Khi Hồng Đào và Mạn Tư Doanh đến phòng học của Trần Mộ thì ngay cả thầy Phùng Tử Ngang cũng kinh ngạc.
Một người là thiên tài tạp tu nổi danh của Đông Vệ học phủ, một người là mỹ nữ chế tạp sư danh tiếng cực cao, hai người đó lại cùng đi tới lớp tài trợ được gọi là “thùng rác của trường”, muốn không giật mình cũng thật là khó khăn.
Nhưng hôm nay ngôi sao sáng nhất lại không phải là bọn họ mà là Diêu Khắc ít nói. Hắn dùng một cái độ nghi khảm đầy bảo thạch của con gái vốn khiến mọi người tức cười nhưng hôm nay lại tạo ra một cảm giác thần bí.
Phùng Tử Ngang dạy xong cũng không ra khỏi lớp, hắn rất tò mò muốn xem Hồng Đào và Mạn Tư Doanh đến đây làm gì.
“Xin hỏi bạn có phải là Diêu Khắc không?” Giọng nói của Mạn Tư Doanh êm ái như một làn gió mát.
Đám bạn học đứng sau lưng Trần Mộ đều lộ ra vẻ hưởng thụ. Chỉ trong giây lát, tất cả sắc lang trong lớp học đều hạ quyết tâm gia nhập tiểu đoàn theo đuổi Tư Doanh tiểu thư.
Ngay cả Phượng và Nha Nha cũng phải kinh ngạc trước dung mạo và khí chất của Mạn Tư Doanh.
“Đúng vậy.” Trần Mộ bình tĩnh gật đầu.
Mặc cho ai cũng mong có mĩ nhân trước mặt, trong lòng hắn lúc này lại rất nghiêm nghị. Hắn nhận ra Hồng Đào, lần trước Hồng Đào đánh nhau với bảo vệ của Aragon đã để lại ấn tượng sâu đậm trong đầu hắn, đó là lần đầu tiên hắn chứng kiến tạp tu chiến đấu.
Hắn cũng nhớ rõ quan hệ của Hồng Đào với Tả Đình Y nên không khỏi âm thầm cảnh giác, tinh thần căng thẳng cực độ. Nếu lúc này mà có chút không cẩn thận thì hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Quan hệ của Hồng Đào với Tả Đình Y cũng khiến hắn không thích Hồng Đào chút nào.
Còn với Mạn Tư Doanh thì hắn không có ấn tượng gì lắm. Lần đó hắn ra tay là để trả nợ cho nàng, sau đó thì vị trí của Mạn Tư Doanh trong lòng hắn cũng đã hạ xuống mức bình thường. Hơn nữa khi xảy ra chuyện hắn cũng không chú ý tới diện mạo của Mạn Tư Doanh nên trong thời gian ngắn cũng không nhận ra.
Trần Mộ vừa thừa nhận mình là Diêu Khắc, Hồng Đào mừng rỡ nói: “Nghe nói ngươi có thể làm {Nê Thu}?”
“{Nê Thu}...{Nê Thu}....”Lại là {Nê thu}.
Mọi nhười không ngờ Hồng Đào cũng đến vì khí lưu tạp {Nê Thu}, mấy hôm nay có rất nhiều người đến tìm Diêu Khắc cũng vì thứ này, bọn họ đã quen rồi.
Nhưng mà......
Ánh mắt của họ chuyển tới trên người Mạn Tư Doanh. Đây chẳng phải là Mạn Tư Doanh tiểu thư sao? Mạn Tư Doanh là một chế tạp sư có thực lực được cả trường công nhận, nếu không chỉ dựa vào nhan sắc của nàng cũng sẽ không có nhiều nam sinh theo đuổi như vậy.
Trừ phi... trừ phi cả Mạn Tư Doanh tiểu thư cũng không làm nổi.
Những học viên nhanh trí bị chính cái suy đoán này của mình hù dọa.
Sao có thể có chuyện này? Thực lực của Mạn Tư Doanh có thể nói là đứng đầu trong tổ chế tạp trung cấp. Tạp phiến mà nàng không làm được đủ biết khó khăn tới cỡ nào. Hơn nữa nếu nói như vậy chẳng phải là trình độ của Diêu Khắc đã vượt qua Mạn Tư Doanh sao?
Càng lúc càng có nhiều người phản ứng, nhìn Trần Mộ với ánh mắt khó tin nổi.
Chỉ trong giây lát, Trần Mộ đã trở thành một tiêu điểm chói sáng trong phòng học.
Phùng Tử Ngang giật mình nhìn Trần Mộ.Diêu Khắc là học viên học hành chăm chỉ nhất và cũng có thực lực cao nhất trong lớp, điều này được tất cả các giáo viên công nhận. Phùng Tử Ngang cũng biết, mỗi chế tạp sư cũng thường tập trung nghiên cứu một loại tạp phiến nên một cao cấp chế tạp sư cũng có thể không làm được một cái tạp phiến cấp thấp, điều này cũng rất bình thường.
Nhưng điều này cũng không thể làm cho hắn bình tĩnh lại được. Hắn cũng biết thực lực của Mạn Tư Doanh, một chế tạp sư có nền tảng vững chắc như vậy đáng lí sẽ không gặp khó khăn với những tạp phiến cấp thấp. Trừ phi...trừ phi tấm tạp phiến đó không phải tạp phiến cấp thấp bình thường.
Nhưng nếu là như vậy Diêu Khắc sao có thể thành công? Với những khóa học mà Diêu Khắc đã học qua thì hắn khó có thể đạt tới trình độ đó, kiến thức bây giờ của hắn chỉ là những thứ rất cơ bản mà thôi.Mà trong buổi học hắn cũng không thể hiện ra điểm nào đặc biệt. Thực ra trong mắt các giáo viên, Diêu Khắc chỉ là một học viên có tư chất bình thường, được cái học hành chăm chỉ mà thôi.
Mà {Nê Thu} là tạp phiến gì chứ?
Phùng Tử Ngang đầy một bụng nghi vấn nhưng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi.
Cảm giác của Hồng Đào rất nhạy bén, hắn cảm thấy đối phương có một chút địch ý với hắn nhưng được ẩn giấu rất sâu. Bất quá hắn cũng không để ý, tình huống thế này hắn cũng đã từng gặp phải. Danh tiếng của hắn ở trường khá lớn nên các tạp tu bình thường đều có chút địch ý với hắn, chủ yếu là do ghen ghét.
Có điều đối phương lại là một chế tạp sư khiến hắn hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, một chế tạp sư có thực lực như vậy lại phải ở lớp tài trợ nên việc không thích những người nổi tiếng như Hồng Đào cũng là bình thường. Nghĩ thế nên Hồng Đào cũng khôi phục lại bình thường.
Trong mắt Mạn Tư Doanh hiện lên một tia kinh ngạc, nàng cảm thấy như đã gặp Diêu Khắc ở đâu đó nhưng khi nhìn kĩ lại khuôn mặt hắn thì nàng chắc chắn mình chưa từng gặp người này.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như thế này nhưng vẫn không biểu lộ sự kinh ngạc mà chỉ yên lặng quan sát cẩn thận người có tên Diêu Khắc này.
Hồng Đào tươi cười: “Ta định mua một chiếc Hỏa Phù Du để làm quà nhưng ở chỗ Hoa Hoa không có khí lưu tạp {Nê Thu}, ta chỉ còn cách đến tìm Diêu huynh đệ. Ta cũng biết ngươi đã không còn làm {Nê Thu} nữa nhưng vẫn mong ngươi hãy nể mặt ta, sau này nếu có việc gì khó khăn chỉ cần gọi một tiếng ta sẽ ra sức giúp đỡ! Còn về phần nguyên liệu và tiền công đều không thành vấn đề.”
Hồng Đào vừa nói xong, trong phòng đã lập tức xôn xao. Phượng và Nha Nha vô cùng kinh ngạc, các nàng cũng hiểu những lời này của Hồng Đào có trọng lượng tới mức nào. Ở trong trường mà có một sự trợ giúp lớn như vậy thì căn bản là sẽ chẳng có ai dám động vào cả.
Bất kì là ở nơi nào cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại sự tranh đấu của con người với nhau, huống chi đây lại là Đông Vệ học phủ đầy những học viên con nhà phú quý.
Ví dụ như Mạn Tư Doanh vì gia thế bình thường nên mới bị Aragon chọc ghẹo, nhưng từ sau khi Aragon bị Tả Đình Y và Hồng Đào lôi đến phòng kỉ luật thì chẳng còn ai dám đụng đến nàng.
Mạn Tư Doanh chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Khí lưu tạp {Nê Thu} rất phức tạp, ta cũng không thể chế tạo được nên chỉ có thể tìm đến bạn.”
Tiếng xôn xao trong phòng bỗng im bặt. Thì ra suy đoán lúc nãy là thật! Sự việc kì lạ này đã khiến tất cả phải im miệng.
Trần Mộ suy nghĩ thật nhanh về hoàn cảnh của mình. Xem biểu hiện của Hồng Đào thì hẳn là hắn chưa nhận ra mình, điều này khiến hắn nhẹ nhõm hơn.
Đáp ứng hay không đáp ứng? Trần Mộ cân nhắc một lúc rồi nhanh chóng quyết định đáp ứng Hồng Đào.
Mặc dù không thích Hồng Đào nhưng lúc này an toàn là quan trọng nhất, không nên dính vào những phiền toái không cần thiết. Nếu như từ chối lời đề nghị của Hồng Đào thì dù Hồng đào không lập tức trở mặt thì cũng sẽ âm thầm điều tra. Mặc dù nữ ma quỷ đã có rất nhiều sắp xếp nhưng chỉ cần Hồng Đào điều tra thì chắc chắn sẽ lộ ra nhiều sơ hở.
Xem ra phải nhanh chóng rời khỏi đây. Trần Mộ đã bắt đầu ngửi thấy mùi vị của nguy hiểm.
Hồng Đào hơi kinh ngạc, hắn nhận thấy đối phương căng thẳng như gặp phải đại địch, điều này khiến hắn có chút nghi hoặc.
“Được.” Trần Mộ thoải mái đáp ứng khiến Hồng Đào vừa có chút nghi hoặc liền mừng rỡ, chỉ cần đối phương đáp ứng là tốt rồi. Hắn ngại nhất là đụng phải một gã tính tình cổ quái, mềm cứng đều không chịu, mà hắn lại không thể dùng vũ lực. Nếu có thể giải quyết một cách thuận lợi là tốt nhất.
“Vậy xin cảm ơn Diêu huynh đệ.” Hồng Đào mừng rỡ, quên đi mối nghi hoặc trong lòng.
“Ta đối với khí lưu tạp {Nê thu} này có một số điểm thắc mắc, không biết Diêu huynh có thể chỉ bảo một chút không?” Mạn Tư Doanh nói xen vào, dường như nàng cũng có chút xấu hổ khi nói câu này, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
Trời a! Đây là cái gì chứ? Chẳng phải là ám chỉ hẹn hò sao? Đây có phải là ngọc nữ Mạn Tư Doanh tiểu thư không vậy? Những nam sinh vừa gia nhập tiểu đoàn theo đuổi Mạn Tư Doanh đều trợn mắt há mồm, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng cao.
Hồng Đào giật mình nhìn Mạn Tư Doanh, tự hỏi lỗ tai mình có vấn đề gì không.
Trần Mộ lắc đầu:”Xin lỗi, ta không có thời gian.” Trong đầu Trần Mộ lúc này chỉ mong sớm rời đi, đương nhiên là không đáp ứng Mạn Tư Doanh. Hơn nữa chế tạo {Nê thu} còn bao hàm cả tư tưởng nguyên thủy của “Trù”, điều này khiến hắn càng thêm cẩn thận, đâu dễ tiết lộ cho người khác.
Tất cả mọi người đều thấy khó hiểu, ngày cả Hồng Đào cũng không ngoại lệ.
Người này quả nhiên là biết cân nhắc. Hồng Đào thấy mình may mắn vì Diêu Khắc đã nhận lời giúp hắn chế tạo {Nê Thu}.Còn Phượng và Nha Nha thì nhìn Trần Mộ với ánh mắt quái dị.
Mạn Tư Doanh cũng không tức giận hay xấu hổ vì bị cự tuyệt, ngay lập tức nói:”Diêu huynh cứ yên tâm, ta rất yên lặng, sẽ không làm phiền công việc của ngươi đâu.”
Mọi người trong phòng học lập tức như bị hóa đá.
Trần Mộ thấy có chút kì quái, cô nàng này sao cứ dây dưa không buông như vậy? Hắn vừa định mở miệng từ chối thì bên tai vang lên vài tiếng ho khan, đánh tan sự im lặng trong phòng.
Người vừa ho khan chính là Phùng Tử Ngang, hắn lách ra khỏi đám đông, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn tới.
“Diêu Khắc.” Phùng Tử Ngang chậm rãi nói, vẻ mặt ung dung.
“Thầy.” Trần Mộ khom lưng xuống chào.
“Bạn học thì nên giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Mạn Tư Doanh có chỗ không hiểu về khí lưu tạp {Nê Thu} nên hỏi ngươi, vậy các ngươi nên vui vẻ trao đổi một chút. Bạn ấy cũng có tay nghề chế tạp rất tốt, đối với ngươi cũng sẽ có nhiều ích lợi. Cùng nhau trao đổi, cùng nhau tiến bộ mà.”
Phùng Tử Ngang có chút đắc ý, hôm nay không ngờ bản thân lại có thể nói ra những câu này. Hắn chẳng thèm để ý tới những ánh mắt oán độc của đám học viên, trong mắt hắn Diêu Khắc là học viên đắc ý nhất, bản chất khác hẳn cái đám rác rưởi chỉ biết ăn chơi này.
Phùng Tử Ngang nói vậy trước mặt nhiều người, Trần Mộ tự nhiên là không thể cự tuyệt.
Hắn đành bất đắc dĩ nói:”Vâng.”
“Cảm ơn thầy!” Mạn Tư Doanh còn chưa hết ngượng ngùng thì lại thấy phản ứng của mọi người xung quanh, khí huyết lại bốc lên, đỏ mặt lần nữa.
Trần Mộ thu dọn đồ đạc, chào thầy, gật đầu với Hồng Đào rồi đi ra ngoài, Mạn Tư Doanh theo sát sau hắn.
Hai người vừa bước ra ngoài, trong phòng đã lập tức bùng nổ. Tất cả mọi người đều hưng phấn thảo luận sự việc khó tin vừa diễn ra trước mắt.
Tất cả đều biết, không đến sáng mai chuyện này sẽ lan ra khắp cả trường.
Trần Mộ và Mạn Tư Doanh đi song song bên nhau, hắn chú ý thấy những người đi qua thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ. Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày, hắn rất không muốn bị người khác chú ý.
Nhưng mà không ngờ bây giờ mình lại trở thành người nổi tiếng. Điều này càng làm hắn có thêm quyết tâm ra đi. Chuyện hôm nay đã đẩy hắn ra nơi ánh sáng chói lọi nhất, khiến hắn không có chỗ nào để ngụy trang ẩn trốn.
Sân khấu rực rỡ không thuộc về hắn, hắn chỉ thích hợp sinh hoạt trong một góc tối tăm, yên lặng như lời của nữ ma quỷ.
Hoàn cảnh của bản thân đã bắt đầu có nguy hiểm khiến hắn càng thêm quyết tâm rời khỏi nơi này. Chờ đợi nữ ma quỷ cũng chẳng còn ý nghĩa, nếu cứ tiếp tục ở lại sẽ có thể bị Tả gia vây bắt.
Hai người cùng đi trên phố, Trần Mộ trầm tư không nói câu nào. Hắn không chú ý tới Mạn Tư Doanh đang cố ý đi chậm lại, tụt lại sau hắn hai thân người.
Chính là bóng lưng này! Mạn Tư Doanh kinh ngạc nhìn bóng lưng đã không ngừng xuất hiện trong trí não mình, trong lòng hỗn loạn. Ngày đó nàng đã được bóng lưng này bảo vệ, lúc đó nàng cũng nhìn chăm chú như thế này.
“Trần Mộ.” Nàng nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Diêu Khắc đằng trước cứng đờ ra.
Trần Mộ bị bất ngờ, tóc gáy dựng đứng lên.Giống như dã thú gặp nguy hiểm. Nhưng xung quanh vẫn còn người đi đường nên hắn chỉ có thể kiềm chế xúc động, không ra tay.
“Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi đâu.” Từ phía sau truyền tới tiếng nói của Mạn Tư Doanh:” Chắc là ngươi không nhớ ta. Trước đây ngươi đã từng bảo vệ ta. Ta không biết tại sao ngươi lại kết oán với Tả gia, ngươi.. ngươi hãy mau rời khỏi nơi này đi.”
“Đã từng bảo vệ ngươi?” Giọng của Trần Mộ hơi khàn đi. Đột nhiên bị vạch trần thân phận khiến đầu óc hắn như bị ăn một đấm, tâm tính cũng không còn giữ được bình tĩnh.
“À, có lẽ ngươi đã quên rồi. Chuyện này xảy ra đã lâu, ở ngay trong trường này, khi đang xem tạp ảnh, đã nhớ ra chưa? Lúc đó ngươi cầm một cái ghế, còn có một người bạn đứng bên ngươi.” Giọng nói của Mạn Tư Doanh mờ ảo như mây khói nhưng đã thức tỉnh hoàn toàn trí nhớ của Trần Mộ.
“Thì ra là ngươi.” Trần Mộ không buông lỏng cảnh giác, hỏi:” Làm sao ngươi phát hiện ra ta?”
“Ta vừa nhìn thấy ngươi liền có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi nhưng chưa chắc chắn. Vừa rồi đứng đằng sau nhìn thấy bóng lưng ngươi mới dám khẳng định.” Đôi mắt của Mạn Tư Doanh dần sáng lên.
Câu tả lời này đã vượt quá dự liệu của Trần Mộ, khiến hắn không khỏi thầm lo sợ, tâm trạng càng thêm lo lắng, không biết Hồng Đào có nhận ra mình không.