Tạp Đồ

Chương 292: Đi về nơi nào?




Trong thông đạo những toa xe đường dài đã xếp hàng chờ sẵn, mọi người biết thời gian quý giá, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy tuyệt đối sẽ khiến người ta buồn bực đến chết.

Tất cả thủ hạ của Trần Mộ đều hết sức hưng phấn, việc có thể rời đi khỏi nơi tùy thời có thể mất mạng, khiến cho bọn họ cảm thấy may mắn vạn phần, lại còn có thể tiến vào hoa khu, trời ạ, đây là việc vô số người mơ tưởng cầu mà không được lại đơn giản rơi vào số phận bọn họ.

Những người này chưa từng nghĩ tới việc mình lại có ngày có được giấy thông hành vào hoa khu, lấy khả năng của bọn họ, đây là chuyện không thể xảy ra, song giờ phút này lại trở thành sự thật, bảo sao bọn họ không mừng rỡ như điên?

Kết quả của việc nghiêm khốc huấn luyện thể hiện rất rõ, bọn họ mặc dù trong lòng mừng như điên, nhưng lại chế trụ được cảm xúc của mình, mỗi người đều ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt, không người nào thấp giọng nghị luận. Bọn họ cũng đều hiểu được, sở dĩ có thể có được thông hành tiến vào hoa khu, là bởi vì bọn họ có một chủ nhân lợi hại.

Muốn đi theo chủ nhân, nhất định phải có đủ thực lực, đây là yêu cầu khắc khe của chủ nhân cùng tổng quản.

Rất nhiều người không khỏi cảm khái, chủ nhân tuổi còn trẻ mà lợi hại như vậy quả thật đúng là ông chủ!

Dưới sự chỉ huy của Ba Cách Nội Nhĩ đám tạp tu trật tự vận chuyển vật tư. Bọn họ mang theo vật tư không nhiều lắm, ngoài các loại tạp phiến. Còn có một ít lương thực, nhiều nhất là các tài liệu tương đối trân quý.

Hai bên đều có tố chất huấn luyện tốt, động tác rất nhanh, trong mười lăm phút, liền hoàn thành tất cả. Lúc này Ba Cách Nội Nhĩ lấy ra một tạp phiến đưa cho Trần Mộ, thấp giọng nói hai câu, Trần Mộ gật đầu ý bảo hiểu được.

Trần Mộ đi tới trước mặt Đường Hàm Phái, đưa tạp phiến nọ cho hắn:

- Đây là kết cấu trụ sở, còn có một ít bố trí chiến thuật, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi.

- Cám ơn!

Đường Hàm Phái trịnh trọng nhận lấy tạp phiến, có nó bọn họ có thể nhanh chóng nắm giữ kết cấu trụ sở, đối với bọn họ rất hữu ích. Đối phương hoàn toàn có thể không đưa ra nhưng lại đưa cho hắn, vậy không thể nghi ngờ chính là một phần nhân tình.

Suy nghĩ một chút, Đường Hàm Phái lấy ra một tạp phiến màu vàng lợt, đưa cho Trần Mộ:

- Đây là thông tin tạp nội bộ của liên bang tổng hợp học phủ, chỉ cần ngươi tại hoa khu sử dụng tạp phiến này, có thể dễ dàng liên lạc được thủ hạ của trường chúng ta bố trí bên ngoài, nếu như ngươi gặp phải cái gì phiền toái, có thể nhờ bọn họ giải quyết.

- Cám ơn.

Trần Mộ nhận lấy thông tin tạp, tạp phiến này đối với bọn họ cũng có rất nhiều tác dụng, bọn họ ai cũng chưa đi qua hoa khu, ai biết sẽ gặp việc gì? Có tạp phiến này sẽ thuận tiện rất nhiều.

Bất quá điều kiện tiên quyết là, liên bang tổng hợp học phủ còn không biết Tổ Trữ là ai giết chết, Trần Mộ đã âm thầm quyết định chủ ý, nếu như không phải vấn đề thật sự không cách nào giải quyết, tuyệt đối sẽ không dùng đến tạp phiến này, nếu không thì đó là tự chui đầu vào lưới.

Đường Hàm Phái đột nhiên nói:

- Lần này cùng Tào tiên sinh hợp tác phi thường sảng khoái, ta hy vọng có thể cùng Tào tiên sinh đạt thành một giao dịch khác.

- Giao dịch gì?

- Ta hy vọng khi Tào tiên sinh chế tạo seri tạp phiến chúng ta có thể được quyền ưu tiên mua sắm, đương nhiên giá cả chúng ta nhất định sẽ làm cho Tào tiên sinh hài lòng. Bốn sao huyễn tạp chúng ta nguyện ý mua với giá năm triệu âu địch mỗi tấm.

Tiêu Tư kế bên lập tức bất mãn:

- Đường lão, ngươi cũng không nên quá đáng. Muốn nói hợp tác, chúng ta cùng Tào tiên sinh hợp tác đã lâu, cũng phi thường khoái trá. Quyền ưu tiên cấp cho Tư nguyên học phủ chúng ta mới đúng!

Trần Mộ lắc đầu:

- Đường tiên sinh, điểm ấy xin thứ cho vì không cách nào tòng mệnh.

Seri tạp phiến nếu như không phải tạp phiến lợi hại, tỉ như 007.013, nếu muốn đưa ra trước giá cả cơ bản khó có khả năng. Nhìn qua một tạp phiến bán lời rất nhiều, nhưng trên thực tế. thu vào càng nhiều hơn càng tốt.

Đi theo bọn Hề Bình đã lâu, Trần Mộ cũng bắt đầu hiểu được một ít đạo lý buôn bán.

Đường Hàm Phái chắc cũng biết giao dịch này có chút ép buộc, thư thái cười nói:

- Không sao cả, chỉ là ta có gợi ý vậy thôi.

Nhữ Thu thấy Tiêu Tư, liền vội vàng đi tới, thấy có người lạ. Liền có chút câu nệ hẳn lên. Yên tĩnh đứng bên cạnh Tiêu Tư.

Đường Hàm Phái thấy Nhữ Thu và Tiêu Tư có vẻ thân thiết, không khỏi kinh ngạc:

- Lão Tiêu. Đây là con gái của ngươi?

Tiêu Tư khinh bỉ liếc Đường Hàm Phái:

- Mắt ngươi làm sao vậy? Nàng gọi là Nhữ Thu, kế thừa viện trưởng chế tạp phân viện trường của chúng ta.

- À!

Đường Hàm Phái không khỏi cẩn thận nhìn Nhữ Thu, thấy vậy Nhữ Thu thẹn thùng cúi đầu.

Tiêu Tư tùy tiện giới thiệu với Nhữ Thu:

- Kẻ mang mặt nạ nhận không ra là ai này, chính là Đường Hàm Phái, ngươi gọi Đường thúc thúc là được.

- A!

Nhữ Thu che miệng, vẻ mặt khiếp sợ, không nói nên lời nhìn Đường Hàm Phái.

Đường Hàm Phái cười khổ nói:

- Lão Tiêu, ngươi cũng không cần làm khổ ta như vậy. cao lắm ta chỉ hơn nàng chừng mười tuổi, sao dám xưng là Đường thúc!

Nói xong liền lấy trong bao tay ra một tạp phiến màu xám, đưa cho Nhữ Thu:

- Đây là tạp phiến ta vô tình có được lúc du lịch trước kia, bên trong ghi lại phương pháp chế tạo một loại tạp phiến. Ta lưu trữ cũng không có ích gì, tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt đi.

Nhữ Thu vô cùng trân trọng tiếp nhận tạp phiến màu xám. tạp phiến này được bảo tồn cũng không hoàn hảo, vừa nhìn liền biết có chút lâu năm. Trong này ghi lại cái gì không trọng yếu, mà trọng yếu là, đây là tạp phiến do Đường Hàm Phái đích thân tặng cho.

Hề Bình trên tay Tiểu Ngưỡng Tam, mà trên tay Duy A thì dẫn theo chó béo.

Ánh mắt Đường Hàm Phái vừa nhìn Duy A, đột nhiên lóe sáng, nhưng ngay trong chớp mắt khôi phục như thường.

- Quý thủ hạ quả nhiên là nhiều người tài giỏi a!

Đường Hàm Phái đột nhiên nói.

Tiêu Tư gật đầu phụ họa:

- Tào tiên sinh này thực lực phi phàm, sát khí tung hoành, ta đã ngứa ngáy tay chân thật lâu, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội cùng hắn luận bàn một phen, nếu không quả là sự tình sảng khoái!

Thấy vẻ mặt Tiêu Tư, Đường Hàm Phái không khỏi thất cười. Tiêu Tư hiện tại giống như một lão tửu quỷ nhìn thấy một lọ rượu ngon tuyệt thế, nước miếng chảy ròng ròng, lại bị ngăn trở nên không thể uống. Hắn cùng Tiêu Tư giao tình chính là đánh nhau mà ra, tự nhiên biết Tiêu Tư ở phương diện này là một con nghiện tầm cỡ.

- Tốt lắm, các vị, thuận buồm xuôi gió.

Đoàn toa xe dài chậm rãi tăng tốc. Trần Mộ thở ra một hơi thật dài, toàn thân buông lỏng, cả người rơi vào trong ghế ngồi.

Không riêng gì hắn, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình nhất tề thở phào một hơi, trầm tĩnh lại.

Cùng nhân vật như Đường Hàm Phái quan hệ, gặp phải áp lực không phải tự mình nhận thức, căn bản không cách nào biết được. Hơn nữa ba người trong lòng có quỷ, áp lực cũng càng thêm lớn.

- Các ngươi nói, tại sao Đường Hàm Phái lại mua trụ sở chúng ta?

Qua nửa ngày, Trần Mộ đột nhiên mở miệng.

Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình liếc nhau, hai người bất giác ngồi thẳng, vẻ mặt thắc mắc.

- Ta tạm thời cũng không rõ? Chẳng lẽ hắn cảm thấy có chúng ta tồn tại, đối với bọn họ có điều ảnh hưởng?

Ba Cách Nội Nhĩ nghi hoặc khó hiểu.

Hề Bình trầm ngâm nói:

- Có phải Đường Hàm Phái cố kị Tiêu Tư? Cho nên dùng phương thức này để cho chúng ta rời đi?

- Không đúng, hay là hắn có phương pháp gì tất thắng? Chỉ có như vậy, hắn mới mong chuyện ngoài ý muốn càng ít càng tốt. Nhưng nếu hắn nếu có phương pháp tất thắng, thì đã sớm động thủ.

Ba Cách Nội Nhĩ chau mày.

Nghe hai người phân tích, Trần Mộ cũng thấy đau đầu vô cùng.

Suy nghĩ một chút, Trần Mộ quyết định tạm thời đem chuyện này gác sang một bên:

- Mặc kệ thế nào, rời khỏi thành La Dữu luôn luôn là chuyện tốt, hơn nữa chúng ta hiện tại có giấy thông hành, dù đi nơi nào cũng tiện, các ngươi thấy nên đi đâu là tốt?

Vấn đề này lập tức làm cho hai người kia hưng phấn hẳn lên, bọn họ chưa hề đi qua hoa khu, hoa khu phồn hoa phú quý, đối với dân chúng phổ cư khu có lực hấp dẫn lạ thường. Trong tâm trí dân chúng phổ cư khu, năm đại hoa khu chính là thiên đường.

- Kinh đô chúng ta khẳng định không đi, liên bang tổng hợp học phủ ở đó. Mặc dù có Đường Hàm Phái bảo lãnh, nhưng là tại đó chúng ta sẽ phải chịu đựng sự chú ý của liên bang tổng hợp học phủ, đối với chúng ta không có lợi. Hơn nữa ta nghe nói kinh đô là địa phương đấu tranh quyền lực kích liệt nhất, chúng ta không cần phải đặt mình vào hiểm địa. Ba Cách Nội Nhĩ nói rõ ý kiến của mình.

Hề Bình nói tiếp:

- Thượng cam khu chúng ta tốt nhất cũng không nên đi, đó là phạm vi thế lực của Trung Đạt Thư Phủ. Chúng ta lần này đem trụ sở bán cho Đường Hàm Phái, Trung Đạt Thư Phủ đối với chúng ta khẳng định không có gì hảo cảm.

- Như vậy tính ra, chỉ có Hữu Bắc Liên khu, Tả Hách khu, Phạm a tư khu, Thiên đông lý khu. Bắc liên khu là địa bàn Mạc Doanh, nghe nói nơi đó dân tình rất cường hãn, tranh đấu nhiều nhất, chúng ta thực lực có hạn, không quá thích hợp để phát triển tại đó.

- Tả Hách khu là Tinh viện......

Trần Mộ cắt đứt lời Hề Bình nói:

- Chúng ta không đi Hách khu.”

Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ liếc nhau, trong lòng càng thêm khẳng định giữa ông chủ và Tinh Viện từng xảy ra chuyện.

- Như vậy chỉ còn lại có Phạm a tư khu cùng Thiên đông lý khu. Phạm a tư khu là phạm vi thế lực của Khổ Tịch tự, nơi đó tông giáo thịnh hành. Thiên đông lý khu là địa bàn của Sương Nguyệt Hàn Châu, nơi đó khí hậu giá rét, điều kiện sinh tồn tương đối ác liệt.

Hề Bình phân tích ưu khuyết các nơi.

Trần Mộ nhìn Ba Cách Nội Nhĩ:

- Ngươi thấy thế nào?

Trầm ngâm giây lát, Ba Cách Nội Nhĩ nói:

- Ta tương đối nghiêng về Thiên đông lý khu. Nơi đó điều kiện khí hậu đặc biệt, nghe nói tại thôn quê nơi đó, có rất nhiều băng cốc, phi thường thích hợp làm trụ sở. Hơn nữa Sương Nguyệt Hàn Châu phong cách hành sự vẫn tương đối có đạo lý. Phạm a tư khu mặc dù điều kiện rất tốt, nhưng là nơi đó tông giáo thịnh hành, một khi chuyện gì liên lụy tới tông giáo, sẽ tương đối phiền toái.

Ánh mắt Trần Mộ lại chuển hướng về Hề Bình, Hề Bình gật đầu:

- Ta tán thành ý kiến của Ba Cách Nội Nhĩ.

- Chúng ta phải đi Thiên đông lý khu thôi.

Trần Mộ ra quyết định cuối cùng, lập tức nhắc nhở nói:

- Lưu ý mọi người cảnh tỉnh, phòng ngừa trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ba Cách Nội Nhĩ hiểu ý gật đầu:

- Ừ, ta đã ra lệnh bọn họ phân tổ nghỉ ngơi đề phòng.

Một khi định ra mục tiêu, mọi người trong lòng nhất thời kiên định rất nhiều.

Tiêu Tư thấy ba người dường như đã đàm luận xong, từ phía sau xe đi ra.