- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải đổi sang một loại phương pháp rèn luyện cảm giác khác.
Trần Mộ bình tĩnh nói. Chuyện này, theo hắn chỉ là chuyện nhỏ. Một người bình thường huấn luyện cảm giác mà thôi, hắn cũng không cho rằng phương pháp mình vạch ra có gì đặc biệt.
Chính mình chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt, không phải cái gì đại sư, so với chế tạp, tại phương diện cảm giác kiến thức hắn thật sự ít đến thương cảm. Có thể cố găng tạo ra một phương pháp rèn luyện nhìn qua cũng không tệ lắm, hắn đã khá hài lòng. Nếu như không phải phương pháp rèn luyện cảm giác thật sự quá khó khăn, hắn cũng sẽ không bắt tay vào làm chuyện này.
Chính mình tạp loạn nhiều nhà, nếu như không phải có cực hạn rèn luyện pháp trong thần bí tạp phiến làm nền tảng, Trần Mộ đối với phương pháp mình đề ra cũng không có nửa điểm tin tưởng.
Cũng may thông qua Khương Lương thử nghiệm, cuối cùng hiệu quả dưo27ng như không tệ.
Đám tạp tu cố nén vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không giấu được hưng phấn. kỳ tích của Khương Lương đã sớm lan truyền trong bọn họ, hiện tại loại chuyện tốt này rơi vào bọn họ, bảo sao bọn họ không mừng rỡ như điên?
“Tuyết hãm pháp” được Trần Mộ đem từng chi tiết lặp đi lặp lại giảng giải, khi hắn hoàn toàn đem “Tuyết hãm pháp” giải thích xong thì phía dưới lạng ngắt như tờ.
Trái ngược với sự mừng rỡ như điên vừa rồi, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đây là cái phương pháp gì?
“Tuyết hãm pháp” mặc dù là cực hạn rèn luyện pháp đơn giản hoá, nhưng là trong đó, căn bản cực hạn khiêu chiến với con người vẫn không thay đổi. Việc này cũng làm cho nó nhìn qua nguy hiểm dữ dằn, vô cùng có khả năng xuất hiện các loại nguy hiểm.
Vừa nghĩ đến chính mình bị chôn sống trong hố tuyết lớn, nơi này có hơn phân nửa người cơ hồ đều muốn lùi bước.
Trần Mộ thần sắc lạnh lẽo:
- Đây là mệnh lệnh!
Đám tạp tu nhìn nhau, rất nhiều người trên mặt hiện ra vẻ do dự. Loại này mà thử thì rất có thể nguy đến tính mạng, nhưng là......
Bọn họ rất rõ ràng, nếu như chống lệnh chỉ sợ lập tức sẽ bị loại khỏi đội ngũ. Mà kết quả này, so với giết chết bọn họ còn khó chịu hơn.
Trước khi tiến vào đội ngũ này, bọn họ bất quá chỉ là người bình thường nhất trong đám người. Không có bất cứ gì nổi bật, là đối tượng chế nhạo của những tạp tu cao thủ.
Mọi sự thay đổi khi bọn họ gia nhập vào đội ngũ này! Bọn họ được người khác hâm mộ là cao thủ, được những người khác tôn kính, trong quá trình chiến đấu đào luyện. Bọn họ lặng yên thay đổi. Vô số người mơ tưởng cầu được tiến vào hoa khu. Bọn họ cũng đạt được rồi.
Đám tạp tu trong đội ngũ này, trong lòng đều lấy đơn vị này làm vẻ vang!
Trở lại quá khứ sao? Trở lại cái thời ngay cả mình cũng không muốn nhớ lại sao? Một lần nữa để cho người khác khinh thị và coi thường sao?
Không!
Mấy người đội trưởng, mắt rực hồng suy nghĩ, dẫn đầu cắn răng nhảy vào hố tuyết. Rất nhanh, các đội viên khác thấy đội trưởng kiên quyết chấp hành mệnh lệnh. Cũng không chút do dự nhảy vào trong hố tuyết.
Ở một bên chính mắt quan sát màn này Tô Lưu Triệt Nhu cực kì rung động. Mấy trăm người, không ai kháng cự lại mệnh lệnh, tất cả đều nhảy vào nơi có thể là nấm mồ chôn sống bọn họ.
Mà hết thảy, chỉ bởi vì mệnh lệnh của một nam nhân! Nàng khiếp sợ nhìn Trần Mộ, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình chưa bao giờ chính thức hiểu rõ cái gã nhìn như chất phác, nhưng lại cực khối lực lượng này.
Ngơ ngác nhìn chăm chú Trần Mộ, nàng căn bản quên đi mục đích Trần Mộ muốn có nàng tại đây.
Thần sắc Trần Mộ rất bình tĩnh. Nhưng trong lòng hắn lại không như nét mặt biểu hiện ra. tất cả cảm giác của hắn phóng xuất ra tia cảm giác rậm rạp bao trùm cả sân huấn luyện.
Hắn cũng không có nghĩ mình có lực hiệu triệu đối với đám tạp tu này hay không. Tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào hố tuyết lớn đang chôn vùi đám tạp tu, không dám có chút thư giãn.
Lần đầu luyện tập sử dụng “Tuyết hãm pháp” là lúc nguy hiểm nhất của bọn họ. bọn họ vốn không quen thuộc. Rất dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, không thể trông cậy tố chất tâm lý của mỗi một đội viên ai cũng có thể xuất sắc như Khương Lương. Mà một khi dưới lớp tuyết xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, kết quả sau đó đều hết sức nguy hiểm.
Lần đầu tiên thử dùng cảm giác kiểm soát phạm vi lớn, việc này đối với Trần Mộ, cũng đồng dạng là một thử thách. Bất quá cho tới bây giờ mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Hắn tập trung lực chú ý chưa từng có, lần này quan hệ cũng không chỉ một người, mà là tính mạng rất nhiều người.
Tô Lưu Triệt Nhu nhìn kỹ, hắn hồn nhiên không biết.
Phía sau Trần Mộ, Lô Tiểu Như và hai mươi hai tạp tu đứng sẵn, bọn họ mỗi người như lâm đại địch, trên tay độ nghi đã kích hoạt sẵn sàng.
Trần Mộ đột nhiên mở miệng:
- Hố thứ năm mươi ba!
Hắn vừa dứt lời, Nhất Tự Mi tựa như một mũi tên vọt tới hố tuyết số năm mươi ba, một hai đem tuyết đào lên, nhấc lên tạp tu bên dưới.
Vị này tạp tu mặt xanh lè, lâm vào hôn mê.
Nhất Tự Mi lập tức ẵm tạp tu này nhảy đến trước mặt Tô Lưu Triệt Nhu, Tô Lưu Triệt Nhu lúc này mới bừng tỉnh, nhớ lại nhiệm vụ, vội vàng bắt đầu tiến hành khẩn cấp trị liệu.
- Bảy mươi mốt! Chín mươi ba!
Lai hai gã tạp tu bị moi ra.
Số tạp tu hôn mê vượt xa Trần Mộ dự đoán, nguyên nhân phần lớn vì tâm tình quá mức kịch liệt dao động, không cách nào tiến vào trạng thái rèn kuyện, dẫn tới không cách nào sử dụng khoảng trống trong tầng tuyết để hút không khí, khiến cho thiếu dưỡng khí mà hôn mê.
Trần Mộ than nhẹ, số tạp tu này so với Khương Lương tố chất tâm lý chênh lệch quá xa. Cứ việc hắn lấy Khương Lương làm tiêu chuẩn để hạ thấp mức rèn luyện, nhưng là đối với đám tạp tu này, vẫn là chuyện cực kì khó khăn.
Hiện tại ngẫm lại, may mắn là không đem cực hạn rèn luyện pháp chỉ cho bọn họ, nếu không, những người này chỉ sợ không mấy người có thể sống sót.
Xem ra, “Tuyết hãm pháp” tiêu chuẩn vẫn rất cao! Hắn cũng không có ý thức được, chính mình luyện tập cực hạn rèn luyện pháp, so với việc này khó khăn cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Không ngừng có người bị kéo từ trong hầm tuyết lên, nhưng ngoài Trần Mộ dự liệu là, ít nhất có một nửa tạp tu vẫn trong hố tuyết, hơn nữa tình trạng tốt đẹp.
Bởi vì phải sử dụng đến tuyết, trong sân huấn luyện, rét lạnh dị thường.
Đang bận rộn mọi người cũng không ngờ, ngay lúc này trong sơn cốc, trong bóng tối một màn kịch săn mồi và chống săn mồi đang lặng yên diễn ra.
……..
Đông thương vệ thành! Đông vệ học phủ đã khôi phục thanh tỉnh. Tả gia và Đông hành Trữ Gia trong lúc đó chiến đấu, làm cho đông thương vệ thành bị trực tiếp ảnh hưởng, mà đông vệ học phủ hai năm nay cũng có vẻ suy sụp rất nhiều, không bao giờ nữa phục hồi huy hoàng như lúc trước.
Phòng làm việc của hiệu trưởng Đông vệ học phủ đột nhiên xuất hiện hai vị khách không mời.
Hai nam tử này đều khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, nhưng hiệu trưởng lại cảm nhận được cảm giác bọn họ cường đại mà kinh khủng!
Hai người nhìn thấy đông vệ học phủ hiệu trưởng, cũng không nói nhảm, xuất trình một phong thơ.
“Đệ tử Tinh viện chưa tốt nghiệp, đang tiếp nhận mệnh lệnh đặc biệt, nhờ ngài hỗ trợ.”
…………
Lúc này tại Tinh viện, lão nhân đứng ở chỗ Thanh Thanh ngày thường ngắm phong cảnh, bên cạnh hắn là tinh viện chủ nhiệm Dụ Long.
Vẫn trầm mặc lão nhân đột nhiên mở miệng:
- A long, ngươi cảm thấy, tin tức này là thật hay là giả?
Dụ Long suy nghĩ chốc lát mới mở miệng:
- Ta cũng rất khó phán đoán, bất quá để được tin tức này chúng ta đã mất năm năm, trước sau làm vô số điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn không chắc chắn.
- Đúng vậy, không có cách nào xác định thật giả a!
Lão nhân dõi mắt trông về phía xa, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Không biết là ai đưa ra tin tức, năm năm! Lợi hại nhất là, chúng ta trừ phi chính thức tìm được, nếu không, vĩnh viễn không cách nào xác định tin tức này thật giả. Một ngày còn không tìm được, chúng ta còn một ngày khó có khả năng dừng lại.
Dụ Longcẩn thận hỏi:
- Ý của ngài là, đây là có người âm thầm hành sự?
- Không có lửa sao lại có khói?
Lão nhân xoay người, gương mặt đầy nếp nhăn mang một tia bất đắc dĩ:
- Dù chúng ta biết đây là một cạm bẫy, chúng ta cũng sẽ không chút do dự nhảy vào!
Dụ Long nhất thời hoảng sợ nhìn lão nhân, đối với tin tức này, hắn điều tra suốt năm năm, nhưng không có một tia hy vọng. Đối với lão nhân phán đoán, hắn luôn luôn tâm phục, nếu như lão nhân nói rất đúng thật sự......
Một lát sau, Dụ Long định thần, từ từ nói:
- Không thể nào, có ai lại chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy để đối phó chúng ta?
Hắn chợt rung lên:
- Chúng ta hoàn toàn có thể mặc kệ kết cục này, không bằng đem toàn lực chú ý Trần Mộ, chỉ cần được vật trên tay Trần Mộ, chuyện gì khác chúng ta hoàn toàn không cần.
Lão nhân lắc đầu:
- Chuyện Trần Mộ, đã giao cho Thanh Thanh. Mà sự kiện kia, cũng không buông lỏng. Ta tin tưởng, nếu có người rắp tâm chuẩn bị kỹ bố cục này, dù nguyên nhân do đâu đi ra cũng nhất định không phải là căn cứ để đoán chắc!
Lão nhân đột nhiên chuyển giọng:
- A long, ngươi cảm thấy Thanh Thanh thế nào?
Dụ Long nghi hoặc:
- Hiệu trưởng, ngài đối với Thanh Thanh tiểu thư có chỗ nào không hài lòng sao?
Lão nhân thở dài một tiếng:
- Ta đối với nàng có cái gì không hài lòng? Nhưng Thanh Thanh mặc dù cũng không nói gì, nhưng ta biết, nàng trong lòng cũng không thích cuộc sống hiện tại. A long, ta rất mâu thuẫn.
Dụ Long kinh ngạc nhìn hiệu trưởng.
- Thời gian của ta còn không nhiều lắm.
Khi nói câu này, lão nhân vẻ mặt thông suốt, nhưng chợt trên mặt ánh mắt liền có chút uất ức:
- Thanh Thanh từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, chỉ cần nàng tiếp nhận Tinh Viện, sẽ không người nào phản đối. Tinh Viện sau này năm mươi năm ổn định ta không lo lắng. Nhưng là, ta xem nàng lớn lên.....
- Hiệu trưởng......
- Ai, quên đi, việc này để sau này lại nói đi.
Lão nhân mất hứng, phất tay, ý bảo Dụ Long rời đi.
Chờ Dụ Long phía sau rời đi, ánh mắt lão nhân nhìn lên trời. Hắn đột nhiên nghĩ đến, Không hiểu vật có thể làm cho Hải Nạp - Phạm Sâm thèm muốn, sẽ là cái dạng gì đây?
Lần này đi thiên đông lý khu, sẽ mang đến cho Thanh Thanh cái gì?