Tạp Đồ

Chương 605: Thịnh yến trước giờ gặp mặt




Men theo bóng râm của khe nứt, hai người phía trước lặng lẽ tiến tới. Tốc độ của hai bóng người cực nhanh, thủy chung ẩn mình trong sự che chở của bóng tối, động tác nhẹ nhàng, chạm đất vô thanh vô tức như hai âm hồn. Sau lưng bọn họ là hai bóng người khác, một đeo chiếc mặt nạ màu vàng nhạt, bóng người còn lại là một hán tử thô ráp.

Một khuôn mặt tròn trịa với hai đường lông mày đậm trắng như tuyết cực kỳ nổi bật, thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt thủy chung bảo trì sự cảnh giác, hơi nép người vào trong bóng tối. Bên cạnh cậu ta là một nam nhân mặt lạnh tanh vô cảm, tượng như một khối đá bất động đứng trong bóng tối. Hai đường lông mày trắng như tuyết của Tiểu Bộ Mặc nhíu lại, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc. Ở bên cạnh cậu, Duy A mặt không biểu tình.

Phía sau hai người, Tô và Dương Sơn Phi vẫn ung dung tiếp tục phi hành. Hai người đã hình thành thói quen mỗi lần đi theo Duy A và Tiểu Bộ Mặc hành động. Mấy năm nay, bốn người cùng nhau hành động đã thành tập quán. Vừa bắt đầu, Tô và Dương Sơn Phi còn có chút tẩy chay, nhưng hai người rất nhanh phát hiện, chiến đấu liên tục mặc dù rất mệt, nhưng thực lực lại đề cao khá mạnh, nên mức độ tích cực lập tức tăng cao rất nhiều. Chỉ là bốn người chia thành hai tổ, Duy A, Tiểu Bộ Mặc một tổ, Tô cùng Dương Sơn Phi một tổ.

- Thật là nhàm chán ư, thật là nhàm chán a!

Dương Sơn Phi từng câu từng câu ngâm nga, chỉ là tiếng ngâm đó quả thực chẳng có ai muốn khen tặng.

Con mắt trên tấm mặt nạ màu bạc mở to, Tô bỗng nhiên nói:

- Không ổn!

Tiếng ngâm nga của Dương Sơn Phi đột nhiên dừng lại, y ngơ ngác hỏi:

- Không ổn? Có gì không ổn?

Trong mắt Tô lộ ra vẻ thận trọng:

- Hôm nay chúng ta tiến vào lâu như vậy, thế mà còn chưa gặp một tên địch nào, thật không thích hợp!

- Điều này có gì không thích hợp chứ? Hắc, bọn họ bị chúng ta đánh cho phát sợ rồi!

Dương Sơn Phi nhếch mép cười.

Thần sắc ngưng trọng trong mắt Tô không có chút nào giảm bớt, lắc đầu:

- Không phải, tình huống không ổn, đối phương điều động binh lực.

Dương Sơn Phi tinh thần rung lên, hắc hắc nói:

- Ha ha, dạo này đang chán đây. Hai tên đầu gỗ phía trước quá biến thái, chúng ta ngay cả thuốc đều chưa được uống. Ha ha, hôm nay có thể đánh lớn một trận.

Nhãn thần của Tô nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói:

- Hôm nay chỉ sợ phải đánh một trận thực sự lớn rồi.

Ánh mắt của Duy A chớp động, đột nhiên chân phát lực xông về phía trước. Tiểu Bộ Mặc vội vàng đuổi theo, hai người phía sau thấy thế cũng không dám sơ suất, theo sát phía sau bọn họ.

o0o

Ở tại một khe nứt khác.

Một gã trai cà lơ phất phơ, một đầu tóc bạch kim cợt nhả đứng chống nạnh, trong miệng la hét:

- Đều xốc lại tinh thần cho ta, lão tử tự thân áp trận, ai làm mất mặt mũi của ta, hừ hừ!

Ở trước mặt gã là một đám thiếu niên mười tám mười chín tuổi. Những thiếu niên này giống y như gã trai lơ tóc bạch kim, uể oải ngồi trên mặt đất. Những thanh niên đó quần áo đủ loại, lộn xộn bừa bãi, trông như một đám người ô hợp. Nhưng người tinh tế là có thể phát hiện, những thanh niên tạp tu này nhìn như uể oải tùy ý, nhưng tư thế của bọn họ lại bất cứ lức nào đều có thể phát động, còn trạm cảnh giới, trạm gác, điểm hỏa lực phục kích, có thể thấy thấp thoáng.

So với lúc Trần Mộ rời đi, quy mô của Thanh Niên Vệ đã mở rộng rất nhiều lần. Những thanh niên tầng tầng tuyển chọn từ Đông Vệ Cơ này có thiên phú cực kỳ xuất sắc, lại được tác phong của toàn Đông Vệ liên tục ảnh hưởng, khắc khổ tu luyện, thực lực tăng trưởng cực nhanh.

Dưới sự bình chọn của một vài tổ chức uy tín, trong các thế lực hiện tại, đối với việc bồi dưỡng đội quân chuẩn bị cho tương lai, Đông Vệ vững chắc ở vị trí thứ nhất, bỏ xa các thế lực khác. Về kết quả này, có rất nhiều người khó hiểu. Nếu bàn về lịch sử lâu đời, cơ sở đầy đủ thì năm đại học viện xa xa vượt lên trên. Ai mà ngờ được là ở một thế lực mới nổi, đội Thanh Niên Vệ - đội quân chuẩn bị cho tương lai của Đông Vệ lại vượt xa những chỗ khác.

Mà trong sự bình xét của những tổ chức uy tín đó, tạo ra kết quả này cũng tịnh không phải bởi thực lực. Nếu bàn về hệ số tu vi trung bình, Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ xếp thứ nhất, Thanh Niên Vệ chỉ có thể xếp thứ ba. Nhưng ảnh hưởng tới bình xét của những tổ chức uy tín này, là một điểm trước đây gần như không được chú ý tới, đó chính là ý chí. Tất cả các tổ chức bình xét đối với ý chí của Thanh Niên Vệ đánh giá chung một từ: “như thép”. Đó là Thanh Niên Vệ, cũng là khí chất nổi bật nhất của toàn bộ Đông Vệ.

Trên thực tế, trong quá trình bành trướng vài năm trở lại đây, mặc dù có bộ tham mưu hàng đầu Liên bang, nhưng Đông Vệ vẫn đã từng thất bại. Nhưng vô luận là tại nghịch cảnh nào, đội ngũ của Đông Vệ cũng chưa từng xuất hiện tình huống tan vỡ, thân trong nghịch cảnh mà vươn lên càng trở nên quen thuộc. Mà những người thuộc Đông Vệ luôn hướng tới phía trước kia càng có thể tự thân cảm nhận được điểm này.

Thanh Niên Vệ cũng trở thành nơi tất cả những người tuổi trẻ cùng hướng tới. Mặc dù, Thanh Niên Vệ bây giờ không phải dễ vào như vậy, muốn vào Thanh Niên Vệ, trước hết tiến vào các cấp đội chuẩn bị của Thanh Niên Vệ. Nhưng mà ngay cả như vậy, hàng năm đều có vô số người trẻ tuổi xuất sắc cố gắng được tiến vào Thanh Niên Vệ.

Gã trai tóc bạch kim có vẻ không hài lòng với những người tuổi trẻ này, vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nói:

- Hừ, chiến tích tuần trước thực mất mặt! Vẫn kém hơn Mắt Tam Giác! Nhớ năm xưa, lúc ta cùng ông chủ liên tục chiến đấu ở các chiến trường liên bang, Mắt Tam Giác còn không biết đang bú tí ở đâu. Muốn so cùng ta ư, hắn kém lắm. Các ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta sợ.

Đám tạp tu trẻ tuổi người nào người nấy run lên cầm cập, lão đại nổi giận, kết cục bọn họ sẽ cực thảm. tất cả đều ào ào kích động tinh thần hô lên:

- Lão đại, lần này chúng ta nhất định cho bọn chúng thấy!

- Lần trước chỉ là chúng ta chợp mắt. Hắc, lão hổ không phát huy, lại dám coi chúng ta như là mèo bệnh!

- Chỉ bằng đám gia hỏa bọn họ cũng muốn so sánh với chúng ta sao? Đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!

Những thanh âm láo nháo, tựa như một đám lưu manh khiêu chiến.

Gã tóc bạch kim cũng không để ý, mà ngược lại lộ ra vẻ mặt vừa lòng. Một cơn gió thổi qua làm cho mái tóc bạch kim dài tới thắt lưng của y bay phất phơ trong không trung, giọng khoa trương truyền đi trong gió:

- Con bà nó, đập chết bọn chúng.

Tất cả mọi người mặt phừng phừng sát khí, giống như đàn sói, vung tay cùng gào lên:

- Đập chết bọn chúng!

o0o

Tại một khe hẹp cách bọn họ khoảng hai trăm năm mươi dặm.

Cặp mắt tam giác tiêu chí của Tang Hàn Thủy hàn quang lấp lánh, là một trong hai đại tướng cận thân của Trần Mộ, uy tín của y trong Đông Vệ cực cao. Y cẩn thận nhìn chăm chú vào bóng người chớp động nơi xa, vẻ như suy nghĩ.

“Điều động binh lực?” Tang Hàn Thủy nhẹ giọng lẩm bẩm. Từ lúc cải tổ thành Mộc Tự doanh và Liệp Thủ đoàn, sau khi các đội trưởng thành thục nắm rõ đội ngũ của mình, y và Tiếu Ba liền chủ động yêu cầu được điều về Thanh Niên Vệ. Thế là, Thanh Niên Vệ chia thành hai tổ, tổ Một do Tang Hàn Thủy thống lĩnh, tổ Hai do Tiếu Ba thống lĩnh.

Ở sau y, một ngàn tên tạp tu trẻ tuổi đứng nghiêm trang. Tất cả đều là Thanh Niên Vệ, nhưng tổ Một lại tạo ra cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Kỷ luật nghiêm chỉnh, có thể gọi là điển hình của tạp tu. Vẻ mặt mỗi người bọn họ nghiêm túc, không nói không cười, trang phục chiến đấu toàn thân chỉnh tề, hành động dứt khoát nhanh nhẹn, không có chút dài dòng.

Cho dù ngồi ở đó, cũng là chỉnh tề thành hàng thành đội.

Nhất định là có biến! Tang Hàn Thủy trong lòng suy đoán. Y thân kinh bách chiến, là một trong hai thống lĩnh của Thanh Niên Vệ, hắn đối với biến hóa trên chiến trường vô cùng nhạy cảm.

Sau khi làm ra quyết định, y xoay người, vỗ tay. Tất cả tạp tu đang nghỉ ngơi xoàn xoạt đứng dậy, động tác chỉnh tề thống nhất.

Tang Hàn Thủy vừa lòng gật đầu, ấm áp nói:

- Tuần trước mọi người làm không tệ. Nhưng mà tuần trước thua, lần này tổ Hai chắc chắn sẽ toàn lực phản kích. Tuy phong cách của tổ Hai không phải quá tốt, nhưng đó cũng chỉ là do ảnh hưởng của tên gia hỏa vô lương, thực lực tổng hợp của bọn họ vẫn không thể xem thường. Cho nên, lần này chúng ta phải giữ vững tinh thần, không cho bọn chúng có cơ hội lợi dụng.

- Rõ!

Tất cả tạp tu đồng thanh tuân mệnh.

“Được.” Tang Hàn Thủy gật đầu, đôi mắt tam giác sắc bén lấp lánh, phất tay:

- Bắt đầu đi.

Các tạp tu trẻ tuổi tựa như một dòng nước lũ, không tiếng động dọc theo khe nứt bay về phía trước.

o0o

Tại một khe nứt rộng rãi khác, vừa trải qua một trận chiến dữ dội, xác chết khắp nơi thấy rõ. Một đám người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, đối với xác chết chung quanh bọn họ đều làm như không biết.

- Hắc, đều là vô tạp lưu a, đáng tiếc so với Duy A, trình độ của bọn chúng quả là kém xa.

Nói chuyện là một nữ tạp tu hình thể đầy đặn khỏe đẹp, bộ ngực sung mãn gần như muốn đem trang phục xé rách. Tạp tu chung quanh nhìn đến nuốt nước miếng, nhưng mà không người nào dám để ánh mắt của mình dán lên “hung khí” đó. Tính tình của Lô Tiểu Như nghe nói không phải tốt lắm.

Nàng có tư cách nói như vậy. Năm xưa người được Duy A tự tay dạy dỗ không nhiều. Nhất Tự Mi bên cạnh mặc dù không nói chuyện, nhưng bộ mặt giống như tảng đá cũng lộ ra vẻ đồng tình hiếm thấy.

Tổ Hộ Vệ được cải biên thành đội Hộ Vệ, vốn thuộc Liệp Thủ đoàn, bây giờ đơn độc tách ra, lần nữa trở lại căn cứ Khe Núi Lớn. Lô Tiểu Như lại nắm chức vị thống lĩnh, còn Nhất Tự Mi thì làm phó thống lĩnh, Tập Thụy Nhất trầm tĩnh nhanh trí thì là nhân vật số ba, đảm nhiệm quân sư. Còn như Ô Vũ, Chư Hoành những phần tử bạo lực này chỉ có thể làm tay đấm.

Đội Hộ Vệ bây giờ so với năm đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Về điểm này, chỉ cần từ số lượng tạp tu cấp bảy là có thể nhìn ra. Trừ những người già cũ, những người khác đồng loạt đều là tạp tu cấp bảy. Nhưng những người lớn tuổi cũ cường độ cảm giác cũng đã đạt tới tiêu chuẩn cấp sáu, lại thêm tạp phiến Trần Mộ đặc chế cho bọn họ cùng với thực tạp, sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ cường hãn. Nhất Tự Mi dũng mãnh nhất đội, Thập Tự phối hợp với Liễm Tức pháp, cho tới bây giờ, ngoài Duy A, vẫn chưa có người thắng được gã. Lô Tiểu Như mặc dù chiến lực không bằng Nhất Tự Mi, nhưng nàng làm thống lĩnh, lại là kiến nghị nhất trí của tất cả mọi người.

“Có gì đó khác lạ.” Tập Thụy Nhất đẩy chiếc kính ngọng vàng trên mũi lên, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Đây là tốp đội ngũ thứ ba chúng ta thấy. Từ phương hướng mà xem, tất cả đều là quay trở về.

- Có vấn đề gì?

Lô Tiểu Như hỏi, trong đội Hộ Vệ, phán đoán Tập Thụy Nhất thường là chính xác nhất.

Tập Thụy Nhất lộ ra vẻ suy nghĩ:

- Nếu như là một hai tốp, còn có thể là ngẫu nhiên. Nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn, liền liên tục gặp ba tốp đội ngũ trở về, vậy không có khả năng là ngẫu nhiên.

Lô Tiểu Như hơi bất mãn:

- Muốn nói gì thì nói đi, đừng vòng vo!

Tập Thụy Nhất lộ ra vẻ đành chịu:

- Quân địch chắc là đang tập kết đội ngũ.

- Tập kết đội ngũ? Tập kết đội ngũ làm gì chứ?

Lô Tiểu Như nghi hoặc, bỗng nhiên biến sắc:

- Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện vị trí căn cứ của chúng ta?

- Không có khả năng!

Tập Thụy Nhất lắc đầu:

- Vị trí căn cứ của bọn họ cách chúng ta rất xa, với lại xung quanh căn cứ gần đây cũng không có phát hiện tung tích địch nhân. Bọn họ không có khả năng lặng yên không một tiếng động đột phá nhiều tầng lính gác ngầm như vậy.

- Vậy bọn chúng tập kết đội ngũ làm gì?

- Không biết.

Tập Thụy Nhất lắc đầu, nhưng giọng tỏ ra đặc biệt chắc chắn:

- Có lẽ đã xảy ra biến cố gì, bọn họ bất đắc dĩ, chỉ còn mỗi cách tập trung lực lượng.

Lô Tiểu Như trước mắt sáng ngời:

- Vậy chẳng phải là cơ hội của chúng ta sao?

Tập Thụy Nhất khẽ cười:

- Bây giờ còn chưa biết, tuy nhiên chúng ta có thể đi xem.

Những người khác ào ào đứng dậy, lộ ra thần sắc hưng phấn. Ô Vũ, Chư Hoành hai phần tử bạo lực lại càng xoa tay, vẻ mặt gấp gáp không nhịn nổi.

Nhất Tự Mi không biết từ khi nào, đã từ khu vực tụ tập tan biến. Lộ Tiểu Như cũng sớm đa quen như chuyện thường, vung lên đôi tay ngọc đầy đặn

- Đi!

Tên Tiếng Anh

Men theo bóng râm của khe nứt, hai người phía trước lặng lẽ tiến tới. Tốc độ của hai bóng người cực nhanh, thủy chung ẩn mình trong sự che chở của bóng tối, động tác nhẹ nhàng, chạm đất vô thanh vô tức như hai âm hồn. Sau lưng bọn họ là hai bóng người khác, một đeo chiếc mặt nạ màu vàng nhạt, bóng người còn lại là một hán tử thô ráp.

Một khuôn mặt tròn trịa với hai đường lông mày đậm trắng như tuyết cực kỳ nổi bật, thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt thủy chung bảo trì sự cảnh giác, hơi nép người vào trong bóng tối. Bên cạnh cậu ta là một nam nhân mặt lạnh tanh vô cảm, tượng như một khối đá bất động đứng trong bóng tối. Hai đường lông mày trắng như tuyết của Tiểu Bộ Mặc nhíu lại, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc. Ở bên cạnh cậu, Weah mặt không biểu tình.

Phía sau hai người, Tô và Dương Sơn Phi vẫn ung dung tiếp tục phi hành. Hai người đã hình thành thói quen mỗi lần đi theo Weah và Tiểu Bộ Mặc hành động. Mấy năm nay, bốn người cùng nhau hành động đã thành tập quán. Vừa bắt đầu, Tô và Dương Sơn Phi còn có chút tẩy chay, nhưng hai người rất nhanh phát hiện, chiến đấu liên tục mặc dù rất mệt, nhưng thực lực lại đề cao khá mạnh, nên mức độ tích cực lập tức tăng cao rất nhiều. Chỉ là bốn người chia thành hai tổ, Weah, Tiểu Bộ Mặc một tổ, Tô cùng Dương Sơn Phi một tổ.

- Thật là nhàm chán ư, thật là nhàm chán a!

Dương Sơn Phi từng câu từng câu ngâm nga, chỉ là tiếng ngâm đó quả thực chẳng có ai muốn khen tặng.

Con mắt trên tấm mặt nạ màu bạc mở to, Tô bỗng nhiên nói:

- Không ổn!

Tiếng ngâm nga của Dương Sơn Phi đột nhiên dừng lại, y ngơ ngác hỏi:

- Không ổn? Có gì không ổn?

Trong mắt Tô lộ ra vẻ thận trọng:

- Hôm nay chúng ta tiến vào lâu như vậy, thế mà còn chưa gặp một tên địch nào, thật không thích hợp!

- Điều này có gì không thích hợp chứ? Hắc, bọn họ bị chúng ta đánh cho phát sợ rồi!

Dương Sơn Phi nhếch mép cười.

Thần sắc ngưng trọng trong mắt Tô không có chút nào giảm bớt, lắc đầu:

- Không phải, tình huống không ổn, đối phương điều động binh lực.

Dương Sơn Phi tinh thần rung lên, hắc hắc nói:

- Ha ha, dạo này đang chán đây. Hai tên đầu gỗ phía trước quá biến thái, chúng ta ngay cả thuốc đều chưa được uống. Ha ha, hôm nay có thể đánh lớn một trận.

Nhãn thần của Tô nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói:

- Hôm nay chỉ sợ phải đánh một trận thực sự lớn rồi.

Ánh mắt của Weah chớp động, đột nhiên chân phát lực xông về phía trước. Tiểu Bộ Mặc vội vàng đuổi theo, hai người phía sau thấy thế cũng không dám sơ suất, theo sát phía sau bọn họ.

o0o

Ở tại một khe nứt khác.

Một gã trai cà lơ phất phơ, một đầu tóc bạch kim cợt nhả đứng chống nạnh, trong miệng la hét:

- Đều xốc lại tinh thần cho ta, lão tử tự thân áp trận, ai làm mất mặt mũi của ta, hừ hừ!

Ở trước mặt gã là một đám thiếu niên mười tám mười chín tuổi. Những thiếu niên này giống y như gã trai lơ tóc bạch kim, uể oải ngồi trên mặt đất. Những thanh niên đó quần áo đủ loại, lộn xộn bừa bãi, trông như một đám người ô hợp. Nhưng người tinh tế là có thể phát hiện, những thanh niên tạp tu này nhìn như uể oải tùy ý, nhưng tư thế của bọn họ lại bất cứ lức nào đều có thể phát động, còn trạm cảnh giới, trạm gác, điểm hỏa lực phục kích, có thể thấy thấp thoáng.

So với lúc Trần Mộ rời đi, quy mô của Thanh Niên Vệ đã mở rộng rất nhiều lần. Những thanh niên tầng tầng tuyển chọn từ Đông Vệ Cơ này có thiên phú cực kỳ xuất sắc, lại được tác phong của toàn Đông Vệ liên tục ảnh hưởng, khắc khổ tu luyện, thực lực tăng trưởng cực nhanh.

Dưới sự bình chọn của một vài tổ chức uy tín, trong các thế lực hiện tại, đối với việc bồi dưỡng đội quân chuẩn bị cho tương lai, Đông Vệ vững chắc ở vị trí thứ nhất, bỏ xa các thế lực khác. Về kết quả này, có rất nhiều người khó hiểu. Nếu bàn về lịch sử lâu đời, cơ sở đầy đủ thì năm đại học viện xa xa vượt lên trên. Ai mà ngờ được là ở một thế lực mới nổi, đội Thanh Niên Vệ - đội quân chuẩn bị cho tương lai của Đông Vệ lại vượt xa những chỗ khác.

Mà trong sự bình xét của những tổ chức uy tín đó, tạo ra kết quả này cũng tịnh không phải bởi thực lực. Nếu bàn về hệ số tu vi trung bình, Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ xếp thứ nhất, Thanh Niên Vệ chỉ có thể xếp thứ ba. Nhưng ảnh hưởng tới bình xét của những tổ chức uy tín này, là một điểm trước đây gần như không được chú ý tới, đó chính là ý chí. Tất cả các tổ chức bình xét đối với ý chí của Thanh Niên Vệ đánh giá chung một từ: “như thép”. Đó là Thanh Niên Vệ, cũng là khí chất nổi bật nhất của toàn bộ Đông Vệ.

Trên thực tế, trong quá trình bành trướng vài năm trở lại đây, mặc dù có bộ tham mưu hàng đầu Liên bang, nhưng Đông Vệ vẫn đã từng thất bại. Nhưng vô luận là tại nghịch cảnh nào, đội ngũ của Đông Vệ cũng chưa từng xuất hiện tình huống tan vỡ, thân trong nghịch cảnh mà vươn lên càng trở nên quen thuộc. Mà những người thuộc Đông Vệ luôn hướng tới phía trước kia càng có thể tự thân cảm nhận được điểm này.

Thanh Niên Vệ cũng trở thành nơi tất cả những người tuổi trẻ cùng hướng tới. Mặc dù, Thanh Niên Vệ bây giờ không phải dễ vào như vậy, muốn vào Thanh Niên Vệ, trước hết tiến vào các cấp đội chuẩn bị của Thanh Niên Vệ. Nhưng mà ngay cả như vậy, hàng năm đều có vô số người trẻ tuổi xuất sắc cố gắng được tiến vào Thanh Niên Vệ.

Gã trai tóc bạch kim có vẻ không hài lòng với những người tuổi trẻ này, vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nói:

- Hừ, chiến tích tuần trước thực mất mặt! Vẫn kém hơn Mắt Tam Giác! Nhớ năm xưa, lúc ta cùng ông chủ liên tục chiến đấu ở các chiến trường liên bang, Mắt Tam Giác còn không biết đang bú tí ở đâu. Muốn so cùng ta ư, hắn kém lắm. Các ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta sợ.

Đám tạp tu trẻ tuổi người nào người nấy run lên cầm cập, lão đại nổi giận, kết cục bọn họ sẽ cực thảm. tất cả đều ào ào kích động tinh thần hô lên:

- Lão đại, lần này chúng ta nhất định cho bọn chúng thấy!

- Lần trước chỉ là chúng ta chợp mắt. Hắc, lão hổ không phát huy, lại dám coi chúng ta như là mèo bệnh!

- Chỉ bằng đám gia hỏa bọn họ cũng muốn so sánh với chúng ta sao? Đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!

Những thanh âm láo nháo, tựa như một đám lưu manh khiêu chiến.

Gã tóc bạch kim cũng không để ý, mà ngược lại lộ ra vẻ mặt vừa lòng. Một cơn gió thổi qua làm cho mái tóc bạch kim dài tới thắt lưng của y bay phất phơ trong không trung, giọng khoa trương truyền đi trong gió:

- Con bà nó, đập chết bọn chúng.

Tất cả mọi người mặt phừng phừng sát khí, giống như đàn sói, vung tay cùng gào lên:

- Đập chết bọn chúng!

o0o

Tại một khe hẹp cách bọn họ khoảng hai trăm năm mươi dặm.

Cặp mắt tam giác tiêu chí của Tang Hàn Thủy hàn quang lấp lánh, là một trong hai đại tướng cận thân của Trần Mộ, uy tín của y trong Đông Vệ cực cao. Y cẩn thận nhìn chăm chú vào bóng người chớp động nơi xa, vẻ như suy nghĩ.

“Điều động binh lực?” Tang Hàn Thủy nhẹ giọng lẩm bẩm. Từ lúc cải tổ thành Mộc Tự doanh và Liệp Thủ đoàn, sau khi các đội trưởng thành thục nắm rõ đội ngũ của mình, y và Tiếu Ba liền chủ động yêu cầu được điều về Thanh Niên Vệ. Thế là, Thanh Niên Vệ chia thành hai tổ, tổ Một do Tang Hàn Thủy thống lĩnh, tổ Hai do Tiếu Ba thống lĩnh.

Ở sau y, một ngàn tên tạp tu trẻ tuổi đứng nghiêm trang. Tất cả đều là Thanh Niên Vệ, nhưng tổ Một lại tạo ra cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Kỷ luật nghiêm chỉnh, có thể gọi là điển hình của tạp tu. Vẻ mặt mỗi người bọn họ nghiêm túc, không nói không cười, trang phục chiến đấu toàn thân chỉnh tề, hành động dứt khoát nhanh nhẹn, không có chút dài dòng.

Cho dù ngồi ở đó, cũng là chỉnh tề thành hàng thành đội.

Nhất định là có biến! Tang Hàn Thủy trong lòng suy đoán. Y thân kinh bách chiến, là một trong hai thống lĩnh của Thanh Niên Vệ, hắn đối với biến hóa trên chiến trường vô cùng nhạy cảm.

Sau khi làm ra quyết định, y xoay người, vỗ tay. Tất cả tạp tu đang nghỉ ngơi xoàn xoạt đứng dậy, động tác chỉnh tề thống nhất.

Tang Hàn Thủy vừa lòng gật đầu, ấm áp nói:

- Tuần trước mọi người làm không tệ. Nhưng mà tuần trước thua, lần này tổ Hai chắc chắn sẽ toàn lực phản kích. Tuy phong cách của tổ Hai không phải quá tốt, nhưng đó cũng chỉ là do ảnh hưởng của tên gia hỏa vô lương, thực lực tổng hợp của bọn họ vẫn không thể xem thường. Cho nên, lần này chúng ta phải giữ vững tinh thần, không cho bọn chúng có cơ hội lợi dụng.

- Rõ!

Tất cả tạp tu đồng thanh tuân mệnh.

“Được.” Tang Hàn Thủy gật đầu, đôi mắt tam giác sắc bén lấp lánh, phất tay:

- Bắt đầu đi.

Các tạp tu trẻ tuổi tựa như một dòng nước lũ, không tiếng động dọc theo khe nứt bay về phía trước.

o0o

Tại một khe nứt rộng rãi khác, vừa trải qua một trận chiến dữ dội, xác chết khắp nơi thấy rõ. Một đám người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, đối với xác chết chung quanh bọn họ đều làm như không biết.

- Hắc, đều là vô tạp lưu a, đáng tiếc so với Weah, trình độ của bọn chúng quả là kém xa.

Nói chuyện là một nữ tạp tu hình thể đầy đặn khỏe đẹp, bộ ngực sung mãn gần như muốn đem trang phục xé rách. Tạp tu chung quanh nhìn đến nuốt nước miếng, nhưng mà không người nào dám để ánh mắt của mình dán lên “hung khí” đó. Tính tình của Lô Tiểu Như nghe nói không phải tốt lắm.

Nàng có tư cách nói như vậy. Năm xưa người được Weah tự tay dạy dỗ không nhiều. Nhất Tự Mi bên cạnh mặc dù không nói chuyện, nhưng bộ mặt giống như tảng đá cũng lộ ra vẻ đồng tình hiếm thấy.

Tổ Hộ Vệ được cải biên thành đội Hộ Vệ, vốn thuộc Liệp Thủ đoàn, bây giờ đơn độc tách ra, lần nữa trở lại căn cứ Khe Núi Lớn. Lô Tiểu Như lại nắm chức vị thống lĩnh, còn Nhất Tự Mi thì làm phó thống lĩnh, Tập Thụy Nhất trầm tĩnh nhanh trí thì là nhân vật số ba, đảm nhiệm quân sư. Còn như Ô Vũ, Chư Hoành những phần tử bạo lực này chỉ có thể làm tay đấm.

Đội Hộ Vệ bây giờ so với năm đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Về điểm này, chỉ cần từ số lượng tạp tu cấp bảy là có thể nhìn ra. Trừ những người già cũ, những người khác đồng loạt đều là tạp tu cấp bảy. Nhưng những người lớn tuổi cũ cường độ cảm giác cũng đã đạt tới tiêu chuẩn cấp sáu, lại thêm tạp phiến Trần Mộ đặc chế cho bọn họ cùng với thực tạp, sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ cường hãn. Nhất Tự Mi dũng mãnh nhất đội, Thập Tự phối hợp với Liễm Tức pháp, cho tới bây giờ, ngoài Weah, vẫn chưa có người thắng được gã. Lô Tiểu Như mặc dù chiến lực không bằng Nhất Tự Mi, nhưng nàng làm thống lĩnh, lại là kiến nghị nhất trí của tất cả mọi người.

“Có gì đó khác lạ.” Tập Thụy Nhất đẩy chiếc kính ngọng vàng trên mũi lên, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Đây là tốp đội ngũ thứ ba chúng ta thấy. Từ phương hướng mà xem, tất cả đều là quay trở về.

- Có vấn đề gì?

Lô Tiểu Như hỏi, trong đội Hộ Vệ, phán đoán Tập Thụy Nhất thường là chính xác nhất.

Tập Thụy Nhất lộ ra vẻ suy nghĩ:

- Nếu như là một hai tốp, còn có thể là ngẫu nhiên. Nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn, liền liên tục gặp ba tốp đội ngũ trở về, vậy không có khả năng là ngẫu nhiên.

Lô Tiểu Như hơi bất mãn:

- Muốn nói gì thì nói đi, đừng vòng vo!

Tập Thụy Nhất lộ ra vẻ đành chịu:

- Quân địch chắc là đang tập kết đội ngũ.

- Tập kết đội ngũ? Tập kết đội ngũ làm gì chứ?

Lô Tiểu Như nghi hoặc, bỗng nhiên biến sắc:

- Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện vị trí căn cứ của chúng ta?

- Không có khả năng!

Tập Thụy Nhất lắc đầu:

- Vị trí căn cứ của bọn họ cách chúng ta rất xa, với lại xung quanh căn cứ gần đây cũng không có phát hiện tung tích địch nhân. Bọn họ không có khả năng lặng yên không một tiếng động đột phá nhiều tầng lính gác ngầm như vậy.

- Vậy bọn chúng tập kết đội ngũ làm gì?

- Không biết.

Tập Thụy Nhất lắc đầu, nhưng giọng tỏ ra đặc biệt chắc chắn:

- Có lẽ đã xảy ra biến cố gì, bọn họ bất đắc dĩ, chỉ còn mỗi cách tập trung lực lượng.

Lô Tiểu Như trước mắt sáng ngời:

- Vậy chẳng phải là cơ hội của chúng ta sao?

Tập Thụy Nhất khẽ cười:

- Bây giờ còn chưa biết, tuy nhiên chúng ta có thể đi xem.

Những người khác ào ào đứng dậy, lộ ra thần sắc hưng phấn. Ô Vũ, Chư Hoành hai phần tử bạo lực lại càng xoa tay, vẻ mặt gấp gáp không nhịn nổi.

Nhất Tự Mi không biết từ khi nào, đã từ khu vực tụ tập tan biến. Lộ Tiểu Như cũng sớm đã quen như chuyện thường, vung lên đôi tay ngọc đầy đặn

- Đi!