Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 35: Hoàng hôn chiều thu




Tình yêu thật ra là một chuyện không sao nói rõ được. Nhớ lại ba năm trước, khi đó nếu như bạn hỏi Phòng Linh Xu thích Trâu Khải Văn ở điểm nào thì chắc chắn Phòng Linh Xu sẽ cười d@m đãng nói với bạn: “Thích anh ấy cường tráng, mạnh mẽ á!”

“Cường tráng, mạnh mẽ” phải in đậm gạch chân. Anh Phòng của bạn chưa bao giờ xây dựng hình tượng ngây thơ, chính là thích khai trai. Khai trai có gì sai?

Hơn nữa dạy cậu khai trai chẳng phải là Trâu Khải Văn sao?

(*)Khai trai ý chỉ việc ăn mặn sau thời kỳ dài ăn chay. Tiếng lóng dùng để chỉ việc quan hệ tình d*c.

Phòng Linh Xu rất khó tưởng tượng việc mình và người yêu xa cách gần ba năm, không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào, ngay cả điện thoại cũng rất ít gọi và ba năm cứ trôi qua như vậy mà còn giữ mình trong sạch.

Khi đó cậu nói chia tay với Trâu Khải Văn, lời nói ra khiến cho người ta phải tổn thương: “Anh dạy em chuyện ấy, em cảm thấy em không cai được. Anh ở Mỹ, em ở Trung Quốc, những chuyện như bắt cá nhiều tay hay đi quá giới hạn em không thể đảm bảo, không biết chừng còn ra ngoài tìm bạn giường rồi đến lúc đó em không còn mặt mũi để gặp anh.”

Cho nên cứ vậy đi.

“Đừng mất thời gian vì em.” Cậu đứng trước mặt Kevin cúi đầu: “Sẽ có người con trai khác đáng yêu hơn em.”

Kevin không lên tiếng, chỉ nhìn cậu thật chăm chú.

Thời gian chứng minh tất cả, nó lạnh lùng dạy cho Phòng Linh Xu hiểu rõ một điều không cai được nào phải “tình d*c”, không cai được là “Mr. Trâu”.

Không có Mr. Trâu ở đây thì đâu chỉ tình d*c phải cai, mà tất cả những gì liên quan đến tình yêu đều phải bỏ.

Hoặc là vốn không cần phải bỏ, bởi vì không phải người ấy thì hoàn toàn không có cảm giác. Nếu từng yêu thì sẽ hiểu, có lẽ người ấy không phải là sự phù hợp nhất, sẽ có muôn vàn lý do ngăn cản hai người ở bên nhau nhưng khi rời khỏi người ấy thì cả thế giới đều trở nên xám xịt. Họ trở thành “mục không thể lựa chọn” và cho dù các lựa chọn màu sắc có xa vời, có khó khăn đến đâu thì cũng chẳng có cách nào quay đầu đi tìm người khác.

Nó dần dần biến thành một giấc mộng bi thương.

Vô số lần trong giấc mơ Phòng Linh Xu tưởng tượng đến cảnh gặp lại của cậu và Kevin —— Đủ mọi thể loại —— Chỉ cần vụ án Kim Xuyên được giải quyết thì cậu sẽ mang một thân huy chương bay tới Texas. Đầu tiên là tập kích bất ngờ bố của Trâu Khải Văn tặng một bộ đội quân đất nung mini, sau đó ăn diện lồng lộn chờ Mr. Trâu hốt hoảng từ New York tới, e rằng Mr. Trâu sẽ nói: “Sweetheart, sao không báo trước cho tôi?”

Đó là phiên bản trong sáng, còn phiên bản không trong sáng thì tất cả mọi người đều hiểu, không phải nói nữa nhỉ.

Giấc mơ chỉ là giấc mơ, Phòng Linh Xu rất sợ giấc mơ rồi sẽ tỉnh lại bởi vì thời gian luôn không chờ đợi. Cậu sợ khi thật sự đợi đến ngày đó, cậu đến Mỹ nhưng Trâu Khải Văn đã có bạn trai mới vậy thì phải làm sao đây?

Mr. Trâu quyến rũ như vậy, phong độ lịch thiệp, toàn thân tràn ngập hormone nam tính, bản thân không ở Mỹ ba năm không biết có bao nhiêu bé “hang động” muốn sáp vào người anh.

Nghĩ tới đã cảm thấy vừa chua xót vừa đau đớn, nhưng con đường là tự mình lựa chọn.

Cậu chọn giương cao chính nghĩa vì mười mấy sinh mạng của vụ án Kim Xuyên thì phải dùng nước mắt và sự cô đơn để đối mặt với tình yêu mà cậu đã từ bỏ.

Chẳng ngờ gặp lại sẽ ly kỳ chấn động thế này, nhưng cũng bình thản đến vậy.

Phòng Linh Xu nằm trên giường bệnh một ngày một đêm, khi tỉnh lại thì đã là xế chiều. Cậu từ từ mở mắt ra, trong sắc trời hoàng hôn có người nắm tay cậu tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

Phòng Linh Xu đưa mắt nhìn anh —— Đẹp trai thật, cho dù ngủ nghiêng nghiêng ngả ngả nhưng vẫn quyến rũ hút hồn. Gương mặt của anh là kiểu gương mặt thuần Trung Quốc, phải quan sát thật kỹ mới nhìn ra sống mũi của anh cao hơn một chút so với người Trung Quốc bình thường, các đường nét cũng sắc hơn, đó chính là huyết thống ngoại tộc pha trộn trong dòng máu của anh.

Phòng Linh Xu thích đôi mắt của anh, nó ẩn dưới hàng lông mày rậm, khi nhắm mắt thì uy phong anh tuấn khi mở ra thì dịu dàng tao nhã. Cậu cũng thích đôi môi của anh, là kiểu thường được vẽ trong tranh minh họa tiểu thuyết, đôi môi nam tính tràn đầy sức hấp dẫn, thích hợp để từ tốn trò chuyện và thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Đương nhiên, càng thích hợp để hôn hơn.

Chỉ là hiện tại Mr. Trâu có phần nhếch nhác, mất đi sự phong lưu áo mũ chỉnh tề của ngày xưa. Gương mặt anh trầy xước, tóc tai rối tung đã gội nhưng chưa sấy và không biết tại sao cũng mặc quần áo bệnh nhân.

Anh đang ngủ nhưng tay vẫn nắm thật chặt Baby Face của anh.

Phòng Linh Xu không chịu đánh thức anh mà chỉ tham lam nhìn anh không biết chán.

Cậu cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, một lúc sau anh đẹp trai đang ngủ gật khẽ cười, anh đẹp trai nhắm hai mắt hỏi cậu: “Cục cưng, tôi đẹp không?”

Phòng Linh Xu cũng cười: “Biến đi.”

Kevin mở mắt ra rồi cúi người nhìn cậu: “Em có biết em đã ngủ một ngày rồi không?”

“Anh thì sao? Ngồi bên cạnh em cả một ngày?”

“Quá là tàn nhẫn.” Kevin véo nhẹ lên mặt cậu: “Em nằm ở trên giường còn tôi lại chỉ có thể nhìn, muốn kiểm tra nơi riêng tư của em một chút nhưng lại sợ bị bác sĩ đá ra khỏi phòng bệnh.”

Phòng Linh Xu bị anh chọc cho cười ầm lên: “Dê chúa!”

Sau khi bị thương thì cậu rất yếu, cười to động vào vết thương nên cậu vừa cười vừa kêu đau: “Au, tại anh đùa làm em cười đấy. Mẹ nó đau chết mất!”

Kevin cũng cười rồi vươn vai giãn gân cốt —— Người có vóc dáng đẹp đúng là nhìn bổ mắt, chiếc áo bệnh nhân bao chặt lấy khối bắp thịt tam giác ngược của anh, giơ hai tay lên thì bên dưới vạt áo bệnh nhân sẽ lộ ra một đoạn eo săn chắc. Phòng Linh Xu rất khâm phục sức hấp dẫn của anh, mặc quần áo bệnh nhân cũng có thể làm nó toát ra sự gợi cảm.

Đúng là có âm mưu dụ dỗ.

Kevin đứng dậy đi bật đèn rồi mang nước lọc tới: “Uống nước chứ?”

“Có nước trái cây không?”

“Để tôi đút cho em, đảm bảo ngọt hơn nước trái cây.”

Phòng Linh Xu không lên tiếng, cậu đỏ bừng mặt rồi để cho Kevin đút nước bằng một nụ hôn —— Nước đã trôi qua cuống họng từ lâu nhưng hai đôi môi vẫn chưa chịu tách ra, trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoài cửa sổ những chiếc lá đầu thu xào xạc va lên mặt kính.

Trâu Khải Văn hôn một cách cẩn thận dè dặt, gặp lại sau quãng thời gian dài xa cách thật sự khó có thể kiềm chế lòng nhiệt tình, nhưng anh chỉ sợ châm lửa cho Phòng Linh Xu thì trong phòng bệnh khó có thể xử lý vấn đề th@n dưới. Việc đúng mực này quả thật không dễ kiểm soát, một lúc lâu sau hai người họ cọ chóp mũi vào nhau, Phòng Linh Xu vẫn không hài lòng: “Anh không yêu em. Anh chỉ hôn có một lúc!”

“Tôi có yêu cũng phải nghe theo lời dặn của bác sĩ.” Kevin cười khổ nói: “Nếu em không bị thương thì tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực mà yêu hết mình.”

Phòng Linh Xu tóm chặt cổ áo bệnh nhân của anh: “Sao anh lại mặc cái này?”

“Còn phải hỏi à?” Kevin bất đắc dĩ hôn lên ngón tay cậu: “Tôi vừa ra khỏi sân bay thì đã nghe tin em bị bắt làm con tin nên chẳng kịp cất hành lý, valy còn để lại luôn trong taxi.” Anh thở dài một cách tiếc nuối: “Tôi mang cho em ba cuộn băng ghi hình các trận thi đấu trượt băng nghệ thuật, chắc giờ còn đang đợi nhận ở đồn công an.”

“Bây giờ Trung Quốc không xem băng ghi hình nữa.” Phòng Linh Xu gãi vào lòng bàn tay của anh.

Hai người dính sát vào nhau đều chẳng nói lời nào, cứ liếc mắt qua lại không dứt rồi quả thật không có cách nào kiềm chế củi khô lửa bốc nên chẳng mấy chốc đã lại ôm hôn không rời.

Nỗi tương tư này khó khăn lắm mới tiêu tan, Kevin giữ đầu Phòng Linh Xu lại: “Không được, không được, nếu còn tiếp tục như vậy thì bác sĩ sẽ cấm tôi điều trị cùng mất.”

Anh đặt cảnh sát Tiểu Phòng nằm xuống gối rồi đứng dậy đi lấy anh đào đã được rửa sạch.

“Anh đút cho em.” Phòng Linh Xu ỷ thế làm nũng.

Trâu Khải Văn không đáp lại sự dụ dỗ của cậu, Mr. Trâu nghiêm chỉnh ngắt anh đào rồi cho vào miệng Phòng Linh Xu.

Phòng Linh Xu m*t ngón tay của anh.

Kevin thật sự hết cách: “Yên chút đi, không được li3m.”

Phòng Linh Xu ấm ức mà buông ngón tay anh ra. Một lúc sau cậu ngậm hạt nói: “Kevin, em cứ cảm thấy bây giờ mình như đang mơ ấy.”

Tựa như từ trước tới nay họ chưa từng chia xa.

Kevin nhìn cậu âu yếm: “Nếu thật là nằm mơ thì tôi sẽ không nhã nhặn với em như vậy.”

Hai người yên lặng ăn anh đào rồi bỗng nhiên đều dâng trào xúc động nhưng lại cùng cảm thấy không nên rơi lệ, rơi lệ sẽ phá hoại bầu không khí.

“Lần sau không được mạo hiểm vậy nữa.” Kevin nhận hạt mà cậu nhổ ra rồi lau nước anh đào bên khóe miệng cho cậu: “Tôi đã dạy em thế nào? Mọi hành động đều phải suy xét đến phí tổn và sự đánh đổi, tôi luôn không đồng ý với câu nói ‘Hy sinh vì nghĩa’ này của người Trung Quốc. Sinh mạng là điểm mấu chốt cần thiết để duy trì chính nghĩa, trước tiên phải sống sót thì sau đó mới có thể bảo vệ công lý.”

“Ồ, thế vết thương trên mặt anh có nghĩa là gì vậy?” Phòng Linh Xu chế giễu anh: “Người Mỹ à, đừng mạnh miệng.”

Kevin bị cậu châm chọc thì bật cười: “Được rồi, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ kích động.”

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, Phòng Linh Xu nhìn trần nhà rồi thở dài: “Lương Húc chạy rồi đúng không.”

Nhắc tới Lương Húc thì Trâu Khải Văn thật sự vừa phải cảm thán vừa bực bội: “Cậu ta rất xuất sắc, với khả năng của cậu ta thì hoàn toàn có thể gia nhập bộ đội đặc chủng.”

“Em cũng khinh địch.” Phòng Linh Xu chớp mắt: “Thật không ngờ Lương Phong sẽ dốc lòng như vậy. Trước đó từng nghe bố em nói trong quân đội ông ấy đứng hàng đầu, em chỉ nghĩ là ông ấy có tài bắn súng nhưng không ngờ là giỏi toàn diện.”

Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Lương Phong có dáng người thấp lùn lại mập, chẳng ai nghĩ rằng ông ấy lại có kỹ năng giỏi đến vậy.

Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ trước đây ông ấy không mập mà là tướng thô ngắn cường tráng, khi có tuổi thì mới phát tướng ra.

Cao thủ võ lâm xưa nay thường mất mạng dưới tay thế hệ trẻ, có ai ngờ rằng một kỳ tài như Lương Phong sẽ chết do một học sinh cấp ba bị cướp cò súng.

“Lúc trước tôi dặn em không nên khinh địch nhưng biểu hiện của Lương còn vượt xa sự tưởng tượng của tôi.” Kevin xoa xoa lông mày: “Kỹ thuật cận chiến của cậu ta thật sự giống bộ phim Lý Tiểu Long. Võ thuật phiêu dật của Trung Quốc.”

Cao thủ vừa so chiêu là đã có thể đưa ra phán đoán. Lúc đó Lương Húc bay người thu lại dao rồi bỏ đi thì Trâu Khải Văn đã hiểu ngay hắn muốn nhảy xuống sườn núi —— Không thể thả người, cảnh sát Trường An tin tưởng anh với tư cách là một đặc vụ nước ngoài như vậy, lúc này không thể khiến cho họ thất vọng. Trâu Khải Văn tạm thời không quan tâm đ ến hai con tin trên xe cứu thuơng, giờ phút này anh và tất cả cảnh sát Trung Quốc cùng chung một mối thù, phải bắt bằng được Lương Húc.

Anh quát lên một tiếng phẫn nộ rồi đẩy ngược Lương Húc về lại đường cái —— Anh và Lương Húc đánh qua đánh lại mười mấy cái thì biết muốn bắt cứng đối phương là không thể. Nếu đã vậy thì Phòng Chính Quân ở cách đó không xa, chỉ cần cản Lương Húc không cho hắn chạy trốn thì khi cảnh sát đến Lương Húc có chắp cánh cũng khó thoát.

Anh đẩy mạnh chặn Lương Húc lại từ bên phải nhưng Lương Húc cũng chẳng chút nể nang, với con dao trong tay hắn xoay tay đâm ngược về phía cánh tay của Trâu Khải Văn, nhắm thẳng vào xương cổ tay —— Nhát dao này không trí mạng nhưng sẽ lập tức xóa bỏ được đòn tấn công bên sườn của Trâu Khải Văn.

Đấu văn xem ở dài, đấu võ xem ở ngắn; minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng; đòn phản công vừa nhanh vừa hiểm như vậy khiến cho Trâu Khải Văn phải kinh ngạc mà cũng không khỏi hoảng hốt.

Lương Húc tung đòn không trúng thì nhẹ nhàng lui về phía sau nhưng Mr. Trâu cũng sẽ không cho hắn cơ hội trốn thoát, mũi dao của Lương Húc thoáng chệch đi thì Trâu Khải Văn tranh thủ thời cơ tóm lấy cổ tay hắn —— Nhưng bất ngờ là cánh tay ấy như thể một con rắn trơn, trong bóng tối Lương Húc nương theo sức lực từ tay của đối phương lặng lẽ nhảy lên, cánh tay tiến rồi lùi cứ thế nhanh chóng trượt khỏi tay của Trâu Khải Văn —— Vậy còn chưa đủ, khi Trâu Khải Văn trông thấy cánh tay của hắn tuột ra thì khẽ vung tay lên, chợt một luồng phản lực đánh vào các khớp tay của anh tê dại không chịu nổi, nhưng sức mạnh cũng không phải do Lương Húc tung ra mà là mượn từ lực siết vừa rồi của anh!

Cầm Nã Thủ.

(*)Cầm Nã Thủ là kỹ thuật dùng lực bàn tay và ngón tay để tấn công.

Một bắt, một lùi, một đánh; ba chiêu nhanh như chớp, sự ứng biến khéo léo trong đó khó có thể diễn tả hết, là cái được gọi là “mượn lực tạo lực” trong võ thuật Trung Quốc. Trong lúc bị khống chế cơ bắp của con người sẽ căng lên trở nên cứng rắn, nhưng nếu kiểm soát một cách thích hợp nhanh chóng buông lỏng khi bị bắt giữ thì rất dễ thoát được được sự khống chế của đối phương. Nếu cộng thêm việc mượn lực thì đối phương thường sẽ phải chịu thiệt trong thoáng chốc.

Phần thiệt thòi này, Trâu Khải Văn đã nhận được.

Anh vân vê lông mày: “Lính đặc chủng của Trung Quốc toàn thân đều là bí mật, loại kỹ thuật này nên cấm truyền dạy riêng.”

“Anh tay không đánh với dao và súng của cậu ta không bị thương đã là may mắn lắm rồi.” Nói xong thì Phòng Linh Xu lại trợn mắt: “Sao bố em không dạy cho em? Không khéo ông ấy không biết ấy chứ.”

Hai người liếc nhìn nhau, thở dài và bất lực.

Nếu như hai người cứ giao đấu với nhau thì Lương Húc không thoát được, bản thân hắn cũng hiểu rõ điều này nên khi trông thấy đèn xe bên dưới sườn núi càng lúc càng gần thì Lương Húc đột nhiên kéo mở cửa xe, hướng tay trái vào trong xe nổ liền ba phát súng!

Kevin biết bây giờ tên hung thủ này đã bất chấp tất cả, anh không còn cách nào khác là trước tiên phải bảo vệ hai con tin không có khả năng tự vệ ở trong xe. Theo phản xạ anh đẩy Lương Húc ra —— Khẩu 92 bị đánh tuột khỏi tay, đạn bắn lên ghế ngồi, phát súng cuối cùng bắn vào bên ngoài cửa xe.

Lương Húc bị anh đẩy ra thì cũng không tiến lại gần nữa cứ thế chạy nhanh về phía sau, chẳng mấy chốc người đã xuống sườn núi.

Bóng tối dưới ánh đèn khiến cho con người ta bực bội, Trâu Khải Văn biết rõ hắn không định bắn chết con tin thật nhưng anh không thể dùng tính mạng của hai con tin để đánh cược.

Khi Phòng Chính Quân tới nơi thì cũng chỉ đành quay đầu xuống núi lùng bắt Lương Húc.

“Mục tiêu lớn như xe cứu thương còn không tìm được, một mình cậu ta chạy vào trong núi chẳng phải là mò kim đáy biển à.” Phòng Linh Xu tiếc nuối: “Do em bị thiểu năng, không ngờ được cậu ta lại phát điên như vậy. Trước đấy cậu ta còn vờ vịt nhờ em chăm sóc La Hiểu Ninh.”

“Cậu ta nói thật. Muốn giết La là thật, nhờ em chăm sóc La cũng là thật.”

Phòng Linh Xu hơi bất ngờ.

“Bọn tôi tìm được Xyanua ở trong xe, đủ để gi3t chết hai người.”

Chất độc đã được chuẩn bị từ trước, trong lượng dành cho hai người đó không có phần của Phòng Linh Xu. Đó là Lương Húc chuẩn bị cho mình và La Hiểu Ninh.

Trâu Khải Văn cũng cảm thấy thất vọng: “Nếu như em không đuổi theo thì e rằng Lương thật sự muốn chết cùng La tại núi Hồng Khánh.”

Thiện ác chỉ trong một ý nghĩ, Lương Húc không nỡ. Nói cho cùng thì hắn vẫn không thể quên được tình cảm với La Hiểu Ninh, sự lương thiện đối với người vô tội của hắn chưa bao giờ mất đi.

“Thuốc an thần mà hắn tiêm cho La cũng là một lượng an toàn, không hề bị ngộ độc gì cả. Em bị tên bác sĩ chuyên nghiệp ấy lừa rồi.”

Mặt trời ban chiều của Trường An ở bên ngoài cửa sổ phòng họ, dần dần lặn xuống.

Phòng Linh Xu nhìn ra khoảng trời hoàng hôn êm đềm, trong ánh nắng chiều là chiếc bóng tà của tháp Đại Nhạn. Chỉ là một trận mưa thu, một đêm mùa thu tới mà lá liễu cũng đã rơi rụng.

Mới vài ngày trước, cũng trong một buổi hoàng hôn cậu toàn thân thơm nức chạy ra khỏi Cục Công an, còn Lương Húc thì đứng dưới tán cây hòe trước cổng lẳng lặng đợi cậu.

Khi ấy vẫn là mùa hè, khi ấy Lương Húc thoạt trông dịu dàng lại u buồn. Phòng Linh Xu tin rằng sự dịu dàng và u buồn của hắn không phải là giả bộ.

Tựa như các mùa thay đổi, đời người biến đổi thất thường biết bao.

“Chẳng biết tại sao.” Phòng Linh Xu nói khẽ: “Em rất hy vọng tất cả những chuyện này không phải hiện thực mà chỉ là một câu chuyện.”

Kevin biết cậu khó chịu nên chỉ dịu dàng vuốt tóc mái của cậu an ủi.

“Nếu như là một câu chuyện thì em có thể cho Lương Húc chạy thoát, để cậu ta báo thù rửa hận. Bố của La Hiểu Ninh quả thật đáng chết, Lư Thế Cương cũng nên chết.” Phòng Linh Xu nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Cảnh sát vốn nên trở thành thanh kiếm sắc trong tay cậu ta. Em cảm thấy xấu hổ.”

Giờ đây cậu đã hiểu được nỗi đau của Phòng Chính Quân, điều nên làm lại không thể làm, sự đau khổ của chờ đợi lớn hơn hết thảy.

“Vậy thì em càng cần phải tìm cậu ta, đừng để cậu ta làm bẩn hai tay vì hận thù một lần nữa.” Kevin hôn lên trán cậu: “Để những người vô tội không phải hy sinh vì tội ác của kẻ khác, đó chính là ý nghĩa tồn tại của chúng ta.”

Hết chương 35.