Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 36: Đỉnh sức mạnh(1)




Đám tang Thượng Quan Giác Nhi được tổ chức ở nhà tang lễ Bảo Hưng, vì thân phận đặc biệt của nàng mà từ giám đốc công ty điện ảnh cho đến nhân viên khâm liệm không ai dám qua loa đại khái, đặc biệt việc chọn lựa người khiêng quan tài cũng cạnh tranh rất khốc liệt. Người được đôn lên thay Thượng Quan Giác Nhi đóng vai nữ chính trong bộ phim mới là Kỳ Vân sống chết đòi khiêng quan tài vì có thể xuất hiện trên trang đầu báo giấy không mất đồng nào, suốt mấy ngày nay hôm nào cũng xách túi to túi nhỏ chạy tới nhà mẹ Thượng Quan. Nào ngờ chủ trì tang lễ là Thi Phùng Đức kêu người chuyển lời, bảo cô ta không cần tham gia vào đội đưa tang, ông ta và mẹ Thượng Quan đã bàn bạc với nhau, chỉ chọn mấy người bạn tốt của nàng lúc sinh tiền khiêng quan tài. Ví dụ như chàng diễn viên trẻ khôi ngô Âu Sở Lương từng hai lần đóng cặp với nàng, và đạo diễn Phùng Cương mới đầu đã chọn mặt gửi vàng cất nhắc nàng lên làm nữ chính.

Còn về bản thân Thi Phùng Đức có nên khiêng quan tài không lại cần tranh cãi rất lâu. Mẹ Thượng Quan ôm con mèo cưng Bảo Bảo của con gái trong lòng, rầu rĩ nói với ông ta: “Tiểu Giác đáng thương, theo cái nghiệp diễn viên, hết giờ làm vẫn cứ diễn, chẳng bao giờ chịu nói thật với người mẹ này. Có thể thấy nó cũng chẳng ưa người khác đâu, nhất là ông chủ Thi đây, ông giúp nó, hay hại nó, bà già này rốt cuộc cũng không rõ nữa.”

Dứt lời, bà ta nhìn chằm chằm đống mảnh bát sứ vỡ khóc như mưa, nhất quyết không nhìn Thi Phùng Đức nữa. Ông ta đương nhiên biết niềm oán hận của người mẹ này với mình, đành ngượng ngùng tìm cớ rút lui. Bỗng dưng ông ta nhớ đến Chu Phương Hoa, cũng không biết cô ta ở trong nhà giam thế nào, chỉ biết bây giờ bảo ông ta quay về nhà chẳng khác nào đòi lấy cái mạng già của ông ta, khắp nơi đều có người của phòng cảnh sát túc trực, coi mọi người trong nhà như nghi phạm có thể làm loạn bất cứ lúc nào. Ông ta gác chuyện Thượng Quan Giác Nhi sang một bên, đầu tiên định tìm Chu Phương Hoa nghe ngóng tung tích con trai, nhưng nghĩ lại thì thấy hỏi vậy ngay giữa phòng cảnh sát chẳng khác nào để lộ hướng đi của Thi Thường Vân, chi bằng không biết gì hết, chuyên tâm lo liệu hậu sự cho Thượng Quan Giác Nhi trước đã. Đứng ở sân trước nhà Thượng Quan Giác Nhi, nhìn chằm chằm mấy bụi hoa trắng li ti dưới chân tường mọc đầy rêu đến hoa cả mắt, Thi Phùng Đức thấy lồng ngực nặng trĩu như đổ chì. Thiết nghĩ nếu từ đầu nàng chỉ sống như hoa rừng cỏ dại, có khi sẽ không đi tới bước đường này, đàn bà mang trên mình quá nhiều hào quang lộng lẫy vẫn luôn đoản mệnh.

“Ông chủ Thi, chớ nên đau lòng quá, em cũng không quấy rầy mọi người nữa mà về ngay đây. Hay anh cho xe tiễn em một đoạn được không?” Giọng nói ngọt như mía lùi của Kỳ Vân rót vào tai ông ta, tiếp đó đến lượt hương nước hoa thơm mát phả vào mũi. Ông ta nhớ lại năm năm trước mình vốn tới phim trường đón cô ta đi dùng cơm, nào ngờ vừa bước qua ngưỡng cửa đã va ngay phải Thượng Quan Giác Nhi đang khóc tức tưởi vì bị đạo diễn mắng, thế nên từ khi còn chưa nói chuyện với nàng, ông ta đã tiếp xúc với cơ thể nàng rồi, cảm giác đó là một người con gái mong manh yếu đuối, người mỏng, mệnh còn mỏng hơn.

“Để anh bảo lão Trương đưa em về, em cũng vất vả rồi, chạy đi chạy lại ở đây suốt mấy ngày.” Ông ta vẫn phải tỏ ra lịch thiệp, song lại thấy nụ cười mỉm trên mặt Kỳ Vân cực kỳ hời hợt. Rốt cuộc vẫn là diễn viên, biết trong trường hợp nào thì bày ra sắc mặt nào.

Cô ta vội hỏi: “Hai mắt ông chủ Thi đã thâm quầng lại rồi, hay là đi cùng em về nghỉ một lát?”

Ông ta gượng cười lắc đầu, cô ta có lẽ đã sớm lường tới câu trả lời này, quay lưng đi thẳng.

Ra tới cửa, Kỳ Vân lại bị một chàng trai trẻ thu hút. Anh chàng này cao to đẹp trai, giữa hai chân mày như tỏa hào quang lóa mắt, đúng là mỹ nam tiêu chuẩn, chỉ hiềm dưới cằm lại có vệt râu xanh chẳng ra hình thù gì, xem ra đã lâu rồi không tắm rửa cạo râu, tóc cũng bết dính lại. Điều khiến Kỳ Vân khổ tâm là, chàng mỹ nam ấy lại đang tiến về phía cô ta, cô ta vội bỏ kính râm xuống, tạo dáng tân thời nhất, chuẩn bị cho anh ta chữ ký. Không ngờ tới đối phương lại cười nói: “Chị Kỳ Vân, chị còn nhớ tôi chứ?”

Cô ta nghiêng nghiêng đầu, ngẫm nghĩ mất mấy giây mới sực nhớ ra, cười bảo: “Là phóng viên Đường của tờ Thân Báo đây mà! Ngưỡng mộ đã lâu!”

“Đâu có, tôi mới ngưỡng mộ danh tiếng chị từ lâu, còn muốn xin chị cho làm một bài phỏng vấn riêng nữa.”

“Ôi chao, tôi lấy đâu ra cái vinh hạnh ấy? Trước đây ở phim trường Hương tuyết hải anh chẳng cũng như bao người khác, đều chỉ vây quanh Thượng Quan Giác Nhi đấy sao, còn mắt đâu để ý đến diễn viên phụ hạng ba như tôi.” Lời lẽ của Kỳ Vân đầy sự đố kỵ, nhưng lại không hề bóp méo sự thật, trước đây danh tiếng của cô ta quả thật kém xa Thượng Quan Giác Nhi, gần như chìm nghỉm trong ghẻ lạnh.

Nhưng diễn viên nhỏ có sức nhẫn nại của diễn viên nhỏ, có những người mai danh ẩn tích, có những người lại vượt khó vụt sáng, dựa vào thực lực, dựa vào thủ đoạn, dựa vào khôn ngoan, dựa vào may mắn, hoặc dựa vào cái chết của một người khác. Con đường phấn đấu của Kỳ Vân trong giới điện ảnh, thực ra cũng không có gì khác với Thượng Quan Giác Nhi, vì vậy cô ta cắn răng chịu đực đến bây giờ, chính là đợi những phóng viên nổi tiếng như Đường Huy bước về phía mình đề nghị phỏng vấn riêng.

“Chị Kỳ Vân đang trách móc tôi sao, uổng cho tôi đã xem tất tật phim chị đóng không sót bộ nào, chị xem giờ có thời gian không, chúng ta nói chuyện được chăng?”

Hơi lạnh đầu đông thổi qua làm đỏ ửng chóp mũi người đi đường, Đường Huy chỉ mặc trên người một chiếc áo len cao cổ cùng áo vest dạ thô đã giặt tróc một lớp, trông chẳng hề chắn được gió. Ký Vân nghe anh ta nói chuyện thi thoảng lại khụt khịt mũi, không khỏi lấy làm thương cảm. Đường Huy vốn dĩ có sức hút vậy đấy, có thể khiến tất thảy phụ nữ phải nhượng bộ.

“Lên xe rồi nói.” Cô ta mở cửa xe, ghé mông ngồi vào trong, coi như đã là hành động xuống nước của minh tinh.

Trên đường, Đường Huy không tự chủ nổi cứ thấy ham muốn nổi lên, mùi hương nước hoa cùng loại với Thượng Quan Giác Nhi trên người Kỳ Vân khiến anh ta mê mẩn. Cũng may giữa chừng xe quành gấp một đoạn, anh ta nhờ thế sực tỉnh, vắt óc nghĩ ra vài câu hỏi, đại loại về quê nhà của Kỳ Vân, cha mẹ an cư ở đâu... Kỳ Vân mới đầu rất hào hứng trả lời, song dần dần cũng nhận ra người đặt câu hỏi đang nghĩ vơ vẩn tận đâu đâu, bèn làm mặt lạnh không trả lời nữa.

“Chị Kỳ Vân và cô Thượng Quan thông qua bộ phim Hương tuyết hải mà quen biết nhau phải không?” Đường Huy như thể phát giác mình có phần lạnh nhạt với Kỳ Vân, bèn để lộ hai lúm đồng tiền, nụ cười quánh đặc như sô cô la, nhưng lại rất ngọt.

Kỳ Vân tức thì làm ra vẻ thương tiếc, nói giọng rầu rầu: “Tôi quen cô ấy không phải từ bộ phim đó, mà là từ năm năm trước kia, chúng tôi tới trường quay Xuân giang hoa nguyệt dạ thử một vai phụ nhỏ, kết quả tôi được chọn đóng a hoàn còn cô ấy chỉ có thể rót trà nước cho mấy người ở tổ làm phim. Bấy giờ tôi vẫn chưa chú ý đến cô ấy, về sau mới nghe mọi người nhắc lại. Cũng không biết vì sao, lúc quay Hương tuyết hải, cô ấy và tôi đều còn trẻ, chưa hiểu chuyện, nhưng cứ trông thấy cô ấy là tôi lại căng thẳng, chắc vì cô ấy đẹp quá, con người lại không nham hiểm, thật hiếm có. Bởi vậy, về sau mỗi dịp đóng phim cùng cô ấy, tôi đều rất yên tâm, bởi không cần phải giành giật phân cảnh với cô ấy, cảnh nào là của tôi thì sẽ là của tôi, cô ấy thực sự sẽ giúp đỡ.”

“Nói vậy thì trong cuộc sống thường ngày chị hẳn là chị em thân thiết với cô ấy phải không? Chứ không phải đối thủ cạnh tranh đối đầu gay gắt như người ta đồn đại?”

“Ai bảo chúng tôi đối đầu nhau chứ?” Kỳ Vân nheo mắt, để lộ chút đáo để đáng yêu, “Chúng tôi tuy không phải chị em thân thiết, nhưng bình thường quan hệ cũng rất tốt, sống chứ có phải diễn kịch đâu, cứ phô ra cho người ta thấy mà làm gì, anh nói có phải không?”

Cô ta hiển nhiên đã nhập vai, tưởng tượng mình và người chết lúc sinh tiền là mối quan hệ “quân tử chi giao” nhạt nhẽo mà khăng khít, ánh mắt cũng theo đó trở nên mơ màng.

Đường Huy thừa cơ thăm dò: “Chẳng phải do mấy tờ báo lá cải bất lương bịa tạc đàm tiếu hay sao? Song có tờ báo từng đăng một bức ảnh của chị và Thượng Quan Giác Nhi, từ hồi hai người mới độ mười ba mười bốn, ngồi trên thuyền Nhật, mặc kimônô, chị còn ấn tượng gì không?”

Mẩu báo đen trắng chìa ra trước mặt Kỳ Vân. Đường Huy nhìn chòng chọc vào đôi mắt cô ta, bởi có đóng kịch giỏi thế nào, ánh mắt cũng không phải thứ biết lừa người.

Nào ngờ Kỳ Vân lại bật cười ha hả, rút trong túi ra một tẩu thuốc đẽo bằng ngọc phỉ thúy xanh biếc nguyên khối, rồi lại đủng đỉnh lôi hộp thuốc bằng bạc ra, mở nắp, rút một điếu thuốc gắn vào tẩu, sau đó cứ gác trên tay để nguyên vậy. Đường Huy sững sờ giây lát, cuống cuồng lục túi áo vest, định tìm bật lửa hoặc diêm nhưng nhớ ra mình không hút thuốc nên không có mấy món đồ tùy thân ấy, nên càng lúng túng hơn. Kỳ Vân lắc đầu, dửng dưng đưa bật lửa cho anh ta. Anh ta hoảng loạn nhận lấy, giúp cô ta châm thuốc.

“Cũng chẳng biết bọn họ lấy đâu ra ảnh hai cô gái người Nhật, kêu là tôi với cô ấy. Các anh tin cũng được, viết thêm mấy bài nữa đăng báo, coi như giúp tôi đánh bóng thêm tên tuổi. Nhưng nên nghĩ cho cô Thượng Quan đã ở nơi chín suối, chỉ viết về tôi thôi là được rồi, đừng nên liên lụy đến cô ấy, có được không?”

Những lời này quả khiến Đường Huy không biết xuống nước thế nào. Cũng may da mặt đã được nghề nghiệp tôi luyện cho dày cộp, nên anh ta vẫn tiếp tục truy hỏi: “Tôi cũng không tin, thế nên mới đem ra chọc cười chị Kỳ Vân đấy mà.” Anh ta vội vo tròn mẩu báo kia vứt ra ngoài cửa sổ xe, “Lại nói, chắc chị Kỳ Vân vẫn thường xuyên cùng cô Thượng Quan uống trà chuyện phiếm đánh mạt chược phải không?”

“Vì việc đóng phim nên bọn tôi cũng chỉ cùng ăn với nhau được đôi bữa cơm, thời gian còn lại đều thân ai nấy lo, không qua lại nhiều. Anh trông tôi thế này thôi, chứ bình thường tôi lười lắm, có thể ở nhà thì kiên quyết không ra đường đâu.”

“Vậy bình thường chị đến nhà cô Thượng Quan thì hai người làm gì?”

Kỳ Vân lập tức đanh mặt, nói: “Toàn mấy lời đồn đại vớ vẩn, tôi bình thường chẳng có chuyện gì mà phải đến chỗ Thượng Quan, bởi cô ấy tính tình lầm lì, cũng không thích bị người khác quấy rầy.”

“Thế thì lạ thật.” Đường Huy thấy đối phương đã vào tròng, bèn cười gian xảo, “Vậy chị Kỳ Vân mấy ngày nay sao lại biết nhà cô Thượng Quan mà tìm tới viếng vậy?”

“Hừ!” Cô ta cười gằn, “Còn không phải vì vụ án xác cháy giấu trong hòm mây kia bị khui ra, làm chuyện giữa cô ấy và Thi Phùng Đức lan truyền khắp nơi, lộ cả chỗ ở đấy sao? Tôi theo thông tin trên tạp chí tìm đến thôi.”

“Nhưng... hôm Thượng Quan Giác Nhi uống thuốc độc, nghe nói trên đường đưa đi cấp cứu, vì xe của Thi Phùng Đức bị nổ lốp nên đành phải đổi xe, chiếc xe được đổi sang hình như là xe chị...”

Kỳ Vân bật ra một tiếng cười giễu cợt, nói: “Anh lại nghe được ở đâu mấy lời ngớ ngẩn ấy, thế mà cũng tin?”

“Vốn tôi cũng không tin.” Đường Huy cười hì hì đáp, “Nhưng cô Thượng Quan lẽ ra phải đưa vào bệnh viện lớn cấp cứu, ông chủ Thi sợ sửa xe không kịp, lại gặp ngay chị đúng lúc đi ngang qua, bèn đổi sang dùng xe chị tạm thời chở cô ấy đến phòng khám cấp cứu do người Nhật mở. Khéo thay y tá trực hôm đó là một người bạn của tôi, cô ấy nói trông rõ rành rành, là chị và mẹ cô Thượng Quan đi sau Thi Phùng Đức, còn Thi Phùng Đức bế cô Thượng Quan đang hấp hối, bốn người cùng đến bệnh viện một lúc. Bấy giờ tuy chị dùng khăn trùm đầu, nhưng dù sao vẫn là đại minh tinh, khí chất ngời ngời, đương nhiên bị nhận ra. Người bạn của tôi rất mê điện ảnh, tan làm không có việc gì là lại chạy tới rạp chiếu phim, ảnh tạp chí chụp minh tinh treo đầy nhà, lẽ nào có thể nhìn nhầm?”

“Nhất định là nhìn nhầm rồi, hoặc anh vốn dĩ đang đặt điều bịa chuyện!” Kỳ Vân rít sâu một hơi thuốc, vết son đỏ in lên đầu tẩu bằng phỉ thúy một vệt hồng đào nhàn nhạt.

“Sao chị biết là tôi đặt điều bịa chuyện?”

“Nếu lời người bạn làm ở bệnh viện của anh nói là thật, vậy thì cô ta cũng chỉ có thể trông thấy tôi, chứ nhất định không biết xe Thi Phùng Đức nổ lốp giữa đường, phải không nào?”

“Chị Kỳ Vân quả nhiên là người thông minh!” Đường Huy vỗ tay tán thưởng từ tận đáy lòng, “Không giấu gì chị, cô y tá trực ban nói trông thấy chị quả không phải bạn bè gì với tôi, chỉ là để tìm hiểu viết bài về vụ án Thượng Quan Giác Nhi tự sát, tôi có bỏ ra chút tiền moi tin từ cô ấy. Còn chuyện xe ông chủ Thi nổ lốp thì là do tôi nghe mẹ cô Thượng Quan kể lại, bác gái cũng kể chị vừa hay lái xe qua con đường đó, bắt gặp bọn họ nên chủ động đề nghị giúp đỡ. Tiếc là mẹ cô Thượng Quan chưa từng xem phim, lúc ấy không nhận ra chị, tôi cũng phải bỏ nhiều công sức mới nghe ngóng được rõ thêm từ xung quanh.”

Kỳ Vân lắc đầu thở dài, nói: “Biết ngay mà... có thể thấy đàn bà con gái đều phải chịu thua trước anh.”

“Thế nên chị Kỳ Vân liệu có thời gian không, chúng ta cùng uống tách trà, từ từ nói về chuyện này? Một là câu chuyện đẹp chị thấy đồng nghiệp gặp nạn bèn ra tay giúp đỡ, nếu viết lên báo có thể tăng danh tiếng cho chị. Hai là một sự kiện trọng đại như cái chết của Thượng Quan Giác Nhi, nếu chúng tôi có thể sắp xếp tường thuật rõ ràng đầu đuôi quá trình cô ấy hấp hối, cũng coi như làm một chuyện tốt cho cô ấy. Chị thấy thế nào?”

Vừa dứt lời, xe đã dừng lại trước cửa nhà Kỳ Vân, một căn nhà hai tầng kiểu cổ, đơn sơ bất ngờ. Có thể là do vừa nổi tiếng chưa lâu, lại cũng chưa được đại gia nào để ý, nên tình hình tài chính của cô ta không hề dư dả như người ta tưởng tượng.

Kỳ Vân cùng Đường Huy xuống xe, song đến trước cửa thì chặn anh ta lại, cười nói: “Phóng viên Đường, chuyện này hôm nay nói đến đây thôi, người mất cũng đã mất rồi, có truy cứu thêm cũng có cứu được tính mạng cô ấy đâu, thế nên anh nên dừng lại đi. Còn không dừng lại, e là...”

Cô ta bỗng dưng ngắt ngang, vú nuôi lúc này đã ra mở cửa đứng sang một bên để cô ta vào nhà, không đợi Đường Huy kịp lên tiếng đã đóng rầm cửa lại, thái độ đầy đề phòng như thể coi anh ta là loại ong bướm thông thường.

Đường Huy đành quay người đi, nở nụ cười yếu ớt trước cảnh hoàng hôn, nụ cười ấy vừa mang vẻ chua xót, lại dường như có cả quyết tâm lao vào nước sôi lửa bỏng.