Tạp Đồ

Chương 282: Vận mệnh như dao hai lưỡi




Lực lượng Liên bang tổng hợp học phủ bị đám Tiếu Nguyên đả kích hủy diệt, hiện tại còn không có mấy. Bất quá bởi khi bọn họ co cụm lại khu vực phòng thủ, cục bộ lực lượng trở nên càng mạnh.

Nhưng cứ như thế, tình cảnh bọn họ cũng không chút nào cải thiện, toàn bộ lực lượng cao thủ dự trữ hầu như chết hết.

Hiện tại cả khu vực phòng thủ, còn có thể xưng là cao thủ chỉ có Tổ Trữ. Nhưng so với Trung Đạt Thư Phủ, Tổ Trữ bất quá chỉ ngang tay Thước Hạ Thanh, nếu như gặp phải Tiếu Nguyên chắc chắn sẽ rất bi thảm.

Tổ Trử tâm tình rất tệ, hắn chưa từng có nghĩ tới có một ngày sẽ lâm vào khốn cảnh như thề này.

Một chiêu đột ngột của Trung Đạt Thư Phủ có thể nói lợi hại vô cùng, Tiếu Nguyên tự mình dẫn đội, xuyên qua sâm lâm, từ phía sau tiến vào thành La Dữu, nhất thời thay đổi thế cục thành La Dữu. Người định ra kế hoạch hoàn hào này, hẳn là Lao Hạo ở bên ngoài chủ trì đại cục.

Cũng bởi chiêu này, bọn họ mới lâm vào thế bị động như vậy.

Bất quá hắn cũng còn an tâm là ngày mai sẽ có một nhóm tăng viện đến đây. Mà càng làm cho hắn hưng phấn là thủ lãnh lực lượng tăng viện là Đường Hàm Phái đại nhân!

Nói đến Đường Hàm Phái đại nhân, có thể nói liên bang không ai không biết. Hắn đạt tứ cấp cảm giác với kỷ lục nhanh nhất lịch sử lúc mười bảy tuổi bốn tháng mười lăm ngày mà đến giờ chưa ai phá vỡ. Mà quá trình bản thân luôn là đề tài được bàn tán nhiều nhất vì từ khi hắn xuất đạo đến nay chưa một lần chiến bại, điều này cũng làm cho hắn trở thành một trong những cao thủ tầm cỡ nhất liên bang.

Tại liên bang tổng hợp học phủ. Hắn thậm chí còn có uy vọng cao hơn hiệu trưởng Mạt Phu Sát Khoa. Từ khi Tổ Trữ còn chưa tiến vào liên bang tổng hợp học phủ, Đường Hàm Phái đã là thần tượng của hắn. Có thể cùng thần tượng sóng vai tác chiến, còn có gì hưng phấn hơn chuyện này?

Chỉ cần chống giữ qua đêm nay, chuyện kế tiếp sẽ không còn lo lắng. Tiếu Nguyên mặc dù cường đại, nhưng so với Đường Hàm Phái đại nhân, hắn tin tưởng vẫn kém hơn một ít.

Hắn cũng không lo lắng đêm nay xảy ra vấn đề gì. Trung Đạt Thư Phủ mặc dù thắng lợi, nhưng dù sao đường dài bôn tập, thân mình cũng phải uể oải. Hơn nữa ban ngày ác chiến, cũng cần phải cấp bách nghỉ ngơi và hồi phục.

- Chính là nơi này.

Trần Mộ cùng Duy A lặng lẽ ẩn nấp trong bóng tối, trước mặt họ là nơi dùng chân phòng thủ cuối cùng của liên bang tổng hợp học phủ.

trận ác chiến Ban ngày, liên bang tổng hợp học phủ liên tiếp bị đánh bại, bất đắc dĩ lùi lại nơi dừng chân này. Trong lúc vội vàng, làm sao kịp tiến hành phòng thủ và sắp xếp lại nơi này.

Hai người đi tới bân ngoài trú điểm, mà không hề gặp phải lực lượng tuần tra, điều này làm cho Trần Mộ phi thường ngạc nhiên. Trừ bỏ ba động trong không khí yếu ớt biểu hiện vẫn có người cảnh giới, bọn họ không nhìn thấy phòng bị nào khác.

Dò xét tạp phóng ra ba động trinh sát đối với Trần Mộ và Duy A mà nói, đều là vấn đề nhỏ.

Hai người lặng yên rà sét toàn bọ trú điểm, cả quá trình dễ dàng như đi dạo. Trần Mộ hoàn toàn không ngờ, đường đường trú điểm của liên bang tổng hợp học phủ, thật không ngờ lỏng lẽo đến mức này.

Ngẫm lại trú điểm của Trung Đạt Thư Phủ, cũng không hơn thế này. Đây là phong cách của lục đại sao?

Hắn cảm thấy, nếu như kiểu phòng bị này bị Ba Cách Nội Nhĩ thấy được, người này tuyệt đối sẽ không nhịn chê trách. Mà người bố trí phòng bị như vậy nếu là thủ hạ hắn kết quả duy nhất sẽ là bị cách chức.

Kì thật cũng không thể trách Tổ Trữ. Ban ngày bị đại bại, một đường lui đến tận đây, hiện tại đích tinh thần hạ xuống tới cực điểm, hơn nữa hắn cũng dự định Trung Đạt Thư Phủ sẽ không ở tập kích, cho nên mới tùy ý cho thủ hạ nghỉ ngơi.

Điều này lại cho Trần Mộ thời cơ lợi dụng.

Trú điểm phạm vi rất nhỏ, hai người rất nhanh liền tìm được căn phòng Tổ Trữ nghỉ ngơi. So với hăng hái trước đó, hắn hiện tại vẻ mặt mệt mỏi ánh mắt ảm đạm.

Tổ Trữ đang ngẩn người, trong lòng tràn ngập cảm nghỉ. Vốn định thừa dịp Giải Yến Bạch bị thương, đột nhiên đối với trung châu tập đoàn động thủ, kế hoạch này hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Song không ngờ chuyện phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Chuyện đến hoàn cảnh này. Hắn nhận lãnh phần lớn trách nhiệm.

Hắn biết việc này ảnh hưởng đến tiền đồ rất lớn. Chuyện tương lai của mình......

Đột nhiên hắn cảnh giác, nhưng mới vừa ngẩng đầu chưa kịp phản ứng, cổ liền mát lạnh.

Một đạo ba nhận bén nhọn đặt ngay trên cổ của hắn, luồng hơi lạnh chết người khiến da đầu hắn tê dại.

Động tác thật nhanh! Tổ Trử kinh hãi, tâm trạng trầm xuống, chẳng lẽ là người của Trung Đạt Thư Phủ?

Kắn kinh hãi không chỉ bởi tình cảnh của mình, còn có kinh hãi thân thủ của người đánh lén.

Tại sao mình không nhận thấy gì cả? tất cả động tác của đối phương, không có một tia năng lượng ba động, mà tay phải khi chạm đến cổ mình mới thả ra này ba nhận cực ít.

Có tạp tu nào có thể làm được tình trạng này? Hắn chưa bao giờ nghe thấy! Đối phương tựa như một vị cao thủ vô tạp lưu và tạp tu đích kết hợp. Hơn nữa, đối phương có thể đem ba nhận khống chế trên tay, hơn nữa năng lượng ba động rất nhỏ, nếu như không phải mình đang quá gần, hắn cũng không phát hiện được.

Cao thủ! năng lực khống chế cảm giác Như vậy, quả thực làm người khác trợn mắt há mồm.

Còn nữa hắn làm sao tránh thoát cảm giác của mình? Tại sao mình không phát hiện bất cứ gì?

Kỹ xảo của vô tạp lưu, khống chế cảm giác đến rất nhỏ, có thể tránh thoát cảm giác dò xét, ba mặt này hỗn tạp cùng tạo thành quái thai......

Điều này khiến Tổ Trữ rung động mãnh liệt trước nay chưa từng có vô cùng lạ thường.

Tổ Trữ là ai? Hắn không phải dạng tạp tu bình thường, hắn là người tiếp nhận hệ thống giáo dục cao nhất của liên bang tổng hợp học phủ. Đối với ưu khuyết của hệ thống tạp tu, hắn hiểu rất sâu sắc.

Hắn rất hiểu được lực lượng thật sự của quái vật này.

Gọi là quái vật, cũng không phải không có lý do. Vô tạp lưu phát triển cho tới hôm naynhân số đã ít lại càng ít, cao thủ càng khan hiếm. Vô tạp lưu chú trọng rèn luyện thân thể. tất cả kỹ xảo của Bọn họ, đều lấy thân thể làm trung tâm. Cho nên, bọn họ luôn dành phần lớn thời gian rèn luyện thân thể.

Đây là điều khác biệt với hệ thống tạp tu như chó với mèo, hai hệ thống không cùng xuất hiện. Nhưng có một chút xác định là, hệ thống này cũng cực kì khổng lồ mà kín đáo, cần phải mất rất nhiều thời gian tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.

Mà năng lực khống chế cảm giác đâu chứ? Nếu như nói Tổ Trữ còn xa lạ nói đối với vô tạp lưunhưng đối với hệ thống tạp tu, hắn rất quen thuộc, đây là điều không thể nghi ngờ đối với cao cấp tạp tu do Lục đại đào tạo ra.

Hắn biết rõ. Nếu như muốn đạt tới trình độ năng lực khống chế như thế cảm giác, phải gian khổ trường kì huấn luyện. Dù tại liên bang tổng hợp học phủ, tạp tu có khả năng đạt tới trình độ này, cũng không nhiều lắm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại xuất hiện một người có năng lực khống chế cảm giác rất cao mà cũng không phải là tạp tu thuần túy.

Cho nên Tổ Trữ mới cảm thấy khó tả. Chẳng lẽ người này cũng không ngủ một hai ngày qua? Hay là thiên phú dị bẩm?

Chuyện này khó có khả năng! Thiên tài hắn không phải chưa từng thấy, nói thật, tại liên bang tổng hợp học phủ thiên tài rất dễ thấy. Thiên tài có thể làm được chuyện người bình thường rất khó làm, nhưng thiên tài cũng không thể đi ngược lại định luật.

Cho dù là Đường Hàm Phái. Cũng tuyệt đối làm không được tình trạng này.

Trung Đạt Thư Phủ lại có thể nuôi dưỡng ra quái thai như vậy?

Nghĩ tới đây, Tổ Trữ giật mình. Không khỏi suy nghĩ miên man, hắn nghi ngờ, người đánh lén là vũ khí bí mật của Trung Đạt Thư Phủ.

Bất quá, Trần Mộ chỉ thấy Tổ Trữ khẽ biến sắc rồi khôi phục như thường.

Người ta là cao thủ lục đại, tố chất tâm lý tự nhiên mạnh mẽ, Trần Mộ thật vẫn nghĩ thế.

Duy A bên ngoài canh gác cho hắn, nguyên là Trần Mộ lo lắng gặp phải cường địch, cho nên đem theo Duy A làm chỗ dựa. Song không ngờ, hiện tại Duy A chỉ có tác dụng là canh gác.

- Các hạ là ai?

Tổ Trữ lạnh lùng hỏi. Tựa hồ không cảm thấy được ba nhận cực nhỏ trên tay Trần Mộ, chỉ là cổ vẫn cứng, không dám có bất cứ động tác gì.

Trần Mộ không dài dòng, trước tiên đem độ nghi trên tay Tổ Trữ giải trừ triệt tiêu khả năng uy hiếp của hắn.

Tổ Trữ cũng hợp tác cho Trần Mộ giải trừ độ nghi, hắn là người thông minh. Biết lúc nào nên phản kháng. Lúc nào nên phối hợp.

Chờ khi Trần Mộ giải trừ độ nghi xong, hắn cười giễu:

- Các hạ có thể yên tâm rồi. Không biết đêm khuya tới chơi, có chuyện gì để nói?

Lúc này hắn mới nhìn rõ kẻ tập kích mình, Chĩ thấy một gương mặt cực kì quỷ dị,vằn vện trắng đỏ, từ trán, mi tâm, mũi, kéo dài đến cằm, lộ ra cảm giác yêu dị.

Tổ Trữ cố như xem có loại mặt nạ nào như vậy, hòng suy ra lai lịch đối phương.

- Giao ra kim ban nhuyễn dịch khuẩn.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo khí thế không cho tranh cãi.

Tổ Trữ sửng sốt, không biết nên khóc hay cười. Từ những lời này, hắn đoán ra đối phương không phải người của Trung Đạt Thư Phủ. Vì nếu bọn họ tìm đến mình, quyết không vì kim ban nhuyễn dịch khuẩn.

Theo lý thuyết, hắn phải cao hứng mới đúng, song hắn lại cao hứng không nổi.

Bởi vì kim ban nhuyễn dịch khuẩn cũng không có trong tay hắn.

Hắn chỉ có kiên trì đến cùng:

- Rất xin lỗi, dù có chết ta cũng không có kim ban nhuyễn dịch khuẩn.

Thấy đối phương tựa hồ muốn động thủ, hắn vội vàng nói tiếp:

- Nếu như các hạ muốn có, tại hạ xin nguyện ý tìm biện pháp.

Trần Mộ nhìn chằm chằm Tổ Trữ, ánh mắt sắc như kiếm.

Dưới ánh mắt sắc bén của đối phương, Tổ Trữ cười khổ nói:

- Nếu như ta có kim ban nhuyễn dịch khuẩn trên tay, ta nhất định hai tay dâng lên. Cấp trên của ta mặc dù có nói đến kim ban nhuyễn dịch khuẩn, nhưng thứ này vận chuyển phi thường phiền toái, ý của cấp trên là, nếu như Do Văn Châu nguyện ý gia nhập vào học phủ, đến lúc đó mới cấp cho. Cho nên, trong tay ta không có kim ban nhuyễn dịch khuẩn, chuyện này chỉ là truyền thông đưa tin lầm thôi.

Kiên trì giải thích, lòng Tổ Trữ không yên, hắn sợ rằng đối phương sẽ giận dữ, mà giết mình.

Thấy đối phương tựa hồ suy tư, Tổ Trữ hơi mừng vì hắn thấy được một tia hy vọng.

- Nếu như các hạ muốn có nó, tại hạ có một đề nghị.

Hắn vội vàng nói.

- Nói.!

Thanh âm khàn khàn lạnh như băng. Làm cho Tổ Trữ phát lạnh.

Từ thanh âm thượng phán đoán, hắn cảm giác tên mang mặt nạ này, khẳng định tàn nhẫn.

Hắn càng thêm cẩn thận ngôn ngữ.

- Chúng ta đứng đầu lục đại, các loại kì trân dị bảo nhiều không đếm xuể, mà hiệu trưởng chúng ta Mạt Phu Sát Khoa tiên sinh đối với cao thủ như các hạ, luôn cầu hiền như khát nước. Như vậy nhất định sẽ không tiếc gì kim ban nhuyễn dịch khuẩn. Các hạ hoàn toàn không cần lo lắng tới việc đãi ngộ, trong liên bang dù thế lực nào đãi ngộ cũng không thể so sánh với liên bang tổng hợp học phủ. Nếu như các hạ cần đến lực lượng thì ta nghĩ trường học cũng có cũng đủ lực lượng trợ giúp các hạ đạt thành tâm nguyện. Huống hồ, có thể có kim ban nhuyễn dịch khuẩn chỉ có lục đại mà trong lục đại, ta nghĩ không ai có thể đưa ra đãi ngộ bằng liên bang tổng hợp học phủ chúng ta.

Tổ Trữ vừa theo dõi phản ứng đối phương, vừa cẩn thận nói. Hắn không muốn chọc giận đối phươngvì tính mạng vẫn nằm trên tay người khác, phản ứng hắn khá linh mẫn, đối phương khao khát kim ban nhuyễn dịch khuẩn khiến cho hắn nhận thấy đó là cơ hội. Nếu như chiêu nạp được cao thủ như vậy. Đối với hắn mà nói công lao thật là to, có thể phần nào khắc phục sai lầm của hắn trong trận chiến đấu này.

Ba nhận đột nhiên xuất hiện trên cổ của hắn:

- Nếu như ngươi chỉ đề nghị này, ta nghĩ ngươi không có giá trị lưu lại.

thanh âm khàn khàn, không có chút nào cảm tình, Trần Mộ trong lòng kích động, hắn cũng không ngờ Tổ Trữ trên tay lại không có kim ban nhuyễn dịch khuẩn.

- Đáng chết tin tức truyền thông sai lầm!

Trong lòng hắn mất mát vô cùng, kim ban nhuyễn dịch khuẩn là một hy vọng, không ngờ hy vọng này lại tan biến nhanh như vậy.

Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, Đang khi hy vọng chờ mong, đột nhiên thất bại, điều này khiến cho tâm tình của hắn trở nên rất tồi tệ.

Tâm tình trong trạng thái này khiến lời nói của Trần Mộ nặng nề lộ ra hơi thở lành lạnh.

Đầu nhập vào liên bang tổng hợp học phủ? Hắn chư bao giờ nghĩ tới. Nói thật, lục đại ở trong lòng hắn ấn tượng cực kỳ tệ hại. Đối tượng hắn đang đấu tranh không phải là Pháp Á cùng lục đại sao chứ?

Ngoại trừ Mạc doanh, Sương Nguyệt Hàn Châu cùng Khổ tịch tự ba trường này hắn còn chưa thấy xuất hiện, còn lại ba nhà, trong mắt hắn, cũng không là cái gì tốt đẹp.

Tổ Trữ càng hoảng sợ, vội vàng nói:

- Xin chậm tay!

Thấy đối phương ngừng tay, chăm chú nhìn hắn với ánh mắt làm cho hắn cảm thấy nhưbị một con sói nhìn chằm chằm, hung mãnh mà bạo lực.

- Ta còn có một đề nghị.

Thấy ánh mắt Trần Mộ bất thiện, hắn nhử kẻ sắp chết liều mạng nói ra:

- Nếu các hạ không muốn gia nhập liên bang tổng hợp học phủ, mặc dù ta cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng không bằng chúng ta đổi lại một loại phương thức hợp tác, nếu như các hạ có thể ám sát Tiếu Nguyên, làm điều kiện trao đổi, chúng ta nguyện ý cung cấp kim ban nhuyễn dịch khuẩn cùng với các điều kiện khác, các hạ thấy sao?

Người này, thật sự là người điên! Trần Mộ không nói gì nhìn Tổ Trữ, chẳng lẽ nhìn mình thật sự như gã ngốc? Vừa thấy hôm nay Tiếu Nguyên đại phát thần uy, cho nên vô luận như thế nào, Trần Mộ cũng không đồng ý xung đột với hắn.

Vậy với việc muốn chết không có bất gì khác nhau.

Trần Mộ không cho Tổ Trữ cơ hội nói tiếp, ba nhận trên tay khẻ chớp, trên cổ Tổ Trữ hiện lên một khe máu, một chút sau máu mới phun ra như suối.

Mặc dù Tổ Trữ khẳng định, kim ban nhuyễn dịch khuẩn không có trên tay hắn, Trần Mộ vẫn còn hy vọng, nên liều mạng tìm tòi trên người Tổ Trữ và trong phòng.

Tất cả mọi thứ đều bị hắn vơ vét không còn gì. Sau đó, đồ vật quá nhiều, hắn liền dứt khoát cầm ba lô đến nơi để đồ vật.

Không thể không nói trên người Tổ Trữ thứ tốt quả thật không ít. Tạp phiến chiếu sáng trên người hắn có đến mấy chục tấm, đều là bốn sao trở lên. Điều này cũng làm cho Trần Mộ không thể không sợ hãi than, Người từ lục đại đi ra, quả nhiên đều quá giàu. Mà nhiều nhất là tiền tạp làm Trần Mộ hoa mắt. Còn có những vật dụng ngạc nhiên cổ quái gì đó, Trần Mộ nhận không ra, liền đơn giản dồn hết vào ba lô.

Nơi này phòng bị thật sự lỏng lẻo, sau khi hung hăng cướp đoạt một phen Trần Mộ đột nhiên cảm thấy được, rời đi dễ dàng như thế, thật sự có chút ngoài dự đoán. Trần Mộ giết chết Tổ Trữ, động tác hết sức rất nhỏ, không làm kinh động bất cứ ai,

Đại lượng nhân lực như vậy, nếu như không có kho dự trữ chiến lược, không người nào sẽ tin.

Quả nhiên, rất nhanh, Trần Mộ và Duy A liền tìm kho hàng của trú điểm.

Trong kho hàng, chất đống rất nhiều vật tư, mà nhất hấp dẫn ánh mắt Trần Mộ là năng lượng tạp chất đống trong góc.

Khá lắm!

Tất cả năng lượng tạp đặt trên ba cái kệ, đều là bốn sao. Hai kệ còn lại thì có một ít tạp phiến đều là ba sao trở lên, thậm chí ngay cả chiếu sáng tạp đều là ba sao, điều này làm cho Trần Mộ cùng lúc sợ hãi than liên bang tổng hợp học phủ quá sức giàu có, nhưng hắn cũng mừng rỡ như điên.

Không chút nào do dự, Trần Mộ tìm hai bao da cao cỡ nửa người, đem tất cả tạp phiến nhát vèo. Riêng tài liệu hắn không động đến, tạp phiến thể tích nhỏ một bao da có thể chứa bảy tám trăm tạp phiến, mà nếu như đụng tài liệu thì không được bao nhiêu.

Vì vậy, Trần Mộ và Duy A mỗi người cõng một bao da, lặng yên rời khỏi trú điểm của liên bang tổng hợp học phủ.

Thừa bóng đêm, hòa vào đống đổ nát chạy trốn thật nhanh, trong lòng Trần Mộ thoải mái vô cùng, sự tiếc nuối kim ban nhuyễn dịch khuẩn bị hắn vứt lên chín từng mây. Nhiều tạp phiến như vậy giá trị bao nhiêu hắn không rõ, bất quá hắn biết là rất nhiều tiền.

Hôm nay thần kỳ thuận lợi, thuận lợi đến mức có có thể khó tin, hắn cảm thấy như đang nằm mơ.

Chính mình và Duy A dám tập kích Tiếu Nguyên cùng Thước Hạ Thanh, hơn nữa an toàn rút lui, thành công dẫn dụ bọn họ tới chỗ Pháp Á, làm cho Pháp Á không thể không tiếp chiến, mà sau đó lại lẻn vào liên bang tổng hợp học phủ, giết chết Tổ Trữ, không kiêng nể cướp đoạt một phen, thu hoạch kinh người.

Hắn cảm giác thế giới thoáng cái trở nên như hư như thật.

Tiếu Nguyên, Thước Hạ Thanh, Pháp Á, Tổ Trữ ••••••

Những kẻ này không phải trước kia tồn tại trong mắt hắn cao cao tại thượng? Trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày, có năng lực đối địch bọn họ, càng chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày lại có thể đánh chết Tổ Trữ.

Khí chất thiếu niên, trong gió đêm hừng hực thiêu đốt, một loại khí chất tự tin bắt đầu dần dần xuất hiện trên người hắn.

- Tiểu nữu này thật xinh đẹp, đúng là *** thủy linh!

- Ngươi biết gì? Nàng là Tô Lưu Triệt Nhu, người ta đường đường là cao cấp y vụ tạp tu, tạp tu nghèo khó như chúng ta có thể chạm đến sao?

- Phì, cao cấp thì thế nào? Bây giờ còn không phải rơi vào trên tay huynh đệ chúng ta? xinh đẹp như vậy, khiến nước miếng ta muốn trào ra, lão tử đã nửa năm không chạm đến nữ nhân!

- Hắc hắc, nếu cảm giác của nàng không tiêu hao cũng sẽ rất phiền toái. Nữ nhân ngu ngốc này gần chết vẫn đem cảm giác lãng phí trên người đám bình dân, sách sách, thật không biết chết sống.

- Ha ha, nàng cao quý như vậy, mỗi ngày được nam nhân sủng hạnh, nào biết đâu rằng nhân gian sướng khổ? Hắc hắc, chúng ta cũng là giúp nàng học hỏi mà!

- Chúng ta chân *** vĩ đại!

Âm thanh hai người dâm đãng nói chuyện với nhau phong thanh truyền tới tai Trần Mộ khiến hắn bất giác dừng bước.

Tô Lưu Triệt Nhu ••••••

Mắt Trần Mộ hiện lên một tia sát khí, dưới chân khí lưu chuyển nhẹ, cả người liền dán mặt đất, vẽ ra một đường cong cấp bách gần ba mươi độ. Duy A liếc nhìn Trần Mộ một cái, cũng không thấy động tác gì cả người liền lướt theo.

Hai tạp tu râu mép, vừa đặt nữ nhân trên xuống đất, hắc hắc cười dâm đãng không ngừng.

Quả nhiên là Tô Lưu Triệt Nhu, trong chớp mắt, Trần Mộ liền thấy rõ.

Không chút do dự, hai miếng thoát vĩ toa thành hình trong chớp mắt, rời khỏi tay.

- Ai!

Hai gã tạp tu thần sắc lạnh lẽo, ngẩng đầu.

Hai đóa hoa máu kiều diễm vô cùng, chợt hiện ra trên mi tâm, cả hai tên vẻ mặt cứng lại, rồi ngã ngửa xuống, bọn họ đến chết còn không hiểu vì sao đưa tới họa sát thân.

Tô Lưu Triệt Nhu hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, đang lâm vào trong hôn mê.

Nàng làm sao lại lâm vào hoàn cảnh này? Trần Mộ có chút không hiểu, theo lý thuyết, không người nào lại động thủ với y vụ tạp tu trung lập, đây là tối kị

Trần Mộ suy nghĩ một chút, không lay tỉnh nàng, mà trực tiếp vác lên vai.

Tô Lưu Triệt Nhu ôn nhu như không có xương, khiêng trên vai, mùi hương thiếu nữ như có như không kích thích Trần Mộ, một loại cảm giác chưa từng có lặng yên từ trong lòng hắn dâng lên.

Bất tri bất giác, động tác của hắn bổng êm ái hẳn lên.

Duy A kì quái nhìn Trần Mộ nhưng liền thu hồi ánh mắt.

Hai người giống như u linh trong bóng đêm, lặng yên hướng trụ sở ngoài thành trôi đi.