Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 10: Bí mật




Phiền não của tình yêu sẽ quyết không chỉ gây hại cho một người, Phòng Linh Xu tin là mỗi người xung quanh mình đều có các loại phiền não khác nhau. Tiểu Đặng tham gia điều tra khi sắp tới ngày kết hôn, mỗi ngày đều cãi nhau với bạn gái; Tiểu Dương vì làm pháp y mà liên tục xem mắt thất bại, gần đây dứt khoát không xem mắt nữa; Tiểu Mẫn khó khăn lắm mới theo đuổi được nữ thần, ba ngày gần đây không thể đưa đón săn sóc nữ thần đúng giờ bị nữ thần chặn số luôn.

Nói ra thì đều là nước mắt.

Tất cả mọi người đều đang nghĩ mau chóng phá xong cái vụ án chó má này đi. Một đống chuyện phiền lòng, sau khi vụ án kết thúc sẽ từ từ giải quyết.

Mỗi sáng thức dậy bọn họ vẫn hăng hái tinh thần giống như gà chọi sổ lồng, cục cục các kiểu trên xe cảnh sát.

Còn Lương Húc thì đúng như mong đợi của Phòng Linh Xu, dường như hắn không kiềm chế được nữa.

Phòng Linh Xu nhận được tin nhắn WeChat của Lương Húc trên đường đi làm, cách hỏi thăm chuẩn trai thẳng tưng như sắt thép: “Có đó không?”

Trai thẳng gửi tin nhắn không ngoài ba bài cũ rích “Có đó không?”, “Đang làm gì?”, “Đang bận à?”

Ngại quá, nếu như Phòng Linh Xu là một cô gái thật thì e rằng sẽ muốn thưởng cho cậu một câu “Không có, rất bận, chẳng làm gì cả.”

Nhưng đồng chí Tiểu Phòng là một cảnh sát hình sự, trò chuyện WeChat cũng không phải là để câu một tên ngốc, cậu nhịn cười trả lời một câu: “Có.”

Quả nhiên sau đó Lương Húc rất biết nghe lời, lập tức nhắn lại: “Đang bận à?”

Phòng Linh Xu cười phụt một tiếng.

Đồng nghiệp ngồi cạnh lập tức thò đầu sang xem, ôi thôi, cả đám nháo nhào nhào.

“Cái đệch. Phòng Linh Xu, được đấy, bảo nhắn WeChat là nhắn thật luôn. Ông cho thằng nhóc họ Lương ăn bùa mê thuốc lú gì đúng không?”

“Nhạc Bình Bình! Bà xem đi kìa! Đàn ông con trai cũng còn biết quyến rũ người ta hơn bà! Bà lo mà học tập anh Phòng chút đi.”

Phòng Linh Xu cũng nhân cơ hội mà nhây theo: “Đúng đó Tiểu Nhạc, một tháng 500 đồng bao lí thuyết bao thực hành. Nào là Justin Bieber với Johnny Depp gì đó, anh đảm bảo em muốn ngủ với ai thì có thể ngủ với người đó —— Đương nhiên ngủ với anh không cần đưa tiền, anh cho ngủ miễn phí!”

Nhạc Bình Bình cười thiện lành nhìn cậu: “Phòng Linh Xu, cậu muốn ăn đòn đúng không?”

Hôm nay chị Nhạc sẽ đánh vỡ sọ cậu ra.

Tất cả mọi người cùng lùi về sau nhường lại chiến trường cho Tiểu Nhạc, còn Phòng Linh Xu thì….bán thôi.

“Đừng! Chị Nhạc ơi em sai rồi, chị Nhạc đừng đánh mặt!” Rõ ràng tất cả mọi người cùng cợt nhả mà sao chỉ có mình mình phải chịu đòn? Phòng Linh Xu cực kỳ ấm ức: “Mấy người các ông đúng là so sánh kiểu chó má, nói ba lăng nhăng cái gì đấy, chị Nhạc của tôi quốc sắc thiên hương cần tôi phải dạy à? Má ơi đừng bán tôi mà! Cứu mạng với!”

Chiếc xe này không giống một chiếc xe cảnh sát, tiếng gào khóc thảm thiết suốt cả đường đi khiến nó giống như một chiếc xe chở lợn mang đi giết mổ.

Tin nhắn WeChat của Lương Húc cũng giống như bản thân hắn ngại ngùng lại ngay thẳng, không thể thiếu được ba bài cơ bản. Nếu trước đó đã hỏi “Có đó không?”, “Đang bận à?” thì câu còn lại cũng nối tiếp theo: “Đang làm gì?”

“Đi làm đó.” Phòng Linh Xu đưa ra một câu trả lời nghe có vẻ đúng nhưng lại sai rồi xoa xoa cái đầu vừa bị đánh của mình.

Lương Húc im lặng rất lâu mới nhắn một tin mới: “À, muốn rủ anh ra ngoài ăn. Ngày mai là cuối tuần anh có rảnh không?”

Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ thông suốt vấn đề thiên sát cô tinh rồi hả?

“Để xem đã.” Phòng Linh Xu nhắn lại: “Gần đây chuyện tra án hơi bận chút, hình như có manh mối.”

Nếu như Phòng Linh Xu không phải là cảnh sát thì thật ra cậu rất sẵn lòng ra ngoài chơi với Lương Húc. Chỉ là bây giờ cậu không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, cái gì nên kiểm soát thì cũng đã kiểm soát rồi, nhân lực của Cục Công an vốn không đủ nên Phòng Linh Xu cũng phải làm việc nghiêm túc.

“Em đã thả một mồi câu cho cậu ta.” Cậu nói với Kevin qua điện thoại: “Cậu ta biết cảnh sát có manh mối mới thì sẽ càng chủ động tiếp xúc với em hơn. So với việc em cầu mong cậu ta nói chuyện thì việc này dễ hơn nhiều.”

Mọi hung thủ đều có h@m muốn được tiếp cận với cảnh sát và hiện trường. Đây là điều không thể khống chế được.

“Chắc chắn cậu ta cũng đang nghĩ tới em, muốn có được vài tin tức về vụ án từ chỗ em.”

“Nếu như cậu ta thật sự trong sạch thì nói theo cách của người Trung Quốc các em,” Kevin đáp, “Chính là dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

“Em đang chứng minh sự trong sạch của cậu ta đây, chỉ cần cậu ta chịu phối hợp.”

Phòng Linh Xu trả lời rất thản nhiên.

Ở Trường An bên này đã là mười hai giờ đêm còn bên phía Kevin có lẽ đang là giờ ăn trưa, trong điện thoại vang lên tiếng xé giấy hamburger.

“Anh lại ăn hamburger?” Phòng Linh Xu nói: “Em không ở đấy là anh lại ăn mấy thứ linh tinh.”

Kevin hỏi cậu với giọng có chun chút ghen tuông: “Ngày mai các em hẹn nhau ở đâu?”

“Thư viện.”

“… Thế thì cũng trong sáng thật.” Lần này thì Mr. Trâu thật sự ghen tị: “Trước đây em muốn chơi thì đều tới pub, chỉ hẹn hò trong thư viện với mình tôi.”

Phòng Linh Xu bật cười: “Bớt nói vớ vẩn, bỏ hamburger của anh xuống rồi ra ngoài tìm một quán tử tế ăn đi.”

Kevin cũng cười: “Không có nhiều thời gian đến thế, tôi có một manh mối vô cùng quan trọng muốn nói với em.”

“Liên quan tới vụ án bên này của em à?”

“Ừ.”

Phòng Linh Xu bật người dậy: “Gọi quốc tế tốn lắm, đổi sang Skype đi rồi anh nói tỉ mỉ cho em.”

“Không đổi.” Đầu bên kia rất kiên quyết: “Cứ thế này đi, đừng cúp máy của tôi.”

“Để làm gì?”

“Tôi từng đọc được câu nói này ở trong sách —— Muốn xem một người đàn ông có yêu em hay không thì hãy xem anh ta có sẵn lòng trả giá vì em không. Nếu như anh ta có tiền thì anh ta sẽ sẵn lòng tiêu tốn thời gian vì em, nếu như anh ta có thời gian thì anh ta sẽ sẵn lòng tiêu tiền vì em.” Trong giọng nói của Kevin ẩn chứa ý cười rõ ràng: “Gọi điện thoại quốc tế vừa tốn tiền vừa mất thời gian, là cách tốt nhất để bày tỏ tình yêu của tôi dành cho em. Tôi với em cách nhau một Thái Bình Dương, vừa không thể nào hôn em vừa không thể nào ôm em, em phải cho tôi một cơ hội thể hiện.”

Anh lại mở vòi đấy à?

Rốt cuộc Phòng Linh Xu không nhịn được nữa.

“F*ck your mother.” Cậu cười mắng anh.

“Không, không, quan hệ của tôi và em chắc chắn không phải là vấn đề em fuсk mẹ tôi.” Kevin đàng hoàng trịnh trọng: “Nếu nói một cách chính xác thì trong quan hệ giữa tôi và em chắc hẳn là tôi làm em.”

“Anh đi chết đi!”

“À, đúng rồi, giữa chúng ta còn cách nhau hai lục địa.”

“Bảo anh đi chết không nghe thấy hả?”

Bọn họ không đổi sang Skype, hình như Kevin đã nghe lời cậu vừa đi ra ngoài, trông bộ dạng có vẻ là đi tìm quán ăn, vừa trò chuyện qua điện thoại với cậu.

“Một người bạn ở Thượng Hải của tôi đã nhắn cho tôi một tin. Anh ta là người phụ trách của một Văn phòng Ủy thác(*) tư nhân, nửa tháng trước người họ Lương đã từng liên lạc với anh ta thông qua internet và ủy thác anh ta điều tra thân thế của người họ Lư.”

(*)Gốc là 事务所: chỉ các công ty, văn phòng nhận ủy thác của người khác để xử lý công việc. VD như văn phòng luật sư, văn phòng thám tử…

“Nói tiếp đi.”

“Không chỉ vậy cậu ta còn thông qua người bạn này của tôi để lấy trộm DNA của Lư. Tôi không biết vì sao cậu ta phải làm thế nhưng ít nhất điều này cho thấy cậu ta có âm mưu với Lư. Thông tin này có thể không đủ để làm bằng chứng trước tòa, bạn của tôi cũng không muốn đứng ra làm chứng cho cảnh sát nhưng chắc hẳn nó sẽ trợ giúp cho em trong việc điều tra.”

Phòng Linh Xu mãi vẫn không lên tiếng.

“Trâu Khải Văn, rốt cuộc anh ở FBI làm gì đấy? Gián điệp tình báo chống Tru||g Quốc à?”

Kevin cười phá lên: “Em nghĩ nhiều rồi. Cái thứ DNA này rất dễ lấy được. Lư là giám đốc công ty vật liệu xây dựng, bạn của tôi đã nhờ một giám đốc ngân hàng đầu tư ở Nam Kinh hẹn ông ta ra bàn chuyện làm ăn. Trong bữa ăn có thể lấy được mẫu của ông ta rất dễ.”

“Ngân hàng đầu tư ở Nam Kinh làm ăn với công ty vật liệu xây dựng ở Trường An? Đây là hành quân đường cmn dài à? Lư Thế Cương không nghi ngờ?”

“Đó chính là sức mạnh của tư bản.” Kevin cười nói: “Tập đoàn mà ngân hàng đầu tư này trực thuộc có năng lực và quy mô rất lớn, có lẽ lại thêm lý do đầu tư thỏa đáng, mấy thứ đó tôi cũng không hỏi kỹ nhưng tóm lại là vị nữ giám đốc đó đã tặng cho ông ta một món lợi. Nếu không phải Lương trả cho anh ta một khoản thù lao tương đối thì anh ta cũng sẽ không dốc sức như vậy.”

“… Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”

“Đấy là vấn đề tôi phải nhắc nhở em.” Kevin nghiêm túc nói: “Chỉ e rằng khoản thù lao mà Lương đưa ra chính là toàn bộ thu nhập của gia đình cậu ta trong mấy năm nay. Có thể cậu ta đã dùng tới di sản của cha cậu ta và không hề suy tính cho cuộc sống sau này của mình.”

Đập nồi dìm thuyền.

“Nếu như nói việc cậu ta điều tra Lư Thế Cương vẫn chỉ là đáng nghi thì hành động tiêu tốn hết cả gia sản này hơi giống như phần tử kh ủng bố.” Phòng Linh Xu nói: “Không phải là cậu ta đã chuẩn bị sẵn cho việc bị xử bắn đấy chứ?”

“Khi em tiếp xúc với cậu ta thì phải cực kỳ thận trọng, nếu cần thì có thể mang theo súng.” Kevin nói: “Không thể đoán trước được liệu cậu ta có thể đột nhiên tấn công hay không, tôi sợ rằng lần này cậu ta chủ động hẹn em là muốn bắt em làm con tin để làm gì đó.”

“Tên họ Trâu kia, xin được làm rõ là em biết đánh nhau đấy được chứ?” Phòng Linh Xu bất mãn.

“Trước mặt người khác thì có lẽ vậy, nhưng ở trên giường của tôi thì không hẳn.”

“… Anh không nói mấy lời ngả ngớn thì sẽ chết đúng không?”

Kevin bật cười: “Tôi sợ chuyện của Lương sẽ khiến em khó chịu nên hy vọng em vui một chút thôi.” Sau đó lại trêu cậu: “Nhớ lại thì sau đêm đầu tiên em mềm cả người, đến mức muốn tôi bế em đi tắm.”

Phòng Linh Xu đập gối gào lên: “Câm miệng! Câm miệng! Cút đi! Cút đi!”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Kevin.

Bên gối của cậu đặt một chiếc notebook, trên màn hình là băng ghi hình theo dõi vừa lấy về. Phòng Linh Xu đã quen vừa làm việc vừa xem camera giám sát, lúc này hai tay cậu vỗ loạn lên khiến hình ảnh tình cờ dừng lại.

Kevin nghe thấy cậu đột nhiên không kêu lên nữa thì tưởng rằng cậu giận thật bèn vội vàng xin lỗi: “Đừng giận, tôi không nhắc lại nữa.”

“Đừng nói linh tinh nữa.” Phòng Linh Xu ngăn anh lại: “Kevin, video này kỳ lạ.”

“Video gì?”

“Video giám sát thời gian thực của Lương Húc. Sao người đàn ông đi từ tầng trên xuống này em cảm thấy quen mắt thế.”

Kevin không rõ vì sao cũng không nhìn thấy nội dung mà cậu nói, anh chỉ nói “Em tua lại xem một lần nữa xem.”

Bởi vì là lỗ kim cho nên chất lượng của video mờ vô cùng, chỉ có thể dùng để giám sát mục tiêu cụ thể. Phòng Linh Xu tua lại để xem, người này đi từ dưới tầng lên, ngang qua cửa nhà Lương Húc thì hơi nấn ná một chút rồi lên lầu.

Một lúc sau thì lại đi xuống.

Phòng Linh Xu tin chắc là mình đã thấy bóng dáng này ở đâu đó, bộ dạng ông ta bước đi có hơi khập khiễng, đầu cúi xuống, đã có tuổi rồi.

Kevin không muốn quấy rầy cậu nên chỉ giữ im lặng ở đầu điện thoại bên kia, cùng suy nghĩ với cậu.

“Em khẳng định là từng gặp rồi. Chó chết, không nhớ ra được.”

“Đừng nóng vội.” Mr. Trâu động viên cậu: “Thử cách ghi nhớ đặc trưng xem, hình ảnh của người này có liên quan đến ai?”

Có liên quan đến ai? Có liên quan với Lương Húc.

Nhưng liên quan ở đâu?

Thời gian trôi qua trong lúc họ lặng lẽ nhớ lại, vào giờ khắc này thời gian và không gian như thể bị xếp chồng lên nhau. Phòng Linh Xu thì đang cố vắt hết óc để suy nghĩ còn Trâu Dung Trạch thì dịu dàng chỉ dẫn ở đầu bên kia điện thoại.

Cảnh tượng này giống như những tháng ngày trước kia của họ biết bao.

Một tiếng rung báo tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.

Là tin nhắn của Tiểu Dương.

Phòng Linh Xu mở ra xem, lần này thì cậu bật dậy khỏi giường. Cậu đã lao thẳng ra tới cửa nhưng lại vòng trở về.

“Không nói chuyện kia vội… Kevin, chúng ta đoán trúng rồi.”

“Sao vậy?”

“Lương Húc thật sự không phải là con trai của Lương Phong.” Phòng Linh Xu hạ giọng xuống: “Đã có kết quả phân tích mẫu, họ vốn không có quan hệ huyết thống, thậm chí cũng không có quan hệ họ hàng.”

Hắn là con nuôi của Lương Phong nhưng trên hộ tịch và các giấy tờ hành chính của hắn chưa từng biểu thị ghi chép nhận nuôi.

______________________

Lời tác giả: Trâu Khải Văn – tốt nghiệp xuất sắc khóa Lời tâm tình của Kim gia gia.

(*)Kim gia gia – Kim Thế An trong “Tiên sinh đến từ năm 1930”

Hết chương 10.