Đám tân binh tình huống rất tệ, đã có không ít người bị thương. Lô Tiểu Như và hơn hai mươi tạp tu, thì thành đội ứng cứu,khi thấy có người bị thương, sẽ lập tức cứu ra. Mà Tô Lưu Triệt Nhu cũng hết sức bận rộn, nàng thoăn thoát len lỏi giữa những người bi thương, thủ pháp lưu loát thật đáng nể, ngay cả Ba Cách Nội Nhĩ là người khắc khe cũng không khỏi lộ ra vài phần thưởng thức.
Trong đội hình có được một cao cấp y vụ tạp tu, có thể giảm bớt thương vong rất nhiều.
Có hậu thuẫn hùng hậu đám tân binh rốt cuộc lấy lại dũng khí, nhịp độ công kích cũng từ từ thuần thục. Bầy sói chết thảm trọng, Ba Cách Nội Nhĩ lạnh lùng đứng ở phía sau, cũng không tham gia vào chiến đấu. Loại chiến đấu quy mô nhỏ này, hắn thấy không cần phải nhúng tay.
Ánh mắt của hắn thường dừng trên người Khương Lương nhiều nhất. Gã này trước đây là thành viên quân đội, mặc dù cảm giác đã bị thương, nhưng tố chất chiến thuật cao hơn những người khác một bậc. Trầm ổn mà không hoảng loạn, không ích kỉ, có thể bảo vệ đồng bạn.
Hắn là một gã chiến sĩ đủ tư cách, Ba Cách Nội Nhĩ cho rằng Khương Lương trước kia hẳn là đã được quân đội trọng điểm bồi dưỡng. Một nhân tài như vậy lại được mình chiêu mộ, Ba Cách Nội Nhĩ không khỏi cảm thấy may mắn.
Một người chỉ huy, luôn luôn thưởng thức tố chất chiến thuật xuất sắc của thủ hạ, hắn cũng không ngoại lệ. Như mấy đội trưởng khác biểu hiện, chỉ có thể tạm được, bất quá xem ra nội dung bình thường huấn luyện, bọn họ đã nhớ kỹ.
Từ lính mới chuyển thành một chiến sĩ đủ tư cách, là một quá trình thống khổ, nương theo thương vong lột xác mà thành.
Yên lặng nhìn chăm chú vào chiến trường. bốn trăm tạp tu trước mắt này, nếu như cuối cùng có thể được hai trăm người đủ tư cách chiến sĩ, đã là một cỗ lực chiến đấu tuyệt cường!
- A!
Một tiếng thê lương thảm thiết vang lên tắc nghẹn, một tân binh bị một con Tây Tư ni á lang cắn trúng yết hầu. Đây là tử vong đầu tiên, mới vừa rồi bị công kích quá mãnh liệt, Lô Tiểu Như bọn họ không kịp cứu viện.
Đồng đội chết thảm nhắc nhở đám tân binh, mặc dù có cao thủ cứu viện, nhưng tình cảnh vẫn nguy hiểm vô cùng. Không có gì so với tử vong dễ làm cho người ta sợ hãi, trong đội hình lập tức xuất hiện dao động.
- Phấn khởi tinh thần. Không nên phân tâm. Theo tiết tấu của ta!
Khương Lương đôi mắt trợn tròn, hô lớn.
Chung quanh đám tân binh tựa như đột nhiên được vực dậy, mặc dù mặt vẫn không có chút máu, nhưng lại theo Khương Lương công kích đều đặn và nhịp nhàng.
Các đội trưởng khác thấy thế, cũng hưởng ứng.
- Đội viên đội hai chú ý, theo tiết tấu của ta!
- Đội thứ ba, theo ta!
- Đội bốn. Nếu không muốn chết, phấn khởi tinh thần cho lão tử! giệt đám súc sinh này!
- Tinh anh tổ. Biểu hiện bạc nhược trừ tiền lương!
Tổ trưởng tinh anh tổ hô lên lời nói có lực sát thương không thể nghi ngờ nhất, chỉ thấy tạp tu tinh anh tổ nhất thời mỗi người tinh thần phấn chấn như rồng như hổ, hỏa lực sung mãnh, làm người khác xót mắt.
Tuy bị bầy sói này công kích cường hãn, nhưng bọn họ hỏa lực không giảm, ngược lại trở nên càng thêm cường thịnh. Hỏa lực có chỉ huy. Mang đến lực sát thương càng lớn. Mà lúc này. Bầy sói cách bọn họ chỉ có năm thước. Đây là một khoảng cách cực kì nguy hiểm, đối với lực bộc phát xuất chúng của ba tư ni á lang mà nói. Khoảng này đối với chúng nó chỉ cần một cái búng người.
Mỗi một mảng mưa toa tựa như máy thu hoạch, chỉ thấy bầy sói từng phiến ngã xuống.
Theo thời gian trôi qua, đám tạp tu cũng bắt đầu từ từ thích ứng chiến đấu. động tác bọn họ càng ngày càng thuần thục, tần suất năng lượng toa trúng mục tiêu dần tăng lên.
Đến gần một ngàn giá trị thương tổn! phải là bốn sao tạp phiến mới có giá trị thương tổn như vậy. Một đơn vị tác chiến có lẽ không cách nào cùng một tap tu cao cấp sử dụng bốn sao tạp phiến chống đỡ, nhưng nếu là thuần túy phương diện thương tổn, lại sẽ không chênh lệch quá lớn. Mà ưu thế ở dạng trận địa chiến này, thể hiện được hơn nữa rõ ràng.
Tâm lý tố chất Khương Lương quá tốt, hắn kháng cự công kích mãnh liệt nhất khu vực.
Chỉ kinh hiểm một lần, ba con ba tư ni á lang lăng không phóng về phía hắn, may là đồng bạn phía sau hắn cứu viện kịp thời, ba con ba tư ni á lang bị đánh nát xác giữa không trung.
Xu thế trận chiến bắt đầu nghiêng về phía nhóm Trần Mộ.
Trần Mộ không ra tay, vì hắn hiểu ý Ba Cách Nội Nhĩ. Mặc dù trận chiến đấu này có người tử vong, nhưng nếu đám tân binh không thấy đổ máu, cuối cùng sẽ chỉ có một con đường chết, cuộc sinh tồn này không dành chỏ kẻ có ý chí kém cỏi.
Trần Mộ tâm tính lúc này cũng có thể thấy rõ là vững vàng hơn.
Trên đời này, tất cả mọi người đều biết đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, nhưng chính thức có thể làm cho tráng sĩ đứt tay lại có mấy người?
Thế trận chiến đấu đã hoàn toàn rơi vào trong tay đám tân binh, bầy sói chỉ còn lại vài con, còn lại tất cả đều ngã vào trong vũng máu.
Trận chiến đấu chỉ kéo dài vài phút, nhưng là cường độ to lớn, đánh sâu vào tâm trí mãnh liệt, có thể nói không hề xảo ngôn là cứng đối cứng. Song phương khoảng cách thật sự quá gần, mà bầy sói vốn là lấy lực bộc phát cùng sức tấn công mà nổi tiếng, đây là một trận tao ngộ chiến chính thức.
Mặc dù đối với biểu hiện bàn đầu của đám tạp tu này rất không hài lòng, nhưng biểu hiện lúc sau lại được Ba Cách Nội Nhĩ tán thưởng.
Trước mắt một đống hỗn độn, mùi máu tươi dày đặc đến ngẹt mũi. Xác sói la liệt khắp nơi, mà đám tạp tu liều chết chiến thắng mỗi người co quắp tê liệt ngồi bệt, bọn họ lúc này mới phát hiện, cả người mềm đến mức ngón tay cũng không muốn động.
Tô Lưu Triệt Nhu lại càng bận rộn, tạp tu bị thương thật sự nhiều.
Rất nhanh, thống kê thương vong liền đi ra, có ba người chết tại chỗ, sáu người cứu trị không có kịp mà chết, bị thương có năm mươi bảy người.
Đây tuyệt đối là một kết quả thương vong siêu cao, bất quá cũng may tử vong chỉ có bảy người. Những tạp tu bị thương chỉ cần khỏi hẳn là có thể tham gia chiến đấu. Những tạp tu bị thương trong lòng thừa nhận phương diện năng lực so với tạp tu bình thường càng mạnh hơn.
May mắn có Tô Lưu Triệt Nhu đi theo, nếu không thì tình huống sẽ rất xấu. Vô luận ở đâu, y vụ tạp tu đều là tư nguyên khan hiếm, mà cao cấp y vụ tạp tu, chỉ có khổng lồ tạp tu đoàn mới có thể có được.
Liếc mắt nhìn Trần Mộ. Ba Cách Nội Nhĩ trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là nồi với vung a! Chỉ có lão bản cường đạo như vậy, mới có thể nửa đêm tùy tiện khiêng về một người phụ nữ. Mà lại là một nữ nhân mạnh mẽ như vậy a!
Ồ, có nên cân nhắc bồi dưỡng ông chủ một chút khả năng sống về đêm? Một ý niệm tà ác trong đầu Ba Cách Nội Nhĩ nổi lên, vẻ mặt âm hiểm với nụ cười gian tà làm cho tạp tu vừa mới đi ngang hắn sau lưng nổi gai ốc.
Nhìn Tô Lưu Triệt Nhu y thuật xuất thần nhập hóa, năng lượng châm dưới sự khống chế của nàng, thần kỳ vô cùng.
Ba Cách Nội Nhĩ thấy vậy như đi vào cõi thần tiên, không khỏi trong lòng thầm nghĩ, có nên cân nhắc giúp cho ông chủ mau mau đem Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư đối phó? Nhân vật như vậy mà để lọt ra bên ngoài thì thật là đáng tiếc a.
Lô Tiểu Như và hai mươi hai tạp tu vẻ mặt đều lạnh lùng. Bọn họ mỗi người thân kinh bách chiến, tràng diện như vậy không đủ để cho bọn họ khiếp hãi. Nếu như mới vừa rồi Ba Cách Nội Nhĩ để cho bọn họ ra tay, bầy sói kia chỉ là một vấn đề nhỏ.
Bó âm tạp trên tay Lô Tiểu Như, có thể phóng thích loại phạm vi công kích sóng âm, đối với này đó thính lực giống sói mà nói, có lực sát thương trí mạng.
Bất quá chủ nhân cùng lão đại chưa hạ lệnh, bọn họ cũng không trực tiếp tham chiến.
Đám kiến trúc tạp tu Bố nạp mỗi người mặt không còn chút máu, nôn mữa rầm trời. Hề Bình sắc mặt cũng tái nhợt. Thấy Trần Mộ nhìn mình, hắn miễn cưỡng cười nói:
- Đáng tiếc số da sói bị bắn nát, nếu đủ bộ da là có thể bán giá rất cao.
Trên mặt đất mỗi con ba tư ni á lang trên người đều có vài lỗ máu, bộ da sói tự nhiên cũng không có gì giá trị. Đây là Hề Bình thuận miệng mà nói, bọn họ hiện tại làm sao có khả năng hứng thú với số da sói này?
Ba Cách Nội Nhĩ đi tới đám tạp tu tân binh, lạnh lùng nói:
- Từng tiểu đội tiến hành thảo luận, tổng kết kinh nghiệm.
Nói xong liền bỏ đi.
…….
Hai mươi tạp tu bay nhanh trong rừng cây, động tác bọn họ nhẹ nhàng tự nhiên. Có thể nhìn ra họ đối với rừng cây phi thường quen thuộc.
Tạp tu cầm đầu đột nhiên vung tay lên. Đội hình phút chốc ngừng lại.
Có biến!
Ngưng thần lắng nghe, nhưng không ai nghe được động tĩnh gì. Bọn họ nghi hoặc địa nhìn đội trưởng.
Gã đội trưởng không giải thích, mà không tiếng động ngồi chồm hổm xuống, hai tay vuốt lớp đất mùn phía trên, lộ ra tầng đất phía dưới cứng rắn. Hắn áp lỗ tai vào mặt đất, qua hai giây, sắc mặt khẽ biến!
- Có đàn dã thú lớn!
Đội trưởng ánh mắt ngưng trọng:
- Phía trước, hẳn là bầy sói, phương vị trùng với mục tiêu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Có một đội viên nói:
- Bọn họ gặp xui xẻo rồi!
Bầy sói đại quy mô khá đáng sợ, chúng nó di chuyển như gió, am hiểu chạy trốn, đường gần chạy nước rút đánh bất ngờ càng lợi hại. Chúng nó tính tình xảo trá, gặp con đơn độc vẫn còn tốt, nếu như một khi là bầy sói lớn, tuyệt đối là một cơn ác mộng.
Đội trưởng do dự một hồi, cắn răng nói:
- Chúng ta đi xem một chút, bọn họ hẳn là cùng bầy sói tao ngộ rồi.
Tất cả đội viên đều không hài lòng. Biết phía trước có bầy sói, vẫn tiếp cận đi tới, vậy không phải muốn chết sao? Ba tư ni á lang khứu giác hết sức linh mẫn, chúng nó đối với mùi vị loài người rất mẫn cảm.
Nhìn mọi người liếc mắt một cái, đội trưởng bỏ lại một câu:
- Cấp trên đối nhiệm vụ lần này đặc biệt coi trọng, các ngươi còn không biết sao?
Nói xong dẫn đầu hướng phía trước chạy đi.
Mọi người nhìn nhau rồi không thể làm gì khác hơn là chạy theo đội trưởng.
Đột nhiên, tiếng huýt gió kì quái, giống như bão táp không hề báo trước, từ phía trước xa xa truyền đến.
Mọi người mới vừa hùng hổ thì bị luồng khí này làm khựng lại. Từ thanh âm phán đoán, phương hướng luồng tiếng huýt gió truyền đến, là vị trí của mục tiêu mà bọn họ theo dõi.
Thấy mọi người do dự, đội trưởng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Chúng ta đợi trận tử kiếp qua đi, tin tưởng hiện trường sẽ lưu lại dấu vết. Mọi người cảnh giới kỹ, vạn nhất bầy sói hướng chúng ta chuyển đến sẽ rất phiền toái.
Hắn mặc dù là đội trưởng, nhưng lại cân nhắc đến tâm tình đội viên. Tại rừng cây, lực lượng cá nhân rất hạn chế, nếu như không có đồng đội phối hợp, một người không thể làm được bất cứ chuyện gì.
Kì thật trong lòng hắn cũng khá hoảng, rừng cây rộng lớn vô cùng, lấy lộ trình hiện tại, vẫn chỉ ở bìa rừng. Mặc dù bọn họ học tập đều là rừng cây theo dõi, nhưng là bình thường rất ít có nhiệm vụ. Làm thủ hạ bên ngoài liên bang tổng hợp học phủ, khi muốn vận dụng lực lượng bọn họ ít đến thương cảm.
Không có cơ hội, cũng không có thăng chức. Thật vất vả mới có một lần nhiệm vụ. Hơn nữa cách dặn dò của cấp trên, nhiệm vụ lần này cực kì được coi trọng.
Đây chính là cơ hội tốt!
Hắn đã đặt quyết tâm, vô luận như thế nào. Cũng phải đem nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp.
Song không ngờ lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn như vậy. Bầy sói lớn, nếu như bọn họ gặp, chạy trốn nếu không đủ nhanh, thì chỉ có một con đường chết. Bọn họ chỉ am hiểu thôn quê theo dõi, cùng chiến đấu tạp tu so sánh, lực chiến đấu yếu nhược nhiều lắm.
Xuất phát từ cân nhắc an toàn, hắn vẫn lựa chọn tạm thời dừng lại.
Qua chừng ba giờ. Hắn đã không thấy bất cứ gì động tĩnh. Liền đứng dậy.
- Đi thôi, chúng ta phải nhanh vượt qua, bọn họ nhiều người, khẳng định đi được không xa.
Đám đội viên cũng sôi nổi đứng dậy, chỉ cần không gặp phải bầy sói, bọn họ liền yên tâm rất nhiều. Đoàn người rất nhanh lao về phía trước, trên mặt đất dấu vết rất rõ ràng, bọn họ không cần cố sức liền có thể tìm ra phương hướng.
Bọn họ đi ước chừng hai giờ.
Tạp tu phụ trách trinh sát phía trước đột nhiên như bị cái gì đuổi theo. Thần sắc sợ hãi về chạy lui về phía sau.
- Sao vậy?
Đội trưởng trầm giọng hỏi.
Vừa vào lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua. mùi máu nồng đậm lan toả khiến mọi người biến sắc.
- Đội, đội trưởng...... Ngươi mau tới đây xem!
Đội viên này hàm răng run lập cập, thanh âm vô cùng sợ hãi, tựa hồ thấy việc gì đáng sợ.
Đội trưởng nheo mắt, mọi người lặng yên liếc nhau, cẩn trọng hướng phía trước đi tới.
Chờ khi bọn hắn đến gần thấy rõ tình cảnh trước mắt, nhất thời đều hít hơi lạnh.
- Đội, đội trưởng...... Hắn, bọn họ thật sự tao ngộ bầy sói!
Một đội viên trên mặt trắng bệch. Lắp bắp nói một câu.
Nhưng lúc này không người nào cười hắn. Tất cả mọi người bị tràng diện đẫm máu trước mắt làm sợ ngây người!
Chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi đều là xác sói đẫm máu. Có vài con còn chưa chết hẵn còn dẫy đạp. Mùi máu tươi nồng đầm làm người khác buồn nôn.
Xác sói ngổn ngang nằm trên mặt đất, không biết có bao nhiêu con.
Mọi người chợt lạnh mình, bọn họ tưởng bầy sói đã rời đi, lại không nghĩ rằng......
Nhìn số lượng kinh khủng xác sói, đội trưởng giật mình, chẳng lẽ là...... Chẳng lẽ là cả bầy sói đều bị tiêu diệt? Bọn họ không có thấy một con sói nào còn đứng, nếu như là bầy sói chiến thắng, những con còn còn sót lại sẽ tha địch nhân đi rồi một lần nữa trở lại nơi này, hướng đồng bạn chết đi rên rỉ.
Nhưng là, bọn họ không thấy một con nào còn đứng!
Công kích tan vỡ cùng tiêu diệt là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau, thể hiện lực chiến đấu cũng khác biệt tương đối lớn.
Đội trưởng trong lòng kinh hãi nhưng ngoài mặt lại bắt đầu cẩn thận quan sát dấu vết chung quanh, thông qua dấu vết này hắn có thể đại khái ước lượng ra mới vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Càng xem đội trưởng càng là kinh hãi.
Những tảng đá lớn rãi rác trên mãng cỏ lưu lại dấu vết, của bầy sói khi chạy nước rút. Đại khái khoảng cách hai bên khi tao ngộ hẳn là tầm chừng ba trăm thước.
Ba trăm thước, đối với bầy sói mà nói, chỉ bất quá mấy cái lên xuống mà thôi. Song, không ngờ địch nhân hỏa lực thật sự quá mạnh mẽ, thoáng cái chế trụ chúng nó đánh sâu vào. Tốc độ chậm lại uy lực bầy sói sẽ giảm đi, hơn nữa cũng cho địch nhân nhiều thời gian chuẩn bị.
Nhưng chiến đấu hẳn chỉ vài phút đồng hồ là chấm dứt, nếu không xảo trá như bầy sói, khi thấy tình thế không đúng, lập tức sẽ giải tán.
Nếu như là như thế, có phải là bầy sói còn chưa kịp phản ứng đã bị tiêu diệt?
Suy đoán này, làm cho hắn lạnh cả người.
Đây là loại hỏa lực kiểu gì?
Hơn nữa những cành cây trên mặt đất bị thủng rất nhiều lỗ nhỏ. Mà trên mặt đất những động nhỏ cỡ ngón tay sâu không thấy đáy, mà lỗ nhỏ trên cành cây tất cả đều là xỏ xuyên qua. Từ dấu vết xem ra, hẳn là năng lượng thể hình toa lưu lại,trên xác sói cũng có vết thương như thế.
Hắn không thấy dấu vết thương khác, điều này làm cho hắn cực kì bất an! Chẳng lẽ đoàn người bọn họ đang theo đuổi là quân đội sao?
Trừ bỏ quân đội, rất ít có thế lực nào có phương thức công kích thống nhất như thế.
Quân đội! Tại trong lòng tạp tu bình thường, là đại danh từ thần bí mà cường đại. Hắn chợt hối hận, nhiệm vụ này khó giải quyết vượt qua hắn tưởng tượng.
Nếu như đối phương thật sự là quân đội, vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, hắn lập tức bảo một đội viên:
- Ngươi lập tức đem tin tức nơi này đưa trở về. Đối phương vô cùng có khả năng là quân đội, thống nhất sử dụng một loại tạp phiến hẳn là toa loại, thương tổn giá trị tám trăm trở lên. Nhân số năm trăm trở lên, có kẻ quen thuộc rừng cây dẫn đường, tình huống khác không rõ. Đề nghị phái càng cao cấp trinh sát nhân viên.
Mọi người càng trở nên trầm trọng. Bọn họ cũng có một ít suy đoán, nhưng ý nghĩ không rõ ràng như đội trưởng.
Khi nghe đội trưởng nói có thể là quân đội, bọn họ mỗi người sắc mặt xám ngắt. Mà khi nghe được đội trưởng khẳng định đối phương sử dụng tạp phiến giá trị thương tổn tám trăm trở lên, mọi người bổng trở nên ngu ngốc.
- Đội trưởng, không có khoa trương chứ! Tám trăm? Vậy chẳng phải là bốn sao tạp phiến? Trời ạ, chẳng lẽ mục tiêu của chúng ta là một đội quân mấy trăm cao cấp tạp tu? Chúng ta muốn chết sao?
Một đội viên như bị tâm thần điên cuồng gào thét.
Những người khác cũng trở nên tuyệt vọng, vẻ mặt ghen ghét nhìn đội viên đưa tin. Hắn bị phái trở về nhắn nhủ tin tức, cũng có nghĩa là không cần tiếp tục truy tung. Theo dõi đội quân cao cấp tạp tu đoàn, vậy cùng muốn chết thật đúng là không có gì khác nhau!
Đội viên kia mừng rỡ như điên, liên tục gật đầu:
- Ta nhất định sẽ đem tin tức báo cáo tới nơi.
Tiếp nhận huyễn tạp báo cáo đội trưởng vừa mới ghi nhớ, loại huyễn tạp báo cáo này nếu muốn sử dụng phải có dụng cụ chuyên môn mới có thể đọc tin tức trong đó.
- Mau đi đi.
Đội trưởng vỗ vai của hắn, đây là người trẻ tuổi nhất trong bọn họ.
- Ân.
Đội viên này cùng đồng đội trao đổi mấy câu xong liền lập tức chạy nhanh trở về.
Đội viên khác vẻ mặt tuyệt vọng nhìn đội trưởng:
- Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?
Đội trưởng trầm ngâm nói:
- Chúng ta vẫn phải đi theo thôi!
Lời này vừa nói ra, mọi người sắc mặt trở nên càng khó xem, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, nếu như bị phát hiện, bọn họ tuyệt không có cơ hội chạy trốn. Hơn nữa lấy phong cách quân đội làm việc, nhất định cũng sẽ có chuyên gia phương diện này, chỉ sợ còn cao minh hơn bọn hắn.
- Chúng ta nhất định phải đi theo, nếu tay không trở về kết quả càng tệ. Đi ngược lại mệnh lệnh hậu quả các ngươi cũng biết.
Đội trưởng giải thích nguyên nhân, mọi người đều im lặng, bọn họ cũng biết đội trưởng nói xong không sai.
- Bất quá
Đội trưởng ngữ khí vừa chuyển, mọi người sửng sốt, sôi nổi ngẩng đầu.
- Chúng ta cùng thực lực của đối phương khác biệt quá xa, nếu như đến gần quá, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta nghĩ điểm này, cấp trên sẽ hiểu và khẳng định còn có thể lại phái cao thủ đến đây, bằng không, chúng ta sẽ thu hồi tin tức phục mệnh. Chúng ta chỉ cần đi theo xa phía sau những người này là được, cùng lúc không nên đánh mất tung tích bọn họ, về phương diện khác, chờ cấp trên có lệnh tiếp theo.
Đội trưởng phân tích làm cho mọi người bình tâm rất nhiều.
- Hay! đội trưởng nói đúng. Chúng ta chỉ cần theo dõi từ xa. Quân đội thì thế nào? Ta không tin cách xa như vậy cũng có thể phát hiện chúng ta!
Có người lớn tiếng hét, như cổ vũ cho mình.
Đội trưởng nhìn đội viên nọ, không hiểu sao, một dự cảm xấu cứ vương vấn trong lòng. Hắn đột nhiên nghĩ đến mấy người đã ngã xuống.
Một ý nghĩ cực kì đáng sợ đột nhiên nổi lên, lão hoàng bọn họ có phải bị mục tiêu cố ý dụ vào chướng khí trong rừng?
Cái ý nghĩ này làm cho hắn vốn thường hay trấn định sắc mặt biến đổi tái mét.
- Đội trưởng, làm sao vậy?
Có đội viên tinh mắt phát hiện sác mặt hắn biến đổi.
Hắn miễn cưỡng cười:
- Không có gì. Chỉ là nơi này mùi máu tươi quá nặng nên ta nghe khó chịu.
Hắn không dám đem cái ước đoán này nói cho bọn đội viên, nếu không một ít tinh thần vừa mới hồi phục sẽ tan rã.
- Đúng, chúng ta nên mau rời khỏi đây. Nơi này mùi máu tươi quá nặng, chỉ sợ sẽ dụ tới dã thú hung mãnh khác.
Có đội viên nhắc nhở nói.
Mọi người đã sớm muốn đi khỏi địa ngục này, lập tức đứng dậy, dọc theo dấu vết mục tiêu lưu lại đi tới. Chỉ là lúc này tốc độ bọn họ chậm đi rất nhiều, bọn họ cũng không muốn đụng vào đám người đáng sợ kia. Đang ở trong rừng cây Trần Mộ cũng không biết, lúc trận tao ngộ lần đầu tiên của đám tân binh kết thúc thì một sự kiện làm cho cả liên bang lâm vào khiếp sợ đồng thời cũng ảnh hưởng đến thế cục thành La Dữu đã phát sinh.
Đường Hàm Phái trước giờ không bao giờ vọng động, lại vô cùng dứt khoát, chính mình trở thành người gánh chịu mọi việc phát sinh!