Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 44: Kết cỏ




Trên chuyến tàu cao tốc trở về Phòng Linh Xu vẫn còn ngắm nhìn chiếc nhẫn cỏ ấy, Mr. Trâu nhắm mắt nịnh bợ: “Cái này rất đẹp, bé cưng, em khéo tay thật đấy.”

Đồng ý đính hôn là do xúc động nhất thời, nhưng cũng là suy nghĩ mà hai người đã giấu kín trong một thời gian dài. Giống như một lẽ tự nhiên, trong lòng muốn làm vậy thì cứ làm vậy thôi.

Họ chẳng phải nhân vật lớn gì, nào có nhiều vấn đề quanh co đến vậy.

“Kevin, Trung Quốc có câu ngạn ngữ là ‘Sống phải gan óc lầy đất, chết phải kết cỏ ngậm vành’.” Phòng Linh Xu nhìn về phía Trâu Dung Trạch bằng đôi mắt trong trẻo: “Tuy rằng nhẫn cỏ không phải ý nghĩa ban đầu của kết cỏ ngậm vành nhưng em cảm thấy hai câu này rất phù hợp với nghề nghiệp và chí hướng của chúng ta.”

Cậu giơ chiếc vòng cỏ lên soi dưới ánh mặt trời.

(*)“Sống phải gan óc lầy đất, chết phải kết cỏ ngậm vành” (生当陨首, 死当结草) xuất xứ từ “Trần tình biểu” của Lý Mật viết gửi Tấn Vũ Đế thời Tam Quốc; ý là khi còn sống thần phải hy sinh thân mình để đền đáp triều đình, chết cũng phải kết cỏ ngậm vành để báo đáp công ơn của bệ hạ. (Bản dịch trong “Tam quốc chí” do Bùi Thông dịch)

Kết cỏ ngậm vành ý chỉ sự đền ơn đáp nghĩa.

Vì người dân vì công lý, sống phải gan óc lầy đất, chết phải kết cỏ ngậm vành. Nó tuy đơn giản nhưng chứa đựng ý chí vững chắc không thể phá vỡ.

“Em làm ra, anh tặng cho em, đây chính là chiếc nhẫn đính hôn tốt nhất trong lòng em.”

—— Thật đúng là rất tài hoa, Kevin chống cằm nhìn cậu trong chốc lát: “Bé cưng à, em nói hay như vậy, có một chuyện quả thật tôi không biết có nên nói với em không.”

“Chuyện gì?”

Kevin hất cằm về phía túi áo của cậu: “Cậu Tiểu Phòng, xem túi áo của em đi.”

Phòng Linh Xu khó hiểu lục lọi túi áo —— Một chiếc nhẫn, bằng bạch kim, phía trên đính một viên kim cương to sáng lấp lánh.

“…… Ở đâu ra vậy?!”

“Vừa nãy lúc ôm em tôi đã bỏ vào.” Mr. Trâu cười với vẻ ái ngại: “Làm sao đây, vốn muốn cho em một niềm vui bất ngờ, kết quả là hình như nó không sánh được với chiếc nhẫn cỏ của em.”

Phòng Linh Xu thật sự ngây người: “Anh lấy đâu ra?!”

Trâu Khải Văn sờ lên mũi: “Đặt làm riêng theo yêu cầu của tôi ở cửa hàng trang sức, bên trong có tên viết tắt của tôi và em.”

“Không phải, anh đừng có nói lái sang chuyện khác. Anh mang từ Mỹ đến?”

“Phải, mỗi ngày tôi đều mang theo bên người, cũng may không làm mất trên núi Hồng Khánh.” Kevin đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn: “Mấy ngày nay vẫn luôn muốn đưa cho em nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp.”

Bọn họ đang ở trong một toa giường nằm không có hành khách khác, anh đóng cửa lại rồi kéo Phòng Linh Xu đang ngồi ngẩn người vào lòng: “Mặc dù không quý giá như chiếc nhẫn em tặng tôi nhưng viên kim cương xanh này tôi cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết, em xem nó xanh biếc như đôi mắt em…”

“Mắt em đen…”

“À, trong suốt như đôi mắt của em, vậy là không có vấn đề gì rồi.” Trâu Khải Văn miễn cưỡng trò chuyện một cách lúng túng: “Được rồi, tuy rằng nó không được hoàn hảo nhưng mong em vui lòng nhận lấy.”

Phòng Linh Xu cầm chiếc nhẫn kim cương ấy không biết nên nói gì, nó thật sự quá quý giá nhưng giá tiền chỉ là vấn đề thứ yếu.

“Kevin… Cảm ơn anh.”

“Bé cưng à, vào giờ phút quan trọng thì em lại không biết cách ăn nói.” Kevin đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cậu: “Những lúc như thế này thì phải nói ‘Em yêu anh’.”

Phòng Linh Xu đã kìm nén một lúc lâu, cậu sáng rực hai mắt rồi lao vào trong lòng Kevin: “Chú Trâu à, sao chú lại tốt với em như vậy chứ?”

Dù sao cũng không có ai, cứ làm nũng thoả thích.

Kevin không thể ngừng cười: “Diamonds are a girl ‘s best friend.”

“Em đâu phải girl!”

“Em là cục cưng.”

Phòng Linh Xu vặn vẹo trong lòng anh: “Sau này anh có thể đừng gọi em là bé cưng trước mặt người khác không?”

Không bé cưng thì là sweetheart, cảnh sát Trường An cũng cần phải có thể diện được chứ?

Kevin rất tán thành: “Đúng nhỉ, em xem Tổng giám đốc Kim và tình nhân của anh ta, “Gia gia”! Nick name đáng yêu bao nhiêu! Tôi cũng đặt cho em một cái tên thân mật để người khác không khó chịu —— Tên gì đây?” Anh xoắn một lọn tóc của Phòng Linh Xu: “Lúc trước em gọi tôi là gì? Trâu Đại Cẩu? Dựa theo thói quen đặt tên của người Trung Quốc thì em là Phòng Nhị Cẩu nhỉ!”

Phòng Linh Xu đấm anh một cái.

“Darling Nhị Cẩu,” Trâu Đại Cẩu tự cảm thấy vô cùng hài lòng: “Ban nãy ở trên phố đến cả nụ hôn đính hôn em cũng không cho tôi, bây giờ cũng nên bù cho tôi.”

Phòng Nhị Cẩu không lên tiếng, Phòng Nhị Cẩu ngọt ngào ngửa mặt lên.

Hai người cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại, ôm trong lòng tâm trạng vô cùng mềm mại, trao cho nhau một nụ hôn dài mềm mại.

Từ Nam Kinh đến Trường An phải đi mất sáu tiếng, nếu không phải giữa đường Mẫn Văn Quân gửi tin nhắn đến thì quả thật hai người họ có thể buồn nôn nguyên sáu tiếng đồng hồ.

Mẫn Văn Quân gửi bản tổng hợp những lời ghi chép của Lư Thế Cương.

“Gửi cho ông một phần trước.” Anh ta nhắn trong WeChat: “Còn một phần nhỏ đang chỉnh sửa. Trang này quản lý rất lộn xộn, nhiều dữ liệu không được sao lưu nhưng tôi cảm thấy mấy phần gửi cho ông cũng coi như hoàn chỉnh rồi.”

“Tất cả dữ liệu cũ hơn một năm đều không thể phục hồi.” Anh ta còn nói: “Nhưng từ đầu tháng tám ông ta lại bắt đầu niệm kinh. May là ông ta niệm lúc đó chứ không thì cái đống này đã bị xóa sạch từ lâu rồi.”

Đầu tháng tám, Lương Phong vừa mới mất, có lẽ Lư Thế Cương đã gặp mặt Lương Húc tại Cục Công an.

Áp lực tâm lý của ông ta tăng lên gấp bội nên đương nhiên sẽ nghĩ đến việc cầu xin sự phù hộ của Chúa, đúng là chết đến nơi mới lo cầu trời khấn phật.

“Mới một tháng mà sao đã không tìm được dữ liệu?”

“Trang web cứ ba tháng xóa một lần, vừa đúng lúc đầu tháng chín xóa sạch dữ liệu, máy chủ đặt ở Quảng Châu.” Tiểu Mẫn nói: “Đừng lo, cảnh sát Phật Sơn đã vào phòng máy rồi không thì sao nhanh thế được?”

(*)Quảng Châu và Phật Sơn là hai thành phố thuộc tỉnh Quảng Đông.

Chẳng mấy khi được dịp Tiểu Mẫn có tâm, phần tổng hợp này đã được chỉnh sửa sơ bộ nhưng trong đó có chứa rất nhiều hình ảnh ám chỉ khó hiểu cùng với vô số lời niệm kinh mang tính chất tôn giáo.

Phòng Linh Xu gửi cho anh ta một bao lì xì.

Mẫn Văn Quân đắc ý: “Oa, nhiều thế?! Đại gia đó sếp Phòng!”

“Vất vả cho ông rồi, mua cà phê cho mọi người giúp tôi.” Phòng Linh Xu nói: “Mua cho bố tôi mấy viên ngậm viêm họng, ông ấy hút thuốc nhiều chắc chắn khụ… Đừng nói tôi mua!”

Mẫn Văn Quân không nói gì mà nhắn lại một biểu tượng cười mờ ám.

Kevin ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng cũng không khỏi buồn cười: “Em quan tâm ông ấy sao không dám cho ông ấy biết chứ?”

“Còn lâu em mới quan tâm ông già.” Phòng Linh Xu đẩy anh: “Xem qua cái này đi.”

Ngồi trên tàu hỏa lắc la lắc lư hai người họ châu đầu xem một lúc lâu mới đoán ra “Song Tử” chính là La Quế Song, còn “Đức Tử” thì là Lữ Hiền Đức.

Hai người đều tập trung toàn bộ tinh thần, đây là một trò chơi giải đố quyết định thắng thua.

Chỉ là vẫn chưa biết phần thưởng sẽ được bao nhiêu.

Trình độ văn hóa của Lư Thế Cương không cao, ở thôn Sa Trường ông ta là một người có học thức nhưng những gì viết ra thật sự là khó nói thành lời. Điều khiến hai người Trâu Phòng cảm thấy nực cười là La Quế Song giết bao nhiêu người như vậy nhưng Lư Thế Cương chỉ nhớ mãi đến cái chết của Lữ Hiền Đức.

Dù sao đó cũng là vụ mưu sát tự tay ông ta tham dự, lương tâm bị cắn rứt nên đã thực hiện sám hối nhấn mạnh vào nó.

Trong bản ghi chép ông ta viết: “Song Tử nói với tôi lý do tại sao lại dẫn Đức Tử theo. Bởi vì bà mẹ già của cậu ta chẳng hiểu gì cả, vừa câm vừa điếc, tiền mà cậu ta kiếm được sẽ là của chúng ta…”

La Quế Song đúng là nham hiểm, bắt đầu từ ngày gã lôi kéo Lữ Hiền Đức đi làm công xa thì đã có âm mưu muốn âm thầm chiếm đoạt tiền thù lao của Lữ Hiền Đức. Có thể suy ra cho dù Lữ Hiền Đức không phát điên vì bị đạn bắn trúng thì La Quế Song cũng có những cách khác để ông ta chết tại Myanmar.

Sức hấp dẫn của khoản thù lao này thật sự quá lớn.

“Đức Tử điên rồi, Song Tử muốn giết cậu ta, Tiger (nghi ngờ là đội trưởng đội lính đánh thuê) bảo anh ấy đừng làm vậy, tôi cũng không đành lòng để Hiền Đức chôn ở đất khách. Tôi khuyên Song Tử, tiền ở trong tay mẹ của Đức Tử, cậu ta chết rồi thì mẹ cậu ta nhất định làm tang sự lớn cho cậu ta vậy thì sẽ phải tốn tiền, không bằng điên vẫn cứ đưa về. Rồi cũng không biết tôi bị cái gì nhập mà tôi nói ‘Anh và Đức Tử trông giống nhau, mẹ của cậu ta chẳng phân biệt được hai người là ai với ai’…”

Kế tạm thời của Lư Thế Cương là muốn ổn định La Quế Song và cứ thế hai người đã lên kế hoạch giả mạo danh tính. Trong quá trình âm mưu giết Lữ Hiền Đức thì La Quế Song đã lừa ông ta uống rượu mạnh cùng thuốc phiện sống, tuy mưu sát thất bại nhưng lại phá hỏng dây thanh quản của Lữ Hiền Đức.

Một tên điên bị câm thì chẳng khác gì một con rối.

“Song Tử nói tiền của Đức Tử thì tôi và anh ấy chia bốn sáu…”

Phía sau viết rất nhiều chuyện vụn vặt mà họ trải qua ở Kokang, còn có cả mấy lời cầu nguyện với Chúa sáo rỗng vớ vẩn, Phòng Linh Xu không dám lướt qua nên chỉ có thể kiên trì đọc hết.

Ở trên tàu hỏa tán gẫu đùa giỡn thì không cảm thấy gì nhưng sợ nhất là tập trung đọc sách báo. Những người tinh thần yếu chỉ đọc một lúc là sẽ thấy hoa mắt chóng mặt, huống hồ những lời khai nhận về hành vi phạm tội của Lư Thế Cương thật sự khiến người ta kinh tởm.

Lư Thế Cương nhát gan thật, nhát gan đến mức chỉ cần có thể giữ được mình thì không ngần ngại tổn hại đến lợi ích của bất cứ ai.

Kevin thấy sắc mặt của Phòng Linh Xu càng ngày càng nhợt nhạt thì ôm cậu rồi nói: “Đừng xem vội, chuỗi bằng chứng sau này xem cũng vậy thôi.”

(*)Chuỗi bằng chứng là một thuật ngữ trong pháp luật, chỉ một chuỗi các chứng cứ được hình thành bởi một loạt các sự kiện và đối tượng khách quan.

Phòng Linh Xu thật sự mệt mỏi, từ khi được cứu khỏi núi Hồng Khánh thì gần như cậu mới chỉ ngủ ngon được một đêm, tính từ trước đấy nữa thì có lẽ khoảng một tuần rồi không ngủ tử tế. Điều này Trâu Khải Văn rõ hơn bất cứ ai bởi vì đêm nào Phòng Linh Xu cũng thảo luận vụ án với anh.

Phòng Linh Xu ngửa người ra nằm trong lòng anh: “Ái phi, trẫm không sao, ngươi đọc từng chữ từng câu của quyển sổ gấp kia cho trẫm nghe.”

“Sổ gấp nào?”

“Ôi trời, con người anh sao lại không biết phối hợp diễn chứ.” Phòng Linh Xu nhắm mắt chỉ tay về phía điện thoại của cậu: “Sổ gấp của trẫm là cái đấy đấy. Trẫm lười xem, ngươi đọc cho ta nghe.”

Đột nhiên cosplay khiến sự lo lắng trong lòng Kevin cũng chuyển thành buồn cười: “Có phải bây giờ cảm thấy có tôi bên cạnh rất tốt đúng không?”

“To gan, trước mặt trẫm thì ngươi phải tự xưng nô tì.” Bệ hạ Phòng mới vừa bị ép làm Quý Phi trước mặt Trịnh Mỹ Dung, hiện tại cậu muốn lấy lại chí khí đàn ông: “Đừng nhiều lời nữa. Trâu Phi, trẫm thích nhất là giọng nói nam thần của ngươi, âm thanh vang dội du dương khiến người nghe tỉnh táo. Quốc gia đại sự không thể có sai lầm, đọc mau đọc mau.”

Trâu Quý Phi hết cách, từ trước đến nay anh chưa bao giờ lay chuyển được ý định của Phòng Linh Xu nên chỉ có thể đỡ lấy đầu Hoàng Thượng rồi lĩnh chỉ: “Được, tôi —— nô tì đọc. Hoàng đế bệ hạ, người nằm yên một chút.”

“Cơ ngực của ái phi khiến lòng trẫm sung sướng.”

—— Những câu chữ dù lộn xộn đến đâu mà qua giọng đọc của Trâu Dung Trạch thì cũng trở nên vô cùng êm tai. Chỉ là lời lẽ vụng về nhưng Mr. Trâu lại đọc một cách nghiêm túc nên có cảm giác hài hước khó giải thích được, như thể đang ngâm nga lời thoại tuồng kịch nào đó.

Hai người vừa đọc vừa cười, mệt nhọc cũng tiêu tan.

Bất chợt Kevin ôm cậu chặt hơn: “Linh Xu, nghe đoạn này —— Hồ tới nhà tôi ức hiếp Thu Ngọc, Thu Ngọc nôn nóng không còn cách nào khác bèn đâm gã ta một nhát. Chính Song Tử đã cứu cô ấy, Song Tử sợ gã ta giở trò nên lén lút trèo vào từ cửa sổ… Tôi không ngờ Song Tử lại tàn nhẫn như vậy, anh ấy gi3t chết Hồ.”

Phòng Linh Xu chấn động trong lòng, cậu đột ngột ngồi dậy từ trong lòng Trâu Khải Văn  —— Bọn họ đều nhớ Trương Thu Ngọc là vợ của Lư Thế Cương. Còn nạn nhân của vụ án mở đầu loạt án Kim Xuyên họ Hồ.

Ông ta là Phó Ban giải tỏa và di dời huyện, phụ trách công tác phá dỡ trong thôn. Vào đêm xảy ra vụ án, ông Hồ chết trong nhà Lư Thế Cương.

—— Đây là lời khai sáng tỏ với thế giới đầu tiên của vụ án Kim Xuyên!

Trâu Khải Văn bị cậu đè mà rên lên một tiếng: “Hoàng đế bệ hạ à, bên dưới người là hạnh phúc cả đời của người, nhẹ chút.”

“Trời ơi đừng nói nhảm nữa em xoa cho anh, đọc tiếp đi!”

“…?”

Xoa? Vẫn không được, không được.

Trâu Khải Văn nhịn cơn đau “bi” lại tiếp tục đọc: “Tôi muốn cứu nhưng không cứu được, cơ thể đã cứng lại rồi… Song Tử bảo tôi đừng nói gì cả. Anh ấy cầm đồ chạy đi, mấy thứ bẩn thỉu đều chôn phía sau nhà anh ấy.”

—— Cơ thể đã cứng lại rồi. Thời gian ngắn như vậy làm sao thi thể đã cứng được?

“Co cứng tử thi.” Kevin và Phòng Linh Xu không hẹn mà cùng bật thốt lên, Phòng Linh Xu cảm thấy ớn lạnh sau lưng: “Đây là gi3t chết trong tích tắc trong chiến đấu.”

(*)Co cứng tử thi là một hiện tượng hiếm gặp, chỉ tình trạng khi một người sắp chết các cơ ngay lập tức cứng lại, co rút và nhanh chóng chuyển sang trạng thái cứng đờ, cố định tứ chi trong tư thế lúc sắp chết. Thường xảy ra khi lúc còn sống bị chấn thương sọ não hoặc thần kinh căng thẳng, suy kiệt cực độ.

Chu Đồng Bưu không khen bừa, La Quế Song quả thật là một sát thủ giỏi.

Chi tiết này đã tái hiện rất rõ ràng tình hình lúc đó của vụ án, chắc chắn ông Hồ đã bị gi3t chết trong lúc vận động mạnh. Bởi vì theo tình hình mà cảnh sát Quan Trung nắm được thì tối hôm đó Lư Thế Cương đã chạy đi báo cảnh sát, khi ấy thi thể vẫn xuất hiện tình trạng co giật.

Với xác chết bình thường thì nhanh nhất cũng phải từ một đến ba tiếng đồng hồ mới xảy ra trạng thái cứng ngắc, còn sự co giật thì sẽ xảy ra ngay sau khi chết. Vì vậy lúc đó cảnh sát Kim Xuyên lập tức nghi ngờ là Lư Thế Cương giết người, cũng không nghĩ rằng ông ta có khoảng trống để giấu hung khí và quần áo dính máu trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy.

Đáng tiếc là họ lục soát khắp mọi nơi trong nhà Lư Thế Cương cũng không tìm được hung khí, trên người Lư Thế Cương chỉ có vết máu bị dính khi ông ta ôm Trương Thu Ngọc.

Lư Thế Cương cũng không có đủ thời gian để gây án, đây cũng là điểm mà lúc trước Phòng Chính Quân vẫn luôn lưỡng lự. Đến khi xảy ra vụ án giết người thứ hai thì Lư Thế Cương đang bị tạm giam nên Phòng Chính Quân cũng không thể nói rằng ông ta có tội.

“Kevin, giờ thì em đã hiểu tại sao nạn nhân của vụ án Kim Xuyên đều quỳ rồi bị trói lại.” Phòng Linh Xu bỗng nhiên hiểu ra: “Ông Hồ bị La Quế Song khống chế, tư thế quỳ của ông ta là tư thế bị chế ngự trong khi đọ sức. Vì để che mắt mọi người nên La Quế Song vẫn tiếp tục dùng hình thức giết người này.”

E rằng lời đồn “Sát nhân nghĩa hiệp” xuất hiện dồn dập lúc bấy giờ đã mang đến cảm hứng cho La Quế Song.

“Cũng có thể kết tội Phùng Thúy Anh, bà ta cung cấp chứng cứ giả.” Phòng Linh Xu liên tục nhớ lại chuyện lúc trước: “Lúc đấy bố em đã điều tra ‘Lữ Hiền Đức’. Gã khai tối đó ở nhà chăm sóc mẹ cùng Phùng Thúy Anh. Phùng Thúy Anh làm nhân chứng vắng mặt cho gã.”

Khi ấy không ai ngờ được ‘Lữ Hiền Đức’ này là La Quế Song đóng giả, Phùng Thúy Anh cũng là mẹ của gã đương nhiên sẽ cung cấp chứng cứ giả cho gã!

Vậy nên có thể nói thế này, Phùng Thúy Anh không chỉ biết rõ thân phận của La Quế Song mà ít nhất còn biết tường tận về hai vụ gã sát hại ông Hồ và Lữ Hiền Đức!

Mọi mắt xích đều khớp nối. Câu đố mà năm đó Phòng Chính Quân không có cách nào tháo gỡ toàn bộ đã xâu chuỗi với nhau.

“Bà già xảo quyệt này.” Phòng Linh Xu bực tức nói: “Tốt nghiệp Học viện Hý kịch Trung ương hả? Mười lăm năm, bà ta diễn phim truyền hình dài tập đấy à?!”

Cậu có tư cách gì mà nói người ta, bản thân cậu là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc ngành diễn xuất.

Trâu Khải Văn đọc đi đọc lại nhiều lần đoạn vừa rồi, “‘Phía sau nhà’ là nơi quái nào?” Anh cau mày: “Kiểu xưng tội này chẳng chân thành gì cả.”

“Đủ chân thành rồi.” Phòng Linh Xu quay đầu lại: “Ở Trung Quốc thi hành khoán ruộng, ruộng vườn của mỗi gia đình đều có giới hạn. Vào năm 2000 gia đình của La Quế Song được phân miếng đất nào hoàn toàn có thể tra được, sau đó thu nhỏ phạm vi thành ‘sau nhà’ thì nhất định có thể tìm ra.”

“Không phải La Quế Song, hẳn phải là Lữ Hiền Đức.” Kevin sửa lại lời cậu: “Lúc này họ đã về nước, La Quế Song giả mạo Lữ Hiền Đức vì vậy chắc hẳn đồ được chôn ở gần nhà Lữ Hiền Đức.”

“Không.” Phòng Linh Xu phản bác anh: “Em là La Quế Song thì còn lâu em mới ngu đi chôn đồ đằng sau chỗ ở của mình. Chôn ở chỗ Phùng Thúy Anh là an toàn nhất vì nhà bà ta có người điên, sẽ chẳng có ai nghi ngờ.”

Bọn họ không ai thuyết phục được ai, Kevin giang hai tay ra: “Thôi, để cha em liên hệ với cảnh sát Kim Xuyên đào nó ra xác định thắng thua. Nếu tôi thắng thì em phải hôn tôi 100 cái, còn em thắng thì tôi hôn em 100 cái.”

“Anh biến đi.”

Bọn họ không thể đoán được La Quế Song đã chôn cái gì, sau một lúc suy nghĩ thì Trâu Khải Văn nói: “Hầu hết các vụ bắt đầu của loạt án giết người hàng loạt đều rất vội vàng và vụ án Kim Xuyên lại càng có khuynh hướng giết người do cảm xúc kích động. Những thứ La Quế Song mang đi chắc hẳn là hung khí và quần áo dính máu mà cảnh sát mãi vẫn chưa tìm được.”

Sự ngờ vực vẫn quẩn quanh trong đầu họ, thôn Sa Trường từng trải qua việc giải tỏa và di dời, nếu như La Quế Song chôn đồ ở gần thôn thì tại sao lúc phá dỡ không phát hiện ra những tang vật này chứ?

“Chúng ta vẫn phải đi Kim Xuyên một chuyến.” Phòng Linh Xu nói: “Cứ làm phiền người ta mãi là một phần, nhưng tự mình đi xem hiệu quả hơn gọi điện thoại cả nghìn lần.”

Kevin không lên tiếng.

Im lặng một lúc lâu thì anh xoa trán nói: “Vụ án này đúng là khó diễn tả, điều cuối cùng tôi muốn tin chính là đây —— Động cơ phạm tội lúc ban đầu của La lại là có ý tốt.”

Chẳng trách bao nhiêu năm qua Lư Thế Cương vẫn luôn sợ La Quế Song nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu vạch trần gã.

La Quế Song có ơn cứu mạng với vợ ông ta, điều này cũng có thể giải thích cho việc vì sao ông ta tình nguyện nuôi nấng La Hiểu Ninh.

Nếu đúng như lời sám hối cay đắng lại đen tối của Lư Thế Cương thì ông Hồ đã ỷ vào quyền thế làm nhục Trương Thu Ngọc đang mang thai, có lẽ ông ta đã có âm mưu quấy rối Trương Thu Ngọc từ nhiều ngày trước khi chết.

Phòng Linh Xu từng xem ảnh của Trương Thu Ngọc, tuy rằng đã già nua nhưng dáng vẻ thướt tha vẫn còn thấp thoáng, có thể suy ra hai mươi năm trước bà thật sự vô cùng xinh đẹp, mang thai cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của bà.

Quan Trung sản sinh ra mỹ nữ, quê hương của Điêu Thuyền và Dương Quý Phi đều ở nơi này, nhưng vẻ đẹp không phải là lý do để bị xâm hại.

Sự phẫn nộ của người dân thôn Sa Trường đã nói rõ tất cả, hành vi của ông Hồ quả thật khiến người ta phải khinh thường. Cho đến hôm nay tuy rằng họ sợ hãi trước sự tàn bạo của hung thủ giết người hàng loạt nhưng vẫn chưa bao giờ ngừng sự chỉ trích đối với ông Hồ. Ông ta ức hiếp thôn dân có nhà bị giải tỏa lại còn muốn giở trò với Trương Thu Ngọc đại diện Hội Phụ nữ.

Trương Thu Ngọc vì tự vệ nên đã đâm ông Hồ bị thương, sau đó được La Quế Song đến đúng lúc cứu.

“Đây là tự vệ chính đáng.” Kevin nhìn về phía Phòng Linh Xu: “Hồ mới là người bị kết tội, La vốn không cần giết người.”

“Còn phải hỏi sao?” Phòng Linh Xu cười khẩy một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm chạy tới quấy rối phụ nữ, loại lãnh đạo chó má này ban đầu khi bị đâm sẽ không thấy sợ hãi mà là càng hung hăng hơn.”

La Quế Song và Lư Thế Cương vẫn luôn giấu giếm thân phận lính đánh thuê của mình nên đương nhiên ông Hồ sẽ không thấy sợ. Có thể đoán được sau khi ông ta bị đâm thì thẹn quá hóa giận, không chỉ không đi mà rất có thể còn nổi giận đánh Trương Thu Ngọc.

Đó chính là nguyên nhân Trương Thu Ngọc bị thương rồi sẩy thai.

Chắc chắn ông Hồ đã đe dọa hai thôn dân có mặt ở đó và tuyên bố sẽ trả thù, khiến cho La Quế Song nảy lên ý định giết người rồi giết ông ta diệt khẩu.

Thảm án Kim Xuyên vì vậy mà bắt đầu.

“Lần đầu tiên giết người là vì cứu Trương Thu Ngọc, lần thứ hai giết người là vì cứu Lư Thế Cương.” Phòng Linh Xu khẽ thở dài: “Chuyện này nếu ở thời cổ đại thì đủ để viết một quyển thất hiệp ngũ nghĩa.”

Lư Thế Cương bị tạm giam để hỏi cung, vào những năm quy trình thẩm vấn còn chưa được kiện toàn ấy ông ta đã bị giam giữ tận nửa năm. Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn không thể đoán được tâm trạng của La Quế Song lúc đó nữa —— Có lẽ là để cứu Lư Thế Cương đang bị giam trong tù nên đã dùng tội ác để minh oan cho ông ta, hoặc có thể chỉ là xuất phát từ sự phẫn nộ của thôn dân đối với việc bị cưỡng chế chiếm đất.

Nói tóm lại La Quế Song đã một mình trong đêm khuya sát hại hộ gia đình thứ hai. Chủ nhà này cũng liên quan đến Ban giải tỏa và di dời giống như lần trước, ông ta là ông Đỗ – Trưởng Ban giải tỏa.

“Ông Đỗ vô tội.” Phòng Linh Xu nói với vẻ khó chịu: “Bố em đã điều tra ông Hồ và ông Đỗ, quả thật ông Hồ có tiếng xấu nhưng ông Đỗ thì rất kiên định trong công việc, nhà cũng cực kỳ nghèo khó —— Chỉ là ông ấy không biết cách điều phối quan hệ giữa quần chúng nên bị liên lụy ăn mắng cùng.”

Mọi vấn đề dân ý chưa được giải quyết đều có thể dẫn đến bùng phát bạo lực. Ông Đỗ chăm chỉ làm việc chỉ là thiếu năng lực, nhưng dù bất tài đến đâu thì ông ấy cũng không nên trở thành kẻ thế mạng để rửa sạch tội cho Lư Thế Cương.

Lần này La Quế Song đã chuẩn bị đâu vào đấy, không để lại người sống sót cũng không để lại bất kỳ chứng cứ nào, ngay cả hiện trường gây án cũng được quét dọn sạch sẽ.

Âm thầm giết người, giành được sự reo hò của người dân trong thôn. Mọi người chỉ cảm thấy hả hê trong lòng.

Tâm trạng của Lư Thế Cương chỉ ghi lại một câu:

“Tôi nợ anh ấy.”

—— Kết cỏ ngậm vành, ông ta quả thật đã dùng cả sinh mạng để báo đáp La Quế Song. Mạng sống là La Quế Song cho ông ta, cũng do chính La Quế Song lấy đi.

Trâu Dung Trạch ngừng lại, anh không đọc tiếp nữa.

Hai người đều im lặng không lên tiếng, chưa từng nghĩ tới đằng sau vụ án Kim Xuyên là vết sẹo tàn nhẫn lại đầy châm chọc như vậy.

Hết chương 44.