Khi Nhữ Thu nhìn thấy bộ dáng Trần Mộ, nàng nhất thời hoảng hốt, thần sắc ông chủ hết sức tiều tụy. Trong mắt hiện đầy tơ máu, nhưng con măt nhìn qua mệt nhọc đến cực điểm này lại long lanh phấn khởi toá ra một loại ánh sáng kì lạ.
- Ông chủ!.
Bất giác Nhữ Thu kêu lên một tiếng, nhưng nàng cảm giác được có chút không đúng, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ rời xa hiệu trưởng và sư phụ, đi theo một người mình không quen biết tới một địa phương hoàn toàn xa lạ để học tập.
Song lúc này nàng đã bất tri bất giác dung nhập vào trong đoàn thể này. Nàng chính mắt thấy bọn họ làm sao xuyên qua rừng cây. Làm sao sinh tồn tại thiên đông lý khu trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hơn nữa nàng cũng chính mắt thấy thiếu niên bình thường này dẫn dắt mọi người từng bước đi tới ngày hôm nay.
Đối với Trần Mộ, trong lòng nàng tràn ngập kính sợ và sùng bái, kính sợ sự tỉnh táo và lực lượng của hắn, mà sùng bái hơn là hắn có học thức vô cùng phong phú và sáng ý. Đi theo Trần Mộ đoạn thời gian này, trình độ của nàng tiến bộ rất nhanh.
Nàng hiện tại tiếp xúc rất nhiều đồ vật hơn so với lúc tại trường học tập. Ngoài việc chế tạp. Bình thường còn có rất nhiều công việc phải làm, mà Trần Mộ cũng chưa bao giờ xem nàng là một chế tạp sư, mà xem nàng như người bình thường. Không chỉ có làm Nhữ Thu kiến thức tăng cao, cũng tẩy đi nét yếu nhược trên người nàng.
Mà ở phương diện chế tạp. Nàng tiến bộ vô cùng ngay cả chính nàng cũng không có nghĩ tới!
Bởi vì Nhữ Thu là trợ thủ đắc lực và duy nhất của Trần Mộ trong việc chế tạo tạp phiến.
Chẳng lẽ. Lần này hắn lại muốn chế tạo tạp phiến gì? Một ý niệm xuất hiện trong đầu khiến nàng nhất thời mừng rỡ, hận không thể lập tức bắt đầu. Mỗi lần theo Trần Mộ chế tạo tạp phiến. Nàng tiếp xúc được rất nhiều tri thức mới lạ vô cùng, trong những tri thức mới lạ này có chín mươi phần trăm nội dung trở lên nàng không cách nào giải thích, nhưng chỉ cần mười phần trăm kia cũng đủ để cho nàng thu hoạch không nhỏ, mà chín mươi phần trăm. không cách nào giải thích kia nàng cũng tìm mọi cách nhớ kỹ. Để sau này chậm rãi nghiên cứu.
Trong đó có rất nhiều cách đi ngược lại tri thức học tập của nàng. Nhưng chúng nó thực dụng hiệu quả rất tốt. Mỗi lần đều làm cho nàng vô cùng giật mình.
Những kiến thức không có gì có thể so sánh này càng làm nàng cảm thấy hưng phấn!
Quả nhiên. Trần Mộ đưa cho nàng một danh sách tài liệu.
Nhữ Thu tiếp nhận danh sách tài liệu. Nhìn liếc qua một cái, con mắt nàng lập tức trợn tròn.
- Ông chủ. Chúng ta phải chế tác cái gì a? làm sao cần nhiều loại tài liệu như vậy?
Cũng khó trách Nhữ Thu sợ hãi than thở như vậy. Danh sách trên tay nàng, la liệt một trăm bảy mươi sáu loại tài liệu, cùng với phương pháp xử lý chúng nó. Nói đại khái.Làm ra tạp phiến dính dáng hai ba chục loại tài liệu là chuyện hết sức bình thường, hơi chút phức tạp thì có thể đạt tới năm sáu chục loại. Như danh sách này, dính dáng đến một trăm bảy mươi sáu loại tài liệu chế tạo tạp phiến. Không chỉ chưa từng thấy. Mà là cũng chưa nghe nói qua.
Chấ tạo một tạp phiến cần càng nhiều tài liệu, cũng có nghĩa là trong quá trình chế tạo tính không xác định càng lớn, vì bất cứ hạng tài liệu gì mà xử lý không ổn, đều có thể gây ra thất bại trong gang tấc.
- Ừ, một trăm sáu mươi bảy loại. Đây là phương án ban đầu. Ngươi nên xử lý tốt bọn chúng, trong quá trình thực hiện có khả năng sẽ sửa phương án.
Trần Mộ nói.
Nhữ Thu Toát mồ hôi trán! Nguyên lai danh sách này chẳng qua là ông chủ tạm thời dùng cho phương án thí nghiệm, cùng lúc.nàng đối việc ông chủ làm ra tạp phiến phức tạp như thế mà bội phục, mà một mặt khác lại tự hỏi ông chủ nghĩ sao mà đem một phương án còn chưa có xác định nói ra cho mình.
Đây chính là một trăm sáu mươi bảy loại tài liệu a! Hơn nữa trên danh sách ghi chú rõ phương pháp xử lý. Càng làm h trên trán nàng nổi lên.
Đây là một lượng công việc cực kì kinh người! Nhữ Thu phỏng chừng, nếu như hoàn thành công việc này, ít nhất phải một tuần!
Lượng công việc của một tuần. Chỉ để cho một phương án ngay cả ông chủ cũng không xác định, cũng khó trách Nhữ Thu cảm thấy phát điên.
- À, được rồi. Ngươi chỉ có thời gian là ba ngày.
Trần Mộ nói xong liền xoay người rời đi.
Ba ngày......
Mấy hôm nay nhàn rỗi đến nhàm chán, lần này Nhữ Thu xúc động muốn té xỉu. Ba ngày làm sao có thể hoàn thành lượng công việc nhiều như vậy? Nàng vừa định phản đối. Mà khi nàng ngẩng đầu, đã không thấy ông chủ đâu cả.
Hề Bình đang chiêu đãi A Triết, đúng là hai người đã đàm phán và quyết định xong điều khoản hợp tác cuối cùng, cho nên quan hệ của hai người tự nhiên phi thường hữu hảo.
- Lão Hề, các ngươi thật sự khí thế ngất trời a!
A Triết cười hì hì nói. Hắn có thể hình cân xứng, tướng mạo anh tuấn, những y vụ tạp tu khi đi ngàng qua. Thỉnh thoảng lại có nàng hướng hắn nhìn trộm.
Vừa nói, hắn vừa âm thầm ghi nhớ mọi việc trong sơn cốc. Hắn chú ý tới Tiếu Ba bên người Hề Bình. “Đó là một cao thủ!” Hắn thầm đánh giá. Nhưng cũng không quá giật mình. Dù sao cấp bậc cao thủ cỡ này, tuyết hoa tạp tu đoàn có không ít.
Hắn là theo lệnh đoàn trưởng, đến quan sát một chút tuyết tia trùng tạp tu đoàn, nhưng nhìn bề ngoài vẻ mặt hắn thư giãn thích thú, giống như tùy tiện đi dạo.
Hề Bình cười cười:
- So với tuyết hoa tạp tu đoàn các ngươi, tuyết tia trùng chúng ta không ra gì cả a.
A Triết chỉ Hề Bình phì cười:
- Lão hề, ngươi thật là dối trá, đoàn trưởng chúng ta vẫn khen các ngươi kỉ luật sâm nghiêm, khiến cho ta trong lòng hết sức tò mò a.
Hắn tựa hồ chợt động tâm, đột nhiên nói:
- Không biết có thể đi xem các ngươi huấn luyện một chút hay không. Hy vọng giúp cho ta mở rộng tầm mắt.
Hề Bình lộ ra vẻ khó khăn:
- Lão đệ mấy khi đưa ra một cái yêu cầu như vậy,theo lý thuyết, lão ca tự nhiên không nên cự tuyệt. Chỉ là. Huấn luyện cấm người ngoài xem, qui định này do ông chủ đưa ra, lão ca cũng không có quyền hạn a.
- Nếu được, lão ca hướng ông chủ xin chỉ thị một chút?
Nói xong A Triết tựa hồ có vẻ có điều chi muốn nói:
- Aa. Nói không chừng chúng ta còn có thể trao đổi mà. Kỹ thuật huấn luyện của tuyết hoa tạp tu đoàn chúng ta vẫn là không tồi nga.
Ý hắn là, ngươi cần phải đề phòng ta như vậy sao? Chúng ta tuyết hoa tạp tu đoàn cái gì không có? Phương pháp huấn luyện của chúng ta không bằng các ngươi sao?
Hề Bình cười khổ:
- Lão đệ tới không đúng lúc, ông chủ chúng ta gần đây một mực ở trong phòng thí nghiệm, hơn nữa đã sớm hạ lệnh với chúng ta là không cho phép quấy rầy.
Trong mắt A Triết thoáng hờn giận. Bất quá chợt cười ha ha:
- Xem ra ta hôm nay thật đúng là vận khí bất hảo a.
Ánh mắt của hắn chợt ngưng trọng khi nhìn vào ngọn núi cơ hồ bị lột bỏ một nửa. Trong miệng sợ hãi than nói:
- Đây là dầu vết trận chiến lần trước lưu lại địa sao, thật sự là làm người khác khó có thể tin a. Có thể tưởng tượng, ngày đó chiến đấu kịch liệt đến tình trạng gì!
Nghe vậy Hề Bình dường như cũng quay trở lại đêm hôm đó. Cũng không khỏi cảm khái nói:
- Đúng vậy. Rất kịch liệt!
Đúng lúc này, Nhữ Thu thở hồng hộc chạy tới:
- Hề đại thúc, Hề đại thúc!
- Thu nhi. Sao vậy?
Hề Bình thấy Nhữ Thu bộ dáng lo lắng, liền vội vàng hỏi, hắn đối với cô nương siêng năng chịu khổ và cầu tiến này hết sức thưởng thức. Bất quá ngẫm lại, tựa hồ nữ nhân bên người ông chủ sẽ không có một ai õng ẹo.
- Hề đại thúc, ta cần tài liệu nhưng có vài hạng không có trong kho hàng.
Nhữ Thu không nhìn A Triết một cái. Nói nhanh với Hề Bình.
Hề Bình lòng thầm buông lỏng. Cười nói:
- Đừng gấp. Loại nào không có, ngươi liệt ra cho đại thúc. vài ngày nữa đạ thúc sẽ mua giúp ngươi.
- Không được a! Hề đại thúc. Ông chủ nói trong vòng ba ngày phải có đấy!
Nhữ Thu gấp đến độ sắp khóc.
- Ông chủ?
Vẻ mặt tươi cười của Hề Bình lập tức thu lại. Chăm chú nói:
- Ngươi đưa tên những loại tài liệu không có cho ta. Ta lập tức sẽ đi mua.
Thoạt đầu Hắn tưởng rằng Nhữ Thu muốn thí nghiệm tài liệu. Giò biết được là do ông chủ muốn, ông chủ đã muốn thì hắn không dám chậm trễ.
Càng huống chi, hắn đại khái đoán được ông chủ đang làm chuyện gì.
Lúc này. A Triết đột nhiên tới gần:
- Aa, ông chủ các ngươi là người thập hạng toàn năng sao? Hay hắn là một vị chế tạp sư?
Nhữ Thu không đáp lời. Nàng thông minh không kém hơn Trần Mộ, cái gì có thể nói. Cái gì không thể nói. Đơn giản như vậy nên nàng không dễ phạm sai lầm.
Hề Bình cười nói:
- ông chủ chúng ta bình thường thích mày mò tìm hiểu một ít đồ vật ở phương diện chế tạp, xem như một loại hứng thú.
Hề Bình nói chuyện cực khéo, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận Trần Mộ có là chế tạp sư hay không. Nhưng lại làm cho người ta cám thấy Trần Mộ chẳng qua là bởi vì hứng thú mà tuỳ tiện tay chân.
A Triết trở lại nơi dùng chân.
Mạc Bố Lý thấy A Triết trở về, cười nói:
- Thế nào? Chơi đùa vui vẻ chứ?
- Cũng không tệ lắm.
A Triết nhún nhún vai. Tại tuyết hoa tạp tu đoàn. Chỉ có hắn dám nói chuyện với đoàn trưởng Mạc Bố Lý như vậy, Ngoài ra còn có người đàn bà kia.
Mạc Bố Lý nghe A Triết nói, nhất thời có vài phần hứng thú:
- Vậy sao. Phát hiện chuyện gì thú vị?
Có thể khiến cho A Triết nhận xét không tệ lắm. Vậy nhất định là có điều thu hoạch. Nếu như không thu hoạch được gì, hoặc là không lọt vào mắt hắn. Với tính cách A Triết thì chắc chắn là nhàm chán.
Ngồi xuống sắp xếp lại suy nghĩ, A Triết trịnh trọng mở miệng:
- Kỉ luật tổ chức của bọn họ tuyệt đối là cực mạnh mà ta gặp qua, điểm này ngay cả chúng ta cũng không bằng.
- Không sai. Điểm này họ mạnh hơn chúng ta.
Mạc Bố Lý thản nhiên thừa nhận. Hắn đã kiến thức qua đội ngũ này. Điểm này gây cho hắn ấn tượng cực kì khắc sâu.
- Bọn họ có một đội y vụ tạp tu ước chừng mười lăm người. Còn có kiến trúc tạp tu. À. cốc sào trụ sở bọn họ xây dựng rất chuẩn. Ta còn thấy được trên mặt đất dấu vết chiến đấu lần trước, cả ngọn núi cơ hồ bị tước một nửa. Xem ra bọn họ chiến thắng xuyên hạ liên minh hẳn là bằng vào thực lực của chính mình.
A Triết tổng hợp lại nhận định của mình ngày hôm nay
Mạc Bố Lý trầm ổn gật đầu:
- Xem ra bọn họ rất chú trọng bồi dưỡng phụ trợ tạp tu a. Bọn họ khẳng định là có thực lực, có thể đánh chết đàn hi điểu lớn như vậy. Không có thực lực tuyệt đối sẽ làm không được.”
Do dự một chút, A Triết nói:
- Thủ lĩnh bọn họ có khả năng là một vị chế tạp sư.
- Chế tạp sư?
Mạc Bố Lý kinh ngạc:
- Thật sự là chế tạp sư? Như vậy là một tổ hợp rất kì quái.
- Ta cũng không dám chắc.
A Triết buông tay, uể oải ngã vào trên ghế sa lon.
- Ây, có thể tính rất lớn, trách không được bọn họ có thể lấy ra dịch tử huỳnh.
Mạc Bố Lý bỗng nhiên gật đầu.
A Triết đột nhiên nói:
- Được rồi, có chuyện thiếu chút nữa quên, hình như danh sách số lượng của chúng ta có chút quá mức một ít. Chỉ sợ mất thời gian tương đối dài lưu lại đây.
Mạc Bố Lý cười khổ:
- Lưu thì lưu chứ sao. Ngoại trừ nơi này có dịch tử huỳnh nhiều như vậy. Có tiền cũng mua không được a.
Hắn cũng không phải không nghĩ tới biện pháp khác, chỉ là hắn cần số lượng thật sự rất lớn. các hãng buôn khác vừa nghe, chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ta mệt rồi, đi ngủ một hồi.
Thanh âm A Triết đầy ngái ngủ, trong chốc lát liền cất tiếng ngáy như sấm.
Mạc Bố Lý lại cười khổ. Chỉ là ánh mắt của hắn tràn ngập kiên định, hắn tin tưởng. Chính mình nhất định có thể thành công! Đột nhiên, không biết nghĩ đến cái gì, trongma81t hắn hắn, mơ hồ hiện ra hình ảnh một vị nữ tử.
Ánh mắt Mạc Bố Lý đột nhiên trở nên phức tạp.
……………
Duy A nhìn thoáng qua chó béo trong góc nó, năm ngày nay nó vẫn ngủ say như vậy, chó béo mặc dù thích ngủ. Nhưng liên tiếp ngủ năm ngày là chuyện chưa bao giờ có.
Bất quá. Nó vẫn hô hấp cùng nhịm tim cũng không khác thường, nếu không Duy A đã sớm mang nó đi thầy thuốc.
Duy A thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi ngẩn người.
Gần đây, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện một ít hỉnh ảnh ngắt quảng, đây là một loại cảm giác hết sức kì lạ. Những hình ảnh này ngắt quảng làm hắn cảm thấy xa xôi, mơ hồ. Nhưng lại luôn làm cho hắn cảm giác được một tia quen thuộc.
Nhưng hình ảnh ngắt quảng cùng cảm giác kỳ quái này lại trơn trượt dị thường. Mỗi lần lơ đãng thì lại hiện lên trong tâm hắn. Mà khi hắn muốn bắt chúng nó thì vô luận hắn cố gắng như thế nào. Vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn biết. Đây chính là ký ức của mình. Trí nhớ trước kia, nó. Đến tột cùng sẽ là cái dạng gì đây chứ? Mình là ai? Từ đâu đến đây? Xảy ra cái gì làm cho mình mất đi trí nhớ?
Vô số vấn đề xoay quanh trong đầu hắn.
Trong bóng tối. khuôn mặt Duy A như nham thạch điêu khắc ra, xuất hiện một tia ba động hiếm thấy.