Vũ Tự quân đoàn.
Trên cái giường trước mặt Đàm Vũ có một người đàn ông hôn mê đang nằm. Người đàn ông này khô gầy như que củi, cánh tay phải đầm đìa máu tươi.
Trí Hạo đứng ở bên cạnh nàng mặt trầm như nước, giọng nói cực kì ngưng trọng: “Không nghĩ tới lực lượng bên người Bạch tổng quản lại mạnh mẽ như vậy. Thật khó tưởng tượng hắn vốn là truyền nhân của Tây Trạch, một người nổi tiếng cô độc. Xem sơ qua thì dường như phong cách của hắn khác hẳn với phong cách của Tây Trạch.”
Đàm Vũ thần sắc hờ hững: “Thứ mà hắn sử dụng là Linh Thức. Tây Trạch luyện tập Vật Luyện Pháp Tắc cả liên bang đều biết. Nhưng có rất ít người biết rằng ông ấy dựa vào Vật Luyện Pháp Tắc sáng tạo ra trạng thái Linh Thức cực kì độc đáo, đó mới là kỹ xảo chính thức của ông ấy.”
“Linh Thức..” Trí Hạo thì thào, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tiểu thư, ta không rõ vì sao cô hoài nghi Bạch tổng quản?”
Hai con mắt xinh đẹp của Đàm Vũ bỗng nhiên lộ ra vài phần tưởng nhớ, khẽ thở dài: “Năm đó mẹ ta mới 20 tuổi, tài nghệ cũng có chút thành tựu nên đi ra ngoài lịch lãm. Sau đó bà ấy gặp được cha ta, còn có một người xuất thân từ Trung Đạt Thư phủ là Thủy Thanh Nghiên. Khi đó cha ta đã thành danh từ lâu, mà Thủy Thanh Nghiên cũng xấp xỉ mẹ ta.”
“Thủy Thanh Nghiên?” Trí Hạo nhíu mày, cái tên này hắn chưa từng nghe nói qua.
“Trong tập bút kí của mẹ ta, Thủy Thanh Nghiên tính tình nhu hòa dịu dàng, không thích nói chuyện. Nàng không nổi tiếng nhưng ngươi chắc chắn biết đệ tử của bà ấy.”
“ Đệ tử của bà ấy? Trung Đạt Thư phủ.” Cơ Trí Hạo trầm ngâm một chút, bỗng nhiên lộ ra thần sắc hoảng sợ: “Chẳng lẽ là Giải Yến Bạch?”
“Ừ, chính là Giải Yến Bạch.” Đàm Vũ Mân chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ. Ánh sáng của những tấm quảng cáo huyễn tạp bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng khiến cho người khác khó mà dời ánh mắt khỏi nàng. Nàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dường như đang ngắm phong cảnh, tiếp tục: “Ai cũng không ngờ là người phụ nữ này lại có thể bồi dưỡng ra một trong những tạp tu mạnh nhất Trung Đạt Thư Phủ, ngay cả mẹ ta có lẽ cũng không thể nào ngờ tới.”
Nghe Đàm Vũ Mân kể lại câu chuyện cũ năm xưa, không hiểu tại sao Cơ Trí Hạo bỗng nhiêm cảm giác được có chút sợ hãi.
“Lúc đó, mâu thuẫn giữa Lục Đại còn chưa căng thẳng như bây giờ. Ba người bọn họ kết bạn rồi cùng đi với nhau, trò chuyện thật là vui vẻ. Bọn họ vô tình biết được ở vùng lân cận Đông Phương Vệ Thành có khả năng có một kính song, cho nên bọn họ liền dự định đến đó điều tra.”
“Đông Phương Vệ Thành?” Danh từ này khiến cho Trí Hạo nhíu mày thêm một lần nữa: “Mấy năm trước Tinh Viện đột nhiên phái nhiều đệ tử đi đến một trường học ở Đông Phương Vệ Thành khiến cho rất nhiều người chú ý, điều này vẫn để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc. Chẳng lẽ?”
“Đúng vậy, lúc ấy ta đã hoài nghi có phải là bọn họ đạt được tin tức gì từ đâu đó.” Đàm Vũ Mân gật gật đầu.
“Thì ra là thế.” Cơ Trí Hạo có chút đăm chiêu: “Sau đó như thế nào?”
“Bọn họ từ Đông Phương Vệ Thành tiến vào rừng cây, một mực tìm kiếm kính song. Không ngờ lại gặp phải một bầy dã thú, ba người suýt nữa thì chết.”
Đàm Vũ Mân vẫn nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ: “Cùng lúc đó bọn họ gặp Tây Trạch. Bốn người đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn, kết bạn đồng hành với nhau. Tây Trạch tiền bối và mẹ ta rất hợp ý nhau. Không được bao lâu thì Thủy Thanh Nghiên quay trở về Trung Đạt Thư Phủ. Sau một thời gian tìm kiếm mà không thu hoạch được gì, cha ta cũng từ bỏ chuyện tìm kiếm trở về Tinh Viện. Lúc ấy cha ta là tạp tu trẻ tuổi mạnh nhất Tinh Viện, trên vai mang trách nhiệm chấn hưng Tinh Viện.
“Khi đó Tây Trạch tiền bối còn không cư xử tàn nhẫn và dứt khoát như sau này. Theo lời kể của mẹ ta, người cực kì sùng bái trí tuệ của ông ta.”
Về mặt tạp tu, Tây Trạch tiền bối có thiên phú cực kì kinh người. Lúc đó tuy còn rất trẻ nhưng đã toát ra vài phần phong phạm của một vị tông sư. Ông ta và mẹ ta thường xuyên thảo luận về những vấn đề liên quan đến tạp tu. Khi đó ông ta đã bắt đầu suy nghĩ về Linh Thức. Tây Trạch tiền bối không hề giấu diếm về Vật Luyện Pháp Tắc cho nên hiểu biết của mẹ ta về nó so với người khác thì sâu sắc hơn rất nhiều. Qua những lần thảo luận về cảm giác với Tây Trạch tiền bối, mẹ ta đã có một phát hiện kinh người.”
“Phát hiện gì vậy?” Cơ Trí Hạo không kìm được tò mò mà hỏi.
“Tính chất cảm giác của Tây Trạch tiền bối rất kì lạ, ngoại trừ sự mẫn cảm với các vật thể mà ai cũng biết ra, nó còn có tính chất của chế tạp sư.” Nói đến đây, Đàm Vũ cũng không khỏi cao giọng: “Không ai biết bí mật này của Tây Trạch tiền bối ngoại trừ mẹ ta. Sau khi Hải Nạp Phạm Sâm Đặc chết đi, không ai còn có được cảm giác đặc biệt như thế. Giữa tạp tu và chế tạp sư có sự phân chia rõ ràng, mấy trăm năm qua không có ai đủ khả năng vượt qua giới tuyến này.”
Trên khuôn mặt Cơ Trí Hạo lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
“Đáng tiếc là Tây Trạch tiền bối không hề hứng thú đối với việc chế tạp, chỉ một lòng một dạ theo đuổi con đường tạp tu.” Đàm Vũ Mân thản nhiên nói: “Sau khi ta biết được Bạch tổng quản là truyền nhân của Tây Trạch tiền bối, ta vẫn thường tự hỏi, hắn có thể chế tạp hay không? Theo tin tức tình báo do Trân Ni Đặc cung cấp, vị chế tạp sư mang mặt nạ, tác giả của dãy số tạp phiến, từng nhìn chăm chú sơ đồ thiết kế của bao tay năng lượng rất lâu. Hắn là đệ tử của Tây Trạch tiền bối, nếu như hắn biết những thứ này, ta cũng không cảm thấy kì quái. Trong những lời kể của mẹ ta cũng không có nói đến việc Tây Trạch tiền bối có mang sơ đồ thiết kế về hay không. Trên thế giới này, người có biết được lai lịch của những sơ đồ thiết kế này tự nhiên là Tây Trạch tiền bối, kế đó là truyền nhân của ông ta - Bạch tổng quản.”
“Ta hiểu rồi.” Cơ Trí Hạo chợt hiểu ra: “Trong tin tức tình báo nói rằng bên cạnh vị chế tạp sư tác giả của dãy số tạp phiến còn có một tên tạp tu, phía sau lưng hắn có một quầng sáng kì quái, thật là trùng hợp. Bên cạnh Bạch tổng quản có thêm hai người, chẳng lẽ tiểu thư phán đoán dựa trên manh mối này?”
“Đúng vậy.” Đàm Vũ Mân lộ ra thần sắc tán thưởng. Khả năng ứng biến linh hoạt của Cơ Trí Hạo là điều mà nàng đánh giá cao nhất.
Cơ Trí Hạo trầm ngâm nói: “Chỉ là, nếu Bạch tổng quản thật sự là truyền nhân của Tây Trạch tiền bối thì hắn phải nhận thức tiểu thư mới đúng, Nhưng hiện tại xem ra, hắn dường như không biết tiểu thư.”
Đàm Vũ Mân lắc lắc đầu: “Có lẽ là Tây Trạch tiền bối chưa từng nói cho hắn biết điều này. Tây Trạch tiền bối của hiện tại và lúc mẹ ta gặp được là hai người hoàn toàn khác nhau.”
Cơ Trí Hạo gật đầu đồng ý: “Có lẽ là như thế. Hiện tại Tây Trạch tiền bối tính tình thô bạo, thay đổi thất thường.” Hắn có vẻ lo lắng khi nhìn thoáng qua gã tạp tu khô gầy đang nằm hôn mê trên giường: “Chỉ là, những tạp tu bên cạnh hắn có lai lịch như thế nào? Có thể khiến Đàm Chi bị thương nặng, tuyệt đối không phải là tạp tu bình thường.”
Đúng lúc này Đàm Chi chợt tỉnh lại, mở miệng nói một câu: “Tiểu thư, là hắn.” Nói xong liền tiếp tục hôn mê.
Khuôn mặt Cơ Trí Hạo vừa mới lộ ra vài phần kinh ngạc và vui mừng chợt trở nên cực kì khó coi. Đàm Vũ Mân chăm chú nhìn phía ngoài cửa sổ, dường như không cảm thấy điều gì.
#$%^&
Hôm nay là ngày thứ mười kể từ khi bọn Ba Cách Nội Nhĩ tiến vào rừng cây.
Ba Cách Nội Nhĩ đưa ra một kế hoạch hết sức đơn giản, ‘Đột phá phong tỏa, xâm nhập rừng cây, tìm cách sống sót’. Sau khi tiến vào rừng cây, sự chênh lệch giữa hai bên sẽ nhanh chóng thu hẹp lại. Trong rừng cây nguy cơ ẩn chứa khắp bốn bề, địch nhân mà bọn họ cần phải đối phó trước tiên là dã thú, rồi sau đó mới là đối phương.
Ba Cách Nội Nhĩ trên thực tế đã đặt mình vào tử địa, sau đó kéo theo đối thủ đi vào. Dưới tình huống như vậy, Huyết Sắc tạp tu đoàn căn bản không thể tiến hành bao vây, ngay cả việc đơn giản nhất là liên lạc thông tin bọn họ cũng không làm được.
Việc đột phá vòng vây của các thế lực khác được thực hiện cực kì đơn giản. Nhìn thấy uy lực của Đốt Tiền, hơn nữa Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn còn có rất nhiều tạp tu bắn tỉa, nên không một thế lực nào dám cản trở. Đoàn người Ba Cách Nội Nhĩ dễ dàng tiến đến vùng giáp ranh rừng cây. Huyết Sắc tạp tu đoàn vốn không rõ ý đồ của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn là gì nên lúc này mới có phản ứng, không khỏi cực kì tức giận. Miếng thịt ngon đã đưa lên miệng còn bị rơi mất, đối với ai cũng là một chuyện cực kì khó chịu và uất ức, huống chi việc này lại diễn ra trước mặt rất nhiều người.
Đội trưởng của Huyết Chuy bộ bị thượng cấp nghiêm khắc phê bình. Toàn thể Huyết Chuy bộ trên dưới đều cực kì tức giận, nhanh chóng gia tăng tốc độ truy đuổi. Sau khi bọn họ biết được Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn tiến vào rừng cây, Đô Diêm tức giận vô cùng, hạ lệnh tiến vào rừng cây.
Tề Lợi hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt ngạo mạn, cười lạnh nói: “Ha ha, đám phế vật Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn thật sự là ngu ngốc, nghĩ rằng tiến vào rừng cây là có thể chạy trốn sao?”
Không ai nghi ngờ những gì hắn nói. Là vương bài của Huyết Sắc tạp tu đoàn, bọn họ đã trải qua vô số trận chiến. Trong các hoàn cảnh tác chiến phức tạp, bọn họ đều có thể ung dung đối phó.
Uông Vĩnh cẩn thận quan sắt những dấu vết trên mặt đất, nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Giữa trưa ngày hôm qua bọn họ đã đến đây. Từ những dấu vết mà nói, bọn họ có khoảng hai trăm tên không phải là tạp tu chiến đấu.”
“Ha ha ha! Quá tuyệt vời, như vậy là rất gần. Thật sự làm cho người ta chờ mong a!” Khi lông mày màu xanh đậm của Phượng Phỉ vui sướng nhảy lên, những người khác đều tự giác bảo trì khoảng cách ít nhất năm mét, ngoại trừ Đô Diêm.
Vết sẹo trên khuôn mặt Đô Diêm giãn ra, trầm giọng nói: “Truy kích với tốc độ cao nhất.”
Tề Lợi nhìn thấy đội phó ở bên cạnh lão Đại thì thức thời đi đến bên cạnh Uông Vĩnh: “Lão Uông, chiêu thức kia của huynh thật tuyệt!”
Những nếp nhăn trên khuôn mặt Uông Vĩnh giãn ra:”Ha ha, mọi người cũng xem cả ấy mà, chẳng qua ngẫu nhiên có chút công dụng.”
“Hừ, dối trá.” Tề lợi vẻ mặt khinh bỉ, nhưng dường như rất hâm mộ nói: “Nói về truy tìm tung tích trong rừng cây, dường như cả liên bang cũng không có mấy người bằng huynh đúng không? Có thể dạy ta một chút được chứ?”
Uông Vĩnh cười khổ, nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên một chỗ: “Chỉ là chút tài mọn mà thôi, có thể coi là gì chứ. Ngươi chưa chính thức nhìn thấy chuyên gia truy tìm tung tích trong rừng cây chính thức mới coi trọng chút kỉ xảo nho nhỏ của ta như thế.”
Tề Lợi không tin, khẽ hừ một tiếng: “Nếu như không muốn dạy thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải giả dối như thế?”
Uông Vĩnh nghiêm túc nói: “Ta không phải là ngươi. Trong giới tạp tu chúng ta có một truyền kỳ, không biết ngươi có từng nghe nói đến?”
“Truyền kỳ gì cơ?” Tề Lợi liếc nhìn hai mắt Uông Vĩnh, nhìn thấy hắn dường như rất nghiêm túc thì liền bị hấp dẫn.
“A, khoảng mười năm trước, lúc đó ta vừa tiến vào đoàn chưa được bao lâu, đó cũng là thời điểm truyền kỳ kia hưng thịnh nhất. Nó có tên là Phù Dung Đen tạp tu đoàn (1), tạp tu đoàn mạnh nhất liên bang lúc bấy giờ. Nhân số của bọn họ rất ít, cùng với Huyết Chuy bộ của chúng ta không sai biệt lắm.”
“Không có khả năng!” Tề Lợi có chút tức giận: “Lão Uông, ta giống một tên ngốc sao? Huyết Chuy bộ của chúng ta có tất cả bao nhiêu người? Hơn hai ngàn người. Một tạp tu đoàn với nhân số hơn hai ngàn người có thể là tạp tu đoàn mạnh nhất liên bang sao?”
“Hắn nói chính là sự thật.” Phượng Phỉ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh hai người, tiếp lời nói, khiến Uông Vĩnh sợ tới mức run lên. Nàng khẽ nghiêng đầu, móng tay màu tía nhẹ nhàng cào cào lên cằm, trên khuôn mặt lộ ra vài phần nghiêm túc. “Lão Uông, ngươi nói tiếp đi.”
(1) Cận hoa: tên tiếng Anh là hoa Hibiscus, loại hoa của cây trong nhóm này quen thuộc với người Việt là hoa dâm bụt và hoa phù dung. Hắc Cận Hoa tạp tu đoàn chuyển sang tiếng Việt có thể chọn là 'Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen'. Nhưng do ở các chương trước, nói đến các đoàn tạp tu đều giữ nguyên ngữ pháp tiếng Trung là tạp tu đoàn, nên nếu để thống nhất cách gọi sẽ phải dùng tên 'Hoa Phù Dung Đen tạp tu đoàn' hoặc giữ nguyên không dịch, nhưng biên tập tự xét thấy do 'đoàn tạp tu' này không xuất hiện nhiều, thêm một chút ưu tiên cho tiếng Việt và để nhấn mạnh tạo ấn tượng cho nó, nên chọn tên 'Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen' cho tên tạp tu đoàn này.