Hôm nay Phong kéo tôi đi rạp chiếu phim, nó nói rằng có phim mới ra hay lắm. Thấy Phong như vậy, tôi cũng chỉ biết cười, dù sao thì tôi không hiểu nhiều về phim ảnh lắm.
- Ta da~ Hai vé xem phim đã sẵn sàng!
Cầm trên tay tấm vé xem phim, nhìn nhìn, tôi hỏi Phong:
- Hai tiếng nữa mới chiếu cơ à?
- Hì hì, mấy suất sớm hơn cháy vé hết rồi đó! Phim này đắt khách lắm đấy!
- Trời! Sao mày không đặt trước đi? Bây giờ ngồi đợi hai tiếng để mòn dép à?
Phong cười tít mắt:
- Mày quan tâm cái đấy làm gì! Tao bao mày đi ăn bỏng ngô, đảm bảo hai tiếng chỉ như một chớp mắt!
- Bây giờ ăn bỏng ngô rồi tí nữa xem phim ăn gì?
- Thì tao mua thêm bỏng chứ sao!
- Hôm nay hào phóng thế~
- Xời, đại gia mà, hôm nay tao bao mày hết, từ đầu đến chân!
- Nghe rợn thế mày, có ý đồ gì thì nhanh chóng khai mau.
- Tiền nhiều thôi~
-... Nhìn cái bản mặt vênh vênh của mày thấy ghét!
Đi ra quầy bỏng ngô, tôi giật mình nhìn hàng người xếp dài dằng dặc:
- Trời, hôm nay đông thế?
- Lại bảo không đi?
- Tao có quên mất hôm nay ngày gì không mày nhỉ?
Phong nhìn tôi, nói:
- Hôm nay 14-2.
- Ừ, rồi sao?
- Chả sao, 14-2 thôi.
- Nghe quen quen mà tao không nhớ ra là ngày gì hết mày ạ.
- Thôi khỏi cần nhớ.
- Ơ.. ơ
- Ơ quả mơ, đến lượt mình rồi kìa!
Nhân viên phục vụ nhìn chúng tôi cười hỏi:
- Anh chị muốn mua gì ạ?
- Cho mình 2 suất bỏng ngô, cỡ lớn, nhiều phô mai - Một người khách hàng ơn quầy bên cạnh nói cùng lúc với tôi.
- Anh chị có muốn mua đồ uống không ạ?
- 2 cốc milo, pha loãng giùm mình nhé! - Vẫn là hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tôi ngạc nhiên quay sang quầy hàng bên cạnh, người đang mua đồ có gương mặt mà tôi quen thuộc vô cùng.
Tôi sững người, cố gắng tìm lại tiếng nói của mình:
- Q...Quân...
Anh ấy nhìn về phía tôi, vẫn nở nụ cười như ánh sáng buổi sớm mai đầy ấm áp, thứ đã ủ ấm trái tim lạnh léo của tôi trong quá khứ:
- Thanh, trùng hợp thật đấy.
Tôi lắp bắp:
- V...vâng...
Phong khẽ nắm lấy tay tôi như tiếp thêm sức mạnh.
Nhìn thấy Phong, Quân nói:
- Em đến đây với Phong à?
- Ừm... Anh... Đi với ai thế ạ?
- À, đây, giới thiệu với em, đây là An, bạn gái anh.
Tôi sững sờ nhìn cô gái đứng sau lưng Quân, cô ấy... trông thật hạnh phúc...
Đúng lúc đó, giọng nói của nhân viên bán hàng vang lên:
- Bỏng ngô và đồ uống của anh chị đây ạ.
Phong nhận lấy đồ, đưa một nửa cho tôi, dắt tay tôi quay sang nói với Quân:
- Ngại quá, bọn tôi đi trước nhé!
- Ừ, tạm biệt!
Tôi yếu ớt nói:
- Tạm biệt.
Sau khi đã quay lưng đi, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cô gái kia chất vẫn Quân:
- Hai người đó là ai vậy hả? Sao anh thân thiết với họ thế? Nhất là với đứa con gái!
- Hai người bạn cũ thôi, em ghen hả?
- Hừ, ai thèm ghen chứ!
- Em ghen cũng đáng yêu nữa!
- Anh dẻo miệng vừa thôi!
...
Phải rồi, bạn cũ, giờ đây chúng tôi chỉ công là bạn cũ mà thôi.
Hoặc là bạn cũ, hoặc là người yêu cũ.
Là người trước thì có thể hẹn nhau đi ăn đi chơi vào một ngày đẹp trời nào đó, có thể thoải mái đùa giỡn, chào hỏi nhau khi gặp lại.
Là người sau thì chỉ có thể lướt qua như chưa hề quen biết, tất cả mọi điều tốt đẹp đã từng cùng nhau trải qua trong quá khứ chỉ là một giấc mộng phải quên đi. Và khi gặp lại chỉ có một nỗi ngượng ngùng đến lạ...
Anh ấy đã có thể thản nhiên coi tôi là bạn cũ rồi, vì sao tôi không thể?
Vì sao tôi vẫn luôn coi anh ấy là người yêu cũ?
Nếu tôi có thể coi anh ấy là bạn cũ, mọi thứ có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chúng tôi đã chẳng thể nào quay lại làm người yêu nữa rồi, tiếp tục làm bạn có phải tốt hơn hay không? Tốt hơn mối quan hệ gượng gạo này.
Người yêu cũ... chỉ là một người lạ...
Mà ta đã từng quen mà thôi...
Phong đặt bỏng ngô và đồ uống xuống, chúng tôi ngồi xuống khu vực chờ xem phim.
Nhìn tôi, Phong hỏi:
- Mày có ổn không?
- Tao...
- Muốn khóc thì mày cứ khóc đi, vai tao ở đây này.
- Nhưng...
- Khóc nhỏ thôi nhé, ở đây đông người lắm.
Ôm lấy Phong, tôi khóc. Tôi đã tự nhủ rằng mình không thể tiếp tục khóc nữa, nhưng khi nhìn thấy Quân, tôi không kiềm chế được bản thân mình.
Tôi cảm thấy mình đã làm rất tốt, ít nhất thì tôi không khóc trước mặt Quân, tôi đã không để lộ vẻ mặt yếu đuối nhất của mình trước mặt anh ấy.
Nhưng khi tựa vào vai Phong, tôi thấy bình yên và an toàn hơn rất nhiều.
Vậy nên tôi đã khóc.
Nước mắt tràn ra từ khoé mi, từng giọt, từng giọt nóng rát như muốn thiêu cháy hết thảy. Tầm mắt tôi nhoè đi, mọi vật dần trở nên mờ nhạt và không chân thật.
Nhắm chặt mắt, tôi gục đầu vào vai Phong.
Nước mắt tôi thấm ướt cả một mảng áo, nóng, và ẩm.
Mảng áo ấy đã chuyển hẳn sang màu sẫm rồi.
Tôi vẫn cứ khóc, Phong nhè nhẹ vỗ lưng tôi như rất nhiều năm trước nó đã từng.
Tôi nghẹn ngào:
- Chắc có lẽ... tao thực sự phải quên anh ấy thôi, Phong ạ...