Tập Đoản Văn

Quyển 5 - Chương 6




Một người là quận chúa duy nhất của đương triều, một người là thế tử Tĩnh Quốc Công hiển hách, họn họ kết mối lương duyên, thật sự là giai thoại khó có được.

Trên cung yến, tôi ngồi trong góc, xa xa nhìn Tô Mặc dẫn theo Viêm Hoa quận chúa nét mặt thẹn thùng kính rượu hoàng thượng, sau đó hắn đỡ nàng ta chậm rãi đi xuống đài cao, thậm chí còn tri kỷ nhấc váy dưới đất, mỗi hành động đều dịu dàng quan tâm, nào còn là thiếu niên quần là áo lượt cùng tôi leo cây trèo tường, hồ ngôn loạn ngữ ở Quốc Tử Giám.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua, rồi chật vật thu tầm mắt, làm bộ không để ý cùng với tiểu thư con quan bàn bên cười nói.

Trong bữa tiệc, tôi một chén lại một chén rượu, ngày xưa tôi luôn cảm thấy rượu vừa chua vừa cay, hôm nay chẳng biết sao lại rất thích cảm giác nó chảy xuống cổ họng, cả người đều trở nên nhẹ nhàng, kể cả cảm giác nặng nề chặn ở trong lòng cũng không cánh mà bay.

Đầu tôi choáng váng đứng dậy một mình ra khỏi đại điện, gió đêm đập vào mặt khiến cảm giác chếnh choáng tản dần, cho nên mới đầu chỉ nghĩ đứng ngoài hành lang hít thở không khí, không biết tại sao lang thang đến nơi khác.

Trong lúc hoảng hốt không biết là ai đằng sau vững vàng đỡ lấy tôi, tôi bị men say hun không mở nổi mắt, dứt khoát mê man tùy ý để người kia kéo tôi đi lại lung tung.

Sau khi người kia kéo tôi kéo đến một hòn giả sơn, không biết cầm thứ gì để vào chóp mũi tôi, "Ninh nhi, đây là cung yến, nàng say rượu trước mặt mọi người sẽ gặp rắc rối, mau tỉnh lại..."

Mùi bạc hà chui vào mũi, ý thức của tôi khôi phục mấy phần.

Ninh nhi? Tôi nhíu mày, chẳng mấy người gọi tôi như vậy, Tô Mặc mở miệng luôn là "Tiểu Ninh Tử"... nghĩ đến đây, tôi không tự giác xô đẩy người bên cạnh.

"Có người đến, đừng động đậy – " Người kia đè nén giọng nói, lập tức cả người áp trên người tôi, đè đầu tôi xuống.

Tôi muốn hét to thế nhưng miệng bị che lại, làm thế nào cũng không phát ra được một chút âm thanh, không biết qua bao lâu, cuối cùng đối phương buông lỏng tay, trải qua một trận dãy dụa, rượu trong tôi cũng bay được hơn nửa...

"Là ngài?" Tôi trừng mắt nhìn người chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi tôi, cảm xúc nơi đáy mắt không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn ném cho hắn ta một ánh nhìn đầy mỉa mai, "Tề vương gia dù sao cũng là cả nhà trung liệt, không ngờ lại làm ra hành vi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn?"

Sắc mặt Lăng Tiêu xấu hổ đỏ bừng, hoảng hốt chống người đứng dậy, giơ tay ra ý muốn dìu tôi, cuối cùng cánh tay buông thõng, "Tiểu vương thấy nàng một thân một mình đi lại lung tung, sợ nàng say rượu gây chuyện, lúc này mới cùng đi... cái đó... cho nàng, có thể giải rượu."

Nhờ ánh trăng, chỉ thấy ngón tay như bạch ngọc của hắn ta nâng một cái bình tráng men nhỏ, nhớ tới mùi hương vừa ngửi, trong nháy mắt hiểu được, có lẽ trước đó hắn muốn tôi tỉnh rượu... Liền có chút xấu hổ, ngẩng đầu đối diện với thần sắc tràn đầy chế nhạo của Lăng Tiêu.

Dưới ánh trăng tôi nhìn vào đôi đồng tử trong suốt của hắn ta, thấy lỗ tai bản thân hơi đỏ, gió thổi qua, ngay cả tóc mai đang bay cũng nhiễm màu đỏ nhạt.

"Tề vương quả nhiên không phụ tiếng tăm." Giọng nói của Tô Mặc đột nhiên từ trên đỉnh đầu tôi truyền tới.

Tôi và Lăng Tiêu ngửa đầu, bắt gặp hắn đang ngồi trên đỉnh núi đá, bờ môi đơn bạc hơi cong, trong đôi mắt đào hoa sáng rực không có nửa phần ý cười, "Đã sớm nghe nói chỉ cần nơi có Tề vương xuất hiện, chắc chắc muôn người đổ xô ra đường, bản thế tử luôn tò mò nguyên nhân, hôm nay cuối cùng cũng biết, thì ra Tề vương gia thích bá vương ngạnh thượng cung, cho nên dọa đại cô nương tiểu tức phụ nghe xong ngài hạ giá quang lâm liền hốt hoảng bỏ chạy, cái này mới tạo thành cục diện muôn người đều đổ xô ra đường... Có phải không, Tiểu Ninh Tử?"

Đầu tôi vẫn choáng váng như cũ, còn thêm chuyện dây dưa không dứt với hắn, trong lúc nhất thời không nói tiếp, Lăng Tiêu nghe vậy chẳng những không tức giận, ngược lại còn cho Tô Mặc một nụ cười, giống như không nghe ra vũ nhục bẻ cong trong lời nói của hắn.

"Việc vui của thế tử gia sắp đến gần, làm sao không bồi bên người quận chúa?" Lăng Tiêu nói xong không đợi Tô Mặc trả lời, quay đầu vươn tay ra với tôi, "Ninh nhi, chúng ta cần phải quay về..."

Tôi sững sờ, nghiêng đầu nhìn hình ảnh lưu động trong đôi mắt màu hổ phách của hắn ta, có cổ vũ cũng có mong chờ, cùng lúc đó, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu trở lên lạnh lùng nghiêm nghị, thế là ma xui quỷ khiến liền đưa tay ra.

Tô Mặc không tiếp tục lên tiếng, tôi cũng không không liếc hắn một cái, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt rơi trên lưng tôi nặng như trùy, lạnh thấu xương...