt lâu.

Lúc quay về, màn đêm đã buông xuống, Hoàng Mộ Vân khẽ khàng lẻn vào từ cửa sau, ngang qua vườn hoa hồng trong sân, lại vòng qua hòn giả sơn bên mé phải phòng Hoàng Mộng Thanh. Vốn dĩ gã không nhất thiết phải đi đường xa thế này, đi tắt qua đình hóng mát bên cạnh vườn hoa sẽ gần hơn đôi chút, có điều như vậy lại nhìn thấy gốc cây nguyệt quế ấy. Gã vĩnh viễn không thể quên được đôi chân ló ra dưới tán cây tối đen như trùm kín mây mù - chân của Bích Tiên, vì được bó nên mu bàn chân lồi lên cao cao, tựa cái mà thầu hấp, trên các ngón chân nhỏ nhắn ngắn ngủn chằng chịt vệt máu khô.

Khó khăn lắm mới về đến phòng mình, Hoàng Mộ Vân lắc đầu quầy quậy, định xua đuổi những ký ức kinh tâm động phách ra khỏi cơ thể, chợt trông thấy chị Quế đang đứng châm hương muỗi trong lò sứ.

"Không phải chị được điều sang chỗ mẹ tôi rồi sao?" Gã ngoài ngạc nhiên còn có chút vui mừng, rốt cuộc vẫn ưng ý nhất người hầu gái già này, làm gì cũng chu đáo.

"Bà Ba nói bên bà có Ngâm Hương là được rồi, bảo tôi cứ quay về hầu hạ cậu Hai." Chị Quế mỉm cười trả lời. Chị từ xưa đã là vú em của Hoàng Mộ Vân, nên vẫn luôn coi gã như con đẻ. CŨng vì thân phận đặc biệt này mà bà Hai không vui, người đàn bà ấy luôn tìm đủ trăm phương nghìn kế giải tán tâm phúc của các phòng khác để tiện mình độc tôn.

Hoàng Mộ Vân cũng không nhiều lời, chỉ bảo chị Quế cởi hộ cúc áo dài, chẳng buồn rửa chân đã đi nằm luôn. Dạo gần đây, nóng nực thế nào gã cũng không đổ mồ hôi, vậy nên số lần dính dáng đến tắm rửa ngày càng ít. Chị Quế biết gã mệt, bèn vắt mảnh khăn ướt đưa gã lau chân tay, vừa định đem nước ra ngoài đổ thì thấy Tô Xảo Mai cùng hai nam bộc hùng hổ đứng trước cửa. Theo sau là Trương Diễm Bình vẻ mặt bối rối, đầu cúi gằm, còn không dám nhìn con trai đang trong phòng. Chị Quế thoắt thấy đầu óc tê rần, biết chuyện chẳng lành nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lên tiếng chào: "Bà Hai, bà Ba, sao muộn thế này..."

Lời còn chưa dứt, đã ăn một cái bạt tai, là do nam bộc Tô Xảo Mai dẫn tới động thủ. Chị Quế bưng mặt, không dám nói thêm lời nào nữa.

"Ài..." Tô Xảo Mai ngay tiếng thở dài cũng lạnh băng, càng khỏi nói đến nét lạnh lùng cả đời không tan nơi khóe mắt, "Chị Quế, chị là người lâu năm trong nhà họ Hoàng, sao chút quy định này cũng không hiểu thế? Cho dù không nể mặt bà Hai tôi thì cũng nên nể mặt lão gia và bà Ba chứ? Chuyển chị sang phòng bà Ba, lẽ nào còn thiệt thòi cho chị? Cứ cố tình chậy về bên này. Nếu kẻ dưới nào cũng kén chọn chủ nhân theo ý mình, vậy thì rốt cuộc là ai hầu hạ ai đây?"

Chị Quế chỉ quỳ tại chỗ dập đầu lia lịa, đương nhiên không dám mong chờ bà Ba đứng ra nói đây là chủ ý của bà. Bà Ba tuy có dung mạo như hoa như nguyệt, nhưng tính cách còn xa mới bì kịp nhan sắc, nhẫn nhục chịu đựng là chuyện cơm bữa.

"Chuyện gì thế?" Hoàng Mộ Vân nghe tiếng ồn cũng từ trong chạy ra, vừa thấy cảnh tượng ấy đã biết không ổn, vội nói, "Mẹ Hai, may quá mẹ tới, con cũng đang có việc muốn tìm mẹ. Mẹ con nhờ chị Quế qua đây chuyển lời là rất thích ăn dưa gang, nhưng con cũng ăn sạch rồi, đang tính sáng sớm mai qua thỉnh an mẹ Hai tiện hỏi xin mấy quả."

Một lời thẳng thừng chặn đứng dáng vẻ hung hăng của Tô Xảo Mai, bà ta không tiện phát tác tiếp, bèn cười nói: "Là chuyện này sao? Chỉ cần không phải canh ba nửa đêm, còn đâu bất cứ lúc nào muốn thì cứ sang lấy." Đoạn hờ hững quay qua liếc xéo Trương Diễm Bình, "Mẹ con trước đây đâu phải ham ăn ham uống gì, sao giờ lại lên cơn thế, muộn thế này rồi còn sai chị Quế đi kiếm cái ăn ở chỗ con trai, cũng không sợ bị người ta chê cười!"

Tô Xảo Mai nói xong bèn cầm khăn tay lau mồ hôi hai bên thái dương, định rời đi. Chị Quế vội đặt chậu nước xuống, quệt nước dính trên bắp chân đặng đi theo mọi người, nào ngờ vở hài kịch vốn nên hạ màn vẫn chưa thể khép lại như ý.

"Ở đây người đáng bị chê cười nhất, e là ai khác kia!"

Giọng Trương Diễm Bình cay nghiệt như lưỡi dao đâm về phía Tô Xảo Mai.

"Em Ba, lời này em nói ai thế?" Tô Xảo Mai thấy có ác ý, đành phải nghênh chiến, nhưng đường nét trên mặt không mảy may suy suyển, bởi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị đối phương sỉ nhục.

"Nói ai trong lòng người ấy tự rõ."

Trương Diễm Bình đột ngột khiêu khích Tô Xảo Mai khiến bầu không khí tức thì đông cứng lại, nét mặt chị Quế cũng trở nên căng thẳng, đại để chỉ có hai gã gia đinh hí hửng xem kịch hay.

Tô Xảo Mai túm lấy cánh tay Trương Diễm Bình, hai móng tay bằng sứ ngọc vút dài tựa hồ muốn găm vào da thịt bà ta: "Em Ba, đã nói ra đến đây thì đừng nuốt lại nửa sau làm gì, chi bằng nói cho rõ ràng, cũng tiện để đám kẻ hầu người hạ hiểu tỏ tường."

Nào ngờ Trương Diễm Bình dường như đã quyết lành làm gáo vỡ làm muôi, cười khẩy nói: "Tôi mà nói ra, bà Hai chị vẫn còn 'sáng rõ tỏ tường' trong lòng đám người làm mới là chuyện lạ đấy."

Tô Xảo Mai lúc này mặt đã xám ngắt, không sao ngờ nổi một người bình thường vốn răm rắp nghe lời cũng biết phản kháng, không nhìn lại xem cô ta trước kia thân phận thế nào!

"Em Ba đã không vui, bất kể ám chỉ ai cũng nên nói thẳng ra thì hơn, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì mà không tiện nói chứ. Thế này đi, hôm nay mọi người mệt cả rồi, Mộ Vân sức khỏe không tố, nên nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai chúng ta cùng đi gặp lão gia nói chuyện, em xem có được không?" Bà ta đành vịn đến lão gia, hòng trấn áp cảm xúc của Trương Diễm Bình.

Ánh trăng tàn nhạt nhòa bao trùm lấy khuôn mặt méo mó vì oán giận của Trương Diễm Bình, bà ta trên chỉ vẫn một tấm áo cộc lụa rộng rãi, bên dưới mặc váy, có vẻ vừa mới ngả lưng liền bị Tô Xảo Mai gọi dậy khởi binh vấn tội.

"Không cần chị quan tâm, giờ nói luôn được rồi. Đến nay trong phủ liên tiếp tai bay vạ gió, chị xem ra bình tĩnh gớm, cũng không sợ bốn oan hồn ấy tới tìm."

"Mẹ?" Hoàng Mộ Vân lo mẹ mất kiểm soát, đứng bên cạnh gọi giật một tiếng.

Gương mặt Tô Xảo Mai đã đanh lại đến độ dao đâm không lún, thốt ra từ nào từ nấy đều nặng như chì: "Yên lặng, ta muốn nghe xem giữa mẹ con và mấy oan hồn kia có qua lại gì mà biết bọn chúng sẽ tới tìm ta."

"Chị còn muốn chối?!" Trương Diễm Bình cuối cùng cũng lộ bản chất quê mùa, nhổ toẹt một cái, chỉ thẳng mũi Tô Xảo Mai mà mắng, "Vậy chị nói! Hôm Tuyết Nhi chết chị làm gì?"

"Ta đã làm gì?" Hai gò má Tô Xảo Mai quả nhiên giật giật.

"Chị chính vì Mạc Như mới tìm cách trừ khử nó!"

"Bà Ba chắc mệt rồi, để nô tì dìu bà về phòng." Chị Quế nén cơn sợ hãi, đỡ lấy tay phải Trương Diễm Bình định bước ra ngoài thì bị bà ta hất ra.

"Tô Xảm Mai, chớ cho rằng chị bây giờ đắc ý thì không ai biết chuyện xấu xa của chị, đợi khi đến tai lão gia, cũng chưa chắc chị thắng đâu!" Trương Diễm Bình mặt mũi đỏ phừng phừng, bàn tay cầm khăn tựa hồ muốn dộng thẳng vào trán Tô Xảo Mai.

"Chị Quế, dìu bà Ba vào phòng nghỉ ngơi, hôm nay không còn sớm nữa, ai nấy đều về ngủ cả đi." Tô Xảo Mai nói mấy câu này kèm theo một nụ cười. Đàn bà có thể vào lúc thích hợp áp chế cả oán độc lẫn phẫn nộ là đáng sợ nhất, Hoàng Mộ Vân có thể dự liệu những ngày tháng sau này, hai mẹ con gã ở trong nhà họ Hoàng sẽ càng sống không bằng chết.

Đỗ Xuân Hiểu ngồi bên giếng nước từng xuất hiện thi thể của tuyệt thế mỹ nhân kia, trải quân bài lên phiến đá xanh dùng để đậy miệng giếng, ánh mặt trời chói chang từ trên cao đổ xuống, khiến cô hoa mày chóng mặt. Cũng may phiến đá thấm nhuần không khí lạnh dưới giếng nên rất mát mẻ, cô liền nằm bò nửa người trên đó, để những nóng nực trong từng lỗ chân lông bốc hơi theo phiến đá.

"Đỗ tiểu thư?" Hoàng Mộ Vân mặc áo dài xanh lơ, cặp xương bả vai tựa hồ muốn xuyên rách vải áo.

"Cậu Hai có gì chỉ giáo?" Đỗ Xuân Hiểu uể oải đáp lời.

Gã bước lại gần cái giếng bỏ hoang, rải mười đồng bạc Tây lên phiến đá, nói: "Xem cho tôi một quẻ."

Đỗ Xuân Hiểu áp từng đồng bạc lên làn da dâm dấp mồ hôi, cảm nhận sự dễ chịu khi hơi lạnh thấm qua từng lỗ chân lông, tiếp đó nhìn xuống cánh tay lấp lóa bạc của mình lẩm bẩm nói: "Xem cho người nhà họ Hoàng, không lấy tiền."