Tạo Thần

Chương 637: Thành quả rực rỡ




- Bốn mươi bảy viên

- Rất giỏi a

- Không ngờ lấy sức một người mà đạt được bốn mươi bảy viên, ha hả, Linh Đạo Thánh Đường có người kế tục rồi

Một trận tranh cãi vang lên nhộn nhịp, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt của Từ Tiêu bỗng chốc biến mất, trong ánh mắt nhìn Lương Vĩ Ba mơ hồ ánh lên tia kính sợ.

Có thể chém liên tục ba vị cường nhân dị vực, trong nhóm bọn hắn, cũng chỉ có nhân vật tầm cỡ giống như Lương Vĩ Ba mới có thể làm được.

Hứa Bạch Đào đứng bên cạnh chậm rãi gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười ẩn ý.

Lương Vĩ Ba chính là đệ tử mà hắn thu nhận, vì tên đệ tử này hắn thậm chí có ý nghĩ không tiếc hy sinh danh tiếng của con gái. Bởi vậy có thể thấy được, hắn gửi gắm rất nhiều hy vọng vào tên đệ tử này.

Đến ngày hôm nay Lương Vĩ Ba quả thật không làm hắn thất vọng, 47 viên Linh hạch, quả thật là nhìn vào cường nhân các triều đại không có mấy người có thể làm được như vậy. Huống chi, hắn vẫn là lẻ bóng một mình mà có được thành tích như vậy, đủ để cho bất cứ kẻ nào vì đó mà kiêu ngạo rồi.

Linh Tháp chân nhân bất giác gật đầu một cái, nói:
- Nhận lấy.

- Vâng.

Một vị thái thượng trưởng lão của Linh Đạo Thánh Đường bước tới, nhận lấy túi không gian, đồng thời ghi lại thành tích của Lương Vĩ Ba.

Lương Vĩ Ba cung kính hành lễ, lặng lẽ lui xuống. Ngay tại khoảnh khắc hắn cúi đầu, trong khóe mắt cuối cùng không giấu nổi ánh lên tia tự hào.

Chính mình lấy được thành tích như vậy, tuy rằng không đến mức là đứng hàng thứ nhất, nhưng đứng thứ 3 hẳn là không có vấn đề đi à nha.

Ánh mắt của Linh Tháp chân nhân đang nhìn quanh sáu người còn lại, đột nhiên lão khẽ nhíu mày,nói:
- Doanh Thừa Phong, trên người của ngươi vì sao ngay cả một viên linh hạch cũng không có.

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là các cường nhân của Đại tân sinh lúc này mới biết được. Hóa ra Linh tháp chân nhân quả thật có thể cảm nhận được sự tồn tại của Linh hạch. Cho dù là cách túi không gian, cũng đừng hòng qua mặt ông ta.

Doanh Thừa Phong ha hả cười, lúc này vẫn chưa lên tiếng, Hứa phu nhân liền tiến lên một bước, nói:
- Hồi bẩm tổ gia. Con và Doanh hộ pháp cũng Trương Oánh Oánh muội muội ba người đồng hành, những Linh hạch bắt được đều nằm trong tay con và Doanh muội,

- Ah.
Linh Tháp chân nhân chậm rãi gật đầu, ánh mắt chớp động, cũng không biết đang trầm tư cái gì.

Những người khác cũng là dáng vẻ run sợ cả kinh, bọn họ rồi đột nhiên nghĩ tới biểu hiện trước đó của Doanh Thừa Phong. Chả lẽ sau khi tiến vào Động Thiên Phúc Địa, thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tinh linh thú. Nếu là như vậy, lần này ba người bọn họ phát tại rồi.

Cừu Nham ho nhẹ một tiếng, chủ động tiến lên.

Bởi vì hắn biết, trong những người này, Linh hạch trong tay hắn tuyệt đối là ít nhất.

- Đệ tử Cừu Nham, tiến vào Động Thiên Phúc Địa, đồng hành cùng mấy vị này. Tổng cộng thu được 113 viên linh hạch, mong chân nhân vui nhận.

Hắn đem túi không gian tới trước mặt thái thượng trưởng lão người phụ trách thu nạp, vẻ mặt cung kính nghiêm nghị.

- Cái gì?

- Hắn nói bao nhiêu?

- Hơn 100…?

- Ta không nghe nhầm chứ.

Mặc dù lúc này có hai vị tước vị cường nhân trấn thủ, nhưng hiện trường vẫn có chút cảm giác ầm ầm.

Mặc dù tất cả mọi người đã cố gắng hết sức khống chế chính mình rồi, nhưng số lượng mà Cừu Nham đưa ra thực là khiến người ta kinh sợ.

Một trăm mười ba viên.

Đây không phải là đan dược thông thường, mà là Linh hạch Tinh linh thú, cái mà mỗi Tử Kim Cảnh cường nhân đều tha thiết ước mơ có được.

Qua nhiều thời kỳ tới nay, chỉ vẻn vẹn có vài vị xuất sắc mới có thể đạt được con số trăm Linh hạch. Nhưng, những người đó được công nhận là vô cùng thiên kiêu, ngoại trừ số ít kẻ chết sớm, còn lại đều đạt được những thành tựu to lớn.

Trong đó cũng có cả Linh Tháp chân nhân.

Mà hiện giờ, tên Cừu Nham mà Võ lão chỉ định lại đạt được số lượng Linh hạch nhiều như vậy. Hắn rốt cuộc sao có thể làm được như vậy.

Cừu Nham tránh nặng tìm nhẹ, cũng không có nói tường tận về xuất xứ của Linh hạch, chỉ dùng câu nói đồng hành cùng mọi người rồi cho qua. Bởi vì trong số linh hạch này, có 5 viên là Hứa phu nhân đem tặng, hơn nữa số linh hạch khác cũng là hắn được phân phối sau khi theo các cường nhân khác tranh đấu.

Nói cho cùng, hắn kỳ thực cũng là một tiểu cước sắc vô danh. Lúc này nếu khoe ra, sẽ là làm trò cười cho mọi người.

Linh Tháp chân nhân nhìn hắn chăm chú một cái, nói:
- Làm tốt lắm.

Trong cơ thể Cừu Nham khí huyết đang sôi lên, tuy phần công lao này không hẳn thuộc về hắn, nhưng có thể có được lời khen của Chân nhân, kích động cũng là điều khó có thể tự kiềm chế được.

Vị Thái thượng trưởng lão kia mở ra túi không gian, cẩn thận kiểm tra một lượt, cuối cùng gật đầu, vui sướng mà nói:
- Quả nhiên là một trăm mười ba viên.

Ở đây, căn bản cũng không có người dám làm giả, nhưng lão vẫn chủ động kiểm tra lại một lần nữa.

Sau khi có được sự xác nhận của lão, tiếng bàn luận xôn xao trong đám đông mới lớn lên, ánh mắt hướng về phía Cừu Nham cũng không giống bình thường.

Mà ánh mắt của Hứa Bạch Đào và đồ đệ Lương Vĩ Ba lại trở nên có chút âm trầm.

Vốn là bọn họ cho rằng, có thể đạt được hơn bốn mươi viên linh hạch cũng đã là việc vô cùng đáng tự hào, nhưng không ngờ rằng, một kẻ vô danh tiểu tốt Cừu Nham vừa ra trận, đã áp đảo uy phong của Lương Vĩ Ba

Tên tiểu tử này cũng không biết cái quái gì mà chó ngáp phải ruồi, không ngờ nhặt được nhiều linh hạch như vậy.

Dụ Mặc không dám chần chừ, cũng tiến lên đem túi không gian nộp lên trên, nói:
- Đệ tử may mắn, được đồng hành cùng các vị, ở đây có 115 viên linh hạch, xin mời tiền bối kiểm tra.

- Oa, 115 viên.

- Có sai sót gì không đây, sao lại là hơn trăm rồi.

- Ha ha, chúc mừng chúc mừng, lần này Hào Giang Đình lại nổi danh rồi.

- Đâu có đâu, tên tiểu tử này may mắn thôi, lại lại có thể tìm được một trăm mười năm viên. Ha hả, xem ra lần này phần của Hào Giang Đình sẽ không ít đâu.

Tử Kim Cảnh cường nhân của Hào Giang Đình đó tuy rằng khiêm tốn, nhưng mặt mày hồng hào, vẻ mặt cười vui.

Thất trưởng lão tiến lên, chủ động kiểm lại một chút, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Đúng vậy, là một trăm mười năm viên, rất giỏi.

Dụ Mặc vội vàng nói:
- Tiền bối quá khen, vãn bối cũng chỉ là người đồng hành, ở phía sau nhặt nhạnh thôi, cũng không có đóng góp là bao.

Hắn nói không sai, nếu lần này không dựa vào Lộ Diên Nhi, rồi gặp được những kẻ như Doanh Thừa Phong, hắn căn bản là đừng nghĩ thu thập được nhiều linh hạch như thế.

Thất trường lão ha hả cười, nói:
- Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn như vậy, bất luận là thực lực hay là may mắn, chỉ cần ngươi có thể thu thập được nhiều linh hạch như vậy, là có thể nhận được sự thừa nhận và tán thưởng từ chúng ta.

Trên mặt Dụ Hắc hơi hơi đỏ lên, nói:
- Vâng, đa tạ tiền bối.

Thất trưởng lão tuy rằng không phải thái thượng trưởng lão của Hào Giang Đình. Nhưng với địa vị và thân phận của lão thì lại cao hơn rất nhiều so với Tử Kim Cảnh cường nhân kia của Hào Giang Đình.

Có thể có được lời ngợi khen của lão, khiến cho tâm trạng Dụ Mặc trở nên kích động, khó có thể tự chủ.

Ánh mắt của Lộ Diên Nhi liếc nhìn ba người Doanh Thừa Phong một cái, trong lòng của hắn thầm than. Chỉ cần nhìn bộ dạng bình thản của bọn họ, thì biết được số lượng linh hạch cuối cùng sẽ khiến người ta kinh ngạc. Hắn tuy rằng thu thập không ít nhưng lại không có lòng tin để so sánh với bọn họ.

Bước nhanh về phía trước, hắn lấy ra túi không gian, nói:
- Linh hạch một trăm năm mươi ba viên, mời chân nhân thu nạp.

Lúc này đây, toàn bộ đại sảnh tựa hồ cũng an tĩnh một chút, theo sau một loạt ánh mắt khác nhau dường như đồng loạt chằm chằm nhìn hắn.

150 viên. Không ngờ là vượt qua 150 viên.

Đệ nhất cường nhân trong thế hệ trẻ tuổi của Thông Thiên Lĩnh môn, có thể bước vào tranh giành thành tích ở vị trí thứ 2 với các đại môn phái khác, quả thật là danh bất hư truyền.

Nhưng mà, chỉ có bản nhân Lộ Diên Nhi mới rõ ràng, trong số một trăm năm mươi ba viên linh hạch này có tới 50 viên là Hứa phu nhân tặng. Mà hai ngày cuối cùng vì khả năng thu thập kinh khủng của Doanh Thừa Phong, cho nên bọn họ mới có thể tìm được đám người thứ ba, đồng thời thành công đoạt lấy linh hạch.

Nếu như không có hai cái duyên cớ này, linh hạch trong tay hắn đến 100 viên cũng không có.

Một lát sau, Thất trưởng lão chậm rãi gật đầu, kiểm lại một chút, trầm giọng nói:
- Một trăm năm mươi ba viên, toàn bộ ở đây.

Tất cả mọi người thở phào một cái, hôm nay bọn họ đã bất ngờ hết lần này đến lần khác, đặc biệt là những cường nhân Tử Kim Cảnh. Bởi vì số lượng linh hạch liên quan đến con đường bọn họ thăng tiến sau này, vì thế so với người bình thường càng phải chú ý hơn. Lúc này, trong lòng nhẩm tính một chút, từng người bọn họ không kìm nổi nét mặt rạng rỡ.

Tuy nhiên, trong lòng của bọn họ cũng có chút buồn bực, lần này các tuyển thủ trong linh vực sao lại may mắn đến vậy.

Trong Động Thiên Phúc Địa săn bắt linh hạch, không chỉ là các cao thủ có thực lực có thể làm được, đôi khi vận may mới là điều quan trọng nhất. Nếu mà không có vận may, cao thủ có mạnh cỡ nào cũng lực bất tòng tâm thôi.

Thất trưởng lão đột nhiên nói:
- Lộ Diên Nhi, sáu người các ngươi đi với nhau à?

Tất cả mọi người ngẩn ra, trong lòng của bọn họ bỗng hiện lên một ý niệm, ánh mắt gần như đồng thời chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong.

Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng tất cả mọi người mơ hồ cảm thấy, việc này và người này có mối liên hệ với nhau.

Lộ Diên Nhi cũng không giấu diếm, nói:
- Trong ba ngày cuối cùng, bọn ta đúng là tình cờ gặp gỡ, vì thế đã đi cùng nhau.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Doanh huynh và Hứa phu nhân tương đối khẳng khái, sau khi gặp nhau lập tức tặng năm mươi viên linh hạch, Lộ mỗ có chút hổ thẹn.

Lập tức mọi người ồ lên, bọn họ giờ mới hiểu được toàn bộ ba người này vì sao có thể hơn trăm rồi.

Hoá ra Doanh Thừa Phong vừa ra tay 150 viên linh hạch liền tách ra ngoài, nếu không dựa vào thực lực của Lộ Diên Nhi, quả thật khó mà đạt được hơn trăm, huống hồ Dụ Mặc và Cừu Nham tuyệt đối không thể rồi.

Lộ Diên Nhi tiếp tục nói:
- Thuật truy lùng của Doanh huynh thiên hạ vô song, dưới sự hướng dẫn của huynh ấy, bọn tiểu bối mới tìm được bốn nhóm cường nhân dị vực, đồng thời từ trong tay bọn họ đoạt được một ít linh hạch. Ha hả, linh hạch trong tay vãn bối có một nửa là Doanh huynh tặng, hổ thẹn a.

Trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt lóe lên, trong lòng thầm mắng.

Tiểu tử này đem chính mình đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, thật sự là không an hảo tâm.

Nếu những lời này truyền đến dị vực khác, trưởng bối của những người mất tích kia chắc hận chết chính mình mất. tuy lúc này đã không còn sợ phiền toái gì, nhưng có phiền toái tới cửa, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Đôi mi thanh tú của Hứa phu nhân nhíu lại, nàng biết rằng lúc này càng chần chừ, hậu quả càng lớn.

Bước lên phía trước vài bước nhẹ nhàng, nàng cười nhẹ nói:
- Thất thúc công, giờ đến phiên chúng ta thôi.

Trương Oánh Oánh cũng theo sát phía sau, lấy ra một không gian túi, lặng lẽ đặt trên bàn. Trong khoe mắt của hai vị nữ tử này, đều không che dấu nổi vẻ ngạo nhiên.

Thất trưởng lão cười ha hả, trong ánh mắt có một tia từ ái, nói:
- Hai người các ngươi... Ồ, ba người tổng cộng đã lấy được bao nhiêu linh hạch.

Hứa phu nhân khẽ mở môi anh đào, bật hơi Như Lan.

- Đệ tử ba người hợp lực, tổng cộng đạt được ngàn lẻ bảy mươi mốt viên linh hạch.