Các tạp tu đều rất ghét cái loại sinh vật cường đại này, vì chúng rất khó chơi. Uy lực cả Toa Luân Bàn hết sức khủng bố. Nó thậm chí có thể đánh vỡ lồng năng lượng tam cấp, mà chỉ cần bị sượt qua một chút thì không chết cũng tàn phế. Cao Túc Viên có ý thức lãnh địa rất mạnh, dã thú khác bước vào lãnh thổ của nó, liền tấn công quyết liệt.
Thất bại!
Thất bại!
Vẫn thất bại!
Trần Mộ mãi không điều chỉnh được tới tần suất tiến vào trạng thái Liễm Tức.
Mỗi bước chân mạnh mẽ của Cao Túc Viên dẫm lên mặt đất Trần Mộ đều cảm thấy phía dưới rung chuyển. Bọn chúng cách bên này càng lúc càng gần rồi! Trần Mộ cố duy trì trấn định, thận trọng từng chút đem tần suất chấn động của cảm ứng tới sát tuần suất trạng thái Liếm Tức cần.
Bá Vấn đã khôi phục vẻ bình thường, Cao Túc Viên đúng là rất khó đối phó, nhưng giờ chỉ có thể kiên trì tới cùng thôi, đây cũng là cơ hội tốt. Có thể dò ra thực lực của Trần Mộ rốt cuộc có bị thương tổn hay không. Nếu như thực lực của Trần Mộ đã bị hao tổn, Bá Vẫn sẽ không chút do dự giết hắn! Trong lòng Bá Vấn vẫn luôn muốn mau chóng diệt trừ hậu họa này, sở dĩ chưa giết hắn là cần sức mạnh của Trần Mộ, cùng vượt qua ải khó khăn này. Nhưng nếu Trần Mộ thực lực bị hao tồn, với hắn mà nói hòan toàn không có giá trị nữa.
Bá Vấn và Trình Anh chia ra trốn sau thân cây, lơ lửng giữ tầng không, bọn họ đã có thể thấy bộ mặt xấu xí dữ tợn của con Cao Túc Viên đầu tiên rồi.
Đúng lúc này Trần Mộ mở mắt.
Đây là đôi mắt kiểu gì vậy? Hờ hững, lạnh lẽo, mãnh liệt, giống như thần lình kiêu ngạo nhìn chúng sinh, không mang chút tình cảm nào.
Bá Vấn chấn động, lòng căng thẳng, y thầm lẩm bẩm, chính là bộ dạng này! Chính nó, đó chính là bộ dạng ngày hôm đó của Trần Mộ.
Mấy hôm nay, Trần Mộ mặc dù mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng Bá Vẫn thủy chung vẫn không thấy được cảm giác sợ hãi mà Trần Mộ mang tới cho y ngày hôm đó. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao hắn hoài nghi thực lực của Trần Mộ bị hao tổn. Hắn cảm giác Trần Mộ bình thường và Trần Mô ngày hôm đó hoàn toàn là một người khác.
Nhìn Trần Mộ trước mắt, tất cả các toan tính trong lòng Bá Vấn thoáng cái tan thành mây khói. Hắn nhìn Trần Mộ mang theo sự thận trọng cùng đề phòng mãnh liệt. Trong lòng mơ hồ còn có vài phần chờ mong, tên khốn này, rốt cuộc cũng muốn ra tay rồi.
Trình Anh cũng chú ý tới biến hóa của Trần Mộ. Nhưng khác với Bá Vấn, lòng nàng vốn thấp thỏm không yên lập tức yên ổn trở lại, Trần Mộ cuối cùng bắt đầu thể hiện sự cường đại của hắn rồi.
Vừa tiếp xúc với con mắt của Trần Mộ, Lý Độ Hồng bất giác rùng mình, nó nhìn Trần Mộ có chút sợ hãi. Trực giác nói cho nó biết người trước mắt này rất nguy hiểm.
Hờ hững liếc qua mọi người. Trần Mộ tiền vào trạng thái liễm tức bay lên không hề có chút dấu hiệu nào báo trước. Cả động tác mau lẹ vô cùng, so với vẻ cà rề cà ràng hàng ngày của hắn, không biết nhanh hơn gọn hơn bao nhiêu lần.
Trong lòng Bá Vấn có chút khó hiểu. Trần Mộ có thực lực thế này, sao bình thường thể hiện kém xa đến vậy? Chẳng lẽ hắn muốn che dấu thực lực? Nhưng hoàn toàn không cần thiết! Thực lực của hắn, Bá Vấn và Trình Anh đã thấy rồi, còn cần gì phải giấu nữa.
Chẳng lẽ, thực lực của Trần Mộ không phải vẻn vẹn chỉ có như bọn họ đã nhìn thấy? Vừa nghĩ theo hướng này thì suy nghĩ đó liền không cách nào át đi. Bá Vấn cảm thấy miệng lưỡi khô cong, tim đập thình thịch, khó khăn nuốt nước bọt, hắn cật lực làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Không để ý tới Bá Vấn, Trần Mộ bay thẳng tới Trình Anh. Trên mặt Trình Anh hiện lên một tia vui mừng, có Trần Mộ ở bên người, vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Trần Mộ đột nhiên dừng phắt lại trước mặt Trình Anh, từ tốc độ cao mà hoàn toàn dừng lại, thể hiện lực khống chế cảm giác cực mạnh. Chứng kién màn này, Bá Vấn thẹn tới mức muốn cúi đầu xuống. Không ngờ mình còn đang đoán cảm giác của Trần Mộ bị thụ thương. Thế này mà giống thụ thương à? Đừng nói thụ thương, không chế mức độ tinh thuần như thế, đã vượt qua trình độ của y. Bá Vấn tự thấy mình dù có thể miễn cưỡng làm được, nhưng tuyệt đối không thể làm đẹp đẽ như thế.
Trong lòng Bá Vấn khó chấp nhận nhất chính là điều này. Trước này hắn luôn tự cho mình có nhãn quan chuẩn xác, song hắn nhìn nhầm Trần Mộ không chỉ một lần. Điều này làm hắn cực kỳ buồn bực, tựa như một tráng hán tự cho mình võ lực hơn người, một, hai rồi lại ba lần bị một thanh niên nhìn qua không phải quá mạnh mẽ hạ gục, tự nhiên y sẽ cảm thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Trần Mộ mặc xác Bá Vấn khó chịu hay không, hắn lặng lẽ đứng trước mặt Trình Anh.
Mắt thấy một người lao về phía mình, song lại đột nhiên dừng phắt lại trước mặt không tới hai thước, điều này tạo ấn tượng rất mạnh mẽ. Lý Độ Hồng lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, hiển nhiên sợ ngây ra. Nó há miệng, nhìn ngây ngốc vào vẻ mặt cứng đờ của Trần Mộ.
Bá Vấn và Trình Anh lập tức ý thức có điều không ổn. Trình Mộ xưa nay không làm chuyện vô nghĩa. Họ phát hiện ánh mắt của Trần Mộ dừng ở trên người Lý Độ Hồng, như đang nhìn vào một vật thể không có sinh mạng, hờ hững lạnh lùng.
Chẳng lẽ…
- Ngươi còn giở trò quỷ nữa, ta sẽ giết ngươi.
Giọng nói đều đều, không chút âm điệu giống như một cỗ máy, như đang nói một chuyện bình thường nhất.
Dù cho là người lớn gan như Bá Vấn, không khỏi trong lòng run lên, còn Trình Anh thì lần nữa biến sắc.
Lý Độ Hồng trong lòng nàng cả người phát run, môi lập bập, mồ hôi lạnh túa ra, lần này nó thực sự sợ rồi. Nó sợ hãi nhìn Trần Mộ, song vô luận thế nào, cũng không dám tiếp xúc với ánh mắt của Trần Mộ, nó hoàn toàn không nghĩ tới việc giải thích cho bản thân. Nó cảm thấy trong khoảnh khắc máu toàn thân như ngưng chảy, não trống rỗng, nhưng thân thể vẫn phát run.
Rốt cuộc nó cũng chỉ là một đứa bé sáu bảy tuổi, có tinh quái đến mấy cũng chỉ là một đứa bé.
Grừ … grừ … grừ
Cao Túc Viên rống lên từng hồi, bày trận hình bao vây rồi xông qua bên này.
Vù vù vù! Khi cách bọn họ chừng năm mươi mét, liền ào ào ném Toa Luân Bàn trong tay ra. Những chiếc Toa Luân Bàn nặng chịch phát ra những tiếng rít kinh người trong không trung. Mặc dù trước đó đã từng nghe qua, nhưng đối diện với vũ khí giết người này, sắc mặt mọi người vẫn hơi biến đổi.
Chỉ có Trần Mộ là không hề biến sắc, thâm chí hắn còn nhìn chằm chằm vào Lý Độ Hồng trong lòng Trình Anh.
Rầm rầm rầm! Chiếc Toa Luân Bàn thế lớn sức mạnh đánh trúng thân cây lớn trước mặt mọi người. Vụn gỗ tung toe, thanh thế ghê người! Những cái Toa Luân Bàn cơ hồ cắm phậm toàn bộ vào thân cây. Có thế thấy sức mạnh của nó kinh người thế nào, mỗi con Cao Túc Viên trên người đều đeo rất nhiều Toa Luân Bàn, nhưng không mảy may ảnh hưởng tới động tác của chúng nó.
Bá Vấn không chút do dự phóng ra ba sóng đao đỏ tươi, cực kỳ chuẩn xác đánh vào ngực một con Cao Túc Viên, máu đỏ tóe ra! Tam liên kích của Bá Vấn ngay cả Bạo Thiết cũng có thể giết chết. Cao Túc Viên phòng ngự không bằng Bạo Thiết sao thoát được? Con Cao Túc Viên bị đánh trúng kêu lên một tiếng rồi xụi xuống.
Trình Anh lúc này cũng giải quyết một con Cao Túc Viên, những điểm sáng trước người nàng bắn ra thành trận mưa màu, tuy uy lực khá yếu, nhưng phạm vi bao phủ rộng. Mà lần này, vừa khéo có mấy tia sáng bắn vao mắt Cao Túc Viên, con Cao Túc Viên này lập tức lăn tròn trên mặt đất kêu gào thống khổ.
Bá Vấn và Trình Anh lòng hơi an tâm một chút, những con Cao Túc Viên này tựa hồ không đáng sợ như trong truyền thuyết, Bá Vấn tất nhiên chưa bao giờ gặp phải Cao Túc Viên, dù là Trình Anh có kinh nghiệm rừng rú khá phong phú cũng chưa từng gặp loại sinh vật này, kiến thức của họ về chúng chỉ giới hạn trong lời đồn và sách vở thôi.
Song, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, mình đã đánh giá quá thấp thực lực của Cao Túc Viên.
Những tiếng rống không dứt vang lên bên tai. Những con Cao Túc Viên còn lại bị kích thì vì đồng loại con chết con bị thương, tâm tình trở nên kích động.
Bọn chúng lại một lần nữa ném Toa Luân Bàn trong tay ra. Nhưng, lần này hỏa lực của chúng nó đều tập trung ở một điểm --- Bá Vấn.
Cảnh này thật khó hình dung, những chiếc Toa Luân Bàn nặng nề mạnh mẽ rít lên ầm ầm đánh tới, bầu trời thời khắc đó như trở nên u ám. Tiếng “ù ù” không dứt, Bá Vấn dưới hỏa lực đó đánh đầu tắt mặt tối, càng khôg nói tới phản kích. Y chỉ có thể chuyển qua lồng năng lượng, trước tiên bảo vệ bản thận rồi hẵng hay.
Rắc rắc, tiếng cây cối đứt đoạn rợn người vang lên, cây đại thu ba người ôm mới xuể trước mặt Bá Vấn bị màn mưa “Toa Luân Bàn”, đánh gẫy lìa.
Bá Vấn né không kịp, bị một cái Toa Luân Bàn đánh trúng, mặc dù trong tích tắc đó, hắn đã kịp dựng lên lồng năng lượng, nhưng đòn này sức mạnh vượt qua dự đoán của hắn, hắn bị đánh văng đi, ngã lăn ra xa.
Khóe miệng Bá Vấn trào máu, cuống hỏng bỏng rát, y bị thương rồi! Từ nhỏ tới lớn, y chưa từng bị trong thương như thế bao giờ, ngay cả hôm đó chiến đấu với Trần Mộ, dù có vất vả một chút, nhưng không tổn hại tới một cọng tóc.
Hôm nay, không thể ngờ mình lại bị thương.
Bá Vấn quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt ngọn lửa phẫn nộ nhanh chóng bùng lên. Khí huyết toàn thân xông lên, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Cao Túc Viên rất thông minh, chúng cũng biết cả cách dậu đổ bìm leo.
Dưới sự chỉ huy của một con Cao Túc Viên lông đen tuyền, tiếng rít của Toa Luân Bàn một lần nữa vang lên, ào ào đánh tới Bá Vấn đang gục trên mặt đất. Trình Anh ở bên hoa dung thất sắc, vội vàng bắn ra mưa ánh sáng, muốn ngăn cản Toa Luân Bàn. Nhưng sức mạnh của đốm sáng đó quá nhỏ, mặc dù đánh cho mặt ngoài Toa Luân Bàn thủng lỗ chỗ, nhưng không cách nào ngăn cản hung khí nặng nề mạnh mẽ đó.
Mắt Bá Vấn hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn bình tĩnh thu lồng năng lượng bao quanh người lại, cả người đột nhiên như hỏa tiễn bắn vụt lên không trung.