Tạp Đồ

Chương 210: Huyễn Tạp quảng cáo (Thượng)




Đây là phương thức công kích cơ bản nhất. Trần Mộ giống như sói đói nhìn thấy thức ăn ngon, hai mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng, khác xa bộ dáng tỉnh táo bình thường, thấy vậy Lô Tiểu Như trong lòng thấp thỏm sợ rằng tạp phiến của mình có vấn đề gì.

Bó âm là tạp phiến rất mạnh, nhưng hình thức công kích chỉ có một, đây là nguyên lý quyết định. Trần Mộ đoán, bó âm tạp mấu chốt ở hai điểm, một là dùng cảm giác kích thích hai đạo năng lượng như âm thoa, việc này nhìn có vẻ đơn giản nhưng hàm chứa rất nhiều biến hóa. Mà điểm kia hẳn là tùy vào năng lượng kích thích.

Chỉ là, Trần Mộ đối với âm luật thì mù tịt, cho dù biết điểm chính yếu, cũng không thể suy diễn ra biến hóa trong đó.

Bất quá, hắn cũng có thủ đoạn. Cố vận dụng tất cả cảm giác, Trần Mộ hung hăng kích thích hai tấm năng lượng âm thoa. Giống như dùng hai tay kéo mạnh hai tấm năng lượng rồi đột nhiên buông ra.

Ba!

Cái ghế trước mặt hắn nổ tung, cái bàn phía sau cái ghế cũng nổ tung, bên trong phòng khách vụn gỗ bay tán loạn! vách tường đá phía sau cái bàn bị đánh thủng một lỗ to bằng nắm tay, quanh lỗ hiện đầy vết rạn nứt. Xuyên thấu qua lỗ này, có thể nhìn thấy tủ gỗ sau vách cũng bị đánh thủng, sóng âm xuyên qua tủ đánh tung chiếc giường nệm thiên nga, Lông vũ mềm mại bay tán loạn trong phòng.

Lô Tiểu Như trợn mắt há hốc mồm. Bó âm nàng có được đã mấy năm. Tạp phiến này uy lực như thế nào, nàng rất rõ. Nàng vẫn tưởng, tạp phiến này chỉ có thể thần kỳ chế thắng, uy lực không đủ mạnh. Nhưng một khi địch nhân có phòng bị, hoặc biết qua tạp phiến này, nàng muốn thủ thắng phải nhờ vào thủ đoạn khác.

Nhưng do nó quá đặc biệt, lần đầu tiên giao chiến, rất ít người có thể phòng bị.

Trên tay nàng, bó âm chưa bao giò phát huy uy lực như thế, hắn làm sao được vậy? Nàng nhìn Trần Mộ ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Duy A chỉ liếc mắt một cái. Liền thu hồi ánh mắt, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Trần Mộ âm thầm lắc đầu, cảm giác của hắn vẫn không đủ mạnh. Mới vừa rồi hắn huy động cảm giác toàn thân kích thích hai tấm năng lượng âm thoa, nhưng vẫn chưa kích thích được đến cực hạn. Nói cách khác. Vừa rồi vẫn chưa phải uy lực lớn nhất của bó âm tạp. Kỹ thuật cũng không đạt vì không ai trong chiến đấu mà lại điều động tất cả cảm giác để công kích một lần.

Nhưng điều này đủ để cho Lô Tiểu Như kích động không thôi. Từ khi có được tạp phiến này đến nay, hiểu biết của nàng về nó rất ít. Nàng không như Trần Mộ có khả năng từ nguyên lý tạp phiến ước lượng ra. Nàng chỉ có thể không ngừng thử nghiệm, nhưng đến bây giờ thu hoạch vẫn rất hạn chế.

Đóng độ nghi. Trần Mộ lấy ra bó âm, tạp phiến này không hợp với mình. Nếu như muốn chuyên dùng nó, trước hết phải học âm luật, mới tìm được quy luật. Bó âm mà vào tay tạp tu tinh thông âm luật, chắc rằng sẽ phát huy uy lực mạnh đến kinh người. Nhưng trong giới tạp tu, có bao nhiêu người tinh thông âm luật đâu chứ? Việc này khiến nó là một tạp phiến hiếm hoi dùng sóng âm.

Hắn cũng không tính vì tạp phiến này, lại phải học thêm một môn kiến thức. Hắn lúc này rất ít thời gian, làm sao lại bắt đầu học tập một môn học mới?

Lô Tiểu Như đôi mắt mong chờ nhìn Trần Mộ. Lúc này nàng tựa như một con mèo rất ôn thuận.

Trần Mộ thấy ánh mắt khát vọng này, suy nghĩ một chút, nói với nàng:

- Ngươi lại đây.

Lô Tiểu Như vui mừng khôn xiết, vội vàng đi đến. Bất quá nàng không giống Trần Mộ cùng Duy A tùy ý ngồi trên thảm trải. Mà là nửa quỳ nửa ngồi, hai tay đặt chéo đặt trên đùi, nửa người trên thẳng thắn.

Tư thế nửa quỳ nửa ngồi lên trên bắp chân tạo thành một đường cong kinh tâm động phách.

- Tạp phiến này có hai điểm chính.....

Lô Tiểu Như ngồi ngay ngắn nhập thần lắng nghe. Trần Mộ tự ý đem bí ẩn nói cho nàng. Làm nàng quá sức tưởng tượng. Chưa nói đến lập trường hai bên. Dù là bằng hửu chí cốt, cũng không có ai thản nhiên chỉ dẫn cho đối phương. Đối với tạp tu mà nói. Lý giải được tạp phiến của mình, là thực lực trụ cột cùng căn bản. Không hiểu được tạp phiến, khó có khả năng phát huy hết uy lực tạp phiến. Chưa nói tới chuyện phóng thích năng lượng thể và điều chỉnh tạp phiến đến tối ưu.

Nàng vốn biết thế thái nhân tình, biết rõ cơ hội như vậy khó có được, nên lắng nghe cực kì cẩn thận, sợ bỏ qua một chi tiết nào.

Trần Mộ nói xong, thấy Lô Tiểu Như cúi đầu suy nghĩ, liền bỏ đi không quấy rầy nàng. Bó âm mặc dù không thích hợp, nhưng đối với hắn vẫn có rất nhiều điểm thu hoạch. Trước giờ, hắn chưa từng nghĩ đến, âm ba cũng có thể là một loại vũ khí. Lần này hắn có thể thu hoạch được nhiều điểm, mở rộng tầm nhìn.

Đúng lúc này, Bặc Cường Đông lại gọi.

Hợp đồng đã ấn định, bảy trăm vạn giá trị. Nhưng điều kiện cũng rất ngặt nghèo, trong hai ngày phải hoàn thành, bảy trăm vạn này gồm hai mươi bộ thành phẩm, nếu sản xuất vượt hơn mỗi một bộ sẽ nhận thêm năm mươi vạn. Yêu cầu vẫn không thay đổi, chính yếu là phải đánh sâu vào cảm giác, cảm giác càng mãnh liệt càng tốt.

Khi Trần Mộ biết được yêu cầu chi tiết, hắn đột nhiên dở khóc dở cười. Đối phương muốn quảng cáo nói rỏ là đã phát minh ra loại tạp phiến và thiết bị có thể giúp liên lạc được tại trong sâm lâm. Chẳng phải, Trung Châu vốn từng xem hắn là mục tiêu, chính vì muốn có được thông tin trận cùng thiên lý tạp hay sao?

Bất quá hắn rất nhanh liền bình tâm, hắn đang thiếu tiền, phải nói cực kỳ túng thiếu! Bảy trăm vạn hiện tại đối với hắn rất trọng yếu, cho nên hắn mới không chút do dự tiếp nhận côg việc này, bất chấp đối phương là Trung Châu tập đoàn.

Ngoài yêu cầu trên, đối phương cũng không có đòi hỏi gì khác. Nói cách khác, bọn họ chỉ cần xem hiệu quả của quảng cáo, mà không quan tâm ý tưởng tạo thành quảng cáo.

Chỉ là, hai ngày, thời gian khá gấp gáp!

Trong hai ngày này bọn họ kì thật chỉ có một ngày thời gian. Ngày còn lại. Bọn họ còn cần phải chế tạo âm thanh tạp chuyên môn cho quảng cáo, thời gian cực kỳ khan hiếm.

Trần Mộ ba người lập tức trở lại Thiên Cánh, Bặc Cường Đông đã ở đó chờ bọn họ.

Khi bọn họ về tới, Bặc Cường Đông đang mất vía từ dưới nhìn lên trên, thì thào:

- Tại sao có thể như vậy...... Tại sao có thể như vậy......

Nơi này cho hắn tương lai và hy vọng, hắn thật vất vả mới có được, ai có thể nghĩ đến trong nháy mắt đã thay đổi diện mục, bên trên mấy tầng bị hư hỏng một nửa. Hắn thấy rất rõ những đoạn tường gãy đổ, điều này làm cho hắn đau lòng vô cùng.

Hắn hiện tại trong lòng rất lo lắng, ông chủ bình thường đều ở tại tầng trên......

May mà ông chủ còn sống. Thật sự là kỳ tích!

Khi Bặc Cường Đông nhìn thấy Trần Mộ, nhất thời trong lòng nhẹ nhõm, phảng phất như tìm được niềm tin:

- Ông chủ, người không có việc gì thật sự là thật tốt quá!

Ngữ khí hắn chân thành. Nghe rất hoan hỉ. Trần Mộ có chút cảm động, gật đầu ừ một tiếng.

Bặc Cường Đông ánh mắt lập tức rơi vào Lô Tiểu Như. Lô Tiểu Như lúc này đã thay đổi diện mạo, nàng chỉ sửa chân mày,điểm trang lại, liền thay đổi hoàn toàn thành một người khác. LàmTrần Mộ cảm thấy bất ngờ là khí chất của nàng cũng hoàn toàn biến hóa. Lúc này Lô Tiểu Như đeo một cặp kính tinh tế, mặc sơ mi trắng trước ngực có thêu hoa văn cổ điển, Váy tây ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Lô Tiểu Như lúc này không còn vẻ xinh đẹp quyến rũ gợi cảm, mà hoàn toàn lộ vẻ chuyên nghiệp. Nàng đi theo sau Trần Mộ, bộ dáng rõ ràng là thư ký. Ngay cả Bặc Cường Đông lão luyện như vậy, cũng bị Lô Tiểu Như qua mặt. Hắn tưởng rằng ông chủ có thư ký mới. Trong lòng còn thầm khen Ông chủ quả nhiên tinh mắt.

Bất quá hắn biết rõ thân phận thủ hạ, không dám nhìn lâu, hơn nữa cũng không dám thắc mắc. Nhưng thấy mỹ nữ thư ký cùng ông chủ đi quá gần nhau, lại không khỏi nghiền ngẫm tự hỏi quan hệ của hai người.

Lô Tiểu Như phương diện này kinh nghiệm rất phong phú. Trong lòng nhất thời sáng tỏ, trên mặt vẫn lạnh như băng, âm thầm nhích gần Trần Mộ thêm.

Trần Mộ cũng không cần thiết giới thiệu Lô Tiểu Như cho Bặc Cường Đông. Đoàn người tiến vào tòa nhà Thiên Cánh, Bặc Cường Đông vừa vào cửa liền chạy đến phòng triển lãm trước. Vẻ mặt hưng phấn:

- Trời ạ! Thật tốt quá. Mấy thứ này đều nguyên vẹn!

Thấy Bặc Cường Đông vui mừng quá sức, Trần Mộ ngu ngơ. Đồ vật nơi này có gì đáng giá để kích động như vậy? Những quảng cáo huyễn tạp này bất quá là một ít tạp phiến bình thường nhất, không có gì giá trị lắm, hắn không hiểu Bặc Cường Đông sao lại quan tâm như vậy.

Duy A mặt không chút thay đổi, mà Lô Tiểu Như lại càng không mở miệng, nàng rất tự giác đóng vai thư ký theo sát sau Trần Mộ.

- Gọi tất cả nhân viên đến đây.

Trần Mộ nói nhanh, liền đi tới kho hàng dưới tầng hầm.

Trong kho hàng tồn trữ rất nhiều nguyên liệu, đều là những nguyên liệu cơ bản nhất như thần thạch v.v…. Những nguyên liệu này không đắt giá, nhưng tốc độ tiêu hao rất nhanh, nếu phải đi mua thường xuyên thật sự phí công, cho nên công ty thường tồn trữ khá nhiều.

Trần Mộ trong kho chọn ra các nguyên liệu cần thiết. Song song đó Bặc Cường Đông khẩn trương liên lạc các nhân viên, bởi chỉ trông vào một mình Trần Mộ, sẽ không cách nào hoàn thành hai mươi bộ quảng cáo huyễn tạp.

Chế tạo nhất tinh cùng nhị tinh huyễn tạp đối với Trần Mộ mà nói, là chuyện rất quen thuộc và phi thường đơn giản. Năm đó hắn cùng Lôi Tử hai người chế tạo tạp ảnh, hắn mỗi ngày đều không ngừng lặp đi lặp lại chế tạo, tự nhiên quen thuộc đến độ nhuần nhuyễn.

Nhưng cho dù chế tạo chính là nhất tinh cùng nhị tinh huyễn tạp, Trần Mộ cũng rất chuyên tâm, không vì chúng nó cấp bậc thấp mà tùy ý. Đây là thói quen khi trước hắn chế tạo nhất tinh năng lượng tạp lưu lại, lúc ấy đối với hắn mà nói, bất cứ một điểm sai lầm nào cũng là tổn thất nghiêm trọng.

Chăm chú nhìn tạp mặc trong thùng màu sắc không ngừng thay đổi, Trần Mộ cẩn thận cho vào chuẩn xác các loại tài liệu cần đến. Chứng kiến ông chủ tự mình động thủ, Bặc Cường Đông vô cùng kích động. Hắn vốn xuất thân là chế tạp sư, đối với phương diện này vô cùng sùng bái Trần Mộ, hận không thể bắt chước từng động tác tinh thông thong dong, chuẩn xác mà vừa lại cẩn thận tỉ mỉ, từng động tác đều rất chuẩn xác, dù hắn là chế tạp sư lão luyện, cũng không khỏi cảm khái vạn phần. Ông chủ không biết là do ai bồi dưỡng ra, kỹ thuật cơ bản vững chắc đến kinh người. động tác chuẩn xác như vậy, cả Thiên Cánh không ai có thể làm được.

Trên mức độ nào đó ông chủ có thể coi như quái thai trong giới chế tạp sư.

Hiện tại có bao nhiêu chế tạp sư lại đi luyện tập bút pháp? Bút pháp đối với tạp phiến tác dụng hạn chế, mà lại đòi hỏi sự luyện tập rất nhiều, đa phần chế tạp sư không muốn lãng phí thời gian vào nó. Vì vậy, hiếm thấy cao cấp chế tạp sư vẽ nên cấu vân phức tạp tinh tế. Song ông chủ bút pháp không chỉ đẹp hơn, tuyệt đối là hạng nhất, thật là phải mất bao nhiêu thời gian luyện tập a!

Mặc kệ như thế nào, ông chủ luôn luôn làm người khác xét đoán không ra.

Bất quá Bặc Cường Đông rất nhanh gạt bỏ tạp niệm, trừng lớn con mắt nhìn chăm chú vào từng bước, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Tài liệu cuối cùng được cho vào, mười lăm giây sau, màu sắc tạp mặc trong thùng liền từ màu vàng sậm biến thành tím, tản ra một mùi hương kì lạ. Đương nhiên, điều này chỉ đúng với Duy A cùng Lô Tiểu Như mà thôi, Bặc Cường Đông chính là chế tạp sư, đối với mùi này rất quen thuộc.

Lô Tiểu Như mở lớn con mắt, nàng giật nhìn hoàn trạng thái xuất thần của Trần Mộ. Hắn là chế tạp sư? Điều này làm nàng cảm thấy hoang mang. Một tạp tu thích khách lại còn là một chế tạp sư? Trần Mộ thần thái cực kì chuyên tâm, quên đi bản thân, trạng thái như vậy chỉ có ở một ít chế tạp sư cực kì xuất sắc.

Hắn tột cùng là loại người gì a?

Sâm lâm, thông tin, đánh sâu vào...... Những từ ngữ này không ngừng lặp lại trong đầu hắn. Thật ra, hắn không phải là hành gia dựng kịch bản, trước kia đều là việc của Lôi Tử,lần này hắn chỉ cố gắng mà làm.

Cũng may Trần Mộ từng có kinh nghiệm sống trong sâm lâm, điều này mang đến cho hắn rất nhiều trợ giúp.

Nếu như, nếu như tại trong sâm lâm có thể truyền tin......

Trước mắt hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh, chính mình gian khổ đi đầu dẫn theo bọn nhỏ tại sâm lâm bôn ba, Khoa Lâm cùng các chiến sĩ dẫn dụ bạch ban kiến......

Hắn đột nhiên cúi đầu, không chút do dự từ bao chứa nhược thủy bút rút ra một cây nghiêng nhận bút, nhúng đầy tạp mặc, tay kia cầm một tấm tạp phiến trống bắt đầu vẽ.

Bạn nào muốn thử sức xin mời vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?t=56564) nhé