Tạo Thần

Chương 734: Rìu lớn thần uy




.

Xì xào, xì xào..

Một dải ánh sáng phóng lên cao, trong nháy mắt chiếu sáng khắp không trung.

Dưới quang cảnh hắc ám nồng đậm này, dải ánh sáng đột ngột đó lại uy nghiêm như vậy, không cho phép xâm phạm.

Trong cung điện, trong nội tâm tất cả những người nhìn thấy dải ánh sáng này đều không nhịn được mà có chút run rẩy.

Cho dù là hùng mạnh như Kỵ sĩ Vương giả, đều sinh ra một cảm giác kính sợ đối với khí thế của dải hồng quang vừa vụt qua kia.

- Đùng.

Dải hồng quang kia lọt vào tầng mây, phóng ra một năng lượng cường đại, phá vỡ tất cả những đám mây xung quanh đó.

Lúc Rìu lớn Thiên Kỵ mới hình thành, cũng đã thể hiện ra uy năng khổng lồ, dưới sự trợ giúp của Bá Vương, chống đỡ lại Lực Thiên Kỵ.

Hiện giờ, sau khi nhập vào làn gió vô hình, khí linh của nó tự nghiền nát, lại ngưng tụ lại lần nữa, uy năng lúc này đã có một sự biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất.

Trên chiếc rìu, nổi lên một Tiểu Bát Trảo cự thú, chỗ lưỡi rìu kia lại sáng lên một đạo ánh sáng trắng lớn.

-Ầm…

Ánh sáng trắng từ lưỡi rìu phóng lên cao, hung hăng bổ xuống tầng mây đang chầm chậm ép xuống.

Trong nháy mắt, đám mây đang dần dần hạ xuống kia ngừng lại, chỗ mây bị ánh sáng trắng đánh trúng lõm xuống một vệt sâu, giống như bị một thanh kiếm sắc chọc vào giữa, lộ ra quang cảnh một thế giới hắc ám.

Mọi người đứng dưới sắc mặt đều biến đổi, những đại sư rèn khí này đều đã từng nhìn thấy Lực Thiên Kỵ, mà phần lớn bọn họ thậm chí ngay cả uy năng của ba vòng Thiên Kỵ Thánh khí cũng đã từng được chứng kiến. Nhưng, hai vòng Thánh khí này lại có được thần uy như vậy, thì quả thật là chuyện hy hữu.

Trong thoáng chốc, bọn họ đều hiểu ra, hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí bình thường cũng khó có thể chống lại được với uy năng của cái rìu lớn này.

Kỳ thật, nếu vừa rồi cái được phóng lên là Bá Vương và rìu lớn thì mọi người sẽ không cảm thấy kỳ quái đâu.

Nhưng giờ phút này, Bá Vương cũng không có xuất hiện. Chỉ cần dựa vào uy lực của rìu lớn cũng có thể phóng ra uy năng lớn như vậy thì thật khiến cho mọi người phải ngạc nhiên và khâm phục rồi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng của bọn họ chợt xuất hiện một ý niệm.

Nếu lúc nãy chiếc rìu lớn có sự hỗ trợ của con người, phối hợp với sức lực uy mãnh của Bá Vương, như vậy thì một rìu vừa rồi, rất có thể chặt đứt cả đám mây kia rồi.

Các vị đại sư cúi đầu liếc nhìn về cùng một hướng. Trong lòng bọn họ âm thầm tự nói với chính mình, không thể coi Doanh Thừa Phong là một đại sư bình thường để đối đãi nữa rồi.

Xem ra bảng xếp hạng đại sư rèn khí trong Thánh Điện, sắp có sự thay đổi rồi.

- Ầm..

Sau khi đám mây ở giữa bị đánh nát, cũng chỉ tạm thời dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục ép xuống dưới.

Lúc này, lực áp bức của tầng mây càng ngày càng mạnh hơn, cho dù những người không liên quan cũng đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của cỗ lực lượng này.

Đám người Khấu Nhuệ tuy rằng sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hết sức hoảng sợ.

Bất kể là tầng mây dày đặc, hay là biểu hiện của cái rìu lớn, cũng đều vượt qua khả năng nhận thức của bọn họ. Chẳng lẽ là lực lượng thực sự của hai vòng Thánh khí sao?

Từng dòng khí đen sôi trào, bao lấy chiếc rìu lớn, dòng khí đen đậm này tựa như xuyên qua chiếc rìu lớn và muốn cuốn nó đi mất.

Nhưng chiếc rìu lớn Thiên Kỵ này tuyệt đối không cam lòng để chuyện này xảy ra.

Tiểu Bát Trảo trên thân rìu kia bỗng ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên phát ra một tiếng thét dài long trời lở đất.

Tiếng hét này lao thẳng lên trên không trung, giống như một tiếng sấm rung động từ trên trời giáng xuống vậy. Sau đó, chiếc rìu lớn kia lại sáng lên một lần nữa, tỏa ra uy phong vô cùng lớn.

Một tia sáng màu xanh cực lớn được phóng ra từ lưỡi búa, bắn nhanh lên bầu trời trên cao kia.

Đạo ánh sáng này lớn hơn bất kì đạo ánh sáng nào trước đó.

Một cỗ lực lượng lớn đến mức không thể tin nổi bùng nổ ra từ dải ánh sáng đó, lần nữa bổ lên trên tầng mây kia.

Chỉ có điều, lôi vân do hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí dẫn tới cũng không hề đơn giản, một kích tấn công của dải ánh sáng kia tuy rằng hết sức linh hoạt và sắc bén, nhưng độ dầy của tầng mây vẫn vượt quá sự tưởng tưởng của mọi người.

Càng hướng về phía trước, lực lượng của đạo ánh sắng càng nhỏ, lúc mọi người đứng ở đây có thể mơ hồ nhìn thấy một tia ánh sáng trên tầng mây kia, thì đạo ánh sáng đó hầu như đã tiêu tan gần hết. Mây mù xung quanh đó trào lên, hội tụ lại chỗ trung tâm của đám mây, dường như muốn lấp kín chỗ thủng cực lớn kia.

Mọi người đứng dưới đều thầm than một tiếng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Nếu cái rìu lớn này vẫn còn ở trong tay Bá Vương, vậy thì một kích vừa rồi tuyệt đối có thể phá vỡ tầng mây kia, làm cho vô số tia sáng rơi trên mặt đất này.

Nhưng đáng tiếc, lúc này chiếc rìu lớn gần như chỉ dựa vào lực lượng Thánh khí của bản thân, tuy nói rằng Khí linh kia đã đốc toàn bộ sức lực, nhưng nếu để phá vỡ được Lực Thiên Kỵ kia thì vẫn còn thiếu một chút nữa.

Tuy rằng chỉ vẻn vẹn có một chút như vậy, nhưng cũng là cách một trời một vực rồi.

Nặc Y Nhĩ đại sư nhướn mày nói:
- Bá Vương đâu, y ở chỗ nào?

Khấu Nhuệ lập tức nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, Bá Vương đang bế quan ở trong hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ.

Nặc Y Nhĩ ngẩn ra một lúc, cả giận nói:
- Giờ là lúc nào rồi mà y còn tu luyện cái gì nữa.

Phần lớn các đại sư đều gật đầu đồng ý, vẻ mặt bất mãn.

Trong mắt bọn họ, thì một Thánh khí tốt chính là bảo vật độc nhất vô nhị, để có được bảo vật này, có thể hy sinh bất cứ thứ gì.

Mà Bá vương trong thời khắc mấu chốt này, không ngờ lại không cùng Thánh binh của mình chống lại Lực Thiên Kỵ. Việc này trong mắt các vị đại sư khác, tuyệt đối là một hành vi không thể tha thứ.

Khấu Nhuệ cười khổ một tiếng, nói:
- Ba tháng nữa Bá Vương phải tham gia cuộc thi linh thú, cho nên Doanh đại sư mới bảo y bế quan tu luyện, mà Doanh đại sư cũng là người muốn rèn lại chiếc rìu lớn của y.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng trong lòng đều có sự bất mãn rất lớn.

Những đại sư rèn khí như bọn họ nếu muốn gia công lại Thánh khí lần nữa thì nhất định phải chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thứ.

Nếu như là Thiên Kỵ Thánh khí thì còn phải chuẩn bị càng tốt hơn, không thể để xảy ra chút sơ sót nào. Đặc biệt, chủ nhân của Thánh khí là người duy nhất có thể nghênh đón lễ rửa tội của Lực Thiên Kỵ, nên bất cứ lúc nào cũng phải ở đó để đợi lệnh.

Mà giống như Doanh Thừa Phong, tiến hành gia công lại Thiên Kỵ Thánh Binh đúng vào lúc chủ nhân của Thánh binh bế quan tu luyện, thì đúng là trường hợp có một không hai rồi.

Sắc mặt của Nặc Y Nhĩ đại sư trầm xuống, ông ta tức giận hừ một tiếng, nói:
- Hồ đồ!

Tuy nói chiếc rìu lớn này là do Doanh Thừa Phong rèn ra, mà Bá Vương cũng là tọa kỵ linh thú của Doanh Thừa Phong. Theo lý mà nói, bọn họ cũng không có quyền can thiệp vào chuyện này, nhưng dù sao trong lòng những đại sư có mặt ở đây vẫn hết sức tức giận.

Làm như vậy chẳng phải là coi đây là trò đùa ư?

- Lập tức đến hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ, gọi Bá Vương ra đây.
Nặc Y Nhĩ đại sư tức giận nói:
- Doanh Thừa Phong tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chưa có nhiều nên không đủ khả năng thì cũng là điều khó tránh khỏi, ta phải bổ sung những thiếu khuyết đấy cho hắn, không thể thờ ơ được.

- Vâng.
Khấu Nhuệ cười khổ một tiếng, ông ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Làm như vậy có lẽ sẽ đắc tội với Doanh Thừa Phong, nhưng ông ta là đại sư của Thánh giáo, cũng không muốn nhìn thấy một Thánh binh bị hủy hoại trong chốc lát dưới sự công kích của Lực Thiên Kỵ

Hai vòng, đây chính là hai vòng Thiên Kỵ Thánh Binh chân chính đó. Uy năng to lớn như thế này, cũng đủ để xếp ngang với sáu vòng Thánh binh thông thường rồi.

Nếu thật sự là bị phá hủy mất, thì ông ta cũng không thể tha thứ cho chính mình được.

Nhưng mà, ngay tại một khắc này, trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến một tiếng sấm mạnh.

- Ầm…

Tiếng sấm này vang vọng đất trời, lớn nhất từ trước đến nay.

Khấu Nhuệ dừng bước chân, ông ta không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn. Mà ông ta cũng không biết rằng, người bị tiếng sấm này thu hút cũng không chỉ có mình ông ta, mà tất cả các đại sư đang ở trong cung điện cũng đều giương mắt líu lưỡi nhìn lên trời.

Tiểu Bát Trảo cự thú há mồm ra, nuốt cán rìu vào miệng.

Lúc trước thân thể của nó phóng ra ánh sáng chói lòa, nhưng giờ phút này lại trở nên ảm đạm.

Cùng lúc đó, cả chiếc rìu lớn dường như cũng không còn ánh sáng như lúc ban đầu. Cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, giống như một thanh Binh khí cổ đã trải qua lễ rửa tội ngàn năm vậy.

Trong mắt của Nặc Y Nhĩ đại sư và các đại sư khác đều hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng khôn xiết. Với kinh nghiệm phong phú của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn ra được, khí linh của chiếc rìu lớn này dưới áp lực khổng lồ lại đột phá một lần nữa, đạt đến trình độ hoàn mỹ.

Những Linh khí có thể sinh ra khí linh thì đều là bảo vật, nhưng khí linh cũng có phân ra khí linh cao và thấp.

Đại đa số khí linh chỉ có thể nắm giữ và kích phát một phần uy năng, cũng giống như những tu sĩ vậy, mặc dù không ngừng tu luyện, nhưng người có thể phóng ra toàn bộ uy năng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.

Đương nhiên, nếu khí linh và chủ nhân của Thánh khí cùng liên kết với nhau, dưới sự kích phát của lực lượng song trùng, khả năng có thể phóng thích ra lực lượng càng nhiều và càng mạnh hơn.

Nhưng những khí linh đơn thuần muốn đạt được đến trình độ có thể phóng thích toàn bộ lực lượng vốn có của mình, thì sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn.

Ở bên trong lôi vân Thiên Kỵ, thường thường là khí linh và chủ nhân của Thánh khí liên kết, mới có thể bình an vượt qua được một kiếp này.

Nếu chỉ dựa vào một mình khí linh, thì mười phần là sẽ bị tan vỡ trong sự oanh kích của Lực Thiên Kỵ.

Nhưng lúc này lại khác. Khí linh của chiếc rìu lớn kia sau khi dùng uy năng công kích hai lần mà không có kết quả, không ngờ lại có thể bạo phát ra tiềm lực mạnh mẽ không gì ánh nổi, trở thành một Thánh binh thực sự.

Giờ khắc này, chiếc rìu lớn mang phong cách cổ xưa kia đã thu lại ánh sáng, trở lại nguyên trạng ban đầu.

Chiếc rìu chém về phía xa xa trên kia.

Không có ánh sáng rực rỡ chói lọi, không có âm thanh cường thế, chỉ bình thản như vậy, vượt qua một cách dễ dàng.

Trên bầu trời, tầng mây đang không ngừng ép xuống kia đột nhiên dừng lại.

Ở dưới tầng mây, chỉ có một chiếc rìu lớn đứng sừng sừng giữa xuyên qua đám mây, giống như là nó đã đứng chỗ này từ lúc trời đất mới bắt đầu hình thành vậy.

- Xì xào.

Một tiếng nổ phát ra từ bên trong đám mây.

Sau đó, vô số tầng mây kia bị xé toang như xé một mảnh vải vậy, mỗi mảnh bay ra một phía.

Đám mây đen to lớn bao phủ toàn bộ cung điện, chỉ trong nháy mắt bị chia cắt thành vô số mảnh nhỏ, đồng thời một tia hào quang tiến vào chỗ khe hở ở giữa đám mây.

Ánh sáng, càng ngày càng sáng.

Dưới ánh sáng soi rọi của tia sáng kia, đám mây đen dần dần tiêu tan ngay trong tầm mắt của mọi người.

Ánh sáng vô tận ngưng tụ thành một dải rồi tản ra thành từng cột sáng, sau đó chọc thẳng xuống, bao phủ lấy chiếc rìu.

Cảnh tượng hết sức mê người, ánh sáng chiếu rọi vào chiếc rìu lớn.

Ánh sáng đó không giống với lần đầu tiên rèn thành công, cũng không giống với ánh sáng rực rỡ sau khi tiếp nhận lễ rửa tội Thiên Kỵ, chiếc rìu lớn lúc này đã trở lại thành một chiếc rìu bình thường không có chút đặc biệt nào.

Nhưng chính chiếc rìu nhìn như bình thường này, lại có thể khiến cho vô số người phải điên cuồng vì nó.

Cột sáng rốt cục cũng tản đi, chiếc rìu lớn hóa thành một dải ánh sáng hồng bay vào bên trong cung điện, biến mất trong nháy mắt.