Tạp Đồ

Chương 574: Ảnh phong




Không hiểu rõ Ảnh phong theo lời nữ ma quỷ rốt cuộc là thứ gì, nhưng khả năng công kích của tiểu gia hỏa kia rất rõ ràng, lại là sinh vật có thể khiến nữ ma quỷ khẩn trương như thế, đâu dễ giao thiệp? Tốc độ khủng bố vừa rồi đã khiến thần kinh của hắn tập trung cao độ.

Chỉ thấy mắt hoa lên, lại không thấy đối phương đâu, hắn trong lòng kinh hãi. Cơ hồ là bằng tiềm thức, thân hình của hắn chuyển động, một đạo hàn quang lóe lên ở vị trí vừa rồi của hắn rồi biến mất.

Quá nhanh!

Trần Mộ trong lòng phát lạnh. Nếu không phải hắn vừa đột phá, nếu không phải trạng thái Linh Thức có tác dụng dự báo trước, có lẽ lần này hắn đã phân làm hai khúc rồi! Vị trí đạo hàn quang kia hiện lên chính là chỗ cổ họng của hắn. Trước khi tiến vào Bách Uyên, cho dù là ở trong rừng sâu, dã thú có thể uy hiếp hắn cũng tương đối hiếm. Không nghĩ vừa mới tiến vào Bách Uyên, gặp phải sinh vật đầu tiên đã khủng bố như vậy! Hắn bây giờ mới tin lời nói của nữ ma quỷ, không ai có thể ra khỏi Bách Uyên. So với dơi Tuyết Ba nổi tiếng về tốc độ, tốc độ của Ảnh phong còn nhanh gấp mấy lần.

Quá nhanh!

Một đạo hàn quang xẹt qua trước ngực Trần Mộ, hàn ý cùng sát khí thấu xương khiến hắn dựng tóc gáy, mà lúc này, hắn lại mất dấu đối phương.

Đinh!

Nữ ma quỷ cuối cùng cũng xuất thủ, hắc đằng trên tay nàng cuộn thành hình tròn, khó khăn lắm mới ngăn cản được Ảnh phong.

Trần Mộ kinh hãi, giờ khắc này, cảm thấy tử vong cách mình gần như vậy hắn mới trở nên thất thần trong một thoáng.

Đinh đinh!

Nữ ma quỷ thảm hại không chịu nổi, hắc đằng trên tay không theo kịp tiết tấu nhanh tuyệt luân của Ảnh phong, vô cùng nguy hiểm.

Tinh thần Trần Mộ tập trung chưa từng có, hết thảy tạp niệm và sợ hãi đều biến mất, trong mắt hắn chỉ có một tia tàn ảnh khó nắm bắt kia. Không biết có phải do tinh thần tập trung hay không, Trần Mộ hiện giờ dưới trạng thái Linh Thức lại có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Ảnh phong. Tốc độ của nó thật quá nhanh. Cho dù Trần Mộ có thể miễn cưỡng theo được tốc độ của nó nhưng vẫn như trước không thể tấn công được. Năng lượng thể vốn nổi danh về tốc độ nhưng ở đây, trước loài sinh vật sống nhờ tốc độ này vẫn không đủ.

Không hề do dự, trên thực tế hắn không được phép do dự, mỗi một giây, sinh vật này có thể công kích tới mười mấy lần, tần suất công kích như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua.

Kỳ Lung Thiên Cát!

Trong phút chốc, xung quanh tràn đầy những hạt năng lượng đen trắng bồng bềnh xuất hiện, đồng thời quang mang lóe sáng, vô số chùm sáng giăng khắp nơi hình thành một cái lưới ánh sáng.

Chiếc lưới ánh sáng chặt chẽ trước giờ chưa từng có, tính theo số lượng tia sáng là nhiều nhất từ khi Trần Mộ sử dụng Song Cực tạp tới nay. Một lượng lớn tia sáng đem không gian phân cắt thành vô số khối nhỏ, trong mỗi tấc vuông sát khí tung hoành. Trần Mộ dùng toàn lực, không hề lưu lại, hắn không dám lưu lại chút nào.

Lưới ánh sáng nghiêm mật tựa như do vô số sợi tơ vàng bện thành lơ lửng trong không trung, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Trong lưới ánh sáng, một con vật lớn cỡ nửa nắm tay mắc kẹt trong đó, toàn thân nó bị hơn mười tia sáng xuyên qua. Trần Mộ lúc này mới thấy rõ được toàn bộ diện mạo của Ảnh phong. Hình thể của nó lớn hơn nhiều so với ong mật, toàn thân đen nhánh, sáng bóng như kim loại. Điều khiến kẻ khác kinh hãi nhất là vũ khí ở đuôi của nó. Khác với gai nhọn ở những đuôi những con ong khác, đuôi của nó là một lưỡi đao màu bạc dài 7 – 8cm, lưỡi đao này khiến dáng vẻ của nó vô cùng dữ tợn và hung ác.

Ba!

Một tiếng vang nhỏ, Ảnh phong bị cắt rời thành hơn mười khối rơi trên mặt đất. Hai người trong lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt nhìn nhau.

“Thứ này ở đây có nhiều không?” Trần Mộ cố giữ cho giọng nói vẫn bình tĩnh.

Nữ ma quỷ thở phì phò, cuộc chiến vừa rồi dù diễn ra rất ngắn, nhưng thể lực cùng tâm thần của nàng tiêu hao cực kỳ kinh người. Đợi khi hô hấp trở lại bình thường nàng mới chậm rãi mởi miệng: “Ảnh phong, trong số những sinh vật ở Bách Uyên đã được ghi chép, tính nguy hiểm của nó đứng thứ mười bảy.”

“Mười bảy..” Trần Mộ khó khăn nuốt nước miếng.

Nữ ma quỷ nhìn Trần Mộ: “Gay go hơn nữa là chúng nó sống thành đàn.” Tiếp theo lại bổ xung một câu: “Chưa ai từng vào sâu trong Bách Uyên, nơi này có cái gì, không ai biết.”

Điều này khiến Trần Mộ không biết nên nói gì cho phải, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Tốc độ đáng sợ như vậy, lại còn sống thành đàn! Trong số đã được ghi chép mới chỉ xếp thứ mười bảy! Trời ạ, vậy chẳng phải là nói trên nó còn ít nhất mười sáu loại còn khó đối phó hơn đang chờ bọn họ?

Nữ ma quỷ còn nhiều lần nhấn mạnh, bọn họ bây giờ đang ở sâu trong Bách Uyên, nơi này có vô số loại sinh vật đáng sợ chưa được ghi chép. Vậy, bọn họ còn có thể gặp sinh vật còn mạnh hơn mười sáu loài kia. Sắc mặt Trần Mộ lại càng thêm khó coi.

“Cái nơi chết bầm này!” Trần Mộ xưa nay vốn tỉnh táo trấn tĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được chửi thề một tiếng.

@#$%^&

Bảy ngày sau.

Trần Mộ cẩn thận xử lý các vết thương trên ngực và lưng của mình, bảy tám vết thương dọc ngang lung tung. Có vài vết thương đã bắt đầu khép lại, mà vài vết thương vẫn có thể thấy vết máu đỏ thẫm lưu lại. Khuôn mặt hắn không hề thay đổi, mấy hôm nay luân phiên khổ chiến, bị thương đã sớm là chuyện thường.

“Tài liệu thu thập ra sao rồi?” Hắn vừa đổ thuốc trị thương lên trên vết thương, vừa hỏi nữ ma quỷ. Trần Mộ đem tất cả những gì mình mang theo đều để ở doanh trại tạm thời này, để ở đây không lo bị mất.

“Đủ rồi.” Nữ ma quỷ lộ ra vài phần vui sướng.

Trần Mộ cũng tỏ vẻ chờ mong, vết thương trên người hắn có vài chỗ là do giúp nữ ma quỷ thu thập tài liệu. Hiện giờ hai người bị hãm nhập ở sâu trong Bách Uyên, nếu không muốn chết thì ngoài giúp đỡ lẫn nhau cũng chẳng còn cách nào khác. Điều này cũng khiến quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên tốt hơn, nữ ma quỷ đã chủ động giúp Trần Mộ bôi thuốc trị thương là chứng cứ rõ ràng nhất, đương nhiên cũng chỉ giới hạn ở vùng lưng mà Trần Mộ khó với tới.

Giúp nàng thu thập tài liệu là để có thể sử dụng được Thiên Tinh đằng thu thập ở cửa hút gió. Hắc đằng mà Nữ ma quỷ sử dụng, trước một số sinh vật cường đại vẫn có phần yếu ớt, nàng cần gấp một vũ khí mạnh mẽ hơn. Thiêu Tinh đằng có thể thỏa mãn yêu cầu này, nhưng muốn đem nó chế thành tạp phiến cần rất nhiều tài liệu. Điều đáng mừng là nơi đây là Bách Uyên, mặc dù mãnh thú quá nhiều nhưng tài liệu quý hiếm cũng nhiều như lông trâu.

Khi nữ ma quỷ sử dụng Hắc đằng thì dùng đến cảm giác. Lần đầu tiên Trần Mộ nhìn thấy nàng đã nhận ra chuyện này. Hắn còn nhớ rõ tình hình lần đó nàng đem tạp phiến biến thành một sợi tơ nhỏ, lúc đó hắn còn tưởng là một loại ma thuật. Nhưng giờ mới biết, đó cũng là một loại tạp phiến.

Kỹ thuật tạp phiến của Bách Uyên Phủ lúc đầu là do Liên Bang truyền tới, nhưng theo thời gian trôi qua, những người có trí tuệ trong bọn họ đã tự sáng tạo ra hệ thống tạp phiến đặc sắc của mình. Lúc này hệ thống tạp phiến của bọn họ đã tách xa hệ thống Phạm Sâm Đặc thịnh hành nhất ở Liên Bang. Điều này và hoàn cảnh của Bách Uyên Phủ có liên quan trực tiếp. Mặc dù tới Bách Uyên không lâu, nhưng Trần Mộ cũng đã nhạy cảm cảm nhận được sự khác biệt.

Thứ nhất là tài liệu, điểm này cực kỳ rõ ràng, tài liệu của Bách Uyên Phủ rất độc đáo, bởi chúng không hấp thu quang năng mà hấp thu nhiệt năng, bên trong chúng có vô số những đường tơ nhỏ bé mạch lạc. Nhờ những đường tơ này mới khiến chúng rất dễ chịu ảnh hưởng của cảm giác.

Cảm giác của nữ ma quỷ không đáng kể, nếu ở Liên Bang nàng chỉ là một tạp tu không được xếp hạng. Nhưng Hắc đằng trên tay nàng lại như một bộ phận thân thể được kéo dài của nàng, điều khiển tự nhiên. Nàng không chỉ có thể dùng lực lượng khống chế nó, mà còn có thể sử dụng cảm giác phụ trợ khống chế. Ở một mặt nào mà nói, Hắc đằng trên tay nàng cũng tương tự như bao tay năng lượng trên tay Trần Mộ, song một cái là do tự nhiên sinh trưởng, một cái là nhân loại chế tạo. Kết hợp với kỹ xảo khủng bố cùng tốc độ xuất sắc, lại có năng lực lợi dụng bóng tối trời sinh, nàng trở nên cực kỳ đáng sợ. Điều khiến Trần Mộ cảm thấy choáng váng là nữ ma quỷ này có kỹ xảo không thể tưởng tượng, hoàn toàn bất đồng với phong cách vô tạp lưu của Duy A. Nó linh hoạt biến hóa hơn, quỷ dị khó dò, không hề nổi danh nhờ lực lượng. Nhưng có một điểm chung không ngoại lệ, đó là những kỹ xảo này cũng cần rất nhiều năm tháng tích lũy mới có thể thành hệ thống hoàn thiện như vậy.

Nữ ma quỷ vẻ mặt rất thành kính, nàng dùng các loại dung dịch ngâm Thiên Tinh đằng, mặc dù cách làm này vô cùng nguyên thủy nhưng trong mắt Trần Mộ, so với khi hắn xử lý tài liệu để chế tạp về mặt bản chất cũng không khác. Quá trình này phải rất kiên nhẫn, xử lý tổng cộng mất mười lăm ngày, dùng hết ba mươi mốt phương pháp xử lý cuối cùng mới hoàn thành.

Khi Trần Mộ cẩn thận xem xét Thiên Tinh đằng vừa được làm xong, hắn mới ngạc nhiên. Thiên Tinh đằng vốn bản thân có kết cấu tương tự cấu vân, nói cách khác nó là tạp giới trời sinh. Sau khi xử lý lại càng khiến ưu thế này được phát huy, điều này khiến Trần Mộ cảm thán không thôi. Trong mắt hắn, Bách Uyên Phủ này đúng là một nơi may mắn, không thể ngờ lại có tạp giới tự nhiên, nhưng điều này lại khiến hệ thống tạp phiến ở Bách Uyên Phủ ở vào tình trạng khá nguyên thủy. Bọn họ căn bản không cần nghiên cứu cấu vân, thiên nhiên đã ban tặng cho bọn họ, bọn họ chỉ cần sử dụng thật tốt là được.

Khiến Trần Mộ cảm thấy bất ngờ nhất là nữ ma quỷ lại có thể biến nó thành một tấm tạp phiến. Biến hóa như ma thuật này là điều duy nhất khiến Trần Mộ cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng. Đáng tiếc, loại biến hóa này vượt xa mức hiểu biết của hắn, còn hỏi nữ ma quỷ, nàng cũng chẳng biết vì sao lại làm được như vậy, chỉ biết đây là do tổ tông truyền miệng. Điều này cũng khiến Trần Mộ thu lại lòng khinh thường, từ xưa tới nay có không ít bậc đại trí tuệ, bọn họ cũng có những điểm độc đáo của riêng mình.

Có thêm Thiên Tinh đằng, nữ ma quỷ như hổ thêm cánh, thực lực tăng mạnh. Hai người bắt đầu thử thăm dò theo hướng ra ngoài Bách Uyên, dọc đường phải không ngừng chiến đấu.

Nhưng với hai người mà nói, họ đã không có đường lui, trừ phi cam tâm ở chỗ này cả đời làm dã nhân, còn không chỉ có thể chém giết mở lối ra ngoài. Nữ ma quỷ không chịu làm dã nhân, mà Trần Mộ cũng không cam lòng. Trong thế giới chỉ có giết chóc này, hai người chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể sống sót, mới có thể thoát ra ngoài.

Ngày thứ ba mươi, hai người tiến thêm về phía trước rất xa, vết thương trên người Trần Mộ càng nhiều hơn nhưng hắn cũng đã dần quen. Hắn hiện giờ nhìn qua đã thấy thêm phần dũng mãnh, sát khí mãnh liệt như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, không hề che dấu mũi nhọn của mình. Nữ ma quỷ lẳng lặng đứng ở bên Trần Mộ, Thiên Tinh đằng giống như rắn cuốn quanh người nàng.

Không hiểu rõ Ảnh phong theo lời nữ ma quỷ rốt cuộc là thứ gì, nhưng khả năng công kích của tiểu gia hỏa kia rất rõ ràng, lại là sinh vật có thể khiến nữ ma quỷ khẩn trương như thế, đâu dễ giao thiệp? Tốc độ khủng bố vừa rồi đã khiến thần kinh của hắn tập trung cao độ.

Chỉ thấy mắt hoa lên, lại không thấy đối phương đâu, hắn trong lòng kinh hãi. Cơ hồ là bằng tiềm thức, thân hình của hắn chuyển động, một đạo hàn quang lóe lên ở vị trí vừa rồi của hắn rồi biến mất.

Quá nhanh!

Trần Mộ trong lòng phát lạnh. Nếu không phải hắn vừa đột phá, nếu không phải trạng thái Linh Thức có tác dụng dự báo trước, có lẽ lần này hắn đã phân làm hai khúc rồi! Vị trí đạo hàn quang kia hiện lên chính là chỗ cổ họng của hắn. Trước khi tiến vào Bách Uyên, cho dù là ở trong rừng sâu, dã thú có thể uy hiếp hắn cũng tương đối hiếm. Không nghĩ vừa mới tiến vào Bách Uyên, gặp phải sinh vật đầu tiên đã khủng bố như vậy! Hắn bây giờ mới tin lời nói của nữ ma quỷ, không ai có thể ra khỏi Bách Uyên. So với dơi Tuyết Ba nổi tiếng về tốc độ, tốc độ của Ảnh phong còn nhanh gấp mấy lần.

Quá nhanh!

Một đạo hàn quang xẹt qua trước ngực Trần Mộ, hàn ý cùng sát khí thấu xương khiến hắn dựng tóc gáy, mà lúc này, hắn lại mất dấu đối phương.

Đinh!

Nữ ma quỷ cuối cùng cũng xuất thủ, hắc đằng trên tay nàng cuộn thành hình tròn, khó khăn lắm mới ngăn cản được Ảnh phong.

Trần Mộ kinh hãi, giờ khắc này, cảm thấy tử vong cách mình gần như vậy hắn mới trở nên thất thần trong một thoáng.

Đinh đinh!

Nữ ma quỷ thảm hại không chịu nổi, hắc đằng trên tay không theo kịp tiết tấu nhanh tuyệt luân của Ảnh phong, vô cùng nguy hiểm.

Tinh thần Trần Mộ tập trung chưa từng có, hết thảy tạp niệm và sợ hãi đều biến mất, trong mắt hắn chỉ có một tia tàn ảnh khó nắm bắt kia. Không biết có phải do tinh thần tập trung hay không, Trần Mộ hiện giờ dưới trạng thái Linh Thức lại có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Ảnh phong. Tốc độ của nó thật quá nhanh. Cho dù Trần Mộ có thể miễn cưỡng theo được tốc độ của nó nhưng vẫn như trước không thể tấn công được. Năng lượng thể vốn nổi danh về tốc độ nhưng ở đây, trước loài sinh vật sống nhờ tốc độ này vẫn không đủ.

Không hề do dự, trên thực tế hắn không được phép do dự, mỗi một giây, sinh vật này có thể công kích tới mười mấy lần, tần suất công kích như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua.

Kỳ Lung Thiên Cát!

Trong phút chốc, xung quanh tràn đầy những hạt năng lượng đen trắng bồng bềnh xuất hiện, đồng thời quang mang lóe sáng, vô số chùm sáng giăng khắp nơi hình thành một cái lưới ánh sáng.

Chiếc lưới ánh sáng chặt chẽ trước giờ chưa từng có, tính theo số lượng tia sáng là nhiều nhất từ khi Trần Mộ sử dụng Song Cực tạp tới nay. Một lượng lớn tia sáng đem không gian phân cắt thành vô số khối nhỏ, trong mỗi tấc vuông sát khí tung hoành. Trần Mộ dùng toàn lực, không hề lưu lại, hắn không dám lưu lại chút nào.

Lưới ánh sáng nghiêm mật tựa như do vô số sợi tơ vàng bện thành lơ lửng trong không trung, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Trong lưới ánh sáng, một con vật lớn cỡ nửa nắm tay mắc kẹt trong đó, toàn thân nó bị hơn mười tia sáng xuyên qua. Trần Mộ lúc này mới thấy rõ được toàn bộ diện mạo của Ảnh phong. Hình thể của nó lớn hơn nhiều so với ong mật, toàn thân đen nhánh, sáng bóng như kim loại. Điều khiến kẻ khác kinh hãi nhất là vũ khí ở đuôi của nó. Khác với gai nhọn ở những đuôi những con ong khác, đuôi của nó là một lưỡi đao màu bạc dài 7 – 8cm, lưỡi đao này khiến dáng vẻ của nó vô cùng dữ tợn và hung ác.

Ba!

Một tiếng vang nhỏ, Ảnh phong bị cắt rời thành hơn mười khối rơi trên mặt đất. Hai người trong lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt nhìn nhau.

“Thứ này ở đây có nhiều không?” Trần Mộ cố giữ cho giọng nói vẫn bình tĩnh.

Nữ ma quỷ thở phì phò, cuộc chiến vừa rồi dù diễn ra rất ngắn, nhưng thể lực cùng tâm thần của nàng tiêu hao cực kỳ kinh người. Đợi khi hô hấp trở lại bình thường nàng mới chậm rãi mởi miệng: “Ảnh phong, trong số những sinh vật ở Bách Uyên đã được ghi chép, tính nguy hiểm của nó đứng thứ mười bảy.”

“Mười bảy..” Trần Mộ khó khăn nuốt nước miếng.

Nữ ma quỷ nhìn Trần Mộ: “Gay go hơn nữa là chúng nó sống thành đàn.” Tiếp theo lại bổ xung một câu: “Chưa ai từng vào sâu trong Bách Uyên, nơi này có cái gì, không ai biết.”

Điều này khiến Trần Mộ không biết nên nói gì cho phải, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Tốc độ đáng sợ như vậy, lại còn sống thành đàn! Trong số đã được ghi chép mới chỉ xếp thứ mười bảy! Trời ạ, vậy chẳng phải là nói trên nó còn ít nhất mười sáu loại còn khó đối phó hơn đang chờ bọn họ?

Nữ ma quỷ còn nhiều lần nhấn mạnh, bọn họ bây giờ đang ở sâu trong Bách Uyên, nơi này có vô số loại sinh vật đáng sợ chưa được ghi chép. Vậy, bọn họ còn có thể gặp sinh vật còn mạnh hơn mười sáu loài kia. Sắc mặt Trần Mộ lại càng thêm khó coi.

“Cái nơi chết bầm này!” Trần Mộ xưa nay vốn tỉnh táo trấn tĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được chửi thề một tiếng.

@#$%^&

Bảy ngày sau.

Trần Mộ cẩn thận xử lý các vết thương trên ngực và lưng của mình, bảy tám vết thương dọc ngang lung tung. Có vài vết thương đã bắt đầu khép lại, mà vài vết thương vẫn có thể thấy vết máu đỏ thẫm lưu lại. Khuôn mặt hắn không hề thay đổi, mấy hôm nay luân phiên khổ chiến, bị thương đã sớm là chuyện thường.

“Tài liệu thu thập ra sao rồi?” Hắn vừa đổ thuốc trị thương lên trên vết thương, vừa hỏi nữ ma quỷ. Trần Mộ đem tất cả những gì mình mang theo đều để ở doanh trại tạm thời này, để ở đây không lo bị mất.

“Đủ rồi.” Nữ ma quỷ lộ ra vài phần vui sướng.

Trần Mộ cũng tỏ vẻ chờ mong, vết thương trên người hắn có vài chỗ là do giúp nữ ma quỷ thu thập tài liệu. Hiện giờ hai người bị hãm nhập ở sâu trong Bách Uyên, nếu không muốn chết thì ngoài giúp đỡ lẫn nhau cũng chẳng còn cách nào khác. Điều này cũng khiến quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên tốt hơn, nữ ma quỷ đã chủ động giúp Trần Mộ bôi thuốc trị thương là chứng cứ rõ ràng nhất, đương nhiên cũng chỉ giới hạn ở vùng lưng mà Trần Mộ khó với tới.

Giúp nàng thu thập tài liệu là để có thể sử dụng được Thiên Tinh đằng thu thập ở cửa hút gió. Hắc đằng mà Nữ ma quỷ sử dụng, trước một số sinh vật cường đại vẫn có phần yếu ớt, nàng cần gấp một vũ khí mạnh mẽ hơn. Thiêu Tinh đằng có thể thỏa mãn yêu cầu này, nhưng muốn đem nó chế thành tạp phiến cần rất nhiều tài liệu. Điều đáng mừng là nơi đây là Bách Uyên, mặc dù mãnh thú quá nhiều nhưng tài liệu quý hiếm cũng nhiều như lông trâu.

Khi nữ ma quỷ sử dụng Hắc đằng thì dùng đến cảm giác. Lần đầu tiên Trần Mộ nhìn thấy nàng đã nhận ra chuyện này. Hắn còn nhớ rõ tình hình lần đó nàng đem tạp phiến biến thành một sợi tơ nhỏ, lúc đó hắn còn tưởng là một loại ma thuật. Nhưng giờ mới biết, đó cũng là một loại tạp phiến.

Kỹ thuật tạp phiến của Bách Uyên Phủ lúc đầu là do Liên Bang truyền tới, nhưng theo thời gian trôi qua, những người có trí tuệ trong bọn họ đã tự sáng tạo ra hệ thống tạp phiến đặc sắc của mình. Lúc này hệ thống tạp phiến của bọn họ đã tách xa hệ thống Vincent Van thịnh hành nhất ở Liên Bang. Điều này và hoàn cảnh của Bách Uyên Phủ có liên quan trực tiếp. Mặc dù tới Bách Uyên không lâu, nhưng Trần Mộ cũng đã nhạy cảm cảm nhận được sự khác biệt.

Thứ nhất là tài liệu, điểm này cực kỳ rõ ràng, tài liệu của Bách Uyên Phủ rất độc đáo, bởi chúng không hấp thu quang năng mà hấp thu nhiệt năng, bên trong chúng có vô số những đường tơ nhỏ bé mạch lạc. Nhờ những đường tơ này mới khiến chúng rất dễ chịu ảnh hưởng của cảm giác.

Cảm giác của nữ ma quỷ không đáng kể, nếu ở Liên Bang nàng chỉ là một tạp tu không được xếp hạng. Nhưng Hắc đằng trên tay nàng lại như một bộ phận thân thể được kéo dài của nàng, điều khiển tự nhiên. Nàng không chỉ có thể dùng lực lượng khống chế nó, mà còn có thể sử dụng cảm giác phụ trợ khống chế. Ở một mặt nào mà nói, Hắc đằng trên tay nàng cũng tương tự như bao tay năng lượng trên tay Trần Mộ, song một cái là do tự nhiên sinh trưởng, một cái là nhân loại chế tạo. Kết hợp với kỹ xảo khủng bố cùng tốc độ xuất sắc, lại có năng lực lợi dụng bóng tối trời sinh, nàng trở nên cực kỳ đáng sợ. Điều khiến Trần Mộ cảm thấy choáng váng là nữ ma quỷ này có kỹ xảo không thể tưởng tượng, hoàn toàn bất đồng với phong cách vô tạp lưu của Weah. Nó linh hoạt biến hóa hơn, quỷ dị khó dò, không hề nổi danh nhờ lực lượng. Nhưng có một điểm chung không ngoại lệ, đó là những kỹ xảo này cũng cần rất nhiều năm tháng tích lũy mới có thể thành hệ thống hoàn thiện như vậy.

Nữ ma quỷ vẻ mặt rất thành kính, nàng dùng các loại dung dịch ngâm Thiên Tinh đằng, mặc dù cách làm này vô cùng nguyên thủy nhưng trong mắt Trần Mộ, so với khi hắn xử lý tài liệu để chế tạp về mặt bản chất cũng không khác. Quá trình này phải rất kiên nhẫn, xử lý tổng cộng mất mười lăm ngày, dùng hết ba mươi mốt phương pháp xử lý cuối cùng mới hoàn thành.

Khi Trần Mộ cẩn thận xem xét Thiên Tinh đằng vừa được làm xong, hắn mới ngạc nhiên. Thiên Tinh đằng vốn bản thân có kết cấu tương tự cấu vân, nói cách khác nó là tạp giới trời sinh. Sau khi xử lý lại càng khiến ưu thế này được phát huy, điều này khiến Trần Mộ cảm thán không thôi. Trong mắt hắn, Bách Uyên Phủ này đúng là một nơi may mắn, không thể ngờ lại có tạp giới tự nhiên, nhưng điều này lại khiến hệ thống tạp phiến ở Bách Uyên Phủ ở vào tình trạng khá nguyên thủy. Bọn họ căn bản không cần nghiên cứu cấu vân, thiên nhiên đã ban tặng cho bọn họ, bọn họ chỉ cần sử dụng thật tốt là được.

Khiến Trần Mộ cảm thấy bất ngờ nhất là nữ ma quỷ lại có thể biến nó thành một tấm tạp phiến. Biến hóa như ma thuật này là điều duy nhất khiến Trần Mộ cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng. Đáng tiếc, loại biến hóa này vượt xa mức hiểu biết của hắn, còn hỏi nữ ma quỷ, nàng cũng chẳng biết vì sao lại làm được như vậy, chỉ biết đây là do tổ tông truyền miệng. Điều này cũng khiến Trần Mộ thu lại lòng khinh thường, từ xưa tới nay có không ít bậc đại trí tuệ, bọn họ cũng có những điểm độc đáo của riêng mình.

Có thêm Thiên Tinh đằng, nữ ma quỷ như hổ thêm cánh, thực lực tăng mạnh. Hai người bắt đầu thử thăm dò theo hướng ra ngoài Bách Uyên, dọc đường phải không ngừng chiến đấu.

Nhưng với hai người mà nói, họ đã không có đường lui, trừ phi cam tâm ở chỗ này cả đời làm dã nhân, còn không chỉ có thể chém giết mở lối ra ngoài. Nữ ma quỷ không chịu làm dã nhân, mà Trần Mộ cũng không cam lòng. Trong thế giới chỉ có giết chóc này, hai người chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể sống sót, mới có thể thoát ra ngoài.

Ngày thứ ba mươi, hai người tiến thêm về phía trước rất xa, vết thương trên người Trần Mộ càng nhiều hơn nhưng hắn cũng đã dần quen. Hắn hiện giờ nhìn qua đã thấy thêm phần dũng mãnh, sát khí mãnh liệt như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, không hề che dấu mũi nhọn của mình. Nữ ma quỷ lẳng lặng đứng ở bên Trần Mộ, Thiên Tinh đằng giống như rắn cuốn quanh người nàng.