Đến Quả (*: có nhiều lúc mình muốn đổi tên thằng này thành “Vịt Tê Tê” ghê, tại vì nó chỉ là một nhân vật nhỏ trong truyện, tên gì cũng đâu mắc giựt ai, miễn là không gây đứt đoạn cốt chuyện thôi phải không) chậm chạp uống chén thuốc màu hồng, nửa khuôn mặt nạ bạc phản chiếu sắc hồng của chén thuốc nhìn vô cùng quỉ dị. Ánh mắt hắn nhìn không thấy dấu vết trận đại chiến vừa qua. Tiểu Man ngồi đối diện bất an khuấy nước thuốc đậm đặc trong bát, tinh thần lộ vẻ uể oải
- Còn đang suy nghĩ về tên tạp tu thích khách kia ư?
Tiếng nói chói tai cắt đức sự trầm tư của Tiểu Man.
Tiểu Man thờ ơ lên tiếng, chiếc muỗng trên tay đích vô thức khuấy đảo.
- Người của ám sát bộ sẽ đến mau thôi.
Đến Quả vừa uống thuốc vừa nói:
- Ta tin sẽ mau chóng tra ra tên kia là ai. Vết thương trên người D26 (* gọi tên này là Cạp Cạp 26 coi có chết thằng tây nào không) ta đã xem qua, đối phương ra tay rất tàn độc. Cạp Cạp 26 cổ bị bóp nát, là Cầm nã thủ, loại thủ pháp bóp nát yết hầu. Lâu rồi không nghe tới thủ pháp giết người chuyên nghiệp như vậy.
Hắn nửa than thở nửa cảm khái, lại nói tiếp:
- Nếu là một tên chuyên tu cận chiến, còn dễ xử lý hơn.
Như đã nhắc đến trước kia, thích khách chuyên tu cận chiến mặc dù uy lực có mạnh, nhưng nhược điểm cũng rất nhiều. Đến Quả có rất nhiều biện pháp để đối phó thích khách loại này.
Tiểu Man buông tay, lắc đầu:
- Ta cảm thấy không đúng. Cảm giác của hắn không kém ta, chắc chắn là tạp tu. Hơn nữa hắn rất am tường che giấu thân hình, quá sức ta nghỉ ra, lần này chỉ nhờ may mắn mới phát hiện được đối phương.
Trước mắt của nàng không tự chủ lại hiện lên gương mặt quỉ dị với cặp mắt băng lãnh, trong bóng tối như một bóng ma hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng.
Tâm trạng run lên, cử động bàn tay nhất thời dừng lại.
Đến Quả mẫn cảm vô cùng, động tác Tiểu Man tuy khó thấy. Nhưng hắn biết rất rõ. Hắn hơi động dung, hiểu rằng đối phương đã để lại một ấn tượng hằn sâu trong lòng nàng. Hắn vốn rất coi trọng Tiểu Man, thực lực tới đẳng cấp này, lục thức rất nhạy cảm, không dễ gì che dấu bọn họ dò xét.
Tiểu Man ngụ ý, thân thủ đối phương còn cao hơn nữa.
Thực lực Tiểu Man ra sao hắn là người biết rõ nhất.
Bất kể là đối phương thân thủ thâm sâu, hay là Tiểu Man biểu hiện ra bị đối phương chấn nhiếp tinh thần, Tên thích khách hắc ám này không thể khinh thường.
- Tại sao hắn lại không giết ta?
Tiểu Man đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Đến Quả, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
Điểm này Đến Quả cũng không hiểu được, khi bọn họ tìm thấy Tiểu Man cùng tạp tu kia, họ vẫn đang hôn mê nằm trên mặt đất.
Đối phương là địch hay là bạn? Bọn họ không thể nào phán đoán. Nếu như là địch nhân. Vậy tại sao Tiểu Man còn sống? Nếu như là bằng hữu, vậy tại sao bọn họ không biết gì về hắn? Hơn nữa đối phương cũng không hề giúp đỡ bọn họ khi chiến đấu.
- Nguyên nhân tạm thời còn chưa biết.
Đến Quả trầm giọng:
- Lô Tiểu Như cũng không thấy, chắc là rơi vào tay người nọ.
Hắn đột nhiên từ từ nói:
- Nếu như Lô Tiểu Như thật sự rơi vào tay hắn, ta chỉ thắc mắc tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với Lô Tiểu Như chứ?
Nghe Đến Quả nói tới Tiểu Man mới nhớ đến việc Lô Tiểu Như mất tích. Nàng cảm giác đầu óc rối loạn, người này là ai? Đối phương tại sao không giết mình? Hắn cùng Trung Châu tập đoàn có quan hệ gì? Tại sao hắn lại xuất hiện trong chiến trường?
Thấy Tiểu Man vẻ mặt khổ não, Đến Quả không khỏi cười khổ:
- Đừng nghĩ nhiều, coi chừng loạn óc, ta không muốn thủ lãnh tìm ta trách cứ.
Tiểu Man nghe vậy, nhất thời trừng mắt nhìn hắn một cái, mọi người trong tổ chức đều biết. Nàng rất kính sợ thủ lãnh. Đến Quả bật cười ha ha, trong tiếng cười chói tai lộ ra sự thoải mái.
- Nhưng vấn đề này người ta rất muốn giải đáp được!
Tiểu Man phụng phịu kháng nghị.
Đến Quả trìu mến nhìn Tiểu Man, như đang nhìn em gái giận dỗi. Hắn cũng không để ý. nửa mặt không có mặt nạ lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy. Hắn nhẹ giọng an ủi:
- Chuyện này tạm quên đi. Lần này chúng ta còn có thu hoạch khác, ta cảm giác có thể liên quan đến người này.
Tiểu Man nhất thời tỉnh táo, mở rộng con mắt gấp giọng hỏi:
- Thu hoạch được gì?
Đến Quả lấy trong túi ra một quả cầu nhỏ bằng kim lọai, đưa cho Tiểu Man:
- Ta tìm thấy trên người một tạp tu của Trung Châu tập đoàn. Lúc đầu ta cũng không chú ý đến nó. Nhưng lại phát hiện trên người mỗi tạp tu của Trung Châu tập đoàn đều có quả cầu nhỏ này, lúc này ta mới nghi ngờ liền chuyển cho thủ lãnh cùng với một vài chiến lợi phẩm khác để tìm hiểu, ta đoán sẽ có kết quả mau thôi.
Tiểu Man tò mò cầm lấy quả cầu, nhìn vài lần, không nhịn được nói:
- Đây là đồ vật gì?
Đến Quả lắc đầu, ánh bạc mặt nạ chớp động rất yêu dị:
- Ta cũng không biết. Bất quá ta cảm giác nó là lý do để Trung Châu tập đoàn hành động lần này. Ta hoài nghi, tạp tu thích khách kia có thể cùng Trung Châu tập đoàn mục tiêu giống nhau. Nói như vậy, cũng có thể giải thích tại sao hắn hứng thú với Lô Tiểu Như như vậy.
- Đây chỉ là suy đoán.
Tiểu Man lơ đễnh nói.
Đến Quả cười lớn trong tiếng cười chói tai hàm chứa tự tin và khí phách:
- Chúng ta có nhiều thời gian để kiểm chứng nó kia mà.
Nhìn Đến Quả đại ca cười, lo lắng trong lòng Tiểu Man tựa hồ xóa tan, nàng hơi si mê nhìn Đến Quả.
- Tinh thần ngươi đang bất ổn, hai ngày tới cố nghỉ ngơi một chút. Công việc trong tổ chức không cần ngươi lo lắng, có ta ở đây. Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bắt được tên kia. Đến Quả khẳng định tự tin.
- Vâng.
Tiểu Man cúi đầu nhẹ nhàng đáp lời, khóe mắt không dấu được sự cảm động.
…..
Khi Trần Mộ ngẩng đầu, đứng trước mặt hắn đã đông đủ tất cả nhân viên trong công ty, thậm chí có người vẫn mặc áo ngủ. Nhưng không ai có vẻ buồn ngủ, ánh mắt của bọn họ đều bị thu hút bởi bộ dụng cụ trước mặt Trần Mộ.
Nhược thủy bút, bộ chế tạp bút này đúng là không tầm thường, do nhất đại tôn sư chế bút sư Hác Phong làm ra, làm sao tránh khỏi người khác khỏi chú ý? Những nhân viên này mặc dù đều là chế tạp sư hạ cấp, nhưng vẫn nhìn ra bộ bút trước mặt ông chủ không phải vật phàm. Chỉ là nhược thủy bút vốn không có danh tiếng như tất cả các tác phẩm của Hác Phong, hơn nữa bị tư nhân cất giấu rất lâu, người biết đến nó rất ít. Ngoại trừ thành viên chính của Đông Hành – Trữ Gia mới biết nhược thủy bút do Hác Phong chế tạo, những người khác căn bản chưa từng thấy.
Ông chủ có một bộ bút quá tốt làm bọn họ hâm mộ, đám nhân viên xem là chuyện quá bình thường không thấy gì kì lạ.
Mà thật ra hầu như mọi người, ánh mắt đều nhìn Trần Mộ vẫn vùi đầu chế tạo tạp phiến. Bọn họ rất tò mò, Ông chủ lần này chế tạo tạp phiến sẽ mang đến cho bọn họ loại cảm giác gì. Họ đều nhất trí rằng khi ông chủ ra tay nhất định là tinh phẩm. Hơn nữa bọn họ đã nghe Bặc Cường Đông nói rõ chi tiết nhiệm vụ lần này.
Hai ngày tạo ra hai mươi bộ huyễn tạp quảng cáo, chỉ có ông chủ mới có can đảm tiếp nhận hợp đồng này! Hơn nữa đối phương chính là Trung Châu tập đoàn, điều này khiến cho mỗi nhân viên nhiệt huyết đều sôi trào.
Càng huống chi, được tận mắt nhìn Ông chủ chế tạp, cơ hội như vậy đâu dễ có. Mỗi người đều mở lớn con mắt, sợ bỏ lỡ một chi tiết, sẽ phải hối hận cả đời. Ngay cả Bặc Cường Đông cũng hận không thể đến gần bàn làm việc để xem.
Lô Tiểu Như không khỏi có chút ghen ghét, lần đầu tiên trước mặt nhiều nam nhân như vậy lại không ai nhìn mình. Mà ánh mắt của họ tất cả đều tập hợp trên người Trần Mộ, nàng cũng hết sức tò mò, tên thiếu niên thần bí này sẽ chế tạo ra dạng tạp phiến gì đây? Hắn lại là một chế tạp sư sao?
Trong quá trình Trần Mộ chế tạo tạp phiến, trong phòng lặng yên không một tiếng động.
Duy A không để ý gì đến bọn họ, một mình ở trong góc cầm thính thị huyễn tạp, hào hứng xem các tiết mục trên màn hình. Từ lần trước hắn cùng Trần Mộ xem trên đường trận đấu giữa Mạc Doanh Song Tử Tinh cùng Sương Nguyệt Hàn Châu Băng Nữ, hắn liền rất thích thứ này. Vì thế, Trần Mộ đã mua cho hắn thính thị huyễn tạp, lại còn đăng ký kết nối. Nên đây chính là trò tiêu khiển duy nhất của hắn
Trên màn hình các chương trình càng ngày càng phong phú.
Trần Mộ phát hiện ở Duy A một điểm đặc biệt - vô luận xem tiết mục nào, Duy A cũng rất hứng thú. Hắn thậm chí còn Duy A rất chuyên tâm theo dõi chương trình “Tọa đàm về dưỡng thai cho phụ nữ”, mà không thể tin được, chương trình này phát nhiều buổi, Duy A không bỏ sót buổi nào. Hay hắn cũng muốn sinh con?
Chỉ có là dù tiết mục gì, Duy A vẻ mặt chưa từng thấy biến hóa. Mục tiết mục hài kịch “Làm thịt vịt” được hoan nghênh nhất, nghe nói mỗi lần phát đều làm làm cho vô số người cười đến muốn đứt ruột, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng và chăm chú xem không bỏ sót, nhưng Trần Mộ mãi vẩn không thấy miệng hắn nhếch động.
Song, hôm nay vẻ mặt Duy A xảy ra biến hóa. Hắn nhìn chết sửng vào màn hình, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, khó hiểu, tựa như có vấn đề gì làm hắn hoang mang.Đang trong lúc hoàn thành tạp phiến đầu tiên nên Trần Mộ không để ý tới thần sắc của Duy A, nếu không nhất định sẽ thất kinh, chuyện gì có thể làm Duy A động dung?
Nhưng Trần Mộ không có chú ý tới, vì hắn đang tập trung vào tạp phiến vừa mới hoàn thành, trong khi đám nhân viên đứng trước mặt vẻ mặt sùng kính nhìn hắn.
- Tất cả đều có mặt?
Mọi người tới đông đủ, vốn hắn chỉ cầu được một nữa số đã là tốt rồi, không ngờ rằng tất cả đều đã tới.
Bặc Cường Đông cung kính nói:
- Tất cả đều có mặt.
Có một vài nhân viên Bặc Cường Đông mới tuyển vào công ty vài hôm trước, bọn họ đã nghe đồn đủ loại chuyện phi thường về ông chủ, cũng đã xem các loại tác phẩm trong phòng triển lãm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của Trần Mộ, trong ánh mắt không che dấu vẻ tò mò.
Trần Mộ ngắn gọn nói:
- Chúng ta xem qua tạp phiến này đã.
Giữa phòng đã Bặc cường Đông đã sớm bố trí một máy truyền phát tin trên bàn, mặc dù nó thường dùng để truyền phát tin ảnh, nhưng cũng xem được huyễn tạp quảng cáo.
Mọi nhân viên đều tập trung nhìn ông chủ đem huyễn tạp mới làm xong cắm vào trong máy truyền phát tin.
Thời khắc này đêm nay đúng giờ linh, đã đến lúc mở yêu ma đại hội.(*câu này hơi trúc trắc, mình tạm diễn ra như vậy)