Ánh mắt Mạc Bố Lý ngưng trọng. Gập lưng cẩn thận đếm thi thể hi điểu. Mỗi một xác hi điểu đều hiện đầy lỗ máu, lỗ chỗ như tổ ong. Hắn rốt cuộc hiểu được đối phương tại sao không lấy da cánh hi điểu. Da cánh thủng như cái rổ làm sao còn giá trị gì?
- Lão đại. Chúng ta bỏ qua sao?
Có đội viên không nhịn được mở miệng.
- Đúng vậy, chúng ta mất ba tháng. Thật vất vả mới tìm được đàn hi điểu này đuổi tới đây. Lại bị đám này giết! Chuyện này làm sao mọi người nuốt trôi được? Có đội viên phụ họa nói.
Tất cả đội viên đều nhìn Mạc Bố Lý, vì đàn hi điểu này, bọn họ hao tốn khí lực, tìm suốt ba tháng. Không ngờ lại đám người kia phá hỏng, bọn họ làm sao không bực bội?
Lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người nháo sự Mạc Bố Lý nặng nề hừ một tiếng:
- Câm miệng! Đầu các người là heo hả? Chúng ta cùng đàn hi điểu này đánh lâu bao nhiêu. Đám súc sinh các ngươi còn không minh bạch? Các ngươi nhìn một chút số thi thể này đi, đều bị đánh thành tổ ong! Hỏa lực người ta cỡ nào?. Các ngươi còn không yên lòng sao?
Mọi người nhất thời im lặng. Bọn họ biết đoàn trưởng nói đúng. Đàn hi điểu bắt bọn họ chạy tới chạy lui lâu như vậy. Thực lực tự nhiên không thể khinh thường. Mà dám đem đàn hi điểu tiêu diệt ở nơi này, đội ngũ kia thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
- Nếu như không phải chúng ta muốn đầy đủ da cánh, làm sao đến phiên bọn họ? Tạp tu kia không nhịn được lầm bầm.
- Được rồi.
Mạc Bố Lý đã chẳng muốn cùng tên này dây dưa:
- Chúng ta đuổi hi điểu chạy tới nơi này. May là gặp phải bọn họ, nếu như gặp phải chính là một thương đội thực lực yếu ớt. Vậy mới thật sự là phiền toái.
Mạc Bố Lý vừa nói như thế. Mọi thành viên đều sửng sốt, lúc này mới nghĩ ra, đúng vậy. Nếu như bọn họ đuổi đàn hi điểu chạy tới nơi này. Vô tình gặp phải một đơn vị thương đội. Vậy danh dự tuyết hoa tạp tu đoàn thương tổn có thể to lắm. Bọn họ không có thể làm hư danh tiếng tạp tu đoàn. Bọn họ danh tiếng cùng danh dự đều rất cao, đây cũng là điều mà từng thành viên luôn kiêu ngạo.
Vì vậy tâm tình bọn họ mới bình hoà lại.
Không để ý đến thành viên. Mạc Bố Lý nhìn thi thể hi điểu đầy đất. Trong lúc nhất thời sững người, hắn lúc này mới nhớ lại, mới vừa rồi mình lại quên hỏi thông tin đội ngũ cùng vị thiếu niên kia.
Khó được gặp phải đội ngũ có thực lực như thế, không thể kết giao, làm cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối. Còn có thiếu niên đạm định thong dong kia. để lại cho hắn ấn tượng cực kì sâu sắc.
- Đoàn trưởng. Đoàn trưởng. Ngươi mau đến xem!
Đột nhiên có thành viên kêu lên.
- Sao vậy?
Mạc Bố Lý kì quái ngẩng đầu. Vị thành viên trong đoàn đều khá lão luyện, rất ít khi chứng kiến hắn kinh ngạc. Hắn vưa hỏi. vừa chân thấp chân cao đi đến.
- Đoàn trưởng. Ngươi xem.
Thành viên này ánh mắt ngưng trọng chỉ vào những khối thịt trên mặt đất trước mặt hắn, rãi rác hơn mười khối thịt lớn nhỏ không đồng nhất.
Mạc Bố Lý giật mình, không để ý mùi máu tanh nghẹt mũi, cầm lấy một khối thịt lên. ánh mắt hắn dần dần ngưng trọng. Khối thịt này bề mặt hết sức bóng loáng. Hẳn là bị cái gì hết sức sắc bén cắt thành. Trên mặt đất. Hơn mười khối thịt rải rác. Mạc Bố Lý liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là kết quả của một con hi điểu bị cắt ra.
Rất khó tưởng tượng. tạp phiến nào có thể đạt tới hiệu quả như thế? Hi điểu tốc độ nhanh như tia chớp. lồng năng lượng hình truỳ cường độ rất cao, công kích bình thường không thể đánh vỡ.
Xem xét các khối thịt trên mặt đất. Hắn tìm được đầu con hi điểu cũng bị cắt thành một khối. Đầu hi điểu thường được bảo vệ tốt nhất. Bởi vì trong quá trình chiến đấu, nó thủy chung nằm dưới lồng năng lượng hình trùy bảo vệ.
Bất quá trong tất cả thi thể, chỉ có một con hi điểu là như thế. Điều này làm cho Mạc Bố Lý hơi an tâm một chút. Xem ra đối phương hẳn là có một vị cao thủ tọa trấn.
Ngẫm lại cũng rất bình thường. một đội ngũ như thế, làm sao không có mấy cao thủ tọa trấn?
Mạc Bố Lý đã quyết định chủ ý. Lần sau nếu như gặp lại đội ngũ này. Nhất định hảo hảo kết giao.
….
Đám người Trần Mộ vẫn tiến tới. Bọn họ lập tức phải tiến vào khu băng tuyết.
Bọn họ dừng lại tại một cái trấn nhỏ tên là Tượng Thụ ở vùng ven khu băng tuyết. Cái trấn nhỏ này cũng không kém so với pha đế ngươi mạn trấn nhiều, nó ở vào vùng ven khu băng tuyết, là điểm tiếp tế trọng yếu trước khi tiến vào khu băng tuyết.
Rất nhiều thương đội và tạp tu lui tới, khiến cho Tượng thụ trấn khá phồn vinh.
Bất quá, bởi vì nơi này không phải là bình nguyên. Thành thị tự nhiên không hoa lệ như pha đế ngươi mạn trấn.Chỉ khác là lạnh lẽo hơn pha đế ngươi mạn trấn.
Còn chưa tới tượng thụ trấn. Mọi người liền rõ ràng cảm nhận được độ ấm giảm xuống. Trần Mộ bọn họ muốn mua quần áo ấm. Bọn họ đang mặc dù là ba mươi vạn chiến đấu, nhưng là những đồ này giữ ấm không tốt.
Trừ việc này. Bọn họ còn cần mua sắm vài toa xe. Đây là do Bố Luân Đốn đề nghị, tại khu băng tuyết, trừ phi tạp tu là cao thủ chính thức, rất ít khi sử dụng khí lưu tạp. Khí lạnh trên bầu trời quỷ dị khó lường đủ người đông cứng, hơn nữa sẽ thổi đến không biết phương nào.
So sánh với khí lưu tạp, toa xe ngược lại đáng tin rất nhiều.
Đề nghị của Hắn được Trần Mộ đồng ý, vì trong đội ngũ có một bộ phận nhân viên phi chiến đấu. An toàn là trọng yếu nhất.
Bố Luân Đốn cảm giác đoàn người này rất kì quái, bọn họ đối với sự vật trong khu hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa hắn thật sự không rõ, một đội ngũ có nhiều nhân viên phi chiến đấu như vậy, bọn họ tại sao không cưỡi toa xe dài chứ? Nếu như cưỡi toa xe dài, bọn họ không những rất nhanh sẽ tới địa phương dự định, mà cũng sẽ không gặp phải cái gì nguy hiểm. Mà tiêu dùng, cũng không cao hơn việc mua sắm vài toa xe.
Bất quá. Ý niệm này chỉ chợt lóe lên, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân. Chính mình chẳng qua là một dẫn đường. nhiều chuyện như vậy làm gì?
Bố Luân Đốn cười cười, lần này thu vào đối với hắn mà nói, đủ mấy tháng phúc lợi kim. Hơn nữa hắn không phải là kẻ không rành thế sự, hắn chính mắt thấy những người này làm sao tiêu diệt mấy chục hi điểu.
Mặc dù đối phương chưa nói, nhưng hắn đoán đội ngũ này hẳn là một tạp tu đoàn, tạp tu đoàn trình độ như thế khá là lợi hại. Mặc dù hắn còn chưa biết xưng hô danh tính của đám người này như thế nào. Nếu như có thể cùng những tạp tu này kiến lập quan hệ, đối với hắn mà nói. Không thể nghi ngờ là thu hoạch lớn hơn nữa.
Cũng do tâm tư này. Dọc theo đường đi, hắn hết sức phối hợp. Cũng không hỏi loạn. Mà đối phương có vấn đề gì. Hắn đều hết sức kiên nhẫn giải đáp.
Trần Mộ đang uống trà. Loại trà này là sản phẩm đặc biệt tại khu băng tuyết. Nó có khả năng giúp máu tuần hoàn, mùi vị hơi thơm, cảm giác hết sức đặc biệt. Vừa Uống vào, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, ở địa phương rét lạnh này sẽ cảm thấy hết sức thoải mái.
Tô Lưu Triệt Nhu và Lô Tiểu Như, Nhữ Thu ba người cũng đang cầm chén trà trên mặt ứng hồng bộ dáng mê người nói không nên lời, tạp tu chung quanh nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Bất quá đối với ba vị nữ nhân này thật khá phiền phức, Tô Lưu Triệt Nhu, Lô Tiểu Như tự nhiên không cần phải nói, mà ngay cả Nhữ Thu, tại trong sân trường cũng vô số người theo đuổi.
Nhà nghỉ ngơi này cung cấp điểm tâm cùng nước trà. Nếu như muốn dùng cơm, bọn họ cũng có thể cung cấp, nơi này bình thường đám tạp tu dùng làm điểm dừng chân ngắn ngủi, trong đại sảnh có vài thính thị huyễn tạp, có rất nhiều tạp tu thích ở chỗ này xem một chút tin tức. Hoặc là hỏi thăm tin tức.
Đám người Trần Mộ chỉ bất quá mấy trăm người. Tại trong đại sảnh cũng không tính là nhiều, đại sảnh to như vậy có thể đồng thời dung nạp hơn hai nghìn người đồng thời dùng cơm uống trà.
Một lát sau. Hề Bình, Tiếu Ba cùng Bố Luân Đốn trở về.
- Đồ vật đều mua sắm xong.
Hề Bình báo cáo. Hắn đột nhiên cúi người nó nhỏ vào tai Trần Mộ:
- Ông chủ, ta biết chợ đen của địa phương này ở đâu. Chúng ta có nên bắt bọn nó xử lý một chút?
Trần Mộ sửng sốt, hắn lập tức hiểu được Hề Bình nói chúng nó là chỉ cái gì.
Hơi suy tư. Trần Mộ liền gật đầu.
Hề Bình lập tức hiểu ý. Một lần nữa đứng lên.
Tiếu Ba trà còn không có đưa đến bên mép. Chỉ nghe đến Hề Bình chậm như rùa nói:
- Tiểu tiếu a......
Tiếu Ba đột nhiên run lập cập. Ly trà đưa đến miệng suýt nữa rơi xuống. Hắn hể nghe Hề Bình hô “Tiểu tiếu a” Sẽ vô thức run lên, vì sau khi hắn đem bán thân khế ước ký kết, chậm rãi cùng Trần Mộ bọn họ làm quen, mới biết được cái lão tặc này âm thầm tàn nhẫn.
Ngẫm lại ngày đó chính mình ngu ngốc hồ hồ tiến vào bẫy của hắn, hối hận cũng đã muộn. Điều này cũng làm cho hắn ám ảnh như gặp ma mỗi khi Hề Bình lên tiếngma.
Rồi sau đó, hắn mới phát hiện. Trong này không có một người nào dễ đối phó. Ông chủ tự nhiên khỏi cần nói, ai mà dám đánh hắn chứ, còn Duy A. Tiếu Ba thấy Duy A từ xa đều tự giác tìm đường vòng mà đi. Ta là dễ nhìn. Không cùng phi nhân loại chấp nhặt.
Lại nghĩ đến Ba Cách Nội Nhĩ người này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, mỗi ngày huấn luyện, hắn ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn.
Tô Lưu Triệt Nhu thì Hề lão tặc nhắc nhở bên tai:”nữ nhân của ông chủ, không thể động”. Lô Tiểu Như diễm lệ chết người, nhưng trừ bỏ đối với lão bản cùng Tô Lưu Triệt Nhu. Thì những người khác chưa bao giờ động nhan.
Cũng may còn có Nhữ Thu. Nàng mặc dù dung mạo không tính là xuất chúng, nhưng khí chất tươi mát vẫn đủ để làm người khác tim đập thình thịch, nhưng vậy mà hắn thật vất vả tiến lên đến gần. Kết quả Nhữ Thu chỉ nhìn hắn liếc mắt một cái. Một lát sau. Đưa cho hắn một tờ giấy.
- Trong này có mười vấn đề. Ngươi có thể trả lời sáu cái là đạt tiêu chuẩn. Đạt tiêu chuẩn. Ngươi hãy tới tìm ta.
Nhữ Thu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tiếu Ba. Đem hy vọng cuối cùng trong lòng hắn đánh nát:
- À. Được rồi. Kiểm tra bào viết xong, còn có phỏng vấn.
Tiếu Ba mang theo thí quyển cùng một tâm trạng tan nát rời khỏi phòng Nhữ Thu.
Trong lòng và thân thể bị song trọng đả kích, Tiếu Ba lập tức thành thật hẳn lên.
Thấy Hề Bình cười tủm tỉm nhìn mình Tiếu Ba giật mình. Vội vàng đứng lên.
Đi ra khỏi nhả nghỉ ngơi. Tiếu Ba không nhịn được hỏi:
- Chủ quản, chúng ta hiện tại phải đi......?
Ánh mắt của hắn rơi vào một chiếc rương trên tay Hề Bình.
Hề Bình vô tư đưa cái rương tới trước mặt Tiếu Ba:
- Chúng ta mà, chỉ là đi làm chút sinh ý nho nhỏ.
- À.
Tiếu Ba cái hiểu cái không gật đầu. Hết sức thành thật tiếp nhận cái rương. Trong rương là cái gì? Cần vào nặng tay, bất quá hắn thấy Hề Bình không thèm để ý nên nghĩ thầm. Phỏng chừng cũng không phải cái gì đáng giá.
Tại đại sảnh. Trần Mộ đang cùng Ba Cách Nội Nhĩ thảo luận:
- Ngươi đối với vấn đề trước mắt có ý nghĩ gì?
Đây là vấn đề trực tiếp nhất phải làm, lập tức phải tiến vào khu băng tuyết, bọn họ muốn xác định mục tiêu của chính mình.
Ba Cách Nội Nhĩ lắc đầu, cười nói:
- Nơi này ta cũng không quen thuộc, phải cẩn thận cân nhắc một chút mới được. Hắc hắc, bất quá cứ như vậy, liên bang tổng hợp học phủ muốn tìm đến chúng ta, đã có thể không dễ dàng! Tự chúng ta cũng không biết muốn đi đâu. Ta xem bọn họ làm sao mà đoán!
Trần Mộ cũng mỉm cười, đúng vậy. Ngay cả hắn chưa từng nghĩ kỹ bọn họ đi đâu. Liên bang tổng hợp học phủ làm sao có thể đoán được? Sở dĩ không có cưỡi toa xe dài. chính là vì tránh cơ sở ngầm của liên bang tổng hợp học phủ.
Đường Hàm Phái người này, khiến Trần Mộ lưu lại ấn tượng cực kì sâu sắc, người này vô luận là thực lực hay là tâm kế thủ đoạn. Nhìn thực quyền. Đều quả thực cao cường đến kì cục.
Hơn nữa. Mới vừa rồi Hề Bình mang đi rương huyễn tạp, tất cả đều do liên bang tổng hợp học phủ sản xuất, tiết thức liên tạp hắn không có lấy ra, tạp phiến này. Hắn vẫn chưa cân nhắc thấu triệt. Hơn nữa tạp phiến này, thật sự rất đáng chú ý. Trần Mộ không muốn vì bán nó mà làm cho xảy ra cái gì phiền toái. Tuy vậy một rương ba bốn sao huyễn tạp. Chỉ có thể tính là bình thường.
Vừa vào lúc này. Thính thị huyễn tạp truyền đến thanh âm hấp dẫn tất cả chú ý, Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ nhất tề sửng sốt. Liếc nhau. Không khỏi nhìn về màn hình.
- Tin tức mới nhất! Chúng ta vừa mới thu được tin tức mới nhất! Ba tháng trước. Đường Hàm Phái đột nhiên phát động công kích. Làm cho cả thành La Dữu bị cô lập, ngay mới vừa rồi, ngay mới vừa rồi, chúng ta thu được tin tức mới nhất, có người từ thành La Dữu thoát ra!
Thanh âm phát thanh viên kích động, làm cho tất cả mọi người ngừng tay.