Thể lực của Trần Mộ bắt đầu khôi phục được chút ít nhưng da thịt vẫn đầy vết thương rách toạc. Mặc dù đã bắt đầu khép miệng, nhưng hơn trăm vết thương đỏ lòm từ đầu đến chân nhìn rợn cả người. Tuy vậy tình hình không tệ như trong tưởng tượng, trừ mấy vết khá sâu ra thì còn lại đều là vết xước, chỉ nhìn là đáng sợ vậy thôi. Vết thương sâu cũng đã khép miệng rồi, điều tốt này là do hiệu quả từ thuốc trị thương của ma quỷ nữ.
Chuyện kinh hồn vừa rồi bên suối làm hắn thấy vô cùng căng thẳng. Tuy năm cái tiểu lôi cầu vẫn vui sướng vờn quanh người hắn nhưng bước chân hắn đã nhũn ra. Trần Mộ loạng choạng bước thấp bước cao đi vào sâu trong rừng.
- Vừa rồi hắn đã tới đây.
Trình Anh và Bá Vấn tới dòng suối nhỏ nơi Trần Mộ rửa vết máu.
- Hắn đi được bao lâu rồi.
Bá Vấn vọt miệng hỏi, y phó thác toàn bộ nhiệm vụ truy tìm giao cho Trình Anh.
Trình Anh nhìn lướt qua bên suối, nói:
- Vừa đi không được bao lâu, ngươi xem vệt nước chỗ này còn chưa khô hết.
Trong bóng đêm, một lồng năng lượng trắng nhạt, một lồng năng lượng xanh biếc, thật hết sức bắt mắt.
- Chúng ta đuổi theo!
Bá Vấn nói dứt khoát.
- Ừm!
Trình Anh biết Bá Vấn với vị thiếu niên kia đã ở thế không thể khác nên cũng không phản bác, nhưng vẫn hỏi:
- Đoàn tạp tu thứ hai của Trữ gia khi nào có thể tới?
Bá Vấn lắc đầu:
- Giờ còn chưa biết.
Trong lòng y có gợn lên chút lo lắng. Dựa vào thời gian mà xét, đám tạp tu Trữ gia hắn phái theo phải sớm tìm được bọn họ rồi. Nhưng mà mãi hắn chẳng có được tin tức, quan trong nhất là theo việc bọn họ không ngừng tiến vào rừng, thông tin tạp cũng không biết sao lúc được lúc mất, Trình Anh thì đã quen với tình hình này. Giải thích với Bá Vấn đây là chuyện bình thường. Tại nơi hoang dã rậm rạp thì độ nhiễu với thông tin tạp rất lớn. Túm lại là ở nơi hoang dã, thông tin tạp không đáng tin.
(lời btập: Mobifone chưa phủ sóng đến mà – Trong rừng dùng đỡ Viettel đi -)
Trữ Đông cũng gặp phải phiền toái, bọn họ gặp phải một đám Phục Tồn Oa ( Ếch phục kích), hiện giờ cũng đang cật lực chống trả với “hỏa lực” rợp trời. Nói ra, đêm nay vận khí của Bá Vấn và Trữ gia thật là xúi quẩy cùng cực, Trữ Đông dẫn chừng hai trăm tên tạp tu tinh nhuệ tiến vào rừng cây. Vì người nhiều, hơn nữa bọn họ gấp tìm cho được Bá Vấn, tốc độ tiến tới cực nhanh, song kiểu tiến lên bừa bãi không cần thận đó làm đụng tới một đoàn Phục Tồn Oa. Rồi bất thình lình, không chút dấu hiệu báo trước nào, trong bóng tối thình lình bắn ra mấy trăm quả quang đạn.
Không kịp đề phòng, chớp mắt tạp tu Trữ gia tử thương thảm trọng, quang đạn Phục Tồn Oa bắn ra uy lực kinh người. Cho dù tạp tu có kích hoạt lồng năng lượng, dưới đòn công kích dày đặc, cũng lồng vỡ người chết.
Trữ Đông đại nộ, dẫn đầu phát động công kích với Phục Tồn Oa, chiến đấu không bao lâu, tạp tu Trữ gia liền giành được phần thắng, Phục Tồn Oa ngoại trừ việc có thể bắn quang đạn ra thì các phương diện khác vô cùng yếu ớt. Chỉ năm phút đám Phục Tồn Oa bị quét sạch không còn một mống.
Nhưng trong năm phút này, tạp tu Trữ gia cũng trả giá nặng nề, đội ngũ hai trăm người chỉ còn lại một trăm hai mươi người. Mà trong tám mươi người hi sinh, hơn năm mươi người chết dưới đợt công kích đầu tiền của Phục Tồn Oa. Trữ Đông mặt xám xịt, kẻ luôn cao ngạo như hắn sao chịu nổi thất bại này?
Tám mươi tên tạp tu này chính là tinh nhuệ chân chính của Trữ gia, trong số bọn chúnng có rất nhiều tên vừa mới tham gia trường chiến đấu với Tả gia Đông Thương Vệ Thành, mỗi người đều được Trữ gia tiêu phí vô số nhân lực, vật lực mới bồi dưỡng được, lại trải qua thực chiến, trân quý vô cùng.
Nhưng trong có năm phút đồng hồ liền có tám mươi người chết trước mắt hắn.
Mà tất cả đều do lỗi chỉ huy sai lầm của hắn, vì vội vàng muốn tìm Bá Vấn, bọn họ mới tiến lên lỗ mãng như thế. Trong mắt hắn vốn đây chỉ là ngoài rìa rừng cây, hẳn không có sinh vật vào lợi hại lắm, nào ngờ đâu lại gặp phải một đám Phục Tồn Oa đánh lẽn.
Bị lần giáo huấn này, tốc độ của cả chi đội lập tức chậm lại, tất cả mọi người đều thận trọng, e sợ lần nữa gặp phải dã thú gì đó đánh lén. Trận tập kích vừa rồi làm tất cả khiếp sợ, vẻ sợ hãi trên mặt tất cả vẫn chưa tan, Trữ Đông cũng biết. Nếu tiếp tục như vừa rồi sợ rằng nhóm người này của mình cuối cùng khó thoát khỏi vận mệnh toàn quân bị diệt.
Trữ Đông thầm kêu khổ, A Mỹ Trữ gia lần này vì Bá Vấn mà trả giá bằng máu, đám tạp tu ở căn cứ vẫn bị bầy Thiết Phong vây khốn, Trữ Đông vì mau chóng tìm được Bá Vấn cũng không lập tức tới cứu viện, mà yêu cầu bọn họ kiên thủ chờ lực lượng đằng sau tới.
Khi Trữ Đông phát hiện thông tin tạp không cách nào liên lạc với bên ngoài, trong lòng hắn cảm giác bất tường lên tới đỉnh điểm. Tại nơi hoang dã, nếu như mất đi liên hệ với bên ngoài, là một chuyện hết sức nguy hiểm. Thông tin tạp lại rất dễ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh nơi hoang dã, rất mất ổn định. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tạp tu không dám tiến sâu vào rừng cây. Ở ngoài rìa rừng cây, cho dù mất đi liên hệ với bên ngoài, rút lui cũng dễ dàng.
Một nguyên nhân rất quan trọng khác là, ở trong rừng bản đồ cơ hồ không có tác dụng gì, Trong rừng phương hướng khó xác định, hơn nữa trong rừng cây phức tạp cần kinh nghiệm hơn chứ không phải bản đồ.
Hiện giờ rút lui? Trữ Đông lập tức phủ định ý nghĩ này. Nếu như Bá Vấn xảy ra chuyện trong địa bàn của A Mỹ Trữ gia, hậu quả nghiêm trọng thế nào A Mỹ Trữ gia không thể chịu nổi. Đem so với kinh nghiệm tác chiến vùng dã ngoại, khứu giác của Trữ Đông về mặt chính trị linh mẫn hơn nhiều.
Bất kể thế nào, hắn phải đảm bảo an toàn của Bá Vấn.
May mà đám tạp tu còn lại đều là hạng thân kinh bách chiến, bọn họ có nhiều người giỏi truy tung, Trữ Đông quyết đinh, tiếp tục tiên lên, lần này hắn yêu cần cẩn thận hơn, không ngừng phái tạp tu tới phía trước dò đường.
Trữ gia lúc này càng thêm rối loạn, Bá Vấn mất liên lạc, Trữ Đông mất liên lạc, điều này làm không khí trong Trữ gia đột nhiên trở nên khẩn trương, thân phận Bá Vấn tất nhiên tôn quý vô cùng. Nhưng Trữ Đông là người kế thừa của A Mỹ Trữ gia (Cái này phải dịch là Ninh gia chứ, nhưng người dịch trước đã Trữ thì để nguyên vậy – đồng ý với lanhdien nhưng từ đầu bị dịch thế rồi.), bất kể ai trong hai người xảy ra điều gì bất trắc, đều là chuyện A Mỹ Trữ gia không thể tiếp thụ, đội ngũ tạp tu thứ ba dùng tốc độ nhanh nhất tập kết, bọn họ bắt đầu thẳng tiến vào rừng cây.
***
Trần Mộ tiếp tục tiến về phía trước. Hiện giờ đã là ngày thứ ba, thương tích trên người hắn đã lành chừng bảy tám phần, nhưng mặt vẫn lưu lại rất nhiều vết thương, điều này làm hắn trong có chút dữ dằn. Đáng tiếc không biết phối phương của loại thuốc mà ma quỷ nữ cho hắn. Nếu không Trần Mộ thấy nếu mình đi bán loại thuốc này cũng sẽ kiếm được bộn tiền, hiệu quả trị thương của nó thật quá xuất sắc.
Hắn đã hoàn toàn mất phương hướng. liền dứt khoát nhắm một hướng đi tới, sự thực chứng mình, cái gọi là công năng bản đồ trên độ nghi ở vùng dã ngoài chẳng có tác dụng gì. Nói ra, ba ngày nay vận khí của hắn cực tốt, không ngờ chẳng gặp phải một con dã thú lợi hại nào, điều này làm ngay bản thân hắn cũng thấy giật mình.
Nếu như tình huống này vẫn tiếp tục tốt như thế, có khi Trần Mộ cũng không tránh khỏi chút ảo tưởng. Dạo chơi trong rừng một tháng là kinh nghiệm không tệ chút nào nhỉ.
Bất quá thần kinh của hắn lại rất căng thẳng, so với trước đây, tốc độ kích hoạt độ nghi của hắn tăng vọt, không biết có phải là ảnh hưởng của mấy ngày chiến đấu không. Cảm ứng của hắn không ngờ xuất hiện chút tăng trưởng, điều này làm hắn mừng rỡ khôn xiết.
Vì có Đạn Lực hài, tốc độ tiến tới của hắn rất nhanh, hắn đi đường thoải mái hơn nhiều. Sau vài ngày, hắn càng hiểu được cách né tránh các cành cây. Vì muốn đảm bảo đủ thể lực nên hắn cũng nghỉ ngơi đủ thời gian.
***
Bá Vấn và Trình Anh vận khí cũng không tệ, bọn họ vẫn bám sát ngay sau Trần Mộ. Lần này Bá Vấn thể hiện dũng khí lớn, kiên trì đuổi sát không bỏ, khoảng cách của bọn họ và Trần Mộ vẫn không bị kéo dãn thêm. Tinh thần của Bá Vấn và Trình Anh mang chút mệt nhọc, bọn họ không có Đạn Lực hài như Trần Mộ, chỉ đành ngày đêm không ngừng đuổi theo, tinh thần của hai người so với Trần Mộ kém hơn rất nhiều.
Bá Vấn trong bụng đầy giận dữ, bực dọc. Y cảm thấy Trần Mộ tựa hồ như đang chơi đùa bọn họ. Mỗi ngày nhìn thấy dấu vết Trần Mộ lưu lại, đều thể hiện hắn chưa rời đi bao lâu, nhưng khoảng thời gian này bọn họ chạy ngày chạy đêm, không ngờ vẫn chẳng nhìn thấy cái bóng của hắn.
Mà một vấn đệ rất tệ là bọn họ đã hoàn toàn mất đi liên lạc với bên ngoài.
Tình hình thoáng cái đã trở nên phức tạp, Bá Vấn gặp phải hai lựa chọn, một là tiếp tục đuổi tới, cái kia là theo đường cũ trở về.
Bá Vấn chọn cái đầu tiên. Y tin rằng, Trữ gia nhất định không để cho mình cứ thế biến mất trong rừng, chỉ cần đám tạp tu Trữ gia đằng sau đuổi tới, vậy Trần Mộ chết không có đất chôn, mà nếu như mình lựa chọn rút lui, vậy y vĩnh viễn mất đi cơ hội này, vì thế dọc đường đi y lưu lại rất nhiều dấu hiệu.
Bá Vấn dứt khoát lựa chọn đuổi riết, điều này cũng làm Trình Anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Một mặt là ngạc nhiên về dũng khí của Bá Vấn, dám xâm nhập vào rừng cây, đây không phải ai cũng dám làm, phương diện khác là ngạc nhiên thù hận giữa Bá Vấn và Trần Mộ lại sâu tới mức Bá Vấn nguyện chịu mạo hiểm lớn như vậy.
Nếu như Trần Mộ hiểu được cái gọi là cừu hận giữa hắn và Bá Vấn, nhất định sẽ dở khóc dở cười. Nhưng chuyện đời chính là kì diệu như thế, nhìn thoáng qua hai người như không có gi liên quan, thế mà lại sinh ra liên hệ bằng một cách thức kỳ quái.
Suy nghĩ của Bá Vấn cũng không sai, Trữ gia vì y mà xuất ra lượng lớn tạp tu, chỉ cần những tạp tu này có thể đuổi kịp hắn, sẽ hoàn thành việc bao vây với Trần Mộ, khả năng là rất lớn. Song Bá Vấn mất liên lạc hoàn toàn với Trữ gia không hề biết, ngay trong khu rừng sau lưng hắn vừa có một trận mưa lớn, rất nhiều chỗ còn xuất hiện những trận lũ quy mô nhỏ. Không chỉ những kí hiệu mà hắn lưu lại gần như bị xóa sạch, mà dấu vết ba người lưu lại cũng gần như bị lũ xóa hết. Mà lúc này, Trần Mộ cũng đang gặp phiền toái.