Lúc này đại lâu là một mớ hỗn loạn, tạp tu đánh nhau ở khắp nơi. Số lượng tạp tu tham gia đánh lén đêm nay không ít. Tạp tu chết trên tay Tây Trạch năm xưa không một vạn cũng có tám ngàn, người có cừu oán với hắn nhiều vô kể. Nếu Bạch tổng quản không bị thương thì sẽ không có nhiều kẻ tìm đến đây như thế. Nhưng hiện tại Bạch tổng quản đang bị thương, rất nhiều người cho rằng đây là cơ hội ngàn năm khó gặp. Báo thù có, đục nước béo cò cũng có, ngoài ra còn có những kẻ có ý đồ khác nữa.
Các tạp tu trong đại lâu liên tục phải chịu những công kích ám muội. Cũng may lần này Thái Thúc Dong đã phái tới lực lượng tinh nhuệ nhất của Thái Thúc gia. Mặc dù tình thế không tốt lắm, nhưng vẫn còn có thể ngăn cản được. Trong hỗn loạn, không ai chú ý tới một người đàn ông cao lớn nương vào hỗn loạn, lặng lẽ tiến vào đại lâu.
Mái tóc quăn tít, ánh mắt tàn độc, chính là Tư Đông Khấu vừa đến Đông Thụy không lâu. Đối với người khác mà nói thì Tây Trạch chủ yếu là truyền thuyết mà thôi, nhưng đối với những tạp tu xuất thân từ Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ mà nói, cái tên Tây Trạch đại biểu cho rất nhiều thứ, vượt xa sự tưởng tượng của người thường.
Sau khi biết được Bạch tổng quản là đệ tử của Tây Trạch, Tư Đông Khấu liền báo cáo ngay cho Đường Hàm Phái. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ báo cáo trực tiếp cho Đường Hàm Phái đại nhân từ khi tiến vào khu Thiên Đông Lý.
Mấy ngày trước hắn đã tiến hành báo cáo tin tức này cho Đường Hàm Phái đại nhân.
“A, Đệ tử của Tây Trạch sao? Trên màn hình, Đường Hàm Phái nheo lại ánh mắt, giọng nói trở nên thận trọng: “Tây Trạch thu nhận đệ tử? Tin tức này từ đâu mà có?”
“Vừa rồi nhân dịp sinh nhật con gái của Vinh Minh cục trưởng cục cảnh vệ thành Đông Thụy, tạp tu của Pháp Á đột nhiên xuất hiện, dùng tạp phiến sáu sao Vĩnh Viễn Chi Dạ làm giải thưởng để tìm kiếm tin tức vị phu nhân vừa mất tích của họ. Lúc ấy, vị tạp tu đó hoài nghi Bạch tổng quản chính là Kiều Nguyên, yêu cầu Kiều Nguyên cởi mặt nạ để kiểm tra. Sau đó Đàm Vũ Mân tiểu thư nói Bạch tổng quản là đệ tử của Tây Trạch!”
Trên màn hình, Đường Hàm Phái đột nhiên đứng thẳng dậy: “Thật vậy sao, Đàm Vũ Mân nói?”
Mặc dù không rõ vì sao Đường Hàm Phái đại nhân lại thất thố như thế, nhưng hắn vẫn cung kính gật đầu: “Đúng vậy, chính miệng Đàm Vũ Mân tiểu thư nói.”
Thần sắc của Đường Hàm Phái trở nên ngưng trọng, dường như đang suy tư cái gì, một lúc sau hắn ngẩng đầu, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tạp tu của Pháp Á lui bước, lúc này Bạch tổng quản đề xuất ước định là hai bên giao thủ mười chiêu. Trong vòng mười chiêu, Bạch tổng quản đã đánh chết tạp tu của Pháp Á. Hơn nữa, tạp phiến mà vị nữ tạp tu của Pháp Á sử dụng là Lam Băng Phù Dực, mà Bạch tổng quản chỉ sử dụng một tạp phiến bốn sao thông thường, nhưng Bạch tổng quản cũng bị thương nặng.”
Đường Hàm Phái gật gật đầu: “Với trạng thái Linh Thức của Tây Trạch, bất cứ tạp phiến nào cũng có thể vận dụng tự nhiên, điều này cũng không có gì kì quái.”
“Trạng thái Linh Thức?” Tư Đông Khấu lần đầu tiên nghe đến cái tên này, vội vàng hỏi: “Đại nhân, Tây Trạch không phải là am hiểu Vật Luyện Pháp Tắc sao?”
“Trạng thái Linh Thức thoát thai từ Vật Luyện Pháp Tắc. Tây Trạch là kẻ tài hoa tuyệt thế, không những có thể phát minh ra phương pháp rèn luyện Vật Luyện Pháp Tắc mà còn có thể sáng tạo ra kỹ xảo chiến đấu thần kì như trạng thái Linh Thức, có thể nói hắn chính là một trong những nhân vật hàng đầu trong lịch sử Liên Bang!” Đường Hàm Phái không chút nào che dấu sự tán thưởng của mình đối với Tây Trạch.
“Nhưng Tây Trạch..” Tư Đông Khấu mở miệng muốn nói.
Đường Hàm Phái phất phất tay, cắt ngang câu nói của hắn: “Hắn mặc dù là kẻ thù của chúng ta, nhưng hắn xứng đáng được chúng ta tôn trọng.”
“Vâng.”
“Hiện tại ngươi nên động tay một chút, toàn lực đối phó chuyện này! Nói Y Nhu và Phòng Hàn lập tức đi viện trợ ngươi. Đồng thời ngươi có thể điều động toàn bộ lực lượng của chúng ta ở khu Thiên Đông Lý.” Đường Hàm Phái trầm giọng nói.
“Vâng.” Tư Đông Khấu lẫm liệt nhận lệnh.
“Tây Trạch là kẻ thù sống chết của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ chúng ta, điều này ta cũng không cần nói nhiều nữa, ngoài ra các ngươi cần phải chú ý một chút, trên người Bạch tổng quản có khả năng có một số thứ.” Đường Hàm Phái nói những lời này cực kì thong thả.
Tư Đông Khấu khi nghe những lời này thì tinh thần cực kì phấn chấn. Thứ gì? Chẳng lẽ là phương pháp rèn luyện của Vật Luyện Pháp Tắc? Hay là cái trạng thái gì đó kia?
Đường Hàm Phái thoáng nhìn qua Tư Đông Khấu, dường như đoán ra hắn nghĩ điều gì, lắc đầu nói: “Thứ mà ta nói không phải là Vật Luyện Pháp Tắc. Vật Luyện Pháp Tắc dĩ nhiên là vô cùng thần kì nhưng truyền thừa của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ chúng ta vô số, chúng ta cũng có những truyền thừa có thể sánh ngang với nó. Thứ ta muốn nói là một bản bút kí.”
“Bản bút kí?” Tư Đông Khấu sửng sốt.
“Hoặc cũng có khả năng là một tấm tạp phiến, trên đó ghi lại các loại tạp giới khác nhau. Trên tay Đàm Vũ Mân có một phần, có khả năng trên tay Tây Trạch cũng có một phần. Tây Trạch trời sinh tính tình bạo ngược, truyền nhân của hắn chắc chắn không nhiều, Bạch tổng quản có thể là truyền nhân duy nhất của Tây Trạch. Nếu là như vậy, thứ này rất có khả năng nằm trong tay Bạch tổng quản, các ngươi hãy cố nghĩ biện pháp để lấy được thứ đó.” Trong đôi mắt thâm thúy của Đường Hàm Phái hàn quang chớp động
Tư Đông Khấu chần chờ một chút rồi hỏi: “Nếu như Đàm Vũ Mân có một phần, chúng ta..”
Đường Hàm Phái lắc đầu: “Các ngươi đừng đi gây sự với Đàm Vũ Mân, thế lực sau lưng nàng không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, cũng không phải chỉ có một mình Mai Cát. Hơn nữa Pháp Á đã ăn cắp được một quyển bút kí trên tay nàng. Bộ bút kí trên tay nàng đã không còn đầy đủ.”
“Pháp Á ăn cắp từ trên tay nàng?” Tư Đông Khấu trợn tròn hai mắt, dường như điều này có chút khó tin.
Ánh mắt của Đường Hàm Phái trở nên sâu xa: “Không sai, toa xe chiến đấu chính là được chế tạo dựa vào bản bút kí đó.”
Tư Đông Khấu còn nhớ rõ lúc ấy chính mình như bị sét đánh, ngây dại tại chỗ.
Đến bây giờ Tư Đông Khấu còn cảm thấy có chút khó tin, bất quá hắn không hỏi Đường Hàm Phái đại nhân làm sao biết được những điều này. Những điều này không phải thứ hắn có thể hỏi. Hắn đối với những điều mà Đường Hàm Phái đại nhân nói không hề có một chút nghi ngờ. Không riêng gì hắn, hiện tại trong Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, không có ai dám nghi ngờ bất cứ quyết định nào của Đường Hàm Phái.
Vốn hắn còn dự định chờ đợi Y Nhu và Phòng Hàn đến rồi mới hành động. Trong ba người thì Phòng Hàn am hiểu nhất việc lên kế hoạch và chuẩn bị, nhưng không ngờ đêm nay lại phát sinh biến cố như vậy. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đục nước béo cò.
Cơ hội ngàn năm khó gặp như thế, tự nhiên không thể bỏ qua. Hắn rất tự tin vào bản lĩnh của chính mình. Trong tòa đại lâu này, người duy nhất khiến hắn cảm thấy kiêng kị chỉ có Bạch tổng quản, nhưng hiện tại Bạch tổng quản bị thương nặng, hơn nữa có nhiều người công kích như vậy, đây thật sự là cơ hội trời ban.
Mọi chuyện đột nhiên phát sinh, hắn không kịp mua trang bị ban đêm nên đơn giản trực tiếp lẻn vào.
Trong đại lâu thỉnh thoảng truyền đến những tiếng nổ thật lớn, cả tòa đại lâu đều run rẩy, khiến cho người ta lo lắng nó tùy thời sẽ ầm ầm sụp đổ. Công kích mãnh liệt như thế khiến cho Tư Đông Khấu cảm thấy có chút lo lắng, nếu như người khác nhanh chân hơn thì mọi chuyện sẽ rất phiền toái.
Hệ thống liên lạc và ánh sáng trong đại lâu đã sớm tê liệt, nơi nơi đều là một vùng tối đen. Nhìn qua cửa sổ thỉnh thoảng có thể chứng kiến các loại năng lượng thể với màu sắc khác nhau gào rít bay qua, ngẫu nhiên còn có những năng lượng thể bắn thủng lớp tường phía ngoài khiến cho Tư Đông Khấu cảm thấy phiền toái không thôi.
Lúc này hắn đang cẩn thận tránh đi những khu vực nổ mãnh liệt để tiến vào trong đại lâu. Hắn đang thầm nghĩ trong lòng, không biết tên tạp tu nào mà hỏa lực mãnh liệt như thế, tuyệt đối có thể đạt tới tiêu chuẩn hỏa lực chủ lực trong quân đội.
Hắn đã ở trong quân đội khá lâu nên hiểu rất rõ sự đáng sợ của cái gọi là hỏa lực chủ lực này. Hắn không hề muốn dây dưa với những loại tạp tu này.
Trong đại lâu là một mảnh trống rỗng, cơ hồ tất cả các tạp tu đều bị công kích phía ngoài hấp dẫn, điều này mang đến thuận lợi cho Tư Đông Khấu rất nhiều. Chỉ cần thông qua hành lang này sẽ tới phòng huấn luyện của Bạch tổng quản! Hắn đã sớm điều tra rõ ràng vị trí phòng huấn luyện của Bạch tổng quản. Dọc đường đi cực kì thuận lợi khiến hắn mừng thầm trong lòng.
Bỗng nhiên hắn hoảng sợ, khẽ quát một tiếng: “Ai?”
Một thân hình thấp bé lặng yên đứng trong một góc hành lang, giống như một tảng đá. Dựa vào những ánh sáng do các năng lượng thể bên ngoài cửa sổ, hắn mơ hồ nhìn thấy kẻ địch ở phía trước.
Là một đứa trẻ!
Quả thật là một đứa trẻ, thân hình còn cao không tới ngực hắn, trên mặt đứa trẻ mang một mặt nạ hình con khỉ, một con khỉ cực kì đáng yêu trong một bộ phim hoạt hình. Nhưng mà đứa trẻ này đang đứng im không hề động đậy, nếu như không có năng lượng thể xẹt qua, hắn hoài nghi liệu chính mình có thể phát hiện ra đối phương hay không?
Tiểu Hầu Tử?
Trong những thông tin tình báo về Bạch tổng quản mà hắn có được thì bên cạnh Bạch tổng quản có năm người. Một người tên là Đả Thủ, một người tên là Hắc Quỷ, một người tên là Tiểu Hầu Tử. Ba người này xuất hiện bên cạnh Bạch tổng quản sớm nhất, sau đó còn xuất hiện thêm hai người, Hoa Hướng Dương là đàn bà và Bạch Cúc là đàn ông, hai người này cơ hồ đồng thời xuất hiện.
Căn cứ tin tức tình báo hiện có, trong năm người này lợi hại nhất là Đả Thủ bởi vì hắn phụ trách huấn luyện các tạp tu, còn bốn người khác đều ru rú trong nhà, rất ít khi ra ngoài.
Tiểu Hầu Tử rõ ràng chỉ là một đứa trẻ. Tư Đông Khấu thậm chí phán đoán hắn còn chưa đến mười lăm tuổi. Thân hình rất gầy yếu, nhìn qua không có chút sức lực nào, có lẽ bởi vì lí do tuổi tác cho nên còn chưa dậy thì xong, chẳng lẽ hắn muốn ngăn cản chính mình? Tư Đông Khấu cười thầm trong lòng. Một đứa trẻ mười lăm tuổi với thân hình gầy gò ốm yếu như vậy cũng dám đứng trước mặt mình. Hắn nghĩ chỉ cần một cái tát của mình thì thân hình gầy yếu kia sẽ vỡ nát ra.
Thật là tàn nhẫn a! Hắn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Trong một hành lang thật dài, hai bên đang đứng cách nhau khoảng mười lăm mét. Bỗng nhiên Tư Đông Khấu cảm thấy có chút không đúng.
Tiểu Bộ Mặc im lặng nhìn đối phương, khác với Tư Đông Khấu phải nhờ vào ánh sáng do những năng lượng thể bay qua bên ngoài cửa sổ mới thấy hắn, hắn không hề phí một chút sức lực nào cũng nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng, về mặt thị lực thì tạp tu không thể nào so sánh với vô tạp lưu. Hắn cũng nhìn thấy rất rõ nụ cười ác độc trên khuôn mặt Tư Đông Khấu, nhưng kì quái là trong lòng hắn không hề có một chút sợ hãi. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc.
Kẻ bại hoại trước mắt có ý đồ xấu với Đầu Gỗ. Không ai nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng có thể đoán ra điều đó!
Mỗi lần Đầu Gỗ và Duy A đi ra ngoài hành động, hắn đều phải ở trong phòng huấn luyện. Bởi vì năng lực của hắn còn chưa đủ cho nên hắn đã liều mạng huấn luyện, mỗi một dạng huấn luyện Duy A định ra hắn đều hoàn thành. Hơn nữa còn hoàn thành vượt mức, chưa bao giờ có một chút gian dối. Những lúc đối luyện với Duy A, hắn cũng chưa bao giờ sợ bị thương. Mục tiêu chính là giống như hôm nay, có thể giúp Đầu Gỗ và Duy A một tay, chứ không phải là đứng một bên trơ mắt mà nhìn.
Hắn không thích nói chuyện, nhưng hắn lại không thể chịu được suy nghĩ là mình không giúp được gì cho Đầu Gỗ và Duy A. Hắn muốn chứng minh cho Đầu Gỗ và Duy A biết rằng mình có thể giúp đỡ cho mọi người! Ở trong lòng hắn, Đầu Gỗ và Duy A là những người tốt thật sự. Duy A dạy cho hắn cách đánh nhau, còn Đầu Gỗ lại dạy cho hắn rất nhiều thứ mà hắn chưa từng nghe được.
Nắm tay nho nhỏ đột nhiên nắm chặt, nửa người trên của hắn thả lỏng, chân trái bước nhẹ về phía sau nửa bước, thân thể nghiêng về phía trước, cả người hắn giống như một cây cung đã được giương lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cặp môi hơi nhếch lên. Trong bóng đêm, cặp mắt của hắn giống như hai ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt một tín niệm cực kì đơn giản.
Đánh bại hắn!