Nhìn thấy Trần Mộ, Lô Tiểu Như vội vàng chạy đến. Hai ngày trước Tô Lưu Triệt Nhu báo cho nàng Trần Mộ bị thương cần điều trị, nàng liền một mực chờ ở nơi này. Về chuyện hắn bị thương, nàng không nghi ngờ gì, bởi khi Trần Mộ dẫn nàng tới nơi này, nàng đã đoán hắn nhất định là có vấn đề. Không có việc ai lại đến bệnh viện làm gì? Hơn nữa lại tìm đúng cao cấp y vụ tạp tu. Bất quá nàng biết rõ bổn phận, chuyện không nên hỏi quyết không mở miệng, chỉ nhu thuận vừa đùa chơi đây đó với bé gái vừa chờ đợi.
Lúc này thấy Trần Mộ đi ra, nàng cũng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Mạng nhỏ của nàng trong tay hắn, nếu như xảy ra chuyện gì, kết quả của nàng cũng không chỗ nào tốt hơn.
Lô Tiểu Như kiến thức bất phàm, kinh nghiệm càng phong phú, đã gặp qua đủ hạng người. Thân là tù binh, cũng không có gì đáng cao hứng. Nhưng may mắn là vị tiểu chủ nhân này thật ra cũng không tệ. Chỉ cần không chống lại hắn, không những giữ được mạng sống, còn có thể được không ít chỗ tốt. Trên phương diện khống chế tạp phiến, ngoài quan hệ thầy trò, rất ít người nguyện ý chỉ điểm cho người khác.
Thời gian này nàng chuyện tâm nghiên cứu bó âm tạp, Trần Mộ đã vạch ra cho nàng phương hướng luyện tập, về phần đạt tới hiệu quả thế nào còn tùy vào sự cố gắng cùng thiên phú của nàng. Nhưng theo phương hướng đã có chỉ sau vài ngày, nàng cảm nhận được thực lực tăng trưởng.
- Nếu có gì tiến triển, ta sẽ liên lạc ngay.
Tô Lưu Triệt Nhu đứng ở cửa, hai tay cắm vào túi áo y vụ, mỉm cười nói. Vẫn là nụ cười ôn hòa thường ngày, nhưng Lô Tiểu Như cảm thấy khác thường. nhưng khi nàng nhìn kỹ lại, loại cảm giác này nhất thời biến mất.
Chẳng lẽ là mình ảo giác?
Lô Tiểu Như có chút buồn bực, nàng xem người luôn chính xác, rất ít khi gặp phải loại tình huống này.
Trần Mộ gật đầu:
- Như vậy xin làm phiền tiểu thư.
Nói xong hắn liền xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền xoay lại. Không ngại ngùng nói:
- Thiếu chút nữa quên đi một việc, ta còn chưa trả tiền.
Lô Tiểu Như giật mình nhìn Trần Mộ. Trong lòng nàng Trần Mộ cùng Duy A là hai gã nam tử lạnh lùng khát máu, bọn họ trầm mặc ít nói. Lạnh như băng. Không biết cười, giết người không chút nháy mắt. Là đồ phu, là sát thủ, là cỗ máy giết người, tóm lại, không phải người bình thường.
“Trời ạ, ta vừa thấy chuyện gì?” Lô Tiểu Như vẻ mặt khó tin, nàng không ngờ vẻ mặt Trần Mộ lại ôn hòa có chút tươi cười như vậy.
Nàng há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc. Ánh mắt láo liên nhìn hai người.
Chẳng lẽ, hai người này có ẩn tình?
Nghi ngờ ngày càng nhiều,. Nàng càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nàng chưa bao giờ thấy Trần Mộ lộ ra ánh mắt loại này. Lại nhìn thấy Tô Lưu Triệt Nhu khí chất nhàn tĩnh ôn nhu. Nữ nhân như vậy ngay cả ta cũng thích.
Tô Lưu Triệt Nhu cười lắc đầu:
- Không cần. Không giúp được gì, sao lại có thể nhận phí.
Lô Tiểu Như cười thầm, không thu phí? Chuyện này vốn là qui định cũng khá thường thấy trong giới y sư bình thường, nhưng cũng ít có y vụ tạp tu nào thực hiện. Chi phí cho Y vụ tạp tu điều trị cực cao, hơn nữa cũng không có chuyện không trị khỏi sẽ không nhận phí. Càng huống chi Tô Lưu Triệt Nhu vẫn là cao cấp y vụ tạp tu, bậc tạp tu này phí chẩn đoán đã cao ngang phí điều trị.
Nàng cũng không nói gì, nhu thuận đứng ở bên cạnh Trần Mộ.
- Ủa, như vậy sao?.
Vẻ mặt Trần Mộ bỗng như chợt hiểu, gật đầu:
- Ta xin chào trước.
Nói xong liền cùng Lô Tiểu Như rời khỏi bệnh viện.
Tô Lưu Triệt Nhu nhìn hai người rời đi, ánh mắt lấp láy, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Mộ vừa về tới Thiên Cánh, Bặc Cường Đông như ngừơi gần chết đuối vớ được cọc nhào đến trước mặt hắn:
- Ông chủ, người đã trở về!
Hai mắt hắn đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, quần áo nhăn nheo, tóc rối như tổ quạ.
- Làm sao vậy?
Trần Mộ kinh hãi nhìn bộ dáng thê thảm của Bặc Cường Đông. “Chẳng lẽ lại có người đến tìm phiền toái?”
- Thông tin tạp của ta bị quá tải, chúng ta nhận được nhiều hợp đồng của các công khác.....
Vừa nghe là chuyện nghiệp vụ công ty, Trần Mộ nhất thời buông tâm, ngắt lời Bặc Cường Đông:
- Chuyện công ty, ngươi xem rồi tự mình xử lý.
Nói xong liền hướng vào phòng làm việc, sau đó đóng sầm cửa lại.
Bặc Cường Đông gương mặt nhất thời giống như quả mướp đắng, trong miệng thì thào:
- Ông chủ sao lại như vậy......
Vào phòng ngồi trầm ngâm một lúc, Trần Mộ lại kêu Bặc Cường Đông vào điều động hắn đi làm một chuyện cấp bách vì hắn nhận thấy hiện tại tòa nhà Thiên Cánh đã trở nên mất an toàn cho cả hắn và những người làm công. Tội nghiệp Bặc Cường Đông trên tay còn rất nhiều chuyện cấp bách chưa hòan thành lại phải gánh thêm chuyện này thật là khổ ải.
Không để ý đến Bặc Cường Đông than vãn, Trần Mộ lại dẫn theo Lô Tiểu Như ra ngoài.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Lô Tiểu Như cẩn thận hỏi.
- Đi mua chút đồ vật này nọ.
Mua đồ vật này nọ? Lô Tiểu Như không hiểu gì nên không thèm nghĩ nữa. Biết nhiều, đối với mình cũng không có lợi.
Trần Mộ quả thật là muốn mua đồ vật này nọ. Tòa nhà Thiên Cánh bị phá hủy một nửa, phòng huấn luyện không có, chế tạp thất cũng không còn. Việc tạo mới chế tạp thất hắn đã không thèm tính nữa, vì lần trước tạo chế tạp thất tốn hao rất nhiều tiền mà chưa kịp phát huy tác dụng thì đã như nước trôi sông.
Hiện tại trên tay hắn chỉ còn lại có ba trăm vạn, với số tiền như vậy ngay cả mua một bộ thiết bị cao cấp chế tạp cũng không đủ chứ đừng nói kiến tạo một chế tạp thất. Trần Mộ hiện giờ cầm mua ít tài liệu và một vài thiết bị dùng để huấn luyện.
Tài liệu dùng để luyện thủ pháp, thiết bị dùng để huấn luyện. Thời gian rất quý giá, hắn không muốn lãng phí. Không có chế tạp thất, nhưng vẫn phải rèn luyện thủ pháp. Hắn biết rõ, cho dù kĩ nghệ cao cở nào, nếu thường không luyện tập, không tự phấn đấu, thường thường sẽ bị thụt lùi. Số tài liệu này, không phải để kiếm lợi, mà là dùng để rèn luyện thủ pháp, để chính mình tự phấn đấu.
Về phần thiết bị huấn luyện lại càng không thể thiếu. Dù hắn luôn cho rằng mình không phải là tạp tu, nhưng hắn cần rèn luyện. Chỉ có không ngừng tăng cường thực lực, mới giúp mình sinh tồn. Hơn nữa chúng nó cũng không quá đắt.
……….
- Ngươi xác định tạp phiến này hữu dụng?
Tiểu Man sắc mặt không vui cầm trên tay tạp phiến do tổ chức gửi đến nhìn Hồ Tử.
Hồ Tử nhất thời ra vẻ khuất tất:
- Bà cô à, ta đâu dám lừa ngươi? Ta lừa gạt ai thì được chứ không dám lừa ngươi a!
Hồ Tử cùng Tiểu Man là người quen biết cũ từ trức lúc Hồ Tử được điều đến La Dữu Thành. Hắn rất biết tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa này không dễ chọc hơn nữa hình tượng nữ bạo long vốn đã khắc sâu trong đầu hắn.
Tiểu Man bất lực đặt tạp phiến lên bàn, nàng đã thử hàng chục lần mỗi ngày trong vài ngày qua, nhưng không có một lần nào được. Theo như Hồ Tử giải thích, thông tin tạp này có thể liên lạc với đối phương. Dù không hiển thị hình ảnh, nhưng trò chuyện tuyệt đối không có vấn đề.
Liên tục vài ngày chưa từng liên lạc được, Tiểu Man tính tình vốn đã không tốt, tự nhiên sẽ tức giận.
Hồ Tử cầm lấy tạp phiến, “chẳng lẽ nó bị hư?” Tạp phiến nà không có tên, nhưng biết nó do tự tay Hoa Sinh lảo đầu làm ra, hắn vẫn có vài phần tin tưởng. Không người nào dám phủ nhận khả năng chế tạp của Hoa Sinh lảo đầu.
Đem tạp phiến cắm vào độ nghi của mình, hắn thử kích hoạt nó. Theo Hoa Sinh lảo đầu giải thích Tạp phiến này không giống thông tin tạp bình thường, chỉ chuyên dùng cho một tần số, ngoài ra không sử dụng được trên các tần số khác.
- Ê! Có phản ứng!
Hồ Tử kinh hô, nhất thời kinh động những người khác trong phòng, Đến Quả cùng Tiểu Man lập tức tiến lại. Tiểu Man giận đến nổi gân xanh trên trán, mình mất ba ngày cực nhọc nó không một điểm phản ứng, Hồ Tử lần đầu tiên dùng thì có phản ứng ngay, Quả thật là......
Bất quá nàng cũng biết lúc này chính sự quan trọng hơn, chăm chú nhìn vào Hồ Tử.
Dẫn theo Lô Tiểu Như đi ở trên đường, Người ngoài nhìn nhiều đến nổi Trần Mộ bất ngờ. Lô Tiểu Như xinh đẹp như hoa, Cặp mắt kính kim tuyến khéo léo nắm trên mũi, trang phục thư ký làm tăng thêm nét trí thức, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh làm nàng thêm ôn nhu, phong tình. Bộ ngực cao cao hùng vĩ như mời gọi ánh mắt đảo qua, làm cho người ta nhỏ dãi.
Nhìn Trần Mộ những kẻ ghen ghét thở dài khinh b,ỉ trên mặt còn hiện lên chữ: Một đóa tiên hoa cắm bãi phân trâu!
Hắn vừa mới mua một ít ba sao tạp phiến trống cùng một ít nguyên liệu. Những ba sao tạp phiến này tính chất bình thường, không thể so với tạp phiến mà hắn dùng vẩy kim thảo chế tạo đích trong sâm lâm. Nguyên liệu chỉ là bình thường, nhưng nếu như để luyện thủ pháp cũng tạm ổn. Những đồ vật này tiêu hao hơn ba mươi vạn âu địch, bởi vậy có thể thấy được chế tạp sư tiêu tiền ra sao.
Thiết bị luyện tập không có bán sẵn, chỉ có thể đặt làm, cũng may hắn từng làm qua một lần, nên cũng khá quen thuộc.
Đột nhiên,độ nghi phát ra tiếng vang. Trần Mộ nhìn thấy mã số lạ liền tắt đi.
Không cần suy nghĩ, chắc rằng bên kia gọi nhầm. Người có được mã số thông tin của hắn đều là người quen.Tự nhiên lại có cuộc gọi lạ chỉ có có thể nhầm lẫn. Chuyện này ai đã từng sữ dụng thông tin tạp đều phải gặp qua.
Một lát sau, độ nghi lại vang lên, Trần Mộ cúi đầu nhìn thì vẫn là mã số kia.
Hắn liền tắt đi. Việc này lập lại mấy lần
Khi nó lại một lần nữa vang lên ngay cả Lô Tiểu Như cũng có chút giật mình.
Trần Mộ nhìn độ nghi tự hỏi, Là ai đây? Trong đầu suy diễn nhưng không có đáp án hắn suy nghĩ một chút rồi lựa chọn trả lời.