Tạo Thần

Chương 715: Lễ vật




- Tha thứ?

Doanh Thừa Phong nghe choáng váng cả đầu óc, hắn cười khổ nói:
- Điện hạ, ngài hiểu lầm rồi. Lâm Vô Địch điện hạ chưa từng đắc tội tại hạ, thì tại sao phải nhận lấy sự tha thứ của tại hạ chứ?

Đồ Kiến Vĩ ở bên cạnh mở miệng muốn nói, nhưng nhìn Kha Vương điện hạ và va vị kỵ sĩ đại công, nhất thời trở lên câm nín.

Nhưng hành động này của y sao có thể che được nhãn thần của Kha Vương điện hạ, y mỉm cười nói:
- Lão đệ, tùy tùng này của đệ đã hiểu rồi.

Doanh Thừa Phong xoay đầu, Đồ Kiến Vĩ không dám chậm trễ, liền vội vàng nhỏ tiếng nói:
- Doanh đại sư, Thượng Kiệt và vị kỵ sĩ trưởng họ Hà đó, đều là lão nhân trong cung của Lâm Vô Địch điện hạ.

Doanh Thừa Phong và Bá Vương lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Chả trách vị Lâm Vô Địch điện hạ cường đại đó phải cố chịu đau như cắt thịt bỏ ra bảo vật chỉ có thể thấy không thể cầu như tức nhưỡn.

Tuy ai cũng đều biết, Thượng Kiệt bị chuyện cây mây mặt quỷ cũng không thể đổ lên đầu Lâm Vô Địch điện hạ. Nhưng hai người Thượng Kiệt và kỵ sĩ trưởng họ Hà này đều là kỵ sĩ trưởng dưới trướng Lâm Vô Địch, bất luận thế nào, y cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi liên can.

Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói:
- Điện hạ, xin ngài chuyển lời tới Lâm Vô Địch điện hạ, về chuyện Thượng Kiệt, tại hạ cũng có chỗ không phải. Hơn nữa tại hạ tin rằng, chuyện này không liên quan với Lâm Vô Địch điện hạ. Cho nên phần hậu lễ này bất luận thế nào tại hạ cũng không dám nhận.

Kha Vương điện hạ cầm chén rượu trước mặt lên, nhẹ nhàng hớp một cái, giống như là vì mỹ tưởu trong miệng mà say ngất.

Một lát sau, ánh mắt của y hữu ý vô ý quét nhìn Đồ Kiến Vĩ và Bá Vương phía sau Doanh Thừa Phong.

Trong lòng Đồ Kiến Vĩ thầm rét, liền vội đứng dậy. Nhưng, còn chưa đợi y mở miệng, Doanh Thừa Phong liền nói:
- Điện hạ, bọn họ là người tại hạ tín nhiệm nhất, có lời xin nói, đừng ngại.

Cơ thịt trên mặt Đồ Kiến Vĩ hơi co quắp lại, y dò xét nhìn Doanh Thừa Phong, vội vàng cúi thấp đầu.

Y làm sao cũng không ngờ, Doanh Thừa Phong lại nói ra những lời này trước mặt Kha Vương điện hạ. Tuy biểu tình của y vẫn giữ khá bình tĩnh, nhưng trong lòng y đã cuộn trào mãnh liệt.

Một câu nói, thân phận người nói không giống, cũng có hiệu quá rất khác.

Nếu Doanh Thừa Phong là một vị tu sĩ Tử Kim Cảnh bình thường, nói chuyện với y, cũng chỉ là một vị kỵ sĩ trưởng, Đồ Kiến Vĩ căn bản sẽ không có cảm xúc gì.

Nhưng với thân phận Rèn đại sư như Doanh Thừa Phong, nói ra những lời này với Kha Vương điện hạ, nhất thời làm y cảm động khó hiểu. Thậm chí là sinh ra một loại ý niệm nguyện chết vì tri kỷ.

Kha Vương điện hạ như cười như không nhìn Đồ Kiến Vĩ, trong lòng thầm nói. Tiểu tử này tuổi tuy không lớn, nhưng thủ đoạn lung lạc lòng người lại rất cao minh. Tên Đồ Kiến Vĩ sau này nhất định sẽ hết lòng trung thành với hắn.

Thu hồi ánh mắt, Kha Vương điện hạ nói:
- Doanh lão đệ, lần này lão đệ gặp nguy hiểm, phải chăng cảm thấy có chút kỳ quái.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Kỳ quái gì.

Kha Vương điện hạ nghiêm nghị nói:
- Lão đệ chưa được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong, danh hiệu đại sư này cũng chưa đồn xa, nhưng cây mây mặt quỷ đó xuất hiện, rõ ràng chính là nhằm vào cái đại sư này của lão đệ mà đến. Y dừng lại một chút, thần tình nghiêm túc, nói:
- Huống hồ, tin tức quyết đấu giữa lão đệ và Thượng Kiệt cũng không có mấy người biết. Tại sao cây mây mặt quỷ chọn trúng lão đệ làm cơ thể ký sinh chứ.

Doanh Thừa Phong trong lòng thầm rét, hắn sâu sắc nhìn Kha Vương điện hạ.

Đạo lý này trước đây hắn đã bàn luận qua với Khấu đại sư, hơn nữa sơ lược xác định hung thủ đứng phía sau.

Đương nhiên, những đối tượng này bị nghi ngờ đều là người có tiếng tăm lừng lẫy trong Thánh giáo. Trước khi không có chứng cứ xác thực, Doanh Thừa Phong không muốn tùy tiện hành sự, đưa nhược điểm của mình vào tới tay người ta.

Nhưng lúc này sau khi Kha Vương điện hạ nói ra lý do tương tự, Doanh Thừa Phong mới hiểu mình vẫn là quá xem thường những kỵ sĩ vương cường đại này.

Hơi khẽ gật đầu, trên mặt Doanh Thừa Phong lộ vẻ u sầu, nói:
- Điện hạ nói là, chẳng lẽ, tất cả cái này đều có người ở sau chỉ điểm.

Kha Vương điện hạ lắc đầu, nói:
- Cây mây mặc quỷ hung mãnh cỡ nào, bản tính càng là cao ngạo vô song, làm sao có thể để người ta sai khiến. Nhưng nếu có người cung cấp tin tức của lão đệ và Thượng Kiệt cho chúng, hơn nữa âm thầm trải đường, vậy cây mây mặt quỷ vẫn có thể truyền phần hồn phách này tới.

Doanh Thừa Phong bộ dạng bừng tỉnh ngộ, nói:
- Tại hạ hiểu rồi, có người âm thầm giở trò, hơn nữa người đó chính là một vị… nhân vật cường đại.

Hắn quét nhìn Kha Vương điện hạ, lập tức sửa miệng.

Kha Vương điện hạ cười khổ một tiếng, y thở dài nói:
- Trong kỵ sĩ vương, có một số người có chút hiểu lầm với Doanh lão đệ. Ha ha, có lẽ là thủ hạ của bọn họ làm ra một số chuyện không hợp thời cũng chưa chắc biết được.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm cười lạnh. Có can đảm làm ra những chuyện này, nhất định là một trong những kỵ sĩ vương. Hơn nữa còn là kỵ sĩ vương cường đại có tư cách kế thừa Sơn Hà Đồ Linh Vực. Tung ra một thủ hạ làm ma chết thay, thật là hổ thẹn với danh hiệu vương giả.

Đương nhiên, câu nói này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Kha Vương điện hạ khẽ mỉm cười, trong lòng lại biết, tiểu tử này đã hoàn toàn hiểu rõ.

Y than nhẹ một tiếng, nói:
- Hai ngươi Thượng Kiệt đều là người của Lâm Vô Địch điện hạ. Nhưng thủ hạ phạm sai lầm, y làm ra một số bồi thường cũng là chuyện nên làm.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
- Chuyện này cũng không lớn, tại hạ cũng tin Lâm Vô Địch điện hạ sẽ không làm ra những chuyện xấu xa này, thì không cần bồi lễ tức nhưỡng.

Kha Vương điện hạ lắc đầu, nói:
- Doanh lão đệ, sỡ dĩ Lâm Vô Địch điện hạ làm như vậy, kỳ thật còn có nguyên nhân.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng, hắn biết, cái này có lẽ mới là nguyên nhân thật sự Lâm Tự Nhiên điện hạ tặng trọng bảo này ra.

Kha Vương điện hạ trầm giọng, nói:
- Cuối cùng Thánh khí trong cung điện của Lâm Vô Địch điện hạ đã đến ngày phải gìn giữ, mà linh sư trong Rèn Thánh Điện trước giờ đều tề tâm như một. Nếu lần này Lâm Vô Địch điện hạ không thể có được sự tha thứ của lão đệ, cho lão đệ một lời giải thích. Vậy Rèn Thánh Điện sự là căn bản sẽ không có đại sư ra mặt tiến hành gìn giữ Thánh khí trong cung điện của y.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, cuối cùng hắn hiểu rõ tất cả tiền căn hậu quả. Nhìn hộp ngọc trước mắt, tự giễu cợt:
- Thì ra tại hạ là nhờ vào phúc khí của Thánh điện mới có thể có được bảo vật này.

Kha Vương điện hạ cười to nói:
- Doanh lão đệ, vận may của đệ rất tốt, tức nhưỡng này trong tay Lâm Vô Địch đã có mấy trăm năm, thủy chung y đều cất giữ cẩn thật, không dám lộ chút phong thanh. Lần này nếu không phải vì cơ duyên này cũng sẽ không lấy ra.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, nhận lái hộp ngọc, nói:
- Đa tạ điện hạ.

Kha Vương điện hạ lắc đầu, nói:
- Đây là lễ vật của Lâm Vô Địch điện hạ, không liên quan lão phu. Y khẽ vỗ tay, lại có một thị nữ tiến lên, dâng lên một chiếc nhẫn không gian.

- Ha ha, Doanh lão đệ, lễ vật mà lão ca chuẩn bị cho đệ tuy không bằng tức nhưỡng, nhưng cũng xem là trân quý, mời đệ xem thử một chút.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, vội nói:
- Điện hạ, sao tại hạ có thể nhận đồ của ngài.

Kha Vương điện hạ cất tiếng cười to, nói:
- Trong Thánh giáo mỗi lần chiêu mộ thành công được nhân tài cấp đại sư, kỵ sĩ vương mỗi điện đều sẽ chuẩn bị một phần trọng lễ cho họ. Ha ha, lão đệ là thiên tài do chính Thánh giáo bọn ta bồi dưỡng ra, nếu thành công tấn thăng đại sư, tất nhiên lão phu phải đặc ý chuẩn bị một phen.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ.

Lấy chiếc nhẫn không gian ra, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong quét lên trên mặt, sau đó hít vào một hơi khí lạnh.

Lễ vật mà Kha Vương điện hạ chuẩn bị cho hắn rất nặng. Tuy không trân quý và hiếm thấy như tức nhưỡng. Nhưng so với tặng biếu của Thánh Nữ điện hạ, cũng không hề thua kém.

Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong cười khổ, nói:
- Điện hạ, phần lễ này quá nặng rồi.

- Nào có, Kha Vương điện hạ nghiêm mặt nói:
- Sau này giữ gìn Thánh khí trong cung điện của lão phu, còn cần đại lực của lão đệ giúp đỡ. Thấy Doanh Thừa Phong hình như vẫn còn muốn từ chối, y sắc mặt chau lại, nói:
- Doanh lão đệ, chẳng lẽ đệ không nể mặt lão phu sao.

Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ đành nhận lấy chiếc nhẫn, nói:
- Đa tạ điện hạ, sau này nếu có chỗ có thể tẫn sức, nhất định không tiếc dốc hết sức lực.

Trong lời nói của hắn có mấy phần đường sống, tận hết sức lực tất nhiên có thể. Nhưng nếu muốn hắn vượt lửa qua sông, vậy thì miễn đi.

Kha Vương điện hạ cười dài một tiếng, nói:
- Lão đệ, trong nhóm tùy tùng đầu tiên của đệ có ứng cử viên vào vừa ý không?

Doanh Thừa Phong lắc đầu liên tục, nói:
- Tại hạ vừa nghe được không lâu, vẫn không có chú ý tới.

Đôi mắt của Kha Vương điện hạ sáng ngời, nói:
- Doanh lão đệ, kỵ sĩ trưởng trong cung điện lão ca không ít, trong này cũng có một số thiên phú dị bẩm. Nếu đệ có rảnh, không ngại đến đây một chuyến, có lẽ có thể gặp được kỵ sĩ trưởng đáng được để mắt.

Doanh Thừa Phong hướng về phía hắn khom người thật sâu, cảm kích nói:
- Đa tạ điện hạ.

Hai bên đàm luận rất lâu, Doanh Thừa Phong nhìn bầu trời, cuối cùng đứng dậy, nói:
- Điện hạ, tại hạ có chuyện tương phiền.

Kha Vương điện hạ không chút do dự nói:
- Doanh lão đệ có chuyện cứ căn dặn là được rồi.

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói ra một phen. Trong ánh mắt của Kha Vương điện hạ tuy lóe ra ý nghi hoặc, nhưng vẫn cười híp mắt gật đầu nhận lời.

Thế là lát sau, Doanh Thừa Phong, Đồ Kiến Vĩ, Bá Vương đã từ mặt bên thần không biết quỷ không hay rời khỏi cung điện Kha Vương.

Lần này hắn cũng không có ngồi chiếc xe ngựa xa hoa đó, mà là lợi dụng cung điện của Kha Vương điện hạ, lén thoát khỏi chiếc xe ngựa hoa mỹ và bốn kỵ sĩ tước vị có cả bộ thánh khí.

Vì chuyện sau này hắn cũng không muốn để quá nhiều người biết.

- Đồ huynh, phải chăng mỗi một vị đại sư gia nhập Thánh giáo đều sẽ nhận được quà chúc mừng rất lớn.

- Đúng vậy, Đồ Kiến Vĩ trầm giọng nói:
- Nhưng, quà chúc mừng của mỗi một đại sư cũng đều là khi ít khi nhiều.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Lễ vật mà Kha Vương điện hạ và Thánh Nữ điện hạ ban tặng, tất nhiên là cực kỳ trân quý. Và những kỵ sĩ vương còn lại thì không có chuẩn bị như vậy.

Nhưng, nhiều kỵ sĩ vương điện hạ như vậy, cùng với ban ân của Giáo Tông Bệ Hạ, đây cũng là một món tài sản cực lớn.

Hắn do dự một chút, cuối cùng hỏi:
- Nếu trên người mỗi một vị đều không thiếu tài phú, vậy tại sao Khấu đại sư phải sau mười năm mới tạo ra cả bộ linh khí.

Đồ Kiến Vĩ lắp bắp, cười khổ nói:
- Doanh đại sư, cũng không phải mỗi một người đều có thể nâng cao tỷ suất rèn tới trăm phần trăm.