Tạo Thần

Chương 87: Khí đạo tông




Khi Doanh Thừa Phong ở trong rừng quay về nhà thì mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng cuối chiều đang dần lịm tắt đi.

Tuy rằng trải qua một hồi tận tình phát tiết, nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn hưng phấn dị thường.

Lần này, Doanh Thừa Phong tấn chức thất tầng cảnh giới thu hoạch được quá lớn, không chỉ tu vi tăng tiến, mà trọng yếu nhất chính là thân thể của hắn đã chân chính tiếp xúc được với lực lượng tinh thần.

Trước ngày hôm nay, Doanh Thừa Phong mặc dù có thể lợi dụng Trí Linh để sử dụng một ít tinh thần lực lượng. Nhưng mà cái loại lực lượng này dù sao cũng không phải là tự thân hắn có, Trí Linh sử dụng tinh thần lực lượng tuy rằng có thể cùng với hắn tạo thành độ phối hợp nhất định, tuy nhiên lại không thể đạt tới cảnh giới ăn ý không có kẽ hở.

Lực lượng tinh thần cường đại và năng lực tính toán của Trí Linh sau khi dung hợp đã làm cho chiến lực của Doanh Thừa Phong trong nháy mắt tăng lên một bậc thang lớn. Hơn nữa, Doanh Thừa Phong tin tưởng, trải qua không ngừng cọ sát, hắn ở phương diện này có tiềm lực còn lớn hơn nữa.

Đương nhiên, quan trọng nhất cũng không phải là vũ kỹ, mà sau khi có được lực lượng tinh thần chân chính, hắn đã có thể biến thành một gã Linh Sư hàng thật giá thật. Cho dù sau này không có Trí Linh trợ giúp, thì với năng lực và học thức của hắn hiện nay cũng có thể miễn cưỡng trở thành một gã Linh Sư có thể quán linh sĩ cấp linh khí.

Lúc này đây tu vi chân khí tăng lên đối với hắn có nhiều chỗ tốt không tưởng, ngay cả với tâm tình trầm ổn hơn tuổi thật thì vẫn không nén nổi sự mừng rỡ như điên.

Vừa mới về tới nhà, một lão bộc nhân tiến ra đón, dồn dập nói:

- Thiếu gia! Nhị lão gia đã tới đây hơn nửa ngày, đang tìm ngài ở khắp nơi, thiếu gia nhanh đi gặp người đi.

Nhị lão gia tự nhiên chính là Doanh Lợi Đức, tuy rằng hắn là đệ đệ của Doanh Lợi Hâm, nhưng bởi vì quang hệ tới thực lực bản thân cho nên ở trong Doanh gia địa vị không thể nghi ngờ gì chính là cao nhất. Đặc biệt là ở trong lòng những người hầu, địa vị của hắn giống như một vị thần không thể với tới. Cho nên, khi hắn tự mình tìm tới Doanh Thừa Phong, lập tức đã kinh động tới mọi người trong phủ.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, trong lòng khẽ động, lực lượng tinh thần đã phóng ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn lập tức cảm ứng được trong phòng khách, có ba cỗ khí tức rất quen thuộc. Đấy chính là những thân nhân duy nhất của hắn ở trên thế giới này, phụ mẫu và chú Doanh Lợi Đức.

Trong mắt hắn hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi, lực lượng tinh thần quả nhiên khác với tu vi chân khí.

Năng lực cảm ứng đơn thuần này đã hơn xa so với chân khí có thể với tới.

Cất bước đi vào, hắn không chút do dự tiến vào phòng khách, Doanh Thừa Phong hướng về phía ba vị trưởng bối thi lễ, nói:

- Cha! Mẹ! Chú!

Doanh Lợi Hâm khẽ cười, trên mặt hắn tràn ngập vẻ vui mừng nói:

- Thừa Phong! Ngươi gần đây làm được chuyện gì tốt vậy? Ha ha... Có thể khiến cho nhị đệ không ngớt lời khen ngợi ngươi quả là tốt. Tốt lắm.

Mẫu thân hắn Từ Bội Hân mỉm cười nói:

- Chú quá khen. Sợ rằng sẽ làm hư tiểu hài tử mất.

Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi co giật một chút, hắn rất muốn nói một câu, bất kể là tuổi thật của hắn hay tuổi của cỗ thân thể này cùng với ba chữ "tiểu hài tử" chẳng có chút xíu liên hệ nào với nhau. Nhưng, nhìn ánh mắt Từ Bội Hân toát ra vẻ lo lắng, hắn cũng chỉ có thể nhún vai không nói lời nào.

Xem ra ở trong mắt mẫu thân, bất kể hắn có lớn tới mức nào thì vẫn là một đứa bé.

Doanh Lợi Đức bật cười nói:

- Tẩu! Tẩu yên tâm đi. Thừa Phong là một tiểu tử trầm ổn nhất mà đệ từng gặp, tuyệt đối sẽ không vì thế mà kiêu ngạo tự mãn đâu.

Hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm khẽ gật đầu đồng ý, có thể được Doanh Lợi Đức thừa nhận như thế, bọn họ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Doanh Lợi Đức đứng lên, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá tỉ mỉ Doanh Thừa Phong, dường như muốn từ trên người hắn nhìn ra cái gì đó.

Nếu như là một thiếu niên bình thường mười lăm, mười sáu tuổi thì sợ rằng dưới cái nhìn soi mói như thế đã không biết làm sao, cả người trở nên lúng túng.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác, hắn thản nhiên đứng, trên miệng thủy chung vẫn treo một nụ cười thả nhiên, không một chút nào bị ảnh hưởng.

Doanh Lợi Đức gật đầu, hài lòng nói:

- Thừa Phong! Ngươi... Thành công rồi sao?

Mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói:

- Không phụ sự kỳ vọng của chú.

- Tốt. - Doanh Lợi Đức nhướng mày, hắn vỗ mạnh tay nói:

- Không hổ là cháu trai của ta. Quả nhiên không làm ta thất vọng, xem ra hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan quả nhiên là có hữu dụng.

Doanh Thừa Phong cười mà không nói gì, thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan? Thứ này ở trên người hắn có hơn mười viên, nếu như dựa vào nó để đột phá, như vậy hắn đã đột phá ở trong Kỳ Liên sơn mạch rồi.

Doanh Lợi Đức xoa xoa hai tay với nhau, dường như hưng phấn vô cùng.

Hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, bọn họ rất quen thuộc với tính tình của đệ đệ mình. Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như thế. Mà việc này rõ ràng cùng với đứa con bảo bối của bọn họ có quan hệ, tự nhiên là làm cho bọn họ vừa kinh ngạc, vui mừng lại vừa có chút lo lắng.

Sau một lát, Doanh Lợi Đức thở dài một hơi, nói:

- Thừa Phong! Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai theo ta tới tổng đàn tông môn, ta sẽ đưa ngươi đi tham gia nghi thức nhập môn vào tháng sau.

Doanh Lợi Hâm "A" lên một tiếng, nói:

- Nhị đệ! Thừa Phong cũng có tư cách gia nhập Khí Đạo Tông sao?

Doanh Lợi Đức gật mạnh đầu nói:

- Không sai. Hiện giờ tu vi chân khí của Thừa Phong đã đạt tới thất tầng, đạt được yêu cầu thấp nhất để gia nhập tông môn.

Hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm đưa mắt nhìn nhau, cho dù bọn họ chính tai nghe được cũng không dám tin tưởng ngay.

Làm cha mẹ của Doanh Thừa Phong, bọn họ mặc dù không thể học vũ kỹ, nhưng đối với tình huống của con trai mình lại hiểu được chút ít.

Tiểu tử này trước đây năm năm tu luyện chân khí kết quả cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự, năm năm thời gian tu vi vẫn dừng ở nhất tầng chân khí. Ngay cả bọn họ có khuyên bảo thế nào, Doanh Thừa Phong cũng chưa từng buông bỏ tu luyện.

Nhưng, ở trong một năm qua, Doanh Thừa Phong đột nhiên đột phá được chướng ngại, tu vi phảng phất như cưới tên lửa bay lên, một đường thưởng tiến chứ không hề dừng lại.

Mấy tháng trước mới chỉ là tam tầng mà thôi, nhưng chỉ chớp mắt đã biến thành thất tầng chân khí, hơn nữa đạt tư cách gia nhập Khí Đạo Tông. Biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, dù là trước đây có chút dự đoán được thì vẫn như trước làm cho người ta khó tin nổi.

Doanh Lợi Đức nhìn anh trai và chị dâu một cái, cười nói:

- Đại ca! Đại tẩu! Thừa Phong có thể liên tiếp đột phá tự nhiên là do sự cố gắng của hắn, ngoài ra còn một ít cơ duyên xảo hợp. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Hai người nên cao hứng vì nó mới đúng.

Doanh Lợi Hâm liên tục gật đầu, chần chờ một chút, nói:

- Nhị đệ! Thừa Phong tuy rằng tu vi đã đạt được yêu cầu thấp nhất, nhưng nó có thể tiến vào Khí Đạo Tông sao?

Khí Đạo Tông chính là đại môn phái nhất đẳng ở quanh đây, điều kiện tuyển chọn của bọn họ cực kỳ hà khắc.

Ngày trước, ba người tham gia nghi thức nhập môn cũng là mạo hiểu mới qua được, còn Doanh Thừa Phong mặc dù tu vi bây giờ đã đạt đủ yêu cầu, nhưng tuổi của nó lại không khỏi khiến cho người ta phải lo lắng.

Doanh Lợi Đức cười ha hả, vỗ ngực cam đoan nói:

- Đại ca! Đại tẩu! Hai người yên tâm, người khác thì còn chưa chắc đã thông qua được nghi thức nhập môn, nhưng Doanh Thừa Phong thì nhất định có thể.

Nghe Doanh Lợi Đức khẳng định thuyết phục như thế, chút bàng hoàng trong lòng hai người Doanh Lợi Hâm mới tan đi.

Doanh Thừa Phong sau khi được ba vị trưởng bối dặn dò mới ngoan ngoãn quay về phòng, lúc này khi nhìn thấy cái giường lớn thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, hắn mau chóng ngã người xuống giường rồi ngủ lúc nào không biết.

Từ khi tiến vào Kỳ Liên sơn mạch tới nay, tinh thần Doanh Thừa Phong vẫn luôn duy trì ở trạng thái cảnh giác cao độ.

Tuy nói khi hắn ngủ đã có Trí Linh canh chừng, không đến mức để hắn đang ngủ say bị người ta đánh lén. Nhưng, dưới tình huống như vậy, vô luận thế nào Doanh Thừa Phong cũng không thể yên ổn ngủ được.

Mà từ lúc ở trong Kỳ Liên sơn mạch trở về, hắn đã lập tức sang bái phỏng Trương Minh Vân đại sư, theo đó lại đột phá cảnh giới, rồi ra ngoài thí luyện công pháp.

Từ đó tới giờ, hắn thật sự đã sớm mệt mỏi vô cùng.

Doanh Thừa Phong ngủ thăng một mạch tới ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Trải qua một giấc ngủ ngon, thân thể hắn sau một tháng mệt mỏi cuối cùng cũng được thả lỏng, tinh khí thần đồng thời lên tới trạng thái cao nhất.

Doanh Lợi Đức cũng hiểu lòng người, lão cũng không thúc giục, mà chờ khi hắn tự động tỉnh dậy mới dẫn hắn rời khỏi Tam Hạp Thôn.

Hai chú cháu cưỡi ngựa nhanh chóng di chuyển về phía tổng đàn Khí Đạo Tông.

Dọc theo đường đi, Doanh Lợi Đức thao thao bất tuyệt giảng giải về lịch sử huy hoàng của Khí Đạo Tông, cùng với những chú ý sau khi tiến vào đó.

Doanh Lợi Đức ngưng thần lắng nghe, đem từng lời của hắn ghi nhớ ở trong lòng. Chỉ có điều, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là từ đầu tới cuối Doanh Lợi Đức cũng không hề đề cập tới nghi thức nhập môn.

Theo hắn biết, Khí Đạo Tông tuy rằng mỗi tháng đều tuyển một ít võ sĩ nhập môn. Nhưng mà bọn họ không phải có bao nhiêu là tuyển bấy nhiêu, mà chính là nghiêm khắc sàng lọc.

Vô luận là võ sĩ tán tu, hay là có quan hệ với cao thủ võ tu, thì trong khi thông qua nghi thức nhập môn đều được đối xử bình đẳng với nhau.

Thất tầng chân khí chẳng qua chỉ là một cái tiêu chuẩn thấp nhất mà thôi, trừ cái đó ra còn có rất nhiều yêu cầu và điều kiện.

Ngày trước, ba người Doanh Hải Đào trước khi tiến hành khảo hạch vào Khí Đạo Tông, Doanh Lợi Đức đều vẻ mặt trầm trọng. May mắn, ba người vận khí không tệ, thực lực cũng không kém, cho nên chỉ một lần duy nhất cả ba đã thông qua, làm cho Doanh Lợi Đức mặt mày hớn hở mất vài ngày.

Nhưng, hiện giờ Doanh Lợi Đức chẳng những không đề cập tới, tự nhiên làm cho Doanh Thừa Phong có chút lo lắng.

Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong thử hỏi:

- Chú! Nghi thức nhập môn có cái gì phải chú ý ạ?

- Nghi thức nhập môn.... - Doanh Lợi Đức hơi giật mình, sau đó lại bật cười nói:

- Không cần nghĩ tới nó, nghi thức này đối với ngươi chẳng qua chỉ là một hồi đi dạo thôi. Người ta nói như thế nào thì ngươi làm như thế, sau khi khảo hạch xong chỉ cần đợi tin tốt là được.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói:

- Vì sao ạ?

Doanh Lợi Đức tức giận trừng mắt với hắn, nói:

- Ngươi đã bái Trương Minh Vân đại sư làm sư phụ, cũng đồng nghĩa với việc bản thân có tiềm lực và thiên phú trở thành Linh Sư. Chẳng lẽ ngươi nghĩ môn phái sẽ cự tuyệt người sao?

Doanh Thừa Phong lúc này mới thoải mái, nếu như hắn có thân phận là võ sĩ bình thường thì có thông qua nghi thức nhập môn hay không còn khó nói. Nhưng nếu như lấy thân phận Linh Sư tương lai để gia nhập, chỉ cần phụ trách khảo hạch không bị ấm đầu sẽ không bao giờ cự tuyệt.

Hai người ra roi thúc ngựa, trong vòng mấy ngày mới tiến nhập được vào cốc khẩu lớn.

Sau khi đi qua cốc khẩu rộng lớn, Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên nhìn, ở chỗ ngọn núi phía xa, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mấy chữ được khắc trên đó làm tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi.

Khí Đạo Tông.