Nơi này tập hợp tất cả bộ của tiền tuyến Liên bang Tổng hợp Học phủ. Trước đó không lâu, bọn họ trực tiếp nhận được lệnh điều động từ Đường Hàm Phái đại nhân.
Trong lệnh chỉ rõ điều tám mươi phần trăm đội ngũ triệu hồi về kinh đô, hai mươi phần trăm đội ngũ còn lại thì trấn thủ tại dãy núi Bỉ Ni Địch Á. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai Đường Hàm Phái muốn làm cho bọn họ rút lui đến dãy núi Bỉ Ni Địch Á là vì chỗ này rất tốt cho việc phòng thủ. Dãy núi này địa thế hiểm yếu, thêm vào các loại thành lũy được xây dựng ở đây nên biến nó thành một nơi dễ thủ khó công.
Bộ phận tướng lãnh đối với quyết định này của Đường Hàm Phái đại nhân thì thập phần bất mãn. Bọn họ cho rằng lúc này đúng là lúc có cơ hộ cực tốt để khuếch trương. Thế mà bây giờ Đường Hàm Phái lại lộ ra một phong thái cố thủ vậy thì quá là không có chí tiến thủ. Bất quá, đối với mệnh lệnh của ông ta thì không ai có dũng khí chống đối. Bất mãn thì cứ bất mãn, còn thì bọn họ vẫn tận tâm chỉnh lý đội ngũ để trở về kinh đô.
Đối với tuyệt đại đa số tạp tu mà nói, bọn họ thậm chí còn nguyện ý trở lại kinh đô. Bọn họ từ kinh đô mà đến, sớm đã quen với sự phồn hoa ở đó. Cuộc sống hằng ngày ở tiền tuyến quá mức gian khổ. Hơn nữa qua lần vất vả này thì sau khi trở về số thưởng sẽ không phải là ít. Tuyệt đại đa số bọn họ nếu không phải do tình thế bức bách thì có ai muốn đi đến nơi tiền tuyến hoang vu này?
Ngoại trừ Đào Trữ dẫn dắt hai mươi phần trăm tạp tu còn lại trấn giữ dãy núi Bỉ Ni Địch Á, còn thì các tạp tu khác đều dùng tốc độ cao nhất bay về kinh đô.
Chiến thắng trở về, có điều gì người ta cảm thấy vinh quang hơn?
Nhưng mà bọn họ thực không nghĩ đến người ra nghênh sẽ là Đường Hàm Phái! Đường Hàm Phái hiện giờ là kẻ cầm quyền chân chính tại kinh đô, danh vọng của hắn trong toàn liên bang không ai có thể so sánh. Hắn tự mình ra nghênh đón, điều này làm mỗi một Tạp Tu từ tiền tuyến trở về đều kích động không thôi.
Đường Hàm Phái đích thân đi vào quân doanh. Ngay sau đó, hắn tiếp quản thực quyền đội quân này mà không ai có dị nghị gì. Mặc dù bọn họ là tư quân của các thế gia thành viên, nhưng trên danh nghĩa thì bọn họ vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của Đường Hàm Phái như cũ.
Thời gian sau đó, Đường Hàm Phái chỉnh lý lại quân doanh, không ngừng kiểm tra các chi đội ngũ, xâm nhập hiểu rõ cuộc sống ở cơ sở. Từ đó hắn lập tức ban bố một loạt mệnh lệnh đề cao đãi ngộ cho các tạp tu bình thường. Những mệnh lệnh này cũng làm uy vọng của hắn tại quân doanh tăng vọt chưa từng có.
Các tướng lĩnh của các chi tư quân đối với hành động của Đường Hàm Phái thì cực kỳ hoan nghênh. Bọn họ đều nhìn ra nếu như các tiểu binh đã có thể có được đãi ngộ hậu hĩnh như vậy thì phong thưởng cho bọn họ tuyệt đối sẽ không thấp. Mấy tướng lĩnh này đều kiên nhẫn chờ đợi phong thưởng hậu hĩnh sắp đến. Cử chỉ lời nói của Đường Hàm Phái quả thực khiến kẻ khác như tắm gió xuân, hơn nữa đối với một vài yêu cầu của bọn họ đáp ứng không chút do dự.
Đường Hàm Phái coi như đã được sự ủng hộ của tất cả mọi người.
Vũ Tự quân đoàn...
"Khi nào thì chúng ta động thủ?" Mai Cát nhíu mày: "Nếu không hôm nay ta sẽ bắt tiểu tử kia tới? Ta thật không rõ. Vũ. Làm sao mà ngươi lại có hứng thú với tên đệ tử của Tây Trạch kia vậy. Kẻ lãnh binh như vậy thì thiếu gì. Tinh viện tùy tiện có thể đưa ra cả một mớ. Bằng vào La Tây Cư thì không được chứ kém hơn một chút thì ta có thể gọi tới vài tên."
Thương thế của gã Đàm Chi gầy đét kia cũng đã khỏi hẳn. Khuôn mặt gã trông tiều tụy. Nhìn qua tựa như lão nhân năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng thực thực tế gã chỉ có ba mươi tuổi. Gã bỗng nhiên mở miệng: "Khổ Tịch tự của chúng ta cũng có nhân tài như vậy. Tiểu thư hà tất phải bỏ gần tìm xa như vậy làm gì chứ?"
Đàm Vũ lạnh nhạt: "Hắn là đệ tử của Tây Trạch tiền bối. Có thể lọt vào cặp mắt của Tây Trạch tiền bối thì tài trí dĩ nhiên không phải là bình thường." Nàng bỗng nhiên cười: "Nói sau đi. Theo như Đàm tiên sinh nói thì thế nào là bỏ gần tìm xa?"
Sắc mặt mặt Đàm Chi khẽ biến. Gã nhìn chằm chằm vào Đàm Vũ: "Tiểu thư nói thế là có ý gì? Ngoại công nàng có thể tự chủ, vậy thì tiểu thư đừng có làm ra chuyện gì khiến người thân thì đau lòng còn kẻ thù thì khoái trá."
Cơ Trí Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, nói vẻ buồn bã: "Đàm tiên sinh thương thế còn chưa khỏi hẳn nên phải cẩn thận, đừng nóng vội. Nghĩ đến Bạch tổng quản kia thực sự là có thực lực, dưới tay hắn còn có cao thủ ngang tài ngang sức với Đàm tiên sinh. Có thể lôi kéo được thì nhất định sẽ là một trợ lực cực lớn a."
Đàm Chi thân thể run lên, chợt hờ hững: "Tại hạ thực lực không đủ nên làm cho tiểu thư mất mặt, tự nhiên sẽ có người thế cho Đàm Chi. Huống chi, Tinh viện lấy Mai Cát tiền bối tọa trấn nơi này, Khổ Tịch tự ta cũng muốn xuất ra cao thủ tương đương mới có thể biểu thị thành ý bảo vệ tiểu thư được chứ!"
Hai chữ "Bảo vệ" này, gã cố ý đề cao âm lượng.
"Muốn chết!" Mai Cát đột ngột gầm lên. Khuôn mặt trắng như hài nhi lúc này chợt tối sầm, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía: "Ngươi cho rằng lão phu thật sự không dám giết ngươi sao?"
Sắc mặt của Cơ Trí Hạo tái nhợt, nhưng cặp mắt sáng ngời vẫn nhìn sững vào Đàm Chi.
“Mai tiền bối muốn giết vãn bối, tự nhiên chỉ là mất công giơ tay nhấc chân, tại hạ cũng không dám phản kháng.” Sắc mặt Đàm Chi không hề thay đổi, thản nhiên nói:“Bất quá, lời tại hạ nói đích thực là sự thật. Tiểu thư xem chúng ta như hổ lang, thật sự làm cho người ta trong lòng nguội lạnh. Tiểu thư tình nguyện mạo hiểm tiết lộ đưa bản thiết kể ra mà không muốn chia sẻ với Khổ Tịch tự của chúng ta. Hơn nữa, nếu như ta không đoán sai thì Tinh viện đã có được một phần bút kí rồi!”
Gã hoàn toàn không sợ chút nào, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mai Cát.
Mai Cát sắc mặt khẽ biến, lớn tiếng quát:“Nói bậy, ăn nói bừa bãi! Ngươi có chứng cớ gì?”
Đàm Chi vẫn lạnh băng:“Những năm gần đây, Khổ Tịch tự chúng ta vẫn tuân thủ hiệp nghị năm đó. Hiện giờ xem ra đã thật sự là quá sai rồi!”
Hiệp nghị năm đó......
Đàm Vũ như bị nỗi đau đớn nào đó giằng xé. Trong sâu thẳm của con ngươi gã nổi lên một tia thống khổ, nét cười trên mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
“Không biết lần này Khổ Tịch tự đưa vị cao thủ nào thay thế Đàm tiên sinh.” Đàm Vũ lạnh nhạt hỏi, sắc mặt nàng kín bưng, nhìn không ra chút biểu hiện nào.
Nhưng khi Đàm Chi nhìn vào sắc mặt lạnh tanh của nàng thì không hiểu sao trong lòng gã lạnh toát. Xem ra nữ nhân này càng ngày gã càng nhìn không thấu rồi. Bất quá rất nhanh, nỗi phẫn nộ trong lòng gã đã lấn át cảm giác này, thái độ thừa nhận của Đàm Vũ đã cho gã lý do để phẫn nộ.
“Tới đây lần này là Xiêm La, vừa mới được phong làm Tự chủ Nam tự.” Ngữ khí của gã trở nên hết sức không hữu hảo:“Đàm tiểu thư, bởi vì hành vi lỗ mãng của nàng nên đã làm cho điện chủ đối với Tây tự của chúng ta không còn tín nhiệm. Cũng vì chuyện phát sinh này mà ngoại công của nàng đã bị điện chủ quở trách!”
Xuất thân của gã là từ Tây tự nên tự nhiên là cảm thấy căm phẫn đối với chuyện này.
“Xiêm La?” Mai Cát ngữ khí ngưng trọng:“Nếu như ta không có nhớ lầm, hắn là đệ tử chân truyền của điện chủ các ngươi, năm nay mới có hai mươi tuổi thì thế nào mà lại lên được Tự chủ Nam tự?”
Khổ Tịch tự là một tự đàn. Để tiện lợi quản lý nên chia ra bốn phân tự khu là đông tây nam bắc. Mỗi phân tự khu bố trí một Tự chủ. Trên bốn Tự chủ là Tịch điện Điện chủ thống lĩnh toàn bộ. Trong tứ đại phân tự tự chủ thì Khổ Tịch tự là nhân vật nắm thực quyền. Trừ đi Bắc tự tự chủ Cổ Hi Thanh chuyên nghê chế tạp, ba Tự chủ còn lại đều có danh vọng cực cao, thực lực cường đại.
Chưa đến ba mươi tuổi mà đã vinh thăng làm người đứng đầu một đại tự khu, quả thực trong lịch sử của Khổ Tịch tự chưa từng có bao giờ.
“Không sai!” Ngữ khí của Đàm Chi đầy vẻ sùng kính:“Xiêm La tự chủ tài hoa hơn người. Ba tháng trước, trong tất cả nhân tuyển cho chức vị Nam tự tự chủ đã bộc lộ tài năng để giành chiến thắng cuối cùng trở thành Tự chủ trẻ nhất trong lịch sử của các phân tự tự chủ!”
Mai Cát im lặng, thần sắc biến ảo bất định.
“Mong Đàm tiểu thư chú ý lời nói và việc làm sau này. Xiêm La tự chủ chưa chắc đã thân thiện như tại hạ, cũng mong ngoại công nàng đừng làm khó người.” Đàm Chi lạnh nhạt nói, sau đó liền cáo từ.
Mai Cát sắc mặt cũng hết sức khó coi, bỏ đi rất nhanh. Trong phòng hội nghị giờ chỉ còn lại có Cơ Trí Hạo cùng Đàm Vũ.
Hai người đột nhiên nhìn nhau cười, trên mặt nơi nào có thể nhìn ra bất cứ điểm không vui nào?
Đàm Vũ mỉm cười nói:“ Mưu kế của Trí Hạo xem ra có hiệu lực.”
Khuôn mặt tái nhợt của Cơ Trí Hạo lộ ra vẻ cực kỳ tự tin đã dự liệu trước mọi chuyện:“Chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến. Hiệp nghị một ngày còn tồn tại thì ngày đó chúng ta vẫn chưa thể có đường sống. Chỉ có làm cho bọn chúng xung đột hỗn loạn thì chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi sự khống chế.”
“Vậy tiếp theo chúng ta làm sao?” Đôi mắt đẹp của Đàm Vũ nhìn chăm chú vào Cơ Trí Hạo.
“Xiêm La đến đây, nhất định sẽ ra sức gây áp lực với tiểu thư để mong có được bản thiết kế bộ phận. Tiểu thư chỉ cần yêu cầu Mai tiền bối trợ giúp, đem vấn đề này cho lão giải quyết. Ta tin tưởng Tinh viện tuyệt không nguyện ý đem miếng thịt đến miệng nhổ ra. Mà Xiêm La cũng nhất định không cam lòng để Tinh viện đoạt tiên cơ, trận tranh đấu này sẽ không thể tránh được. Tiểu thư chỉ cần nắm chắc bút ký thì sẽ có thể đảm bảo không lo đến tính mạng.” Cơ Trí Hạo nhẹ giọng nói, sắc mặt tái nhợt càng làm tăng thêm vẻ sáng rực của cặp mắt.
“Đợi song phương tranh đấu đến thời điểm mấu chốt thì đó sẽ là cơ hội thoát ly bọn họ của chúng ta.” Cơ Trí Hạo quả quyết.
“Vậy Bạch tổng quản nọ thì sao?” Đàm Vũ không khỏi băn khoăn.
Cơ Trí Hạo nắm vững tình thế nên cười tự tin:“Tiểu thư quên rồi à, còn có đội truy kích và tiêu diệt của Liên bang Tổng hợp Học phủ! Song phương tranh đấu, chỉ sợ không có dễ dàng chấm dứt như vậy. Chúng ta không ngại tĩnh tọa bàng quan, vừa lúc cũng có thể nhìn xem thái độ của Tây Trạch một chút.”
Đàm Vũ lộ ra một nét cười mê hồn:“Trí Hạo, cám ơn ngươi!”
Song ngay trong nháy mắt nàng cúi mắt, sâu thẳm trong khóe mắt thoáng hiện lên một vẻ cô đơn không ai thấy, nó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
………….
“Nơi này chính là Lãnh Sam trấn?” Tiếu Ba nhìn tiểu trấn nhỏ cách đó không xa, không nhịn được bĩu môi nói:“Thật sự là nhỏ a!”
Lãnh Sam trấn đích xác rất nhỏ. Dân cư lâu đời ở đây chỉ có không quá năm mươi vạn người. Những cây linh sam thẳng tắp mọc dày chung quanh thị trấn. Tuyết phủ dày trên chúng, nhìn qua chỉ thấy từng mảng trắng xóa, nếu có người ẩn thân vào đó thì quả thực rất khó phát hiện.
Nhìn xem trên không trung chỉ thấy gió thổi ào ạt, hoa tuyết tung bay đầy trời. Vì không làm cho người chú ý, bọn họ đều không bật lồng năng lượng lên. Gió cắt trên mặt như đao chém, mây đen dày đặc thêm gió tuyết quay cuồng làm tầm nhìn rất kém.
Thời tiết như vậy rất có lợi đối với bọn họ!
Trần Mộ lập tức phán đoán, cẩn thận quan sát hết thảy mọi thứ có thể chú ý tới. Đây là lần đầu tiên hắn làm ra bố trí như vậy. Trong lòng hắn cũng không lo lắng lắm về chuyện thành công hay không vì minh bạch đạo lý là tính toán chỉ là tính toán mà thôi.
Nói không khẩn trương thì là giả dối. Phả biết rằng hắn làm ra kế hoạch này không phải quyết định tới sống chết cá nhân hắn mà là quyết định tới sống chết của cả mọi người!
Áp lực trong chuyện này như thế nào có thể nghĩ ra!
Nếu như với Nhất Tự Mi Nam, có thể ẩn nấp trong tầng mây rồi tại thời điểm mấu chốt đánh cho địch nhân một kích trí mạng sau lưng! Hoặc là nếu như lúc này mà có Hách Tháp tự bản thân có thể bố trí một cái tạp giới số lượng lớn đủ để bù vào chỗ khuyết thiếu nhân thủ của bọn họ! Nếu như......
Lúc này sao có thể nghĩ ngợi những điều đó chứ? Trong miệng hắn có chút khô khốc, dùng sức lắc lắc đầu, tống hết những ý nghĩ không thực tế đó ra ngoài.
Phân biệt phương hướng một lúc rồi bọn họ lặng lẽ đi vào trong rừng Linh Sam.
Trần Mộ kích hoạt Xà Kính bên trong độ nghi, cẩn thận chú ý tiến hành trinh sát. Hắn cẩn thận tựa như một thợ săn đang chờ đợi bên bẫy rập, kiên nhẫn chờ đợi con mồi tiến vào.