Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 21: Thế giới của Thi Thường Vân (15)




Thi Thường Vân phát tướng.

Vì liên tục một tuần nay, Đỗ Xuân Hiểu ngày nào cũng đem sô cô la Ý tới, cái thứ đó vị rất đắng , chỉ những người quyết chí giữ gìn tinh lực mới chịu cho vào miệng. Vốn dĩ đồ ăn nào càng giữ nguyên hương vị thuần túy càng giống như thuốc lá, khiến người ta hễ bập vào là nghiện, đây là kết luận cô mới rút ra từ hắn ta dạo gần đây.

“Cô Đỗ, vụ việc Tất Tiểu Thanh cô biết ít một chút thì tốt hơn, tập trung vào hướng đi của Bươm Bướm Nhỏ ấy, đó mới là con đường kiếm tiền của cô.” Thi Thường Vân uể oải duỗi lưng, giọng điệu vẫn như đang ngồi uống trà chiều trong nhà hàng Tây.

“Cậu làm sao biết tôi giúp ông chủ Tần bắt ma lại không kiếm được tiền?” Đỗ Xuân Hiểu cười tủm tỉm móc ra một điếu thuốc, đưa cho Thi Thường Vân, hắn xua tay từ chối, cô đành gõ một đầu điếu thuốc lên mu bàn tay, rồi ngậm vào miệng.

“Có vài bí mật, không biết không sao, biết rồi thì chỉ có chết. Đặc biệt là bí mật của Tần Á Triết lại càng không thể đụng tới. Lão nhờ cô bắt ma, chính là muốn cô đi tìm chết.”

“Tôi có oán thù gì với ông ta đâu, ông ta sao lại muốn tôi chết?”

Thi Thường Vân bấy giờ mới tỏ vẻ nghiêm trọng: “Vì cô xuất hiện ở đây quá nhiều.”

“Tầm bậy!” Cô nghếch cằm, cố không nhìn hắn.

“Huồng hồ cô không bắt được ma, trái lại còn khiến bà cả nhà họ Tần bị chấn thương sọ não. Đến giờ bà ta vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn chứ hả?”

“Ừ...” Đỗ Xuân Hiểu trầm ngâm nói, “Quản là cũng hơi ngơ ngẩn, miệng lúc nào cũng lầm bầm ‘Phật đường có ma’. Đến lúc hỏi kỹ thêm thì bà ta lại không kể được, chỉ ta con ma ấy chính là Tất Tiểu Thanh mặc áo đỏ, đột nhiên xuất hiện sau lưng bà ta, sau đó thoắt cái di chuyển sang trái sang phải, chặn đường không cho bà ta đi.”

Hắn bịt mũi, nói: “Cô dập thuốc rồi hẳn nói, tôi không ngửi quen mùi khói thuốc!”

Đỗ Xuân Hiểu không để bụng chuyện bị hắn bắt bẻ, di tắt đầu thuốc vào gót giày rồi vứt xuống đất.

Thi Thường Vân bấy giờ mới thở hắt ra một hơi, tiếp tục nói: “Cô e là cũng như tôi, đều là người không tin ma quỷ. Con ma đó đã muốn báo thù, vậy thì báo thù ai? Tất Tiểu Thanh ở nhà họ Tần hận ai nhất, cô đã nghĩ đến chưa?”

Cô nhìn mặt hắn, hồi lâu mới đáp: “Rồi, có khả năng cô ta bị một trong bốn người phụ nữ còn lại hại chết, nhưng không biết hung thủ thực sự là ai nên lần lượt tới hù dọa bọn họ, xem liệu có thể tìm ra chủ nợ hay không.”

“Nhưng trong lòng cô hẳn đã rõ ai có tội, ai vô tội rồi chứ?”

“Rõ rồi.” Cô gật đầu, “Có điều còn vài điểm kỳ lạ, tôi vẫn chưa nghĩ thông.”

“Ừm, là con ma bà hai gặp phải không?”

“Phải.”

“Và cả thái độ của ông chủ Tần với chuyện này nữa.”

“Chính xác.” Cô rùng mình gật đầu, tên tội phạm giết người trước mặt tuy là con thú bị nhốt trong lòng, nhưng từng giờ từng phút đều khiến cô cảm thấy áp lực gia tăng theo cấp số nhân.

“Joanna...” Mỗi lần hắn gọi cô bằng cái tên này, đều tựa hồ lại lột đi một lớp mạng che cô đã dày công bao bọc bản thân, sau đó tận hưởng nỗi thống khổ của cô khi bị phơi thây dưới nắng độc, “Hãy tìm cho ra Bươm Bướm Nhỏ, hoàn thành vụ giao dịch của chúng ta. Bằng không, sẽ còn những chuyện khác xảy ra, những chuyện cô không tài nào đối phó nổi đâu.”

Còn có thể xảy ra những chuyện khác sao...

Cô thần người, cố sức gạt đi lời “trù ếm” của hắn. Nhưng bước ra khỏi phòng tạm giam, ngẩng đầu trông thấy một dải nắng thu lợt lạt, cô lại lỏng người ra, lẩm bẩm trong miệng: “Hẵng đi nói rõ với ông chủ Tần đã vậy.”

Đỗ Xuân Hiểu vừa bước vào dinh thự nhà họ Tần đã hay tin Lâm Thị chết rồi. Vì quá kinh hãi, lại thêm chấn thương ở đầu, mời bác sĩ Tây y tới khám, nói là phải làm phẫu thuật mổ sọ, Tần Á Triết vừa nghe nói mở hộp sọ ra lấy cái gọi là cục máu đông, bèn tức thì nổi trận lôi đình, kiên quyết khước từ lời đề nghị trên, giương mắt nhìn Lâm Thị chết trên giường nhà, chỉ có một vú nuôi kề cận lúc sinh tiền ở bên hầu hạ.

Khi xác Lâm Thị được nhập liệm, ba bà vợ còn lại đều dẫn theo vú nuôi của mình tới xem, nói là muốn giúp một tay, nhưng thực ra có ý xem trò cười. Tần Á Triết chẳng buồn vạch trần, mặc bọn họ thi nhau đưa khăn lên chấm chấm mắt giả vờ giả vịt. Thấy Đỗ Xuân Hiểu liều mạng xông bừa vào, ông ta cũng không phật ý, chỉ sa sầm mời cô ngồi, rồi không hé răng gì nữa.

“Ông chủ Tần, chuyện ma quỷ ông nhờ tôi điều tra đã rõ chân tướng rồi, đợi hạ táng bà cả xong xuôi hay giờ ông muốn nghe luôn?” Đỗ Xuân Hiểu chẳng hề khách sáo ngồi phịch xuống, hớp ực ngụm trà.

Tần Á Triết nhìn cô, như cười lại như không, nói: “Ồ? Chi bằng cô Đỗ cứ nói luôn bây giờ đi.”

“Con ma này, chính là bà hai, bà ba và bà tư của ông.”

Hoa Lộng Ảnh quả nhiên là người đầu tiên nhảy ra, hai tay chống nạnh đi tới trước mặt Đỗ Xuân Hiểu, cả giận nói: “Cô chớ có nói bừa! Ba người chúng tôi đều bị ma dọa mà cô lại đi vu vạ cho chúng tôi!”

Đồ Kim Phượng cũng nổi nóng, đi thẳng tới trước mặt Tần Á Triết cằn nhằn: “Em đã sớm nói với ông rồi, loại đàn bà lập dị cổ quái này không đáng tin đâu, ông xem, giờ không bắt được ma lại bắt chằng người nhà chúng ta, mau đuổi cô ả đi cho xong.”

Tôn Di lại chỉ gục đầu lặng thinh, hai tay ôm bụng.

Gian phòng khách thoắt chốc ngập trong tiếng chửi mắng xen lẫn tiếng trách móc, ầm ĩ cả lên. Đỗ Xuân Hiểu không nói gì nữa, chỉ nhìn Tần Á Triết, tựa hồ đợi một mình chỉ thị của ông ta.

Tần Á Triết từ lâu đã quen với cảnh này, bèn cười ồ đứng lên, đập mạnh ly trà trong tay xuống nền nhà vỡ choang đột ngột lập tức dẹp yên mớ âm thanh ồn ào, tất cả mọi người đều nín thở cúi gằm, không ai dám nhìn ông ta.

“Cô Đỗ, tiếp tục đi.” Thấy xung quanh đã yên tĩnh trở lại, ông ta mới lên tiếng.

“Ban đầu, tôi cũng cho rằng sân sau có ma, nên mới ngớ ngẩn canh ở đó mấy đêm. Nhưng về sau, tôi nghĩ đến hai chuyện, một là con ma được miêu tả từ miệng bà hai là một cái bóng trắng vụt qua cửa sổ, còn con ma bà ba và bà tư nhắc tới lại là ma nữ áo đỏ, thế thì lạ thật, lẽ nào thực ra ở đây có hai con ma?”

“Hừ! Chưa biết chừng ma đó biết biến hình thì sao.” Tôn Di thình lình chen vào một câu.

“Nhưng con ma dọa bà cả lại vẫn mặc áo đỏ, tại sao chỉ có bà hai là nhìn thấy khác mọi người? Liệu có phải bà hai lúc đó cuống lên bịa bừa ra nên mới khác hình dung của hai bà còn lại hay không? Chuyện bà ba gặp ma, ngoài bản thân bà ấy, còn có chị Nguyệt là vú em theo hầu trông thấy, thế nên chị Nguyệt không giữ mồm giữ miệng mà đem tiết lộ chuyện gặp ma này cho bà tư, bà tư bấy giờ mới tương kế tựu kế diễn một vở gặp ma trong sân, mục đích là để ông chủ Tần biết trong nhà này có ma, vả lại không chỉ mình bà ấy trông thấy. Nhưng mục đích này...”

“Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi việc gì phải khiến lão gia tin chuyện trong nhà có ma chứ?”

“Bởi chỉ như vậy, các người mới dễ giả ma dọa bà cả chứ sao.” Đỗ Xuân Hiểu lại nở nụ cười mờ ám. “Hẳn là chuyện bà ba gặp ma đã bị bà tư biết được, thế nên hai người các vị bèn bàn bạc lấy đó làm lá chắn, nhân cơ hội trừ khử cái gai trong mắt.”

“Mày còn khua môi múa mép, tao xé toạc mồm ra đấy!” Hoa Lộng Ảnh rốt cuộc không chịu nổi nữa, mặt mày trắng bệch định xông lên ra tay, bị quản gia kéo giật lại.

“Vốn âm mưu dọa chết bà cả này không có phần của bà hai, nhưng vừa vặn làm sao, bà hai cũng thuận miệng bịa ra câu chuyện gặp ma, có khi còn chủ động xung phong giết giặc, gia nhập hàng ngũ nữa. Bà hai, tôi nói có đúng không?”

Tôn Di cắn chặt môi quay đầu đi.

“Thế nên sau khi dựng lên tin đồn ma quỷ kia, ba người các vị vững dạ, bắt đầu hành động, tối hôm bà cả bị dọa ma, bà tư sai quản gia gọi hết người làm canh đêm hôm ấy tới phòng ông ta đánh bài, như vậy, bọn họ có thể tự do hành động rồi, nào là để tóc dài che mặt, mặc sườn xám đỏ, trốn trong Phật đường dọa người. Bởi vậy bà cả mới hốt hoảng trước tốc độ di chuyển của con ma, bà ấy có chạy đằng nào cũng không thoát, thực ra là vì ba người các vị rõ ràng từ chính diện lẫn hai bên phải trái bao vây bà ấy, dọa bà ấy thất hồn nát thần tính, có đúng không?”

“Chứng cứ đâu?” Tôn Di có thể tạm xem như còn bình tĩnh, run giọng hỏi, “Thêu dệt thế này ai mà chả làm được, cô đem chứng cứ ra đây đi. Còn nữa, ba người chúng tôi việc gì phải hãm hại bà cả? Bà ta từ lâu đã chẳng còn hầu hạ gì lão gia nữa rồi.”

“Bà ấy tuy không hầu hạ lão gia, nhưng lại nắm được những bí mật xấu xa của ba người các vị, vì vậy mới có thể tùy ý gọi các vị tới Phật được, dùng chặn giấy dạy dỗ các vị để trút bực.” Đỗ Xuân Hiểu bước lên, thình lình kéo tay Tôn Di, cạy bung năm ngón tay, để lộ lòng bàn tay đỏ lựng tím bầm của cô ta.

“Là bí mật gì?” Câu này do Tần Á Triết hỏi.

“Hẳn là bí mật liên quan đến Tất Tiểu Thanh.” Đỗ Xuân Hiểu buông Tôn Di ra, đáp, “Vì vậy khi tôi nhắc đến chuyện ma nữ muốn báo thù, bà ba mới sợ đến như vậy.”

Đồ Kim Phượng đột nhiên quỳ thụp xuống, thoăn thoắt lê hai đầu gối xích lại gần Tần Á Triết, mếu máo nói: “Lão gia! Em quả thực đã nhìn thấy ma, đúng là đã nhìn thấy mà!”

“Đúng vậy!” Đỗ Xuân Hiểu gật đầu nói, “Bà ba đúng là đã nhìn thấy ma, chính chuyện này đã cho các vị linh cảm, vậy nên câu đố này, tôi chỉ giải đến nguyên nhân cái chết của bà cả, những chuyện khác hẳn còn phải đợi điều tra chứng cứ.”

“Nói vậy tức là, cô vu oan giá họa cho chúng tôi.” Tôn Di căm hận nói.

Đỗ Xuân Hiểu lại nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại: “Bà hai, tôi biết nỗi khổ của bà, sống ở nơi hang hùm miệng sói thế này, lại mang trong mình một cốt nhục nhỏ bé, muốn bình yên sinh con thật không dễ dàng, nhất là chuyện của Tất Tiểu Thanh càng khiến bà hoang mang bất an. Vì vậy bà mới lấy công làm thủ, đứng chung một trận tuyến với hai người phụ nữ còn lại, dốc lực tự bảo vệ mình.”

Tôn Di bây giờ mới câm nín, vành mắt cũng theo đó đỏ lựng lên.

“Phải, tôi không có chứng cứ rõ ràng chứng minh chuyện dọa ma trong Phật đường là do ba vị phu nhân làm, tất cả đều nhờ bài tarot nói cho tôi biết.” Đỗ Xuân Hiểu lấy ba lá bài, lần lượt phát cho ba bà vợ bé.

Của Tôn Di là Ngôi sao.

“Bà hai cam chịu để bà cả thao túng hẳn là liên quan tới cái thai trong bụng phải không? Đó là thứ bà dù đánh cược cả mạng sống cũng muốn bảo toàn, huống hồ là lòng tự tôn cùng chút đau đớn xác thịt. Nếu to gian đoán tiếp, thì trong lúc ba người các vị giả ma không biết là ai đã đeo vòng tay mã não vậy, đây cũng là bí mật cuối cùng bà cả nói ra trước khi chết. Các vị hẳn là sợ không dọa được bà ấy nên cố ý đeo cái đó để bà ấy tin oan hồn bà năm tác quái. Có điều ai đang nắm giữ món đồ trang sức thiết thân của bà năm, nhất định cũng biết tung tích của Tất Tiểu Thanh. Ông chủ Tần nếu muốn tìm bà năm, hỏi ba người họ là sẽ ra ngay kết quả.”

Đồ Kim Phượng nhận được lá bài Nữ tư tế.

“Bà ba quả thực đã gặp ma, giữa bà và bà tư, cũng nhất định có một người đã khởi xướng kế hoạch giả thần giả quỷ này. Song bà ba có từng nghĩ, bà đã có thể đóng giả ma dọa chết bà cả, vậy người khác cũng có thể giả ma dọa bà không?”

Lá Hoàng hậu trong tay Hoa Lộng Ảnh khiến Đỗ Xuân Hiểu mỉm cười.

“Bà tư, trong ba vị phu nhân ở đây, bà là người thông minh hơn cả, dùng diệu kế nhổ đi cái gai trong mắt. Nhưng bà dường như đã quên mất một chuyện quan trọng nhất, đó là trong sân thực sự có ma, hơn nữa còn là ác ma. Ngày nào chưa bắt được kẻ thù chịu tội, e là nó còn chưa chịu đi qua cầu Nại Hà đâu, bà đã có cách khiến con ma ấy chịu yên phận từ đây rồi chứ?”

Những lời này khiến Hoa Lộng Ảnh cứng họng, cơn tức giận tiêu tan sạch.

“Vì vậy các vị chớ nên buông lỏng cảnh giác, con ma nữ kia vẫn có thể quay lại bất cứ lúc nào lấy mạng kẻ thù của ả. Thêm nữa ngoài ma quỷ còn có con người đang dở trò. Ba vị phu nhân ngày sau lại càng phải lo lắng đề phòng rồi, vừa phải phòng ma, vừa phải phòng người ,cẩn thận kẻo đến cuối cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, thành ra hại người hại mình.” Dễ nhận thấy cô đã nói đến độ cao hứng, có phần không khống chế nổi nữa.

“Cô Đỗ.” Tần Á Triết cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng, “Cô theo quản gia tới phòng thu chi nhận năm trăm đồng bạc trắng, chuyện về sau không cần nhọc tâm nữa.”

“Vậy con ma thực sự bà ba gặp phải cũng không cần điều tra nữa sao?”

“Không cần.”

Hai chữ này từ miệng Tần Á Triết thốt ra, khiến người ta kinh hồn bạt vía. Đỗ Xuân Hiểu biết rõ những lời vừa rồi của mình nhất định sẽ khiến ba người phụ nữ vốn mang số mệnh đa đoan kia mỗi người nhận thêm một vết thương trí mạng trong đời, muốn cứu vãn song bất lực tòng tâm, trong đầu vô cớ hiện lên nụ cười bi ai bí hiểm của Thi Thường Vân.

Ba ngày sau, Đường Huy mua được từ đám săn tin một tin tức không báo nào dám đưa tin – ba bà vợ bé của Tần Á Triết nhất loạt bị đưa về quê nhà ở Hàng Châu tĩnh dưỡng, bao gồm cả bà hai Tôn Di đang chờ sinh.