Tạp Đồ

Chương 183: Loạn




Trần Mộ ngẩng đầu, tinh thần hắn hôm nay cũng không được tốt lắm. Tối hôm qua căng như dây đàn, tinh thần khẩn trương cao độ, hơn nữa hắn còn phải dành thời gian nghiên cứu hồ sơ Thiên Cánh mọi mặt, người cũng cảm thấy mệt mỏi. Bất quá Thấy Bặc Cường Đông đi vào, Trần Mộ vẫn phấn khởi tinh thần.

Hắn nghiên cứu Thiên Cánh tư liệu, phát hiện ra chuyện rất kì quái, cơ hồ tất cả nghiệp vụ kinh doanh hay sản xuất, đều cùng Lôi Văn gia quan hệ phi thường gắn bó. Từ ý nào đó mà nói: Thiên Cánh kì thật hoàn toàn là do Lôi Văn gia nuôi sống,lại liên tưởng đến đám nhân viên ăn chơi ngày hôm qua, Trần Mộ cũng rốt cuộc hiểu được Thiên Cánh dùng để làm cái gì trong Lôi Văn gia.

Nhưng hiểu được thì hiểu được, bất quá Trần Mộ cũng không có bất cứ kinh nghiệm buôn bán gì, trước kia làm [Không hẹn mà gặp] cùng [Sư sĩ truyền thuyết] tạp ảnh, cũng đều là do Lôi Tử một tay đưa ra thị trường. Bất quá cũng may là trải qua ngày hôm qua dọn dẹp sạch đám nhân viên vô ích, hiện giờ công ty chỉ còn lại có hai mươi lăm người, số lượng này vừa đúng sức tối đa mà hắn có thể đảm nhận.

Cầu Lôi Văn gia trợ giúp? Ý nghĩ này chưa từng bao giờ xuất hiện trong đầu hắn. Vô luận là Khắc Lý Áo hay Mạc Tắc, vẫn không có bất cứ gì khác nhau trong mắt hắn. Chỉ cần với thứ gọi là đại gia tộc quan hệ, vậy tám chín phần mười là không bao giờ có chuyện gì tốt, nhận thức lớn nhất của hắn trước giờ là vậy. Mà Lôi Văn gia bỗng nhiên đem một công ty như vậy đưa cho chính mình, cũng có thể thấy được là căn bản bọn họ không yên lòng.

Cũng còn may đây chính là một công ty quảng cáo huyễn tạp. Nếu như là dạng công ty khác, Trần Mộ sẽ không dại lãng phí khí lực, trực tiếp đòi nhận lấy tiền cùng Duy A rời đi.

Nhưng khi đã chấp nhận quản lý Thiên Cánh, nếu muốn tìm hiểu biện pháp kinh doanh phải dựa vào Bặc Cường Đông..

Khi Bặc Cường Đông rời khỏi phòng,mặt hắn hoàn toàn giống như là một quả mướp đắng. Mới vừa rồi hắn nhận được lệnh, bắt đầu từ hôm nay, Mọi việc giao dịch phát triển kinh doanh do hắn phụ trách. Cũng khó trách Bặc Cường Đông vẻ mặt đau khổ, trước kia tại Thiên Cánh nhân viên khi nào phải đi làm cái loại nghiệp vụ này? Bặc Cường Đông chưa từng có kinh nghiệm mặt này, nhưng trước mặt “Xếp”, hắn không dám có bất cứ gì dị nghị.

Hơn nữa điều làm hắn cảm giác dỡ khóc dỡ cười chính là. “Xếp” lại muốn hắn đi tiếp nhận công ích nghiệp vụ. Hắn thật sự không rõ “xếp” nghĩ như thế nào, công ích nghiệp vụ hoàn toàn không có lợi nhuận, hiện tại chỉ có một ít xã đoàn đi làm công việc miễn phí này. Hắn hoài nghi kết quả kinh doanh đi xuống. liệu tháng sau tiền lương có lãnh được hay không.

Bất quá “Xếp” nói rất quyết đoán, hắn cũng chỉ có đàng hoàng nghe lệnh.

La Dữu là khu phố trung tâm phồn hoa nhất khu vực, nơi này có tòa nhà lớn cao nhất nội thành, thường thích quảng cáo bằng truyền phát tin hơn là quảng cáo bằng huyễn tạp, hàng hóa nơi này giá cả cao ngất ngưỡng, làm người khác líu lưỡi. Mà trong đó, dễ thấy nhất là một tòa tháp đôi, Tòa nhà này là trụ sở chính của Trung Châu tập đoàn là một tập đoàn danh tiếng như cồn trong minh chính khu, cũng là một trong những biểu tượng kiến trúc của La Dữu.

Trung Châu tập đoàn, Ban giám đốc có bảy người.

Lúc này trong một văn phòng, một trung niên phốp pháp đang cực kì chăm chú nghe thủ hạ báo cáo. Người đó là Tổng giám đốc Trung Châu tập đoàn Do Văn Châu, trước mặt hắn, song song có hai người đang đứng,một người ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt lão luyện khôn khéo, cách nói chuyện ngắn ngủi mạnh mẽ. người còn lại tóc hoa râm, trên mặt nhiều nếp nhăn, mang một bộ kính đen.

- Các ngươi nói, buổi tối ngày hôm qua phát hiện tín hiệu bí mật?

Do Văn Châu đích ánh mắt ngưng trọng.

“Dạ.” Trả lời hắn chính là vị thủ hạ lão luyện.

Hắn tên gọi Tiền Minh Nhất, là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Do Văn Châu. Cũng là người tâm phúc. Mà đứng bên cạnh hắn là vị lão đầu tóc hoa râm là chế tạp sư cấp cao nhất Trung Châu tập đoàn Pháp Lợi. Pháp Lợi cũng không phải chế tạp sư nổi tiếng nhất liên bang.Trong giới chế tạp sự rất ít người biết đến hắn. Nhưng tại Trung Châu tập đoàn, hắn đảm nhiệm vị trí chế tạp sư cao nhất chủ trì hạng mục sáng chế. Trung Châu tập đoàn bên trong đối với công tác này cũng có rất nhiều dị nghị, nhưng là Do Văn Châu cực lực bảo vệ, cương quyết giao cho Pháp Lợi đảm nhiệm vị trí này.

Pháp Lợi ở một bên bổ sung nói:

- Luồng tín hiệu này tính chất tương tự nghiên cứu [ phong tấn tạp ] của ta, nhưng đối phương kỹ thuật so với chúng ta cao hơn nhiều lắm.

Nói ra những lời này sắc mặt Pháp Lợi cũng không tốt.[ phong tấn tạp ] là hạng mục nghiên cứu đã qua năm năm thời gian. Trong năm năm hắn vì hạng mục này tốn hao bao nhiêu là tâm huyết. Ngay ngày hôm qua, bọn họ vừa mới có tiến triển đột phá, đang lúc tất cả nhân viên công tác hoan hô nhảy nhót, bọn họ đột nhiên nhận được cùng loại tín hiệu.

Pháp Lợi suốt đêm qua không ngủ, phân tích báo cáo cho ra làm cho hắn phảng phất giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu. Hắn bất ngờ phát hiện, kỹ thuật đối phương vượt xa so với [ phong tấn tạp ] bọn hắn đang nghiên cứu, tín hiệu vừa ổn định vừa cường đại! Điều này nhất thời làm cho vị chế tạp sư không còn trẻ này tâm tàn ý lạnh.

Đâm dài lắm mộng, hắn không dám có bất cứ gì trì hoãn, lập tức gọi Tiền Minh Nhất mặc cho tên này đang say ngủ.

Tiền Minh Nhất khi nghe đến tin tức lúc ấy trợn tròn mắt, tất cả buồn ngủ không cánh mà bay. Cảm giác chuyện trọng đại sâu sắc đích hắn cấp bách chạy tới phòng thí nghiệm. Khi hắn đến nơi, chứng kiến đám chế tạp sư vốn kiêu ngạo mỗi người cúi đầu ủ rũ, tâm liền trầm xuống.

Đợi khi gặp Pháp Lợi, mới biết được, tình huống so với hắn tưởng tượng thật khác xa. Cho nên chờ trời vừa sáng, hắn liền lôi Pháp Lợi tới gặp Do Văn Châu.

Do Văn Châu nghe tin này sắc mặt cũng phi thường khó coi,[ phong tấn tạp ] là hạng mục tập đoàn đặt nhiều kỳ vọng, cho đến lúc này, đã tốn hao vô số nhân lực vật lực vào đó.

Thông tin tạp kỹ thuật tại liên bang đã tương đối phát triển, nhưng vẫn có rất nhiều hạn chế. Tỉ như tại sâm lâm không cách nào sử dụng, đây là hạn chế của thông tin tạp.[ phong tấn tạp ] dùng kỹ thuật hoàn toàn bất đồng, cho dù trên mặt đất địa hình phức tạp, hay quấy nhiễu nghiêm trọng trong sâm lâm, cũng có thể tiến hành thông tin.

[ phong tấn tạp ] đối với Trung Châu tập đoàn mà nói, không chỉ là vấn đề lợi nhuận, mà trực tiếp ảnh hưởng đến tập đoàn trong chiến lược phát triển sau này. Nên Do Văn Châu khi nghe đến tin tức này cũng không khỏi kích động. Bất quá hắn dù sao cũng là người quen ứng phó với sóng gió, rất nhanh liền trấn định xuống tới.

- Có tìm ra được khu vực phát ra tín hiệu không?Do Văn Châu hỏi.

- Thời gian đối phương thông tin quá ngắn, chúng ta không có biện pháp xác định chuẩn xác vị trí. Bất quá lần này địa điểm tín hiệu xuất hiện chắc chắn trong tây bắc nội thành.

Tiền Minh Nhất vẻ mặt phong sương nghiêm túc vô cùng.

- Tây bắc thành?

Do Văn Châu ngón trỏ nhẹ nhàng miết lên mặt bàn, suy tư. “La Dữu phố ở tây bắc thành không có công ty nào lớn. Gần đây mọi việc không thuận buồm xuôi gió, khó khăn trước mắt đích còn chưa vượt qua, không nghĩ tới lại gặp vấn đề khác”. Phiền não vuốt vuốt lông mày, Do Văn Châu cố gắng làm cho lòng mình bình ổn lại.

Vài phút đồng hồ sau, Do Văn Châu ngẩng đầu, quyết định:

- Lập tức đi thăm dò! công việc dò xét không được ngừng, tra ra lai lịch đối phương mới thôi!

“Dạ!” Tiền Minh Nhất, nghiêm nghị đáp lại.

Do Văn Châu nói tiếp:

- Bất quá không nên giống trống khua chiêng, tất cả động tác điều tra đều phải âm thầm tiến hành, hiểu không?

Tiền Minh Nhất lặng người, Trung Châu tập đoàn tại La Dữu thị người nhiều thế mạnh, đây là hắn lần đầu tiên nghe được tổng giám đốc yêu cầu hắn âm thầm điều tra. Chẳng lẽ gần đây có chuyện gì phát sinh? Tiền Minh Nhất mặc dù khó hiểu, vẫn gật đầu.

Do Văn Châu ánh mắt rơi vào người Pháp Lợi, thần sắc vừa chậm, hòa nhã nói:

- Pháp Lợi đại sư không nên nản chí, công việc nghiên cứu không nên gián đoạn, nên tiếp tục tiến hành. Tranh thủ sớm cho ra kết quả.

- Biết rồi.

Pháp Lợi gật mạnh đầu.

Sau khi Tiền Minh Nhất cùng Pháp Lợi rời đi, Do Văn Châu mệt mỏi tựa vào ghế, ánh mắt của hắn xuyên thấu kiếng thủy tinh, hướng phương xa.

- Chẳng lẽ lần này, Trung Châu tập đoàn thật sự qua không được khó khăn này sao?

Nghĩ đến chuyện khác đang làm cho hắn đau đầu vô cùng, Do Văn Châu thở dài.

…………

Mạc Tắc nhìn An Na hôn mê, sắc mặt nhất thời xanh mét. Bên cạnh hắn trung niên nhân thon gầy, cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn rất rõ ràng, An Na bọn họ cường đại đến cỡ nào. Năm đó thiếu gia vì thu phục ba người, tốn hao vô số kim tiền cùng thủ đoạn, thậm chí phải liên thủ nhiều trung cấp tạp tu, chết hết hơn mười người, mới hoàn toàn thu phục ba người này. Mà ba người, cũng vì sự trọng vọng mà trở thành thuộc hạ trung thành nhất trong tay thiếu gia, là một vũ khí sắc bén.

- Chuyện gì xảy ra?

Mạc Tắc nghiến răng hỏi, ánh mắt hắn càng lại làm cho người ta sợ hãi.

- Gặp phải cao thủ.

Nhất Tự Mi nam vẻ mặt không chút động đây, như đang nói đến chuyện không chút nào liên can.

- Cao thủ?

Mạc Tắc cảm giác thấy lý do này có chút hoang đản:

Trong La Dữu thị so với các ngươi trừ bỏ Trung Châu sát nhân cuồng, còn có ai mạnh hơn?

Hồng phát không nhịn được nói:

- Hai con trùng tử ghê tởm núp chỗ tối đánh lén, [ gợn sóng ] của An Na cũng vô dụng, chúng ta gặp nguy hiểm thật sự!

Mạc Tắc rất nhanh tỉnh táo lại:

- Ngươi nói là các ngươi không thấy được bọn họ?

- Ân! Mẹ kiếp, nếu như để cho ta gặp hai tên này, ta nhất định đem bọn họ xé thành trăm mảnh!

Hồng phát giọng căm hận nói.

Mạc Tắc ánh mắt chợt rơi vào trên người Nhất Tự Mi nam:

- Ngươi có phát hiện gì không?

Nhất Tự Mi nam lai lịch thần bí, đến bây giờ, Mạc Tắc cũng không biết hắn xuất thân nơi nào. Nhưng hắn biết Nhất Tự Mi nam mặc kệ là thực lực, hay kiến thức, đều mạnh nhất trong ba người.

Nhất Tự Mi nam trầm mặc vài phút, mí mắt buông xuống, một đạo quang mang giết người hiện lên, hắn mặt không chút thay đổi trả lời:

- Không có.