Tạp Đồ

Chương 378: Cục




Vệ Lâm nhìn Tống Thành Ngạn mà lòng đau như cắt. Là người phụ tá của hắn, nàng biết rõ tình trạng thân thể của thiếu niên thiên tài này đã tồi tệ đến mức nào. Đôi mắt trí tuệ phía sau cặp kính dày cộp kia nay đã tràn đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt. Hắn đã không chợp mắt suốt 3 ngày, không ngừng tính toán, mỗi ngày nghỉ ngơi chưa được đến hai giờ đồng hồ.

“Đại nhân, nên nghỉ ngơi một chút đi.” Cuối cùng Vệ Lâm không nhịn được, đành phải nhắc nhở. So với Tống Thành Ngạn thì nàng lớn hơn ba tuổi, khí chất thành thục, tướng mạo xuất chúng.

Có lẽ là đã nhận ra sự ân cần của Vệ Lâm, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cười gượng, cố gắng che dấu sự suy nhược của bản thân, đáp: “Công việc cũng sắp xong rồi mà!”

Đúng lúc này, độ nghi trên tay Vệ Lâm vang lên, nàng vội vàng nhận thoại, khôi phục lại trạng thái công việc, nói chuyện ngắn gọn, lưu loát, đối đáp dứt khoát. Mặc dù Vệ Lâm rất xinh đẹp, nhưng trong đội ngũ lại không ai dám có ý đồ với nàng.

Bởi vì nàng là phụ tá của Tống Thành Ngạn.

Ban đầu, đám thủ lĩnh tư quân xuất thân quyền quý đều không ưa gì gã thiếu niên nổi danh thiên tài này, nhưng bọn họ nhanh chóng nếm mùi lợi hại. Dựa vào đội tạp tu mượn của đường Hàm Phái, cùng với những thủ đoạn vừa mềm mỏng, lại vừa cứng rắn, Tống Thành Ngạn đã nhanh chóng nắm được quyền lực trong đội ngũ, còn những kẻ cứng đầu cứng cổ thì bị đá về kinh đô. Nghe nói những người này còn chưa kịp than khóc kể khổ thì đã bị chủ nhân tước đoạt tất cả, kết quả rất thê thảm. Điều này khiến cho tất cả các thủ lĩnh đều rất kính sợ gã thiếu niên nhã nhặn này, không dám tuỳ tiện nữa.

Tống Thành Ngạn dùng biện pháp mạnh mẽ nhất không ngừng tiến lên, nhằm vào lúc chiến trường tạm ngưng mà nhanh chóng ổn định tiền tuyến. Dần dần, thế công như chẻ tre của Trung Đạt Thư Phủ và Pháp Á cũng bị hắn chặn lại.

Nếu như nói những thủ đoạn trước đây chỉ có thể làm cho những thủ lĩnh tư quân thấy sợ hãi, thì những chiến thắng liên tục lại khiến bọn họ tâm phục khẩu phục Tống Thành Ngạn. Mà bởi Tống Thành Ngạn lại cư xử với Vệ Lâm với thái độ khác xa mọi người, nên bọn họ tự nhiên cũng không dám lỗ mãng.

Sau khi cùng ở chung với Vệ Lâm, mọi người mới phát hiện ra năng lực nghiệp vụ của nàng hết sức xuất sắc, làm việc rất nghiêm chỉnh, sát phạt quả quyết. Vì thế cho nên mọi người khi đối mặt với vị nữ tử xinh đẹp này thì đều rất dè dặt cẩn thận.

“Đội thứ 11 vừa mới báo cáo. Bọn họ đã đánh vào cánh trái của Trung Đạt Thư Phủ, tuy nhiên thương vong cũng khá lớn, yêu cầu trợ giúp khẩn cấp!” Vệ Lâm báo cáo lại, giọng nói không hề có chút cảm xúc nào.

Tống Thành Ngạn chỉ còn biết cười khổ, một khi Vệ Lâm đã làm việc thì cứ luôn lạnh như băng.

Dẫu vậy, khi nghe được tin tức, Tống Thành Ngạn cũng có chút chấn động, bởi vì đây chính là điểm mấu chốt trong kế hoạch của hắn. Không biết có phải do được tin tốt này kích thích hay không mà suy nghĩ của hắn bỗng trở nên cực kỳ minh mẫn, hạ lệnh quyết đoán: “ Lệnh cho đội số 7 lập tức tiến vào trợ giúp, nhất định phải chống đỡ được cánh trái của Trung Đạt Thư Phủ tới trưa mai! Các đội số 1, 2, 6, 8, 10, 13 lập tức tập hợp, thực hiện kế hoạch B!”

“Rõ! Sắc mặt Vệ Lâm vẫn không hề có chút thay đổi.

Rốt cuộc cũng đã tới lúc phản công rồi! Nhìn lại những bản kế hoạch mà bản thân đã dồn hết tâm tư vào đó, Tống Thành Ngạn cũng chẳng có vẻ gì là mừng rỡ hay là khẩn trương trước trận chiến. Thần sắc của hắn lúc này chỉ có một vẻ cô đơn cùng cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, ánh mắt phức tạp đầy khó hiểu.

Đường đại ca, rốt cuộc những gì ta nợ ngươi cũng đã có thể trả lại rồi. Đột nhiên, hắn bỗng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra, một cảm giác choáng váng xộc thẳng vào đầu.

Rầm! Bàn làm việc lật nhào ra sàn, những trang kế hoạch tác chiến bị hất tung lên như những bông tuyết.

“Thành Ngạn!” Vệ Lâm không thể nào giữ đợc vẻ lạnh lùng nữa, kêu lên đau đớn.

Khu Thượng Cam là nơi có phong cảnh tuyệt vời nhất trong ngũ đại hoa khu, khí hậu ôn hoà, bốn mùa như xuân, sông núi thanh tú, tạo nên nền văn hoá đặc biệt của khu Thượng Cam.

Dân chung ở ngũ đại hoa khu và kinh đô đều có đặc thù của mình. Dân chúng ở khu Thiên Đông Lý cứng cỏi, khu Bắc Liên dữ dằn, khu Tả Hách nhanh nhạy, khu Phạm A Tư thành kính, kinh đô cao ngạo. Dân chúng ở khu Thượng Cam cũng có đặc điểm của riêng mình, đó chính là ôn hoà.

Khu Thượng Cam là nơi có nền văn hoá phong phú và đa dạng nhất trong ngũ đại hoa khu, đây cũng là nơi hưởng thụ được ưa thích nhất của các phú hào.

Mà Trung Đạt thành lại ở trung tâm của khu Thượng Cam, chiếm ngay vị trí giàu có nhất.

Chiến tranh giữa Trung Đạt thành và Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ chỉ tập trung ở khu vực giáp ranh giữa khu Thượng Cam và kinh đô nên đương nhiên là Trung Đạt Thư Phủ không hề bị ảnh hưởng, vẫn phồn thịnh như xưa, dòng người qua lại như mắc cửi.

Trung Đạt Thư Phủ nằm ở phía tây bắc của Trung Đạt thành, trải qua vô số đời phủ chủ, nó đã trở thành một lâm viên có diện tích hơn 10 vạn km vuông. Trên sân trường đẹp như tranh vẽ có rất nhiều đệ tử đang đi lại, trên mặt tràn đầy vẻ phấn chấn và sự tự tin của tuổi trẻ. Có thể tiến vào nơi đây, có ai mà không phải là tinh anh trong tinh anh, có ai mà không đủ lý do để tự tin chứ.

Ở trước cửa chính của Trung đạt Thư Phủ đang có một gã trung niên mặc áo khoác xám, nheo mắt nhìn tấm biển có bốn chữ to “Trung đạt Thư Phủ’ do phủ chủ đời thứ nhất viết. Một nụ cười lạnh lùng thoáng hiện trên môi hắn, đôi mắt ôn thuận như ngọc khẽ đảo, chiến ý mênh mông.

“Đường Hàm Phái muốn cùng phủ chủ đấu một trận, ngài có dám hay không?”

Thanh âm kiêu ngạo, cuồng vọng, sắc bén như lưỡi đao lướt vào Trung Đạt Thư Phủ. Tiếng nói chuyện ồn ào trong sân trường của thư phủ như bị lưỡi đao chặt đứt, biến mất không còn chút tăm hơi, khắp nơi chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Đường Hàm Phái đơn thương độc mã tới thẳng Trung Đạt Thư Phủ, khiêu chiến phủ chủ đương nhiệm. Thiên hạ chấn kinh!

Lúc này, ở trong khu rừng, Trần Mộ có thể nói là khá chật vật, cả người đều là vết thương, tuy nhiên chúng đều đã kết vảy, đây chính là những dấu vết từ trận đấu với Cận Âm lúc trước.

Cái đám tạp tu âm hồn bất tán phía sau như đàn sói đánh hơi được con mồi, vẫn luôn đuổi sát theo hắn. Nếu không nhờ có Xà Kính thì hắn sớm đã bị đám tạp tu này bao vây. Tuy hắn không nhận ra được sóng năng lượng nào cùng loại với Xà Kính, nhưng đối phương lại luôn có thể tìm ra vị trí của hắn, điều này khiến cho hắn hắn thấy rất kỳ quái.

Có lẽ là đối phương đã để lại trên thân thể mình một thứ ấn ký gì đó. Cẩn thận ngẫm lại thì có khả năng là Cận Âm trước khi chết đã giở trò quỷ rồi.

Đánh một trận với Cận Âm tuy đem lại cho Trần Mộ vô số vết thương nhưng lợi ích thu được cũng không hề ít. Trước đây, tuy kinh nghiệm chiến đấu của hắn không phải là ít, nhưng rất ít khi phải chính diện giao đấu. Bình thường, hắn đều sử dụng tốc độ của bản thân để thủ thắng, lần này gặp phải một cao thủ có tốc độ không hề thua kém, kỹ xảo khống chế khí lưu tạp lại còn cao hơn khiến cái mạng nhỏ của hắn suýt nữa thì đi tong.

Đến bây giờ hắn mới biết cái thứ chiến thuật do bản thân xếp đặt khi gặp phải cao thủ chân chính sẽ vớ vẩn tới mức nào. Ví dụ như Văn toa, tuy có thể coi là lợi khí dùng cho ám sát, nhưng khi đụng phải tạp tu có cảm giác linh mẫn liền không thể nào phát huy được tác dụng.

Ví dụ như trận chiến với Cận Âm vừa qua, Văn Toa không hề có đất dụng võ. để phóng ra Văn Toa cần dùng cảm giác tập trung vào mục tiêu, nhưng điều này lập tức sẽ khiến đối phương cảnh giác, không những khó có thể bắn trúng mà còn có thể làm lộ vị trí. Còn nếu ở trong bóng tối, cho dù Trần Mộ có thị lực rất tốt thì cũng khó có thể ngắm bắn.

Chỉ có Song Cực Lôi Cầu là vẫn làm cho Trần Mộ hài lòng, còn chiêu Kì Lung Thiên Cát tuy có uy lực rất lớn nhưng vẫn có sơ hở, phạm vi tấn công lại có hạn, nếu đối phương có thể sớm phát hiện rồi chạy khỏi phạm vi công kích thì chiêu này coi như vô dụng luôn.

Hơn nữa, trước khi phát động sát chiêu này một khắc, từ trường quấy nhiễu cảm giác sẽ đột ngột biến mất. Đây cũng chính là một sơ hở, tạo cơ hội cho Cận Âm. Tuy sát chiêu sau đó vô cùng sắc bén nhưng bản thân Trần Mộ cũng phải chịu trọng thương.

Kì Lung Thiên Cát là một tuyệt chiêu kỳ diệu, Trần Mộ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới tạo ra được chiêu này. Do chiêu này yêu cầu cảm giác cực cao nên khi sử dụng hắn cũng không còn hơi sức đâu mà làm động tác khác, nếu không phải thời gian bày bố chiều Kỳ Lung này cho đối phương cơ hội, thì đã có thể kết liễu đối phương được rồi.

Đương nhiên, đây chỉ là sự ước lượng của Trần Mộ, mà độ chính xác trong ước lượng của hắn lại là hai thái cực khác hẳn nhau. Ở phương diện chế tạp, ước lượng của hắn hầu như không có sai sót, chính xác tới mức khiến cho Nhữ Thu sợ hãi không thôi, nhưng ở phương diện sử dụng tạp phiến, những ví dụ về sai sót lại nhiều không kể xiết.

Tính năng của một tạp phiến ba sao như Song Cực Lôi Cầu mà đạt tới tình trạng này có thể nói là rất đáng kinh ngạc, nhưng mọi việc có được cũng phải có mất. Cấp bậc của nó tuy thấp, yêu cầu đối với người dùng không cao, nhưng đó chỉ là những kỹ xảo bình thường, còn kỹ xảo cao cấp như Kì Lung Thiên Cát thì yêu cầu cảm giác so với tạp phiến bốn, năm sao chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn!

Nếu không nhờ cảm giác của Trần Mộ vừa mới đột phá không lâu trước đây thì căn bản là không thể nào lĩnh ngộ được kỹ xảo cao cấp như Kỳ Lung Thiên Cát.

Các vết thương trên người Trần Mộ cũng đã đỡ được bảy tám phần, chỉ là hắn sử dụng cảm giác quá độ nên đã tạo ra gánh nặng quá lớn cho thân thể. Vẫn là các vết thương như vậy, nếu đổi lên thân thể một tạp tu khác thì chắc chắn người đó sẽ phải nghỉ ngơi suốt mấy tháng. Nhưng đây là thân thể của Trần Mộ, tuy không thể so sánh với gã Duy A biến thái kia nhưng cũng đủ mạnh mẽ kiên cường, năng lực khôi phục cũng kinh người.

Mấy ngày nay vẫn luôn bị đám tạp tu kia bám theo khiến cho Trần Mộ lửa giận đầy bụng. Cho dù là ai đi chăng nữa mà bị một đám âm hồn bất tán đuổi bắt gần chục ngày thì cũng đều không thể thấy thấy thoải mái được, chứ đừng nói tới người vốn có tình tình chẳng ôn hoà là bao như Trần Mộ.

Trải qua mấy ngày chơi trò đuổi bắt trong rừng, Trần Mộ đã hiểu được vài phần về thực lực của đám tạp tu sau đuôi này. Trong cái đám kia, hai gã tạp tu lợi hại nhất cũng còn kém hơn khá nhiều so với người mà mình vừa mới đấu.

Thực ra Trần Mộ cảm thấy có chút đáng tiếc do không tìm được Hắc Tuyến Ngân Minh tạp của gã tạp tu Cận Âm kia, nếu không thì đã biết được thêm nhiều tin tức rồi. Trong lòng hắn cũng cảm khái, thực lực của Thiên Vân quả nhiên là mạnh mẽ! Tuỳ tiện phái ra hai gã đội trưởng mà đã lợi hại như vậy rồi. hắn vốn tưởng rằng Mặc Tháp đã là mạnh rồi, không ngờ lại thò ra một gã còn mạnh hơn nữa.

Trần Mộ đáng thương của chúng ta đến bây giờ vẫn chưa biết đối phương chỉ là may mắn đột phá trong chiến đấu mà thôi.

Cảm khái thì cảm khái, cho dù Thiên Vân có mạnh mẽ trở lại thì cũng không thể nào cải thiện được mối quan hệ giữa hai bên. Nếu đã như vậy, không bằng cho đối phương một đòn ra trò. Mỗi một điểm thực lực của đối phương bị trừ bỏ, sự chênh lệch của hai bên cũng sẽ nhỏ hơn một chút.

Lá cây trong rừng che bớt ánh sáng, sát khí trong mắt Trần Mộ càng lúc càng đậm.