Hôm nay tôi cảm thấy rất tệ, tôi đã không hoàn thành công việc được giao. Trong khi đó, tất cả đông nghiệp của tôi đã làm rất tốt. Họ cười vui vẻ và ríu rít trò chuyện về đủ thứ trên đời.
Và thế là tôi đã phát điên lên. Dạo này cảm xúc của tôi không được ổn định lắm, tôi đã hành xử một cách tồi tệ y như tâm trạng của tôi lúc đó vậy. Trước mặt các đồng nghiệp và cả sếp của tôi.
May là tôi chưa bị đuổi việc vì vô lễ với cấp trên.
Về đến nhà, đóng sầm cửa lại, tôi như tách biệt hẳn với thế giới ồn ào náo nhiệt ngoài kia. Ném chiếc túi xách xuống mặt đất, tôi thả người lên giường.
Mệt mỏi.
Đó là tất cả những gì tôi cảm thấy ngay lúc này.
Cả căn phòng ám một màu xám ảm đạm, dường như chuẩn bị chuyển tiếp sang đêm đen. Tôi không muốn bật đèn vào lúc này, quá chói mắt.
Úp mặt vào gối, tôi hét lên thật to, tôi mong những buồn phiền của tôi cũng sẽ trôi hết đi giống như tiếng hét ấy.
Thế nhưng, lúc tôi ngẩng đầu lên, nước mắt đã thấm ướt gối...
A... việc này chẳng hiệu quả gì cả... Vậy mà anh ấy đã nói rằng nó rất có ích...
Phải rồi, là Quân đã nói với tôi như thế...
Dường như tìm được một lí do hoàn mĩ, nước mắt tôi lại rơi.
Từng giọt, từng giọt lăn xuống khoé mi, biến mất dưới lớp gối. Tưởng chừng như nước mắt đã biến mất hết rồi, chỉ mình tôi biết, chiếc gối đã sớm ẩm ướt...
Quân từng nói với tôi, khi mệt mỏi, hãy úp mặt vào gối và hét thật lớn. Thế nhưng, khi có anh ấy, tôi chưa từng thử. Vì tôi không cần phải làm như vậy, tôi đã có anh ấy. Anh ấy sẽ luôn ở bên mỗi khi tôi buồn và kiệt sức, bờ vai anh ấy sẽ luôn ở đó, vững chãi và đáng tin cậy để tôi có thể dựa vào. Và anh ấy sẽ luôn sẵn sàng ôm lấy tôi những khi tôi cần nhất, để tôi thoải mái khóc to như một đứa trẻ ở trong lòng anh.
Tôi cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối và vô dụng. Tôi chỉ biết khóc.
Từ khi chia tay anh, ngày nào tôi cũng khóc. Tôi đang cố đổ lỗi cho cuộc đời hay sao?
Tôi cũng không biết nữa, tôi trở nên lười biếng tới mức không muốn làm gì cả. Mà dù có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng nhớ tới anh ấy. Tôi chỉ biết nghĩ về anh ấy. Tôi gần như không thể làm việc gì tử tế được cả.
Có lẽ là vì anh ấy đã quá nuông chiều tôi, chiều chuộng và cung phụng tôi như bà hoàng. Anh ấy luôn nói tôi là cô công chúa nhỏ của anh ấy.
Không tự giác được nở một nụ cười nhợt nhạt, nước mắt lại lăn xuống khoé mi.
Cho đến cuối cùng, anh ấy vẫn bỏ tôi mà đi. Tôi đã quá ỷ lại vào anh ấy suốt 5 năm qua, và giờ thì tôi trở thành một kẻ vô dụng. Vô dụng tới mức không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Nước mắt vẫn đang rơi, nóng hổi, mí mắt tôi đã đau nhức và nặng trĩu rồi...
Tôi thiếp đi lúc nào không hay...
(Táo: Táo đã gõ hơn 1000 từ, sau đấy chưa kịp lưu mà đã mất mạng, Táo phải gõ lại nên chương này khá ngắn và sơ sài. Mọi người đọc tạm nhé, mong mọi người thông cảm.)