Tạp Đồ

Chương 512: Tào chính thu




Yến Bạch bước chầm chậm vào một con hẻm nhỏ. Tướng mạo bề ngoài của hắn cũng không thu hút là mấy hơn nữa lại đem khí tức thu liễm vào trong người nên khi đi trên đường không có ai nhận ra được.

Dường như đối với nơi này, hắn cũng khá quen thuộc. Sau khi vòng vèo, quẹo ngang rồi lại rẽ dọc thì tới một khu dân cư.

Khu dân cư này có chút cũ nát, nhất là cánh cửa màu đỏ. Nước sơn màu đỏ thẫm đã có không ít mảng bong ra, để lộ bên trong là những tấm gỗ màu đen. Cặp vòng đồng treo trên cửa khiến cho nó mang thêm vài phần cổ kính.

Dáng vẻ Giải Yến Bạch đầy quen thuộc tiến thẳng đến rồi dùng sức đập chiếc vòng đồng kia vào cánh cửa.

Cạch! Cạch!

- Là ai?

Từ bên trong truyền đến tiếng của một người đàn ông.

Két một tiếng, cánh cửa gỗ được mở ra.

Một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Giải Yến Bạch. Chiếc áo khoác màu khói xám, bên trong mặc một chiếc áo màu trắng. Trên khuôn mặt vuông vắn là một chiếc kính mát màu đen đã che mất đi nửa mặt của hắn. Vô luận quan sát từ góc độ nào thì cũng dễ dàng nhận thấy dáng dấp của một học giả điển hình.

- Chính Thu. Ngươi vẫn như vậy, không có gì thay đổi a.

Giải Yến Bạch cười nói.

- Ồ! Yến Bạch, người trở về từ khi nào vậy?

Hán tử trung niên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

Giải Yến Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời

- Chuyện trở về tốt nhất là không nên cho ai biết.

Trung niên nam tử cười ha ha:

- Việc thiết kế loại tân chiến kỳ còn chưa xong.

- Ngươi chưa biết rồi, chưa ra sản phẩm mới thì ta cũng không có cơm mà ăn đâu.

Câu nói này dường như là tự giễu, mang theo chút tang thương, khoáng đạt. Trong lòng Giải Yến Bạch có chút nuốt không trôi.

- Người kiếm tiền bằng việc thiết kế chiến kỳ?

Giải Yến Bạch đi cùng hắn vào trong phòng. Vừa đi vừa hỏi:

- Thế còn nghiên cứu của người thì sao?

- Đã dừng lại lâu rồi. Ta ngay cả cơm ăn cũng không đủ no thì lấy đâu ra tâm tình đi nghiên cứu này nọ chứ.

Người trung niên không khỏi cảm khái. Tay chân luống cuống dọn dẹp đống tài liệu đang chất như núi rồi lấy ra một cái ghế cho Giải Yến Bạch.

Giải Yến Bạch cũng không khách khí ngồi xuống. Cái ghế liền phát ra một âm thanh khiến người ta phải lo lắng thấp thỏm. Nhìn quanh bốn phía, khắp phòng chất đầy những bộ sách, bốn phía vách tường treo đầy tranh. Song điều làm người ta chú ý nhất chính là chiếm một nửa phòng đều là sa bàn, trên đó đều dán những nhãn hiệu mà hắn không biết.

- Là ai làm vậy?

Giải Yến Bạch chỉ vào chiếc sa bàn vả hỏi.

- Là ta làm, cũng không tệ chứ.

Người trung niên cười nói mang theo vài phần tiếu ý:

- Ta cảm thấy những tư liệu lịch sử ghi chép về chiến dịch Hy Sâm – Bối Nhĩ còn quá ít, trong khi ta với chiến dịch này cũng cảm thấy hứng thú nên đã thử tái hiện lại tất cả. Vì không có tiền đi làm, thành thử đã tự mình làm ra cái sa bàn này. Chỉ là việc nghiên cứu này đã ngừng một thời gian rồi, đoạn thời gian này phải gấp rút thiết kế chiến kỳ. Người gần đây thế nào?

- Ta á? Cũng không tệ lắm.

Giải Yến Bạch vừa nghe hắn nói đã biết hắn lâu rồi không có đi ra ngoài. Việc Giải Yến Bạch đảm nhiệm chức phủ chủ Trung Đạt Thư Phủ cả liên bang ai cũng biết vậy mà hắn không biết. Hắn hỏi tiếp:

- Không phải ta trước khi đi đã để lại một khoản tiền nghiên cứu sao?

- Ta không động đến số tiền kia. – Người trung niên cười cười nói:

- Ngươi không phải công tử con nhà giàu, sư phụ của ngươi cũng không phải. Trong khi ngươi ngay cả tạp phiến cũng không mua nổi, ngươi lại đưa cho ta toàn bộ tiền mình tích trữ. Sau này ngươi còn phải kết hôn đó. Chờ đến khi ngươi kết hôn ta sẽ lấy tiền này làm tiền mừng vậy.

Giải Yến Bạch trong lòng trở nên ấm áp, cay cay sống mũi, vẻ mặt cười nhưng còn khó coi hơn khóc:

- Bỏ việc thiết kế chiến kỳ đi.

- Như vậy sao được?

Người trung niên trừng mắt:

- Việc này ta đã cầu từ lâu rồi mới được, Chẳng lẽ ngươi muốn ta chết đói sao?

Giải Yến Bạch trong lòng chua xót. Hắn biết người đàn ông trước mắt hắn khi ở trường học thà chịu thiệt thòi chứ không chịu luồn cúi ai bao giờ. Hiện tại vì công việc mà phải ăn nói khép nép cầu người ta, hắn cố giữ cho giọng của mình được bình thường:

- Ta còn phải nhờ ngươi nhiều chuyện, sao có thể để người chết đói được?

- Giúp ngươi? – Người trung niên nghi hoặc nhìn Giải Yến Bạch:

- Ta thì có thể giúp cho người cái gì? Ngoài việc nghiên cứu chiến thuật còn những cái khác thì một thứ cũng không thông. Chẳng lẽ tiểu tử ngươi gần đây trở nên phát đạt sao?

Giải Yến Bạch cười hắc hắc một tiếng:

- Đúng là đã phát đạt.

Giọng nói của hắn đột nhiên có chút thay đổi:

- Được rồi, Trung Đạt Thư Phủ tình hình cũng không tốt lắm, sao ngươi không hỏi?

- Trung Đạt Thư Phủ? - Người trung niên cười lạnh:

- Đối với ngươi, với ta mà nói, Trung Đạt Thư Phủ có quan hệ gì?

- Nói cũng đúng.

Giải Yến Bạch gật đầu. Đối với hắn mà nói, hắn là chịu ơn huệ của sư phụ, cùng Trung Đạt Thư Phủ cũng không có quá nhiều quan hệ. Mà người trung niên trước mặt hắn bây giờ thì đối với Trung Đạt Thư Phủ lại càng chán ghét hơn, cuối cùng phải bất đắc dĩ rời đi. Hai người khi quen nhau tại trường, Giải Yến Bạch là một học viên, khi đó người trung niên là giáo viên của môn liên bang chiến thuật sử luận, một môn học ít ai chú ý đến.

Vừa mới nói xong, người trung niên lại tức giận mở mồm mắng lớn:

- Cái lũ đầu heo phòng chiến thuật kia, có lợi thì thi nhau chen lên trước để nhận. Đến lúc dùng đến bọn chúng thì mỗi tên đều đề xuất ra một cái chủ ý thối không ngửi được. Người thử xem mấy cái chủ ý ngu ngốc của bọn chúng đi. Tiểu tử Lao Hạo giỏi thủ không giỏi công, Tang huynh cũng nếm mùi đau khổ rồi vậy mà lại đưa hắn lên trước tiền tuyến thì đương nhiên không phải là một lựa chọn tốt. Đã vậy còn cố làm! Nếu như lựa chọn thủ, với khả năng của Lao Hạo thì đâu đến nỗi thua đến tận đây. Chỉ cần kéo dài một đoạn thời gian, khi thế cục tạm ổn, hai mặt giáp công. Tống Thành Ngạn chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Ta cũng biết phòng chiến thuật chắc chắn muốn Lao Hạo một kích mà thắng, tạo nên cho bọn chúng một giấc mộng xuân thu.

- Đúng là như vậy. Xem ra sự giúp đỡ đó là quá ngu ngốc rồi. Chỉ là hiện tại tình hình đã tốt hơn. Tống Thành Ngạn chết đi, Liên bang Tổng hợp Học phủ không phải là đã chủ động rút lui về phía sau Bỉ Ni Địch Á sơn mạch sao. Hẳn là sẽ không có chuyện gì. – Giải Yến Bạch làm bộ làm tịch nói.

- Thúi lắm.

Người trung niên nhổ ra ngụm nước mình vừa uống:

- Đường Hàm đương nhiên là hơn nhiều so với lũ đầu heo phòng chiến thuật chứ. Hắn làm như vậy là vì để hoàn thành huấn luyện, chỉnh đốn Đường doanh. Hiện tại cả Liên bang Tổng hợp Học phủ đều là dựa vào ý chí của hắn. Hắn hiện giờ giống như một võ sĩ lợi hại, chủ động rút lui chỉ nhằm sau đó ra một quyền quyết định.

Ánh mắt của hắn vừa toát ra sự tỉnh táo cùng cơ trí:

- Bỉ Ni Địch Á sơn mạch có địa thế vô cùng hiểm yếu. Chỉ cần một ít lực lượng là có thể phòng thủ được. Như vậy thì hắn sẽ có nhiều lực lượng hơn để tiến hành việc cải tạo quân đội. Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện thì sẽ trở nên ngày càng mạnh hơn! Hắn hiện tại chính là cần một vị tướng lĩnh giống như Tống Thành Ngạn. Với thủ đoạn của hắn thì có ai dám nói là hắn không hiểu cách dùng binh? Một khi hắn chuẩn bị kĩ càng thì tuyệt đối sẽ giống như sét đánh, không thể ngăn cản. Mà mục tiêu thứ nhất của hắn nhất định sẽ là chúng ta.

Giải Yến Bạch nghiêm túc nghe hắn nói.

- Nếu ta đoán không sai, Đường Hàm Phái sẽ cử Mạc doanh đến kiềm chế Sương Nguyệt Hàn Châu rồi mới đến Tinh viện và Khổ Tịch tự. Mặc dù ta không biết hắn sẽ làm bằng cách nào nhưng ta tin là hắn sẽ làm được. Hiện giờ chúng ta nguyên khí đại tổn, Pháp Á chính là mục tiêu thích hợp nhất.

Ngũ đại Hoa khu vốn không phải là chiến trường của bọn họ nên hiện tại vẫn gió yên sóng lặng nhưng kì thật nguy cơ đã đến rất gần rồi.

- Chẳng lẽ không có biện pháp nào để đối phó với Đường Hàm Phái sao?

Giải Yến Bạch không khỏi lo lắng hỏi:

- Chúng ta không thể cứ đứng chờ chết được.

- Đương nhiên là có cách.

Người trung niên kiên định nói:

- Chính là lấy huấn luyện trị huấn luyện. Tập trung tất cả lực lượng ở Thượng Cam khu chính là đối kháng với Đường Hàm Phái ở mặt thế trận. Tại phương diện quân sự chúng ta phải lấy thủ đối công, lập hệ thống phòng thủ kiên cố. Thời gian kéo dài càng lâu chúng ta sẽ càng có lợi. Đánh lâu không thắng, Đường Hàm Phái sẽ mất đi nhuệ khí, cho nên khi gặp phải sự công kích của bốn thế lực, lại có chúng ta kiềm chế, hắn sẽ gặp phải nguy cơ nhiều hơn.

Ánh mắt Giải Yến Bạch chớp động, đầy vẻ đăm chiêu.

Bát quá người trung niên đột nhiên cười lạnh:

- Đáng tiếc là vị phủ chủ của chúng ta đã già rồi, nhuệ khí tuổi trẻ đã không còn, cũng là một lão già hồ đồ! Ngươi xem, hiện tại Trung Đạt Thư Phủ đã thối rữa ra cái dạng gì rồi? Ngay cả Đường Hàm Phái cũng biết việc chuyện thừa kế ở đây, cái đám trưởng lão tham lam, bọn họ để cho con cái của mình thừa kế tất cả, quyết không giao ra quyền lực! Hừ, theo ta thấy, Đường Hàm Phái thắng là điều không thể nghi ngờ gì nữa! Qua một đoạn thời gian, chờ chúng ta tích góp được chút tiền chi bằng chuyển đến khu Tả Hách hoặc là khu Phạm A Tư đi. Theo phán đoán của ta, Tinh viện và Khổ Tịch tự sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt thôi.

- Ha ha ha, không nhất định là như vậy.

Giải Yến Bạch nhướng đối lông mày rậm nói.

- Dù sao việc đó đối với chúng ta cũng không có nhiều quan hệ.

Tâm trạng người trung niên đã dần dần trở nên bình tĩnh đồng thời uống một ngụm nước lạnh.

- Quên đi, ta nói cho ngươi một chuyện, hiện tại phủ chủ của Trung Đạt Thư Phủ chính là ta.

Yến Bạch cười hì hì nói.

Phụt!

Ngụm nước vừa uống phụt ra từ miệng người trung niên bay trúng mặt Giải Yến Bạch. Giải Yến Bạch cũng không tức giận mà lau mặt, vẫn giữ nụ cười như cũ.

- Ngươi! Ngươi ……!

Người trung niên cứng họng trố mắt chỉ vào Giải Yến Bạch nửa ngày không nói nổi một câu nào.

Tối hôm đó, phủ chủ mới của Trung Đạt Thư Phủ phát hành mệnh lệnh thứ hai của mình. Bổ nhiệm một Tào Chính Thu vô danh lên làm trưởng phòng chiến thuật của Trung Đạt Thư Phủ.

Đội ngũ của Trần Mộ đã nhanh chóng tiến vào, một đội ngũ khổng lồ như vậy sao có thể không khiến cho người bên đường chú ý được?

Dọc đường đi, đội ngũ vẫn luôn tiến hành hành quân huấn luyện.

- Ông trời ơi. Ta mỗi ngày đều cảm giác giống như một con thỏ, mỗi ngày đều bị đuổi chạy. Chưa từng nghe nói lại có kiểu huấn luyện chạy điên cuồng đến vậy.

Trong đội ngũ có một tạp tu không nhịn được đành than với trời.

- Chính là như vậy đó. Ta hiện tại mỗi khi nghe thấy lệnh tập hợp thì cả người liền run lẩy bẩy. Mấy ngày nay không có ngày nào ta ngủ quá bốn tiếng cả, chính là vừa bay vừa ngủ a.

Một tạp tu khác không nhịn được cũng nói.

- Thủ lĩnh hẳn là muốn tăng cường tính cơ động của chúng ta.

Một tạp tu có chút hiểu về phương pháp huấn luyện nói.

- Tính cơ động? Chúng ta sớm muộn cũng tụt lại phía sau thôi. Sớm biết thế này ta đã không báo danh rồi.

Vị tạp tu kia tiếp tục lầm bầm.

- Hừ, vậy thì ngươi xin rút lui đi. Không biết có bao nhiêu người muốn được như thế này đâu. Chúng ta đều là những người có vận khí tốt, đi theo Bạch tổng quản thì sau này tiền đồ chắc chắn sẽ sáng lạng. Những tạp tu ở lại Thái Thúc gia mới đáng thương. Tiền mặc dù so với chúng ta nhiều hơn nhưng liệu có khả năng phát triển lên không?

Một tạp tu tiếp lời nói.

- Đúng vậy. Ngươi xem những vật mà thủ lĩnh lấy ra chưa, đều là nhưng thứ ta chưa từng thấy qua. Cái khay kia, ai cũng biết so với tham trắc tạp phiến còn tốt hơn.

- Đó là cái bàn. Lão Hoàng ngươi thật không có kiến thức.

Một tạp tu mắng.

Tạp tu gọi là Hoàng kia không khỏi đỏ mặt:

- Bàn không phải là khay sao? Còn có đám thanh niên vệ nữa, lão tử chính là nhìn mà muốn đỏ mắt a. Tạp phiến họ dùng đều là do đích thân lão bản làm ra đấy.

- Cũng không có biện pháp. Thanh niên vệ đều là những người do lão bản lựa chọn, đều là những thanh niên trẻ có tiềm lực xuất chúng. Đừng vì nhìn thấy bọn họ hiện tại thực lực yếu mà coi thường, chỉ cần lão bản dạy dỗ mấy năm khẳng định sẽ mạnh hơn chúng ta.

- Cũng không nhất định.

Một tạp tu không phục nói:

- Chẳng lẽ chúng ta sẽ dậm chân tại chỗ sao? Tuyết Khanh Pháp của lão bản hiệu quả cũng rất tốt. Chỉ cần qua hai năm nữa, ta nghĩ mình có thể đột phá thất cấp.

- Thất cấp. Thất cấp tính là cái gì! Ngươi xem trong đội chúng ta có tới mười lăm người thất cấp, nhưng là trước mặt lão bản không phải cũng vâng vâng dạ dạ đó sao? Ngay cả Đả Thủ và Cúc Hoa đều là mạnh hơn thất cấp. Nhất là Đả Thủ thì cực kì hung mãnh, chính là một cầm thú đích thực.

- Hừ, người là chưa nhìn thấy Cúc Hoa hạ thủ tàn nhẫn thế nào thôi, chính là thà trêu chọc Đả Thủ chứ đừng động vào Cúc Hoa. Đám thanh niên vệ kia … Hắc hắc, ngươi cứ chờ xem, đều sẽ rất nhanh trở thành phế nhân thôi. Chỉ nghĩ đến mà lão tử đã cảm thấy lạnh cả sống lưng rồi.

Những tạp tu xung quanh đều gật đầu đồng ý. Thanh niên vệ được huấn luyện so với bọn họ còn cực khổ hơn nhiều. Tạp tu mang mặt nạ hoa cúc kia chính là một tạp tu khiến mọi người cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Trần Mộ quan sát thấy tốc độ của đội ngũ ngày càng tăng lên, cho dù là phi hành nhưng là đội hình đại khái vẫn được duy trì. Đối với một nhánh quân mà có được đội ngũ tạp tu khổng lồ hơn hai nghìn người thực không dễ.

Ở bên cạnh hắn là Hoàn vệ gồm mười lăm thất cấp tạp tu. Trong ngày thứ nhất chiêu dụ được đến sáu vị thất cấp tạp tu, sau đó lại tiếp tục có thêm chín thất cấp tạp tu khiến cho thực lực có trong tay Trần Mộ cũng tăng lên.

Song hắn cũng biết, trong này nhất định có những tạp tu của thế lực khác, không thể không phòng ngừa. Cuộc chiêu mộ lớn như vậy, người khác đương nhiên có thể dễ dàng gài tai mắt của họ vào.

Vì vậy quân kỷ do Trần Mộ đề ra vô cùng nghiêm khắc. Bất luận có hành động nào khác thường đều sẽ khiến cho người khác chú ý. Hơn nữa thông tin tạp của mọi người tất cả đều được thay đổi, họ hiện dùng loại thông tin tạp chỉ liên lạc được trong đội ngũ.

Chỉ là hắn hiện tại không có thời gian để ý tới việc đó. Hắn không hề lo Tuyết Khanh Pháp bị Lục Đại biết được bởi vì thứ mà Lục Đại không thiếu nhất chính là phương pháp rèn luyện. Tuyết Khanh Pháp đem lại hiệu quả rõ rệt nhưng là đối với những gì Lục Đại có thì không là gì cả.

So sánh mà nói thì Bàn đối với Lục Đại còn có tính hấp dẫn lớn hơn nhiều. Nhưng là lúc này Trận Mộ không quan tâm nhiều đến vậy.

Lúc này đã không phải là lúc cần giấu giấu diếm diếm nữa. Lực lượng mới là căn bản! Bởi vì có dự định tiêu diệt Huyết Sắc tạp tu đoàn, {Đốt tiền} tạp và {Loa Văn Thư Toa} tạp đã tạo ra những chấn động khiến họ không thể che giấu mãi nữa.

Trần Mộ quyết định chính là vẫn dựa theo kế hoạch của mình …..

Trứng không thể chỉ đặt trong một cái rổ, mặc dù hắn cùng Cừu San Ngọc đạt thành hiệp nghị nhưng Trần Mộ cũng không yên tâm đem tất cả hy vọng của mình đặt lên người khác. Vạn nhất có điều gì xảy ra ngoài ý muốn khi đó muốn khóc cũng không thay đổi được gì.

Phải dựa vào chính mình!

Dọc đường, từng thế lực một đều bị đội ngũ này làm cho sợ đến ngây người!

Bọn họ là chưa từng gặp quả một tạp tu đoàn có tố chất cao đến như vậy – một tạp tu đoàn đều từ lục cấp trở lên. Lại nhìn kĩ một chút những thất cấp tạp tu bên cạnh Bạch tổng quản, số lượng như vậy đủ để người khác phải hít vào một ngụm khí lạnh a!

Nhưng điều kì quái là đội ngũ này dọc đường không có dừng lại vì bất cứ một việc gì mà trực tiếp đi vào trong rừng.