Tạo Thần

Chương 687: Đại sư lùn




- Thương tốt.

Lại là một loạt tiếng than thở không chút che dấu vang lên.

Doanh Thừa Phong hơi nhếch mép, bất kể là ai, khi được các rèn đại sư hùng mạnh này công nhận linh khí do mình làm ra, đều sẽ có cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo trong nội tâm.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong đã hết sức bình tĩnh, nhưng dù sao hắn vẫn là người.

Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn liền phát giác có chút không đúng.

Bởi vì thanh âm này cũng không phải tới từ một trong những rèn đại sư này, mà là tới từ một phương hướng khác ở trong đại điện.

Hắn quay đầu nhìn lại, khóe mắt hơi hơi nhảy lên vài cái, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Bởi vì, hắn không ngờ ở nơi phát ra thanh âm lại nhìn thấy một vị... người lùn có râu quai nón.

Không sai, đây là một người lùn, gần như không có bất kỳ khác biệt với người lùn trong truyền thuyết kiếp trước.

Thân thể của lão cao chỉ vẹn vẹn trên dưới ba thước, một đầu tóc màu đỏ mọc ra giống như cỏ dại, ở trên người của lão tràn đầy mùi lưu huỳnh, tựa như là mới vừa từ trong một ngọn núi lửa hoạt động đi ra.

- Nặc Y Nhĩ đại sư.

Tất cả mọi người bao gồm Khấu đại sư khom người thật sâu vấn an.

Mí mắt Doanh Thừa Phong hơi hơi nhảy dựng, tuy rằng hắn đã nhìn ra thân phận của người lùn này không giống với người thường, nhưng sau khi thấy được thái độ của đám người Khấu đại sư đối với lão, cũng là có chút giật mình.

Hắn tự nhiên có thể nhìn ra, lúc những rèn đại sư này thi lễ với người lùn này, lòng kính sợ này của họ đều là phát ra từ tận đáy lòng.

Mà người có thể làm cho bọn họ tôn kính, cũng chỉ có thể là Rèn Linh Sư dựa vào rèn thuật khuất phục bọn họ.

Như vậy, người lùn này, chẳng lẽ chính là Rèn Linh Sư hùng mạnh nhất trong Rèn Thánh Điện.

Nặc Y Nhĩ gật đầu một cái, hắn đi tới bên cạnh của Doanh Thừa Phong, thế nhưng ánh mắt không liếc hắn lấy một cái, mà một mực đặt vào trên người Bá Vương thương.

Quang minh chi dực kia tuy rằng cũng là linh khí siêu phẩm cấp tước vị, và có khí linh hùng mạnh khống chế, nhưng, trong đôi mắt người lùn này, dường như cũng không có sự hiện hữu của nó.

- Ông

Bá Vương thương phát ra một âm thanh chói tai rung động mãnh liệt. Nó cảm thấy phẫn nộ đối với người vô lễ cứ chăm chú nhìn mình như thế.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong phát lạnh, tay cầm Bá Vương thương siết chặt, truyền ý niệm tinh thần tới.

Nếu như là cường nhân Tử Kim Cảnh bình thường, căn bản là lúc này không thể nắm trong tay Bá Vương thương khí tức tràn đầy hung bạo. Nhưng, Doanh Thừa Phong không giống, thương này vốn là tự thân hắn rèn, khí linh trong thương cũng là từ Trí Linh, cho nên khí linh của Bá Vương thương cho dù lại nổi giận, cũng tuyệt đối sẽ không làm trái ý của Doanh Thừa Phong.

Cảm ứng rung động trên thân thương dần dần yếu bớt. Doanh Thừa Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng về người lùn thi lễ, nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư.

Trước đây, hắn chưa từng nghe nói qua tên này, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sự biểu đạt tình cảm kính trọng và ngưỡng mộ của hắn đối với người lùn.

Người lùn chậm rãi gật đầu, ánh mắt của hắn cuối cùng cũng từ trên Bá Vương thương thu trở về. Nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Có thể rèn ra thánh khí xuất sắc như vậy, ngươi làm người khẳng định rất tốt.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn nháy mắt hai cái, thật sự là không nghĩ ra mình làm người tốt hay xấu cùng với việc rèn ra linh khí tốt có quan hệ gì.

- Ngươi là ai, vì sao ở trong Thánh giáo chưa bao giờ thấy qua ngươi?
Nặc Y Nhĩ quay đầu trừng mắt nhìn Khấu đại sư liếc mắt một cái, nói:
- Thiên tài tốt như vậy, không ngờ đến hiện tại mới phát hiện, chẳng lẽ mắt những người đó đều mù sao.

Khấu đại sư cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, nhóm người mình quả thật có chút nhìn nhầm.

Trước lúc Doanh Thừa Phong rèn ra quang minh chi dực, dĩ nhiên không ai lựa chọn tin tưởng hắn. Mà biểu hiện của Doanh Thừa Phong, càng làm cho trên mặt của bọn họ đều có được một loại cảm giác nóng bỏng.

Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, vãn bối đến từ một loại Linh Vực, mới tiến vào Thánh Vực không lâu.

- Ah.
Nặc Y Nhĩ đại sư liếc mắt một cái cao thấp đánh giá hắn, đột nhiên nói:
- Ngươi còn rất trẻ. Đến tước vị cũng không từng đạt tới, vậy mà đạt tới đại sư chi đạo. Ai, cho dù là ở trong bộ tộc của chúng ta, cũng không có thiên tài như ngươi.

Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Đại sư quá khen rồi.

Nặc Y Nhĩ sang sảng cười nói:
- Ta rất ít khen ai, nhưng phàm là được ta khen, đều là người thật có tài.
Lão giơ tay, tựa như là muốn vỗ vai của Doanh Thừa Phong. Nhưng vấn đề là hắn vóc dáng thật sự rất thấp, đành phải vỗ một cái ở trên đùi của Doanh Thừa Phong, nói:
- Tiểu tử, gia nhập Rèn Thánh Điện đi, ngươi nhất định có thể trở thành rèn sư càng thêm vĩ đại hơn so với ta.

Doanh Thừa Phong nhe răng trợn mắt hít ngược vào một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy xương đùi đau âm ỷ, gần như bị cắt đứt.

Tại thời khắc này, hắn thậm chí còn hoài nghi, người lùn này có phải là ... cố ý công kích mình hay không.

- A.
Nặc Y Nhĩ thu tay về, vẻ mặt xin lỗi:
- Thật có lỗi, khí lực của ta có hơi lớn chút.

Doanh Thừa Phong nhe răng cười khổ, này đâu chỉ là hơi lớn chút, quả thực là muốn mạng người.

Gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong xoay người, nói:
- Khấu đại sư, xin hỏi vãn bối có thể giữ lại Linh Vực Sơn Hà Đồ hay không?

Người ở đây phần lớn say mê rèn chi đạo, có lẽ rất nhiều người đều không rõ nguyên nhân thực sự hắn phải tham gia khảo hạch. Nhưng, Khấu đại sư chắc chắn biết.

Quả nhiên, Khấu đại sư hơi hơi gật đầu, nói:
- Ngươi đã đã lấy được danh hiệu rèn đại sư, thân phận tôn sư, ở trong Thánh giáo ngay cả là so với Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cũng sẽ không kém bao nhiêu. Cho nên, ngươi hiện tại muốn kế thừa Linh Vực Sơn Hà Đồ tuyệt đối không có vấn đề.

Nặc Y Nhĩ ngẩn ra, nói:
- Sao lại thế này?

Khấu đại sư vội vàng nói:
- Doanh Thừa Phong kẻ này, chính là một người thừa kế Linh Vực Sơn Hà Đồ, mà thực lực của hắn tước vị không đủ, cho nên có vài vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ liền muốn...

Lão nói tới đây liền dừng lại một lúc, tuy nhiên ý tứ trong đó mọi người đều biết.

Lão già tóc bạc cười ha hả, nói:
- Những người kia rốt cục làm một chuyện tốt, nếu như không có bọn họ bức bách, phỏng chừng Doanh Thừa Phong cũng không sẽ tham gia khảo hạch.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, thầm nghĩ trong lòng, nếu là không có đám bọn kỵ sĩ vương áp lực, mình dù có tham gia, cũng chưa chắc có thể thành công.

Nặc Y Nhĩ tức giận hừ một tiếng, nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi yên tâm đi, ta cam đoan sẽ không thêm người nào ham Linh Vực Sơn Hà Đồ trên người của ngươi. Hừ, nếu là người của Rèn Thánh Điện, tất nhiên không để cho người ức hiếp.

Nghe lời nói hùng hồn của hắn, trong lòng của Doanh Thừa Phong rốt cục nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, một đạo bạch quang từ phía ngoài cung điện bắn tới, hóa thành một khối ngọc thạch rơi xuống trong tay Khấu đại sư.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong thất kinh, người có thể lấy loại thủ đoạn này tiến hành truyền tin, nhất định là một vị nhân vật trọng yếu.

Quả nhiên, Khấu đại sư vội vàng đọc một lần, ánh mắt của hắn lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói:
- Doanh Thừa Phong, đây là Giáo Tông Bệ Hạ tuyên bố, lệnh ngươi ở Rèn Thánh Điện này tĩnh dưỡng mười ngày, sau đó Giáo Tông Bệ Hạ sẽ hạ lệnh mở rộng cửa cung điện, tự mình trao tặng ngươi danh hiệu rèn đại sư.

Tuy rằng Giáo Tông Bệ Hạ chưa có tới nơi đây, nhưng hai đại siêu phẩm thánh khí vừa mới cùng thiên chi kị lực lượng hỗn chiến, chỉ cần không phải ngu ngốc, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.

Cúi đầu, Doanh Thừa Phong bằng tư thế cung kính nói:
- Vâng, vãn bối đã rõ.

Khấu đại sư nhìn về phía người lùn, nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, ngài bố trí gian phòng của Doanh Thừa Phong đi.

Nặc Y Nhĩ chần chờ một chút, nói:
- Cho hắn ở lại khu vực màu đỏ đi.

Doanh Thừa Phong thấy rõ ràng, trong đôi mắt Khấu đại sư và các rèn đại sư chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hắn lập tức biết, khu vực màu đỏ nhất định là một chỗ bất thường.

Lão già tóc bạc do dự một chút, nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, Doanh Thừa Phong dù sao còn trẻ, hiện tại cho hắn đi khu vực màu đỏ, có phải có chút quá sớm hay không.

Nặc Y Nhĩ hơi tỏ vẻ xem thường, nói:
- Các ngươi lo lắng vớ vẩn cái gì, nhìn hắn có thể rèn ra Bá Vương thương, liền biết tiểu tử này khẳng định khá tốt. Hừ, lão phu biết các ngươi ở khu trắng phí thời gian mấy chục năm mới có tư cách tiến vào khu đỏ, có ít người bây giờ còn đang ở khu trắng. Tuy nhiên, lão phu vẫn là nói một câu, ở trong này, không có vai vế hay lai lịch, chỉ có thực lực.

- Vâng.

Mọi người đồng thời xác nhận, mặc kệ ở trong lòng của bọn họ đồng ý hay không, cũng không dám ở trước mặt người lùn biểu hiện ra.

Nặc Y Nhĩ nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Khấu Nhuệ, hôm nay là ngươi chưởng quản việc vặt ở Rèn Thánh Điện, vậy ngươi phải bố trí ổn thỏa cho Doanh Thừa Phong, ha hả, lão phu ngược lại muốn xem, đến tột cùng là thứ đui mù nào muốn bảo vật của hắn, đến lúc đó cho bọn hắn một bài học.

Khấu đại sư cười khổ một tiếng, kéo Doanh Thừa Phong một cái, hai người cấp tốc rời đi.

Doanh Thừa Phong giảm thấp thanh âm xuống, nói:
- Khấu đại sư, vị Nặc Y Nhĩ đại sư kia là ai, dường như đến Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ cũng không được hắn để ở trong mắt.

Khấu đại sư do dự một chút, nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư là thiên tài vượt xa nhất ở đại sư chi đạo, về phần kỵ sĩ vương sao...
Lão kéo dài ngữ điệu một chút, cười nói:
- Trừ phi là kỵ sĩ vương đã có được Linh Vực Sơn Hà Đồ làm đất phong, nếu không thực không người nào dám ở trước mặt lão đùa giỡn.

Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh một cái, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười như trút được gánh nặng.

Rất nhanh đấy, Khấu đại sư đã dẫn Doanh Thừa Phong tới một căn phòng phía trước cung điện.

Doanh Thừa Phong chú ý tới, trong đây có rất nhiều ngôi nhà màu đỏ, màu trắng.

Khấu đại sư khẽ mỉm cười, nói:
- Doanh Thừa Phong, tất cả đại sư đều cư ngụ ở nơi này.
Đầu ngón tay của hắn hơi chỉ một chút, nói:
- Ở lại trong khu đỏ, đều là được Nặc Y Nhĩ đại sư đồng ý, cho những rèn đại sư có tiềm năng. Mà một mảnh khu vực màu trắng kia, chính là chưa được Nặc Y Nhĩ đại sư đồng ý.
Hắn nhìn thấy Doanh Thừa Phong nửa hâm mộ nửa đố kị mà nói:
- Ngươi vừa mới rèn ra quang minh chi dực tước vị siêu phẩm, liền lại lấy ra một kiện Bá Vương thương. Ai, người trong một ngày thăng tiến rèn đại sư lại được Nặc Y Nhĩ đại sư đồng thuận, lão phu vẫn là mới gặp qua lần đầu.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong ửng đỏ, vội vàng khiêm tốn vài câu.

Sau một lát, Khấu đại sư cáo từ.

Cho đến tận lúc này, Doanh Thừa Phong mới cảm giác được một tia mệt mỏi. Tuy nhiên, hắn cũng không có lập tức nghỉ ngơi, bởi vì tinh thần của hắn vẫn ở trong trạng thái cực kỳ kích động.

Duỗi tay lật một cái, một điểm hào quang màu trắng lập tức hiện ra trong tay.

Điểm sáng này chậm rãi mở rộng, rốt cục bao phủ trọn gian phòng trong đó.

Ở bên trong một mảnh hào quang này, một đôi cánh chim màu trắng tĩnh lặng nổi lơ lửng, tản ra ánh sáng rực rỡ mỹ diệu làm người ta vui vẻ thoải mái.