Tạp Đồ

Chương 547: Vĩnh viễn chi dạ




Nhập vào, vượt ngoài dự đoán, những lông chim xanh biếc sắc bén lóng lánh hàn khí dài quá mắt kia lại tự động tránh né Cung Lương. Cung Lương thần thái thoải mái ung dung, phong phạm cao thủ trang nghiêm, vô cùng khinh thường liếc Trần Mộ một cái.

Người vây quanh đều ý thức được phiền phức của Trần Mộ, điều này tịnh không vượt ngoài dự đoán của bọn họ. Bọn họ xem ra, thiếu niên vô danh này chẳng qua chỉ là có một vài loại kỹ năng quỷ dị, thực lực cá nhân không hề tính là mạnh. Thanh danh của Cung Lương ở khu Thiên Đông còn có không ít người biết đến, hơn nữa đôi bên chênh lệch tuổi tác hơn mười tuổi, từ điều này mà xét đã có thể phán đoán được thực lực hai người nông sâu thế nào rồi.

Rất nhiều người trong lòng thầm đáng tiếc thay Trần Mộ, theo quy định, Cung Lương hoàn toàn có thể giết chết vị thiếu niên này. Tuổi trẻ như vậy đã có thể có thực lực như hiện giờ, thiên phú thiếu niên này không thể nghi ngờ là cực cao. Nhất là kỹ xảo tránh né xuất thần nhập hóa khiến người ta mở rộng tầm mắt. Nếu đối thủ của hắn đổi lại là tạp tu khác, hắn có lẽ có thể đứng vào thế bất bại.

Đáng tiếc, hắn gặp phải chính là Cung Lương, Cung Lương có Dực!

Phương thức công kích đặc thù của Dực cũng khiến rất nhiều tạp tu vây quanh nhướn mày, đặc biệt là những tạp tu tương tự cũng muốn tham gia thi đấu Tinh Anh, tất cả đều đang suy tư phương pháp phá giải chiêu này của Cung Lương.

Song đúng vào lúc này, tình thế trên sân đột ngột xoay chuyển.

Trần Mộ đã dò ra rõ ràng điều huyền bí của Dực! Cung Lương sở dĩ không bị lông chim công kích chính bởi trên người gã tương tự cũng tản mác ra một loại sóng ngắn. Chỉ là tần suất sóng ngắn trên người Cung Lương và tần suất bước sóng ngắn trên người hắn khác nhau, loại sóng này có thể khiến lông chim tự tránh ra từ xa, mà sóng ngắn phát ra trên người hắn lại hấp dẫn lông chim tới gần.

Trong nháy mắt, Trần Mộ sau khi suy xét thấu đáo đã triệt tiêu ý niệm chuẩn bị sử dụng trạng thái linh thức, bởi hắn có một biện pháp còn tốt hơn nữa.

Thân hình như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, mau đến mức khiến người ta không kịp nhìn. Đồng thời ngay khi lắc mình, tay phải hắn bỗng xòe ra lần nữa, chỉ là lần này hắn nhằm vào lại là chính mình!

Lông chim dày đặc như mưa tên bỗng mất đi sự linh động lúc vừa rồi. Chúng hệt như đột nhiên mất đi sinh mệnh. Tuy vẫn phát ra tiếng rít khiếp lòng người như trước, vẫn lấp lánh hàn ý sắc bén lạnh buốt nhưng đám tạp tu kinh nghiệm phong phú kia lập tức ý thức được: có chuyển biến!

Trần Mộ như cây thương đứng giữa không trung đối mặt với lông chim đang tạt tới. Không chút nhúc nhích!

Cơn sóng cả điên cuồng màu xanh biếc trong sát na nuốt trọn lấy hắn. Khí tức bạo ngược ấy khiến người ta tin rằng, dù cho trước mặt bọn chúng là một ngọn núi lớn thì đều có thể bị đập tan tành hoàn toàn.

Khi một cọng lông chim cuối cùng biến mất ở phương xa phía chân trời, Trần Mộ vẫn duy trì tư thế vừa nãy đang bồng bềnh không chút tổn hao ở giữa không trung. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chăm Cung Lương. Sắc mặt Cung Lương trong sát na trở nên trắng bệch!

Đám tạp tu vây quanh thoáng cái trở nên nhốn nháo, họ không thể tin nổi nhìn vị thiếu niên nọ trên bầu trời. Ngay cả đám tạp tu phát hiện chuyển biến trước tiên cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Hắn làm thế nào thực hiện được?

Không ai biết!

Trần Mộ không định tiết lộ chân tướng, thân hình hắn liền biến mất ngay tại chỗ.

Cung Lương như mới tỉnh trong mộng, sắc mặt gã rất khó coi, nhưng gã biết mình đã không còn cơ hội. Người khác có lẽ không biết Trần Mộ làm sao làm được, nhưng thân là người sử dụng Dực, gã biết Trần Mộ đã nhìn thấu điều huyền bí của Dực. Tỷ lệ thực lực đôi bên đã hoàn toàn đảo ngược. Hiện tại gã đã không hy vọng vào chiến thắng xa vời, gã chỉ hy vọng mình có thể sống sót. Dựa theo quy định, người bị khiêu chiến có thể giết chết người khiêu chiến, nhưng cũng không có quy định người khiêu chiến không thể giết chết người bị khiêu chiến! Nếu bị giết công khai trong khiêu chiến, tuyệt đối sẽ không có người đồng tình với mình.

Đáng chết!

Gã liếc mắt về vị trí của Hùng Thân, trái tim đang đập dồn dập không ngừng. Vừa rồi trong lúc chiến đấu, vô tình gã đã cách xa đám Hùng Thân. Tốc độ quỷ dị khó lường của thiếu niên lạnh lùng trước mắt vừa rồi đã lưu lại cho gã ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Khí lưu tạp trong tay đối phương so với khí lưu tạp của mình cao cấp hơn, tính năng lại càng xuất sắc hơn nữa! Còn không đợi gã kịp suy xét tỉ mỉ, thân hình thiếu niên kia đã cách gã không đầy hai mươi mét, gã nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Mà càng khiến gã hết hồn chính là, thiếu niên đang phi hành cực nhanh không ngờ lại giơ tay phải của hắn lên!

Bộ dáng hai tên tạp tu Hùng gia chết thảm nọ đột ngột hiện lên trước mắt gã, trái tim gã như bị bóp nghẹt! Trên tay đối phương hiển nhiên có một tấm huyễn tượng tạp siêu mạnh, sự đáng sợ của loại tạp phiến này gã cũng chỉ nghe nói qua mà thôi. Gã chỉ thấy trước mắt tối sầm lại!

Đồng tử gã bất chợt phình ra, gã hoảng sợ nhìn bốn xung quanh! Bóng tối, bóng tối cùng cực, không một tia ánh sáng. Sự khủng bố trầm trọng cùng tuyệt vọng vô bờ bến hệt như núi lửa uất ứ từ rất lâu, mạnh mẽ phun trào. Những cảm xúc tiêu cực vô cùng vô tận không chút phí sức phá tan phòng tuyến tâm lý yếu đuối của gã, bóng tối điên cuồng đang gặm nhấm tâm linh gã.

“A!” Tiếng hét thê lương như rạch ngang chân trời.

Giữa không trung, đồng tử xám trắng trống rỗng của Cung Lương không thấy một tia thần thái, khuôn mặt gã vặn vẹo cực độ, gã ngơ ngác đứng ngẩn tò te. Đám tạp tu vây quanh không khỏi sởn tóc gáy nhìn Cung Lương, màn trước mắt thực quá quỷ dị, quá đáng sợ! Họ chẳng biết Cung Lương rốt cuộc đã nhìn thấy thứ đáng sợ gì mà lại có thể khiến một tạp tu thực lực mạnh mẽ phát ra tiếng kêu thảm thê lương đến như thế!

Cung Lương ngơ ngơ ngác ngác đứng tại chỗ. Một giây sau, đồng tử vài tạp tu trong đám tạp tu vây quanh bỗng co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Cung Lương trên bầu trời, trên mặt họ hiện lên vẻ chấn kinh – Cung Lương đã chết!

Hô hấp của Cung Lương đã dứt, trái tim ngừng đập, tri cảm biến mất. Phù hợp với những hành vi sinh lý đặc trưng này chỉ có một điều, đó chính là chết!

Nếu như nói, hai tạp tu Hùng gia lúc trước đã khiến họ kiến thức được chỗ kỳ dị của huyễn tượng tạp, vậy thì cái chết của Cung Lương lại khiến họ không thể không một lần nữa đánh giá lại uy lực tấm huyễn tượng tạp trên tay Trần Mộ. Có thể trực tiếp gây chết người, hơn nữa trên thân người chết hoàn toàn không nhìn ra bất cứ vết thương nào, thủ đoạn công kích vô hình vô chất, huyễn tượng tạp như thế sao không khiến người ta sinh sợ hãi chứ? Cũng là dẫn đến cái chết nhưng không biết, không nhìn thấy phương thức, không khỏi càng làm người ta sợ hãi hơn.

Nhất là những tạp tu tham gia thi đấu Tinh Anh kia, mỗi người ai nấy sắc mặt đều đại biến. Rất nhiều người trong số họ đều hạ quyết tâm, nếu bất hạnh gặp phải vị thiếu niên trước mắt, họ sẽ không chút do dự lựa chọn bỏ cuộc.

Cung Lương từ không trung rơi cắm đầu xuống, rơi đến mức máu thịt bầy nhầy.

Oanh! Tạp tu vây quanh như thủy triều lui vội về sau, cứ như thể trên người Cung Lương có ôn dịch vậy. Tuyệt đại đa số tạp tu lui về sau, mà những người bất động đứng nguyên tại chỗ tựa như đá ngầm sau thủy triều, dần lộ rõ ra.

Cừu San Ngọc và Duy A, nam tử đeo mặt nạ vàng lợt và nam tử trên mặt có vết sẹo xanh, ngoài ra còn có bảy tám tạp tu, sắc mặt họ tuy rất khó coi nhưng vẫn mạnh mẽ tự trấn định mình.

Nam tử sẹo xanh hơi kinh ngạc thấp giọng nói: “Cung Lương hẳn là thần kinh não bị chấn động mà dẫn đến cái chết, huyễn tượng tạp trong tay người thanh niên này rất lợi hại đó. Luyện thế nào chăng nữa, thần kinh trong đầu cũng khó luyện được, nếu gặp phải thằng lỏi này, quả là có chút phiền phức.”

Thanh âm nam tử mặt nạ vàng lợt rất khó nghe, khô khan khàn khàn: “Trên tay nó là một tấm huyễn tượng tạp sáu sao!”

“Sáu sao?” Nam tử sẹo xanh hơi bất ngờ: “Ta còn tưởng là bảy sao!”

“Huyễn tượng tạp bảy sao ở Tinh Viện.” Nam tử mặt nạ vàng nói ngắn gọn.

“Hả?” Nam tử sẹo xanh chú ý đến Duy A và Cừu San Ngọc, so sánh với sự khiếp sợ của những người khác, biểu hiện của một nam một nữ này lại rất bình tĩnh.

Ánh mắt nam tử mặt nạ vàng nhạt nương theo sự kinh ngạc của nam tử sẹo xanh dõi về phía Duy A và Cừu San Ngọc, ánh mắt y khi lướt qua Cừu San Ngọc thì không có bất cứ biến hóa nào, mà khi ánh mắt y rơi lên người Duy Athì bất chợt tóe ra một luồng tinh mang.

Duy A như có phát giác, ngoảnh đầu, mặt vô cảm liếc nam tử mặt nạ vàng nhạt một cái.

“Chớ chọc vào họ.” Khóe mắt nam tử mặt nạ vàng nhạt co lại, tránh né ánh mắt của Duy A, thấp giọng nói với đồng bạn bên người, đồng thời lúc này cũng lui về sau một bước.

Tim nam tử sẹo xanh giật thót, gã suýt nữa hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm. Gã gian nan nuốt một ngụm nước bọt, gã không thể tưởng tượng nổi lại có một ngày câu nói này có thể thốt ra từ miệng vị bên cạnh mình.

Người có thể khiến y nói ra một câu như vậy sẽ cường đại tới mức nào?

Màn chiến đầu quỷ dị trên bầu trời vừa rồi khiến trong lòng nam tử sẹo xanh nổi cơn sóng dữ, nhưng còn lâu mới bằng câu nói này của nam tử mặt nạ vàng lợt. Hơn nữa tư thế chủ động lui một bước của đồng bạn bên cạnh càng khiến gã cảm thấy hãi hùng, bất an cực độ. Ánh mắt gã không dám liếc về hướng đôi nam nữ ấy nữa.

“Họ là ai?” Nam tử sẹo xanh có chút gian nan thấp giọng hỏi.

“Không biết.” Nam tử mặt nạ vàng lợt nói: “Họ rất nguy hiểm.”

Câu trả lời thoạt nhìn thì mâu thuẫn này nam tử sẹo xanh lập tức lĩnh hội. Nhưng câu trả lời này càng khiến tim gã đập nhanh hơn, hắn xưa nay đối với phán đoán của đồng bạn bên cạnh rất tin tưởng. Từ khi hai người bắt đầu quen nhau, phán đoán của nam tử mặt nạ vàng lợt chưa bao giờ sai lầm cả. Nhưng đây là lần đầu tiên y đưa ra một phán đoán như vậy!

Bởi vậy, trong lòng gã rất tự giác liệt đôi nam nữ này vào danh sách những nhân vật nguy hiểm nhất.

Ánh mắt Trần Mộ dõi về phía Hùng Thân.

Hùng Thân nhất thời khiếp vía, sự cường hãn của đối phương vượt xa tưởng tượng của gã. Cung Lương được Hùng gia gởi gắm kỳ vọng rất nhiều không ngờ trong nháy mắt đột tử ngay đương trường, hơn nữa điều này cũng ý nghĩa cho việc phiếu tham dự của gã sẽ bị đoạt. Nếu trơ mắt nhìn phiếu tham dự bị đoạt đi, vậy thì Hùng gia lần này sẽ thua sạch sành sanh, chờ đợi gã sau khi trở về, chỉ có thể là gia pháp tàn khốc vô tình mà thôi.

Chẳng riêng gì gã, tất cả tạp tu Hùng gia đều nghĩ đến điểm này. Sự nghiêm khắc của gia pháp Hùng gia, họ không có khả năng sống sót, mặt họ ai nấy đều thất sắc.

Hùng Thân nhộn nhạo trong lòng, danh dự Hùng gia gì gì đó toàn bộ đều bị gã quẳng lại sau đầu, tràn ngập trong đầu gã bây giờ đều là những gia pháp đáng sợ nọ, làm cách nào thoát được gia pháp trở thành ý niệm duy nhất trong đầu gã.