Tạp Đồ

Chương 437: Hắn là ai?




“Làm sao vậy?”

___Tương Dục vừa tỉnh táo lại liền nhận ra vẻ khác thường của La Đức, ngạc nhiên hỏi. Vinh Minh cũng chú ý tới người vừa đến. Khi hắn vừa quay đầu lại, thấy tấm mặt nạ màu trắng thì hết sức bất ngờ!

Đúng là hắn!

Lúc này Tương Dục cũng chú ý người ở đằng sau đang tới, giờ hắn mới hiểu vì sao La Đức lại lộ bộ mặt hám gái như thế. Phong thái của Hứa Gia đứng hàng đầu ở thành Đông Thụy, mà La Đức lại rất thích kiểu phụ nữ có phong thái thành thục nên cũng khó mà trách được.

Nhưng mà người đi cùng Hứa Gia là ai? Một nỗi ngờ vực hiện lên trong lòng Tương Dục. Hắn cũng biết một vài chuyện về Hứa Gia, nàng là thư ký cao cấp nhất của Thái Thúc Thành nên cũng khá tự do. Hơn nữa, nàng có quan hệ rất tốt với vợ con của Thái Thúc Thành, rất khó có thư ký nào làm được điều này. Hắn chưa từng nghe nói có ai lọt vào mắt xanh của nàng. Vậy người đàn ông cạnh nàng là ai chứ?

Đối phương ngang nhiên đeo mặt nạ tới đây, điều này làm cho hắn lập tức tỉnh táo lại. Ở buổi dạ tiệc này mà đeo mặt nạ là một việc rất thất lễ, nhưng đối phương vẫn kiên quyết thì chắc chắn có thâm ý bên trong.

Hắn liếc sang La Đức. Gã này không còn bộ dạng ngu ngốc như vừa rồi, thay vào đó là vẻ uể oải như bình thường. Nếu bị dáng vẻ uể oải này lừa gạt thì hậu quả rất thê thảm, điều này đã được chứng minh vô số lần. Bọn họ được chỉ định làm người thừa kế thì sao có thể là nhân vật suy nghĩ đơn giản chứ?

Hứa Gia nói nhỏ vào tai Trần Mộ:

- Thấy ba người kia không? Bọn họ hẳn là khách mời quan trọng nhất trong buổi tiệc tối nay. Gã hơi béo kia là La Đức, là người thừa kế đời thứ hai của La gia.

- La gia?

____ Trần Mộ hơi ngạc nhiên:

- La gia ở thành Thiên Hồ?

Hứa Gia cười khẽ, thấp giọng nói:

- Tất nhiên là không phải. La gia ở thành Thiên Hồ là thế gia thực sự, còn La gia ở thành Đông Thụy chỉ là một nhánh phụ mà thôi. Dường như hai bên vẫn còn giữ liên lạc với nhau. La gia ở Đông Thụy là gia tộc có thực lực cực mạnh, tiếp đến là Tương gia. À, người hơi gầy kia là Tương Dục, ngươi từng gặp qua em gái Tương Linh của hắn rồi đó. Tương gia là gia tộc chỉ xếp dưới La gia ở Đông Thụy. Không ngờ hai người bọn họ lại tham gia buổi tiệc tối nay. Đúng là bất ngờ thật!

Trần Mộ lắng nghe rất chăm chú, đôi lúc những chi tiết nho nhỏ lại quyết định số phận của bản thân. Hứa Gia rất quen thuộc giới thượng lưu ở thành Đông Thụy, từ từ giới thiệu:

- Thấy người mặc cảnh phục không? Hắn là Vinh Minh – cục trưởng cục cảnh sát. Không nên xem thường, hắn là siêu cao thủ có cường độ cảm giác cấp 7 đó!”

- Ồ!

Trần Mộ bỗng chốc thấy hứng thú, cảm giác cấp 7 tuyệt đối là cao thủ. Phải biết cảm giác của Tang Hàn Thủy chỉ cách cấp 7 một đường nhỏ, Trần Mộ lại càng không bằng. Không phải cứ cảm giác cao thì sẽ lợi hại, nhưng cảm giác có thể đạt tới cấp 7 thì chắc chắn rất mạnh! Cao thủ muốn đạt tới cấp bậc này thì không thể thiếu một điều nào trong các yếu tố thiên phú, kỳ ngộ và cần cù chịu khổ.

Chỉ điều này thôi cũng đủ để cho Trần Mộ kính phục. Ở thời đại lực lượng là số một này, cường giả luôn nhận được sự tôn trọng.

- Chúng ta qua chào hỏi đi.

___Khó lắm Trần Mộ mới mở miệng.

- Chào hỏi sao?

____ Suýt nữa thì Hứa Gia đã ngã ngửa ra, nhờ cánh tay của Trần Mộ mới đứng vững được. Nàng đứng thẳng người lại rồi bực tức nói:

- Chúng ta không cùng đẳng cấp với bọn họ, có tới cũng chẳng ai thèm để ý. Dù Tam công tử tới, cũng chưa chắc bọn họ đã nể mặt.

- Còn có chuyện này sao?

___Trần Mộ thấy khó hiểu. Vì hắn thấy những vị khách mời này tùy ý cầm ly rượu tới chào người khác, rồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

- Ừ.

___Hứa Gia nhỏ giọng giải thích:

- Buổi dạ tiệc như thế này có rất đông khách mời, giai cấp cũng nhiều. Tất cả mọi người đều có nhóm riêng của mình. Ba người kia có địa vị cao hơn ngươi nhiều, có đến cũng bị bọn họ đối xử lạnh nhạt mà thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn người khác nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ?

- Không muốn.

___Trần Mộ liền từ bỏ ý định này.

- Ta cũng không muốn.

___Hứa Gia lườm Trần Mộ:

- Thôi, chúng ta qua bên phải đi.

Bọn họ còn chưa kịp đổi hướng thì Vinh Minh cầm ly rượu bước nhanh tới chỗ hai người.

- Ha ha. Sao Hứa tiểu thư vừa thấy chúng ta đã vội đi chứ? Chẳng lẽ bọn ta đáng ghét đến thế sao?

___ Còn chưa bước tới chỗ hai người thì giọng Vinh Minh đã vang lên trong tai bọn họ.

Hai người đành đứng lại. Hứa Gia liền nở nụ cười:

- Câu này của cục trưởng khiến ta rất sợ đấy. Ta thấy Vinh cục trưởng đang trò chuyện vui vẻ cùng Tương công tử và La công tử, nên đâu dám quấy rầy chứ.

- Hiếm khi được gặp mặt Hứa tiểu thư. Thật hân hạnh!

___ Vinh Minh chào rất lịch sự, rồi xoay người qua phía Trần Mộ, đưa ly rượu lên cười:

- Vị tiên sinh này rất lạ mặt. Không biết nên xưng hô thế nào?

Trần Mộ nâng ly đáp lễ:

- Ta họ Bạch, hiện là tổng quản hộ vệ của Thái Thúc Thành tiên sinh.

Vinh Minh kinh ngạc thốt lên:

- Đã nghe nói Tam công tử vừa tuyển một vị tổng quản hộ vệ xuất chúng từ lâu. Ôi! Thì ra là Bạch huynh! Hân hạnh được gặp mặt! Tại hạ là Vinh Minh thuộc cục cảnh sát.

- Hân hạnh được gặp mặt!

Lúc này, La Đức và Tương Dục cũng đã tới đây. Hai người liếc nhau, họ đều nhận ra vẻ ngờ vực của đối phương. Lão hổ Vinh Minh là người thế nào? Cho tới giờ, hắn chưa từng nể mặt bất kì vị khách nào. Dù hắn nhìn hai người bằng con mắt khác, nhưng cũng có chút lạnh nhạt. Tuy nhiên, hắn lại có thái độ nồng nhiệt với gã đeo mặt nạ này đến thế! Bạch huynh! Không ngờ hắn còn gọi đối phương là huynh? Hai người chưa từng thấy Vinh Minh khách khí với ai như thế, đều có cùng một câu hỏi trong đầu. Gã này là ai?

- Tương công tử! La công tử!

___ Hứa Gia thấy hai người thì liền lịch sự chào hỏi. Tất nhiên là hai người này không muốn mất phong độ trước mặt người đẹp, cúi chào rất nho nhã:

- Hứa tiểu thư.

___ La Đức còn khen:

- Phong thái của Hứa tiểu thư nổi bật cả hội trường đấy!

Hứa Gia che miệng cười:

- La công tử quá khen rồi, tiểu nữ đâu xứng chứ.

Dù Tương Dục không biết vì sao Vinh Minh lại nồng nhiệt như thế, nhưng hắn tin chắc Vinh Minh có lí do để làm vậy. Chẳng lẽ Bạch tổng quản này có lai lịch không tầm thường? Còn Vinh Minh lại trùng hợp biết được thân phận của hắn?

Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, mặt tươi cười:

- Em gái ta vừa về liền không ngừng khoe tài năng của Bạch tổng quản. Hôm nay được gặp mặt, đúng là có phong độ đặc biệt, không lẫn vào đám đông a.

Trần Mộ châm chọc chỉ vào tấm mặt nạ và trang phục của mình:

- Nếu nói về cái này với cái này, đúng là không lẫn vào đám đông được.

Mọi người liền cười lên.

Vốn lúc đầu, La Đức không thích Trần Mộ. Tất nhiên, chủ yếu là do hắn đi cùng Hứa gia. Tuy nhiên, câu trả lời mang ý tự châm chọc bản thân lại khiến hắn thấy người này không đáng ghét lắm. Bản thân hắn không phải là tên ngốc dại gái, giờ cũng tỉnh táo lại, xen vào:

- Không phải các nhà hiền triết ngày xưa đã nói rồi sao? Người đặc biệt luôn có phẩm chất tốt!

Tương Dục mở to mắt, vô tội nhìn La Đức:

- Hèn gì ta luôn cảm thấy ngươi có phẩm chất rất tốt!

Mọi người lại cười ầm lên.

Từ đầu đến cuối, Hứa Gia vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng lại cảm thấy mọi thứ trước mặt quá kì lạ. Theo lý mà nói, chắc chắn nhân vật tai to mặt lớn như Vinh Minh sẽ không phí thời gian với bọn họ. Những người này quan hệ theo một nguyên tắc dựa trên lợi ích và thực tế. Trong mắt bọn họ, đối tượng kết thân vĩnh viễn là kẻ có giá trị.

Bọn họ đến đây vì Bạch tổng quản, điều này rất dễ nhận ra.

Ngay cả La Đức cũng vậy. Tuy lúc đầu hơi thất thần nhưng càng nói chuyện thì càng đặt trọng tâm vào Bạch tổng quản. Nàng không hiểu nổi. Người thanh niên bên cạnh thực sự đáng để bọn họ kết thân như vậy sao?

Nàng nhận thấy có rất nhiều người xung quanh đã chú ý tới chỗ này, hình như bọn họ đang xì xào bàn tán.

Ở thời điểm nhạy cảm này, chuyện đang xảy ra ở đây lọt vào mắt người tinh ý thì sẽ khiến nhiều thứ thay đổi.

Dường như Bạch tổng quản ở bên cạnh không hề e dè hay căng thẳng mà trò chuyện với đám người Vinh Minh rất tự nhiên. Dù là nàng cũng cảm nhận được thái độ này của Bạch tổng quản. Điều này khiến nàng thấy khiếp sợ!

Không phải nàng chưa từng thấy loại thái độ này, mà nó chỉ xuất hiện ở người có địa vị cao hoặc con cháu danh gia vọng tộc. Bởi vì bọn họ nắm đủ lợi thế trên tay, không phải sợ sệt điều gì, không cần kiêng kị nhiều nên mới tự nhiên như vậy.

Bây giờ, Hứa Gia mới chú ý tới một vấn đề mà nàng vẫn bỏ qua. Lai lịch thực sự của Bạch tổng quản là gì?

Lai lịch của Bạch tổng quản vẫn là một bí ẩn, ngay cả danh hiệu này cũng là do đám thủ hạ gọi mà thành. Không ngờ hắn lại lấy danh hiệu này làm tên gọi cho mình, hơn nữa chẳng hề có ý giải thích. Loại thái độ này…giống như thái độ hắn đang nói chuyện, tự nhiên mà ung dung!

Hắn dựa vào cái gì mà có thể tự nhiên, ung dung như vậy?

Hứa Gia cảm thấy đầu quay cuồng, vô số câu hỏi luẩn quẩn, cảnh tượng trước mắt mờ dần. Nàng không hiểu sao Vinh Minh lại coi trọng Bạch tổng quản? Dường như cánh tay kề bên không chân thật và giống như một đám sương mù mờ ảo.

Đã sắp tới giờ khai mạc yến hội, cũng có nghĩa sắp đến lúc ngừng nói chuyện phiếm. Hứa Gia cảm thấy nhẹ nhõm cả người, có quá nhiều thứ nàng nhìn không thấu. Điều này khiến nàng cảm thấy sức ép nặng nề.

Vinh Minh chợt tỏ vẻ trịnh trọng nói ra:

- Mấy ngày sau là sinh nhật đứa con gái nhỏ. Chẳng hay Vinh Minh có vinh hạnh được mời Bạch huynh tham gia hay không?

Vừa nghe được câu này của Vinh Minh thì mọi người liền im lặng. Nỗi kinh ngạc trong lòng bọn họ đã lên tới mức cực điểm, ngay cả Tương Dục và La Đức còn không được mời. Giờ nghe Vinh Minh đưa ra lời mời chính thức như thế thì sao không bất ngờ được chứ? Còn Hứa Gia giật mình đến độ suýt la lên, nàng hiểu lời mời này của Vinh Minh có trọng lượng ra sao. Nàng chắc chắn cả Tam công tử cũng không có tư cách tham gia buổi tiệc sinh nhật đó.

Thấy thái độ trịnh trọng của Vinh Minh, Trần Mộ cũng nghiêm túc gật đầu:

- Lúc đó chắc chắn phải làm phiền rồi!

Mặt Vinh Minh vui hơn vài phần:

- Tốt quá! Ta thích người thoải mái như Bạch huynh đây! Thiệp mời sẽ được chuyển tới Bạch huynh vào sáng mai! A a, cũng đến giờ rồi, chúng ta phải nể mặt chủ nhân một chút. Đi nào, xem thử Đàm Vũ Mân mà tiểu Dục vẫn nhớ mong ra sao!

Mọi người đều cười ầm lên, rồi kéo nhau đi vào trong hội trường. Những người xung quanh đều tập trung chú ý vào Trần Mộ và Hứa Gia với đủ loại thái độ: đầy kinh ngạc, tò mò, hâm mộ, thèm muốn, suy tư…

Ở đằng sau, Tương Dục và La Đức liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ chăm chú và cảnh giác trong mắt đối phương.

Rốt cuộc Bạch tổng quản này có lai lịch thế nào?