Tạp Đồ

Chương 155: Trần mộ




Điểm thần thạch đâu? Nhanh lên một chút, còn có đêm quang diệp, tất cả đều phải chuẩn bị cho tốt

Sàn nhà yếu một quá, à, trong kho còn có một ít ban mã thạch, đi lấy lại đây.”

Đại trưởng lão bên ngoài nghe trong phòng ba phu trưởng lão tiếng quát thét vang lên gấp gáp,tấp nập người ra vào, trên tay đều cầm các loại vật phẩm, phần lớn là tài liệu chế tạp.

Tạm thời Trần tiên sinh ở tạm nơi đây, nếu như còn cần bố trí thêm gì, trần tiên sinh cứ việc bảo. Ngươi yêu cầu bao nhiêu tài liệu, đã đều để vào phòng của ngươi, nếu như còn cần cái gì, Trần tiên sinh cứ việc đề nghị.”

Tộc trưởng cùng Trần Mộ hướng căn nhà đi đến, vẻ mặt mỉm cười. Duy A đi theo hai người phía sau, mặt không chút thay đổi.

Ba người đi vào nhà, liền chứng kiến bên trong đích cảnh tượng náo nhiệt. Không ngừng có người vận chuyển đồ vật này nọ vào nhà. Trừ Ba Thu, A Phương Tác bất ngờ đã ở đây. APhương Tác lần trước chính mắt thấy trình anh kinh diễm một kích, lại biết được trương tạp phiến đúng đó là do Trần Mộ trên đường tu sửa, A Phương Tác dứt khoát nhận thua. Hơn nữa lập tức tiến đến nơi này, chủ động từ trong kho chính mình vận chuyển các loại tài liệu đến nhà kho của Trần Mộ.

Hắn chỉ huy thôn dân đem các loại tài liệu phân loại, mà hắn thậm chí vì Trần Mộ chế tạo một bộ dụng cụ. Chỉ là loại dụng cụ này đều là loại hắn thường sử dụng. Hắn cũng không biết Trần Mộ có cần hay không, cứ cố tình đem đến.

Thấy Trần Mộ cùng tộc trưởng tiến vào, Ba Phu trưởng lão cùng A Phương Tác vội vàng buông đồ vật trên tay nghênh đón.

Ngài xem còn cần cái gì?

- APhương Tác mang theo vài phần nịnh nọt hỏi.

Tộc trưởng chứng kiến vẻ mặt A Phương Tác, nhất thời sửng sốt, chợt bộc phát ra cười lớn, chỉ ngón tay cười mắng:

-APhương Tác, Ngươi lại biết lấy lòng người khác? Thật là chuyên khó tin? Ha ha!”

Rồi quay đầu sang Trần Mộ nói:

- Ngươi không biết người này, ngày thường mặt nhếch lên trời. Trừ nể ta vài phần mặt mũi, những người khác muốn hắn nhường nhịn, thật là khó khăn hơn lên trời. Thích nhất là thấy hắn nhún nhường, ha ha, hiện tại lại còn biết lấy lòng người khác.”

APhương Tác cũng không tức giận. Chỉ ở một bên hắc hắc cười. Còn Ba Phu trưởng lão vẻ mặt sa sầm.

Trần Mộ không hề giễu cợt, hắn đã sớm đã nhìn ra, A Phương Tác là một nhân viên nghiên cứu điển hình. Trên người hắn, lộ ra ưu điểm nhân viên nghiên cứu phi thường, nhưng cũng có chút khuyết điểm. Qua những người khác, Trần Mộ càng hiểu được A Phương Tác hơn.

- Chúng ta xem qua kho hàng một chút đi.

Trần Mộ cũng không dong dài.

Mọi người không khỏi lộ ra vài phần vẻ tán thưởng đối với thái độ này của Trần Mộ.

Trong kho hàng chất đống hơn phân nửa các loại các dạng đích tài liệu, A Phương Tác cơ hồ đem tất cả kho hàng của hắn mang lại đây.

Trần Mộ nhất nhất cẩn thận kiểm tra, thái độ không một tia cẩu thả. Bị hắn tác động. Các người khác đều bảo trì an tĩnh.

Kiểm tra qua tất cả tài liệu, Trần Mộ rốt cuộc ngẩng đầu nói:

- Ta muốn vẩy kim thảo hoặc là tinh vân diệp, nếu như không có, bạch tiêu diệp cũng tạm. Vô luận chế tạo loại tạp phiến gì, đều có nét giống nhau cơ bản, đó chính là chỗ trống tạp phiến. Ngày thường hắn sử dụng tạp phiến đều là thành phẩm. Hiện tại thì muốn hắn động thủ chế tạo.

- Không thành vấn đề.

Tộc trưởng hời hợt ứng tiếng.

Cân nhắc đến số lượng cần dùng sau này, Trần Mộ bổ sung:

Tốt nhất nhiều hơn dự tính.

- Được

Tộc trưởng vẫn dứt khoát trả lời như cũ, hắn nhìn Ba Phu trưởng lão nói:

Ngươi đi đi, để cho bọn họ làm nhanh thôi.”

Vâng!

Ba phu trưởng lão lớn tiếng tuân mệnh. Nói xong xoay người rời đi, tốc độ như chạy.

Phân phó xong xôi, tộc trưởng vẻ mặt tươi cười nhìn Trần Mộ nói:

- Sau này yêu cầu gì cứ báo A Phương Tác, không phải sợ phiền toái.

Hắn thấy Trần Mộ ánh mắt thủy chung không rời khối tài liệu. Liền cùng Duy A cáo từ rời đi.

A Phương Tác cùng Trần Mộ giới thiệu lại các tài liệu. Trần Mộ phát hiện một hiện tượng kì lạ. Tên gọi các tài liệu so với thiên du liên bang cực kì thống nhất, trừ có vài loại tên có khác, nhưng đại bộ phận đều là giống nhau như đúc.

Việc này không khỏi làm cho Trần Mộ âm thầm cân nhắc. Có lẽ tiền nhân của A Phương Tác bọn họ cũng là người trong thiên du liên bang. Bất quá hắn rất rõ không nên đào sâu vấn đề, về mặt này, hắn cũng không cần để ý.

Nơi này rất nhiều tài liệu hắn cũng không có sử dụng qua, thậm chí chưa từng thấy. Trong đó có một số bộ phận, ngay cả khi Trình Anh sử dụng Giám Huyễn tạp cũng không nhận biết được, điều này làm cho Trần Mộ có chút đau đầu. Không biết tài liệu cũng có nghĩa không biết tính chất, mà không biết tính chất thì từ ý nào đó mà nói, chính là không có giá trị.

Mà xem mặt A Phương Tác, Trần Mộ chỉ biết các tài liệu này đối với hắn cũng không giá trị lắm. Nhưng cứ như vậy thì thật sự quá lãng phí, Trần Mộ không khỏi cân nhắc nên sử dụng như thế nào trong khi ngay cả hắn cũng không hiểu được tính chất.

Trình Anh cùng Bá Vấn bắt đầu dạy đám thôn dân rèn luyện cảm giác, hai người đều là tạp tu chuyên nghiệp, hơn nữa so với Trần Mộ, hai người bọn họ căn bản vững chắc hơn nhiều lắm. Trình Anh tự nhiên không có vấn đề gì, mà Bá Vấn hiểu rõ tình cảnh, lúc mà không hợp tác mình không có được nửa điểm tốt đẹp.

Trong lòng hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt!

Trần Mộ từng bức bách hắn gian nan đến như thế nào, nhưng lại đã cứu hắn một mạng, về phương diện thực lực tạp tu, Bá Vấn cảm giác được chính mình không bằng Trần Mộ. còn về phương diện chế tạp, hắn càng nhận thức, chính mình về điểm này cũng không là đối thủ của Trần Mộ.

Không bằng Trần Mộ về mọi mặt. quả thật mà nói, chính hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng kì thật trong lòng cũng biết Trần Mộ đối với sơn thôn này có giá trị rất lớn so với chính mình. Hơn nữa càng làm hắn cảm thấy nản chí chính là, tộc trưởng tựa hồ đối với việc cùng Trữ gia hợp tác xem ra không hứng thú.

Trường chiến đấu lần trước cũng khiến vị trí Trình Anh trong mắt thôn dân nâng cao, mà đám tiểu hài tử trong thôn lại càng thích vị nữ sư phụ xinh đẹp này.

Trình Anh trên người không có ngạo khí, với mọi người luôn chân thành, rất nhanh liền được thôn dân tiếp nhận, tất cả đều thích tính hào sảng chân thành của cô nương nọ.

Vì để môn nhân thêm hứng thú, Trình Anh thỉnh thoảng lại biểu diễn một ít, tỉ như phi hành.

Trình Anh trên bầu trời thỉnh thoảng lại làm động tác quay cuồng khó khăn, phía dưới thôn nhân thỉnh thoảng lại hoan hô chói tai. Mà đám thanh niên sắc mặt lại nghiêm túc hơn hẳn, bọn họ rất rõ ràng, nếu như có thể ở trên bầu trời làm ra nhiều động tác khó khăn như vậy, trong chiến đấu có thể chiếm lấy nhiều ưu thế! Nếu như bọn họ cũng có thể như vậy phi hành, bọn họ sẽ càng tự do tư tại trong sâm lâm.

Phía dưới tiếng vỗ tay thỉnh thoảng lại vang lên, Đám thiếu niên vỗ đến đỏ cả tay, mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đều hưng phấn đỏ bừng. Duy nhất không yên lòng đích chỉ có Lý Độ Hồng, loại trình độ phi hành này hắn không chỉ có gặp qua, mà đã từng bị Trình Anh cho nếm thử qua. Nên cặp mắt khinh khỉnh nhìn đồng bạn đang hăng say, bĩu môi, đôi mắt không ngừng chuyển động, không biết có chủ ý quái quỷ gì.

- Sư phụ thật lợi hại!

- Sư phụ, ta sau này có thể phi hành như sư phụ không?”

......

Trình Anh vừa tiếp đất, Thiếu niên trong thôn liền nhất mực ùa lên, liên tục đặt vấn đề.

Trình anh mỉm cười kiên nhẫn giải thích:“Sau này, mọi người sẽ học được chương trình chuyên môn phi hành, chỉ cần mọi người cố gắng, nhất định sẽ làm được.”

- Sư phụ thật là lợi hại! So với độc biển bức còn linh hoạt hơn a!

- Đúng vậy đúng vậy! Sư phụ, như ngài mới vừa rồi phi hành có rất khó hay không a?”

Trình anh nhẹ nhàng cười:

- Không phải rất khó đâu! Ta mới vừa rồi chỉ đạt động tác phi hành trung cấp, khó khăn chỉ có bốn mươi lăm phần trăm thôi.”

- Sư phụ, bốn mươi lăm phần trăm là khó khăn cở nào a?

Vô số bàn tay đưa lên, như một mảnh rừng rậm nho nhỏ.

- Thật sự độ khó khăn này rất thấp.

Trình anh đối với đám tiểu hài tử cũng cực kì yêu thích, ngồi xổm xuống kiên nhẫn giải thích:

- Phải biết rằng, Trần tiên sinh có thể trong mọi tình huống phạm vi né tránh nhỏ phi hành huấn luyện đạt đến tám mươi phần trăm nha.

- Oa! Thật là quá lợi hại!

Đám thiếu niên mỗi người một vẻ mặt. Mà Lý Độ Hồng con mắt đột nhiên sáng ngời.

Bên cạnh đám thôn dân cũng nhìn nhau, bọn họ bị Trình Anh lúc lơ đãng lộ ra tin tức khiếp người. Động tác Trình anh mới vừa rồi khó khăn chỉ có bốn mươi lăm, độ khó khăn tám mươi động tác sẽ phải là dạng gì? Mà trong mọi tình huống, có thể đạt được độ khó tám mươi, là loại khái niệm gì?

Bọn họ cũng không minh bạch đến cùng điều này thực sự là bao, chỉ là tiềm thức cảm thấy được là rất cao. Nguyên lai Trần tiên sinh cũng là một cao thủ a! Đám thôn dân sôi nổi cảm khái.

Động tĩnh Trình Anh bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của đám thôn dân Bá Vấn đang giảng dạy cách đó không xa, đột nhiên, Một thiếu niên giơ tay hỏi Bá Vấn.

Bá vấn hỏi:“Ngươi có vấn đề gì?”

Thiếu niên vẻ mặt tò mò hỏi:

-Sư phụ, Trình lão sư nói cái gì là huấn luyện, khó khăn tám mươi, sư phụ có thể được bao nhiêu phần vậy?

Bá Vấn sắc mặt nhất thời đen lại.

Trần Mộ sướng khoái ngã lưng nằm xuống, nơi này không có bất cứ dụng cụ gì để chế tạp sư sử dụng. Hắn từng trong hoàn cảnh đơn sơ, thay Trình Anh tu sửa lại tạp phiến, nhưng điều này cũng không ý nghĩa, lúc này hắn lại có điều kiện tùy ý chế tạo tạp phiến. Cũng may nơi này công nghệ gia công kim loại rất cao, A Phương Tác về phương diện này là chuyên gia lợi hại nhất thôn. Trần Mộ không ngừng cùng A Phương Tác so với vẽ, nhằm chế tạo cho hắn một vài dụng cụ đơn giản. Nhưng dù là dụng cụ đơn giản, cũng làm Trần Mộ hao tốn khí lực, mới giải thích cho A Phương Tác hiểu rõ.

Hai người tối hôm qua giằng co một đêm, mệt đến ngất ngư.(đừng có hiểu lầm nghen..)

Sáng sớm, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, chỉ nghe bên ngoài có người hô to:“Trần tiên sinh, chúng ta đưa tới đồ vật ngài muốn đây!”

- Có đây

Trần Mộ trả lời, loạng choạng đứng lên, còn ngái ngủ mở cửa, cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm.

Mơ mơ màng màng nhìn ra cửa, Trần Mộ bỗng dưng ngẩn ngơ, đột nhiên giật mình, cơn buồn ngủ, thoáng cái không cánh mà bay.