Tạo Thần

Chương 610: Tốc độ phát triển đáng sợ




Chương 610: Tốc độ phát triển đáng sợ

Hai chân đạp trên nền đất đá rắn chắc, cảm nhận sức mạnh hùng hậu đến từ lục địa, khóe miệng Doanh Thừa Phong nở một nụ cười mỉm, trong nụ cười đó tràn ngập sự tự tin.

Y Cách Nạp Đề thoát khỏi sự bao vậy công kích của đám quỷ binh càng làm tăng thêm ý quyết giết người của Doanh Thừa Phong

Kẻ nay có sức mạnh thiên phú vô cùng lớn, khi vào trong động Thiên Phúc Địa lần này, gã có lẽ là kẻ mạnh nhất, và cũng là kẻ nguy hiểm nhất đối với hắn trong tương lai

Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể nhẫn nhịn việc có một kẻ thù lớn mạnh đến như vậy đang lẩn trốn tại một góc tối âm u nào đó, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cho hắn một đòn trí mạng

Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

Cho nên, hôm nay không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này chắc chắn phải chết

Thân hình trong huyệt động bay nhanh xẹt qua, và sức mạnh của tinh thần cuồn cuồn không dứt trào vào trong đồ trang sức trên đỉnh đầu, năng lực thăm dò thần kì kia khuếch tán ra bên ngoài, trong phạm vi ba trăm trượng, bất kì sinh vật nào có sức mạnh mạnh mẽ cũng đều không thể thoát khỏi linh giác cảm ứng của hắn.

Tại vô số huyệt động trong Lạc Hoa nhai, dường như ngập tràn một loại năng lượng cực kỳ cổ quái.

Không chỉ có lũ hung cầm trên đỉnh đầu không muốn tới gần, mà ngay cả bọn tinh linh thú trong động Thiên Phúc cũng không thấy nửa con.

Nơi này dường như là nơi ô uế nhất của động Thiên Phúc Địa, vì vậy không có bất kỳ sinh mệnh nào được sinh ra.

Trong suốt những năm tháng đó, ngoài đám người Doanh Thừa Phong ra thì sợ là chẳng có ai sẽ hạ cố đến nơi đây nữa.

Doanh Thừa Phong trong lúc đang vội vàng đuổi theo đột nhiên dừng lại, ánh mắt của hắn thoáng nhìn, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Năng lực của đồ trang sức quả nhiên là thần diệu muôn phương, chỉ trong khoảng nửa khắc đã khóa lại được vị trí của Y Cách Nạp Đề

Tuy nhiên, nguyên nhân cũng là do sức mạnh tinh lực của hắn bạo tăng, có khả năng cảm ứng được phạm vi gia tăng.

Bán kính ba trăm trượng và hai trăm trượng quả là một sự chênh lệch khoảng cách cực lớn, nếu chỉ vẻn vẹn có hai trăm trượng mà nói, hắn chưa chắc đã có thể dễ dàng mà phát hiện được tung tích của đối phương như vậy.

Thân hình đột ngột tăng tốc, giống như quỷ mị biến mất ngay tại chỗ.

Mặc dù cái huyệt động này thăm thẳm quanh co, nhưng chỉ cần Trí Linh đi qua một lần là có thể vẽ miêu tả được tất cả địa hình. Với tốc độ của hắn, càng ở lâu trong huyệt động này thì sự hiểu rõ về nó sẽ tăng nhanh theo cấp số nhân

Y Cách Nạp Đề tuy rằng tới sớm hơn mấy ngày so với hắn, nhưng để nói về sự quen thuộc với nơi đây, thì còn lâu mới bắt kịp được với hắn.

Doanh Thừa Phong không hề che dấu hành tung của mình, hắn tăng tốc độ lên tới cực hạn, hơi thở trên người cuồn cuộn, giống như một sức mạnh thần diệt ầm ầm lao tới.

Trước mắt đột nhiên lóe lên ánh đao, một đạo hào quang ác liệt dường như muốn xé rách hư không bỗng nhiên xuất hiện.

Đây là Y Cách Nạp Đề vừa dốc hết toàn lực vào thanh hắc đao trong tay đánh ra, lần đao này ẩn chứa một luồng sát khí vô tận. Cũng là do y cảm nhận được khí tức không kiêng nể gì của Doanh Thừa Phong, ngưng tụ thực lực toàn thân vận sức phát động một đao.

Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, hắn lặng lẽ cười. Nâng cánh tay lên, một trường thương màu đỏ lập tức xuất hiện.

Đầu mũi thương đỏ tươi hồng rực như lửa, trường thương trong tay hắn uyển chuyển như du long nghênh tiếp

"Đinh..."

Âm thanh vang dội sắc bén của kim loại va vào nhau, Doanh Thừa Phong cố nhiên ngừng lại nhưng Y Cách Nạp Đề thì lùi liền ba bước

Hắn dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Doanh Thừa Phong, dù có nghĩ như thế nào hắn cũng không thể hiểu được vì sao nhát đao này mình đã tích sẵn từ lâu mà cũng không thể phá vỡ ngay cả một chiêu tùy tay của đối phương.

Nơi này ánh sáng dường như không có, nhưng đối những kẻ cường nhân như bọn họ thì hầu như không có chút ảnh hưởng gì

Ánh mắt nhìn đăm đăm vào thanh trường thương trên tay Doanh Thừa Phong, ánh mắt Y Cách Nạp Đề ánh lên vẻ hoảng sợ và tham lam:
- Linh Binh Tử Kim Cảnh.

- Hà hà, nhãn lực không tệ.
Doanh Thừa Phong cười híp mắt nói:
- Có thể liếc mắt một cái mà nhìn ra phẩm giai Bá Vương thương, coi như là hiếm có rồi.

Y Cách Nạp Đề trong lòng hơi trầm xuống, hóa ra đối phương mượn sự hỗ trợ của linh khí lực, trách chi.

Chỉ có điều, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý niệm khủng bố, nói:
- Ngươi chẳng qua cũng chỉ là Hoàng Kim Cảnh, thì làm sao mà có thể sử dụng được linh binh Tử Kim Cảnh.

Doanh Thừa Phong mới hơi hơi hé nụ cười, nói:
- Vật này là do tại hạ tự tay luyện ra, hiển nhiên có thể sử dụng được.

Kỳ thực, Bá Vương thương không chỉ là do hắn tự tay luyện ra. Hơn nữa còn là một siêu phẩm linh khí khủng khiếp. Tuy nhiên tại thời khắc này, hắn cũng là không cần phải nói tỉ mỉ.

Y Cách Nạp Đề ánh mắt chợt lóe, cười lạnh nói:
- Một mình ngươi đến trước sao?

Doanh Thừa Phong ngạo nghễ nói:
- Một mình ta là đủ rồi.

- Hà hà, quỷ binh của ngươi đâu?
Ánh mắt Y Cách Nạp Đề lóe lên, nói:
- Chúng có lẽ vẫn còn ở trong động huyệt kia chưa hề đi ra hả. Một mình ngươi tới đây coi như tự tìm đến cái chết.

Giọng nói của y còn chưa dứt hoàn toàn, hơi thở bên trong ra tăng đột biến, nhẹ nhàng vụt qua như một tia sét gần đến

Y Cách Nạp Đề đã từng gặp qua Doanh Thừa Phong xuất chiêu, biết hắn không những là một vị Linh Sư đuổi quỷ, mà đồng thời còn là một vị Linh Vũ giả.

Tuy rằng không rõ vì sao tên này lại có được hai món thần binh lợi hại, nhưng đã gặp nhau ở đây thì quyết không thể kéo dài khoảng cách với hắn. Nếu để cho Doanh Thừa Phong có thể khống chế Linh Vũ thần binh đối phó với hắn, thì quả thực là lành ít dữ nhiều.

Khóe miệng của Doanh Thừa Phong tràn ra một tia cười lạnh, hắn chỉ cần liếc qua lập tức hiểu được đối phương nghĩ gì.

Tuy nhiên, lần này hắn không sử dụng Hàn Băng trường kiếm, cũng không sử dụng đại sát khí Sơn Hà Đồ, mà là thở nhẹ một tiếng, và lấn thân như vậy mà lên, cầm trong tay Bá Vương thương cùng hắn chiến tới một chỗ.

Từ sau khi có được Linh Vũ thần binh, hắn còn có rất ít kinh nghiệm cận chiến.

Cứ thế mãi, điều này nhất định sẽ trở thành một điểm yếu của hắn. Mà Doanh Thừa Phong đối với chính mình lại yêu cầu rất cao, tuyệt đối không cho phép chính mình có yếu điểm như vậy.

Trong đồng bậc cường nhân, Y Cách Nạp Đề cũng là đứng số một, số hai. Khả năng cận chiến của hắn cực kỳ xuất sắc, thậm chí so với Lộ Diên Nhi còn nhỉnh hơn chút đỉnh.

Và kẻ như vậy thì chém giết cận chiến đối với hắn ko còn nghi ngờ gì như thể đá mài đao.

"Đinh đinh đinh..."

Một đao một thương trong hư không không ngừng tấn công, hai thanh Linh Binh trong tay bọn họ đều thi triển xuất thần nhập hóa, dường như chúng không còn là vật vô tri mà đã trở nên tràn đầy linh khí như một sinh mạng sống.

Đao thương thi triển tới cực hạn, dường như đã cùng với thân thể của bọn họ hòa làm một.

Đây là kỹ nghệ cận chiến đạt đến cảnh giới cao nhất, người khí hợp nhất.

Doanh Thừa Phong càng đánh càng hăng, Bá Vương thương ở trong tay hắn phát huy thành thạo, hai bên phối hợp hết sức ăn ý.

Đúng như trước kia hắn từng nghĩ, khả năng cận chiến so với lúc ban đầu đã thụt lùi đi rất nhiều.

Kinh nghiệm chiến đấu này, nhất định phải trải qua thực chiến mới có thể không ngừng nâng cao.

Một lão binh trên chiến trường có thể tùy ý đao thương của đối phương chém qua đâm qua mà không hề nhíu mày, bởi vì họ biết rằng cái khoảng cách này thậm chí không thể làm sứt mẻ dù chỉ là một chút biểu bì.

Nhưng nếu là một tân binh thì lại khác, họ tuyệt đối không thể có được khả năng chịu đựng lớn đến như vậy.

Khi nhìn thấy đao thương đang hướng tới phía mình, thân thể của bọn họ sẽ tự động phát ra phản ứng bản năng, dù rằng có khi chính loại bản năng này lại là tự tìm đường chết.

Hiện giờ cảm giác của Doanh Thừa Phong là như vậy, tuy rằng trong đầu có Trí Linh tinh diệu tính toán, nhưng đón hắc đao của đối phương, hắn vẫn hơi có chút kinh hồn bạt vía.

Nhưng, một khắc đồng hồ (15 phút) về sau, hắn dần dần rũ bỏ được nỗi sợ hãi đó. Trong tay thương pháp phát huy tinh diệu. Nương tựa theo linh khí trong tay cao thêm một bậc uy năng, dần dần chiếm thế thượng phong.

"Đinh, đinh. Đinh..."

Tiếng thương đâm liên tiếp, mỗi một thương đều nhanh như tia chớp, thế như sấm sét. Giống như mưa rền gió dữ hướng về phía trên đỉnh đầu đối phương cuồn cuộn mà đi.

Y Cách Nạp Đề kiệt lực chống cự, trong lòng hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Ngay từ đầu hắn đã phát lực cường công, biểu hiện của Doanh Thừa Phong coi như là trung quy trung củ, một kẻ am hiểu khống chế quỷ binh, có được sức mạnh của linh vật tu sĩ, ở phương diện cận chiến quả nhiên là kém cỏi không ít.

Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác, có thể dựa vào việc tiến công cuồn cuộn không dứt làm cho đối phương nghẹt thở, cho đến khi đem đối phương chém chết dưới thanh hắc đao.

Nhưng dần dần, Doanh Thừa Phong lại biểu hiện ra một loại tốc độ phát triển làm người ta khó có thể tin được ở phương diện cận chiến.

Chưa tới nửa giờ sau, hắn chẳng những không thể chém giết đối phương, ngược lại dần dần đánh mất ưu thế chủ công, song phương công thủ xu thế không ngờ lại biến thành một nửa đánh một nửa.

Nhưng đây chưa phải là chấm hết, tới giờ khắc này, trường thương trong tay Doanh Thừa Phong không ngờ tách ra uy nghiêm như thế. Công thủ xu thế hoàn toàn nghịch chuyển, hắn không ngờ chính tại phương diện mình am hiểu nhất là cận chiến lại hoàn toàn bị đánh bại bởi đối thủ.

Ánh mắt của Y Cách Nạp Đề dần dần hiện ra vẻ lo âu, y dù sao cũng không thể ngờ được, tên nam tử trẻ tuổi ngay trước mắt mình lại có thể đột ngột dị thường đến như vậy.

Người này có thể sử dụng trên trăm Hoàng Kim Cảnh Quỷ Binh, có thể sử dụng Linh Vũ thần binh. Mà ở cận chiến ẩu đả, thực lực của hắn biểu hiện cũng vượt trên mình rồi.

Huống chi Linh Binh trong tay hắn lại do chính hắn tự luyện mà thành.

Một nhân vật toàn năng như vậy, làm sao lại có thể xuất hiện trên thế gian này chứ.

Chẳng biết tại sao, dũng khí trong lòng hắn dần dần suy giảm, không khỏi xuất hiện ý muốn tránh khỏi kẻ này càng xa càng tốt.

Bước chân lảo đảo lui về phía sau , thật vất vả để kháng cự lại thế công sắc bén như vậy, Y Cách Nạp Đề sờ tay vào ngực, bóp nát một vật.

Lập tức, trên người của hắn ám quang chợt lóe, một khắc sau đó liền biến mất.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, đồ trang sức cảm ứng năng lực lập tức phóng xuất ra.

Cũng chỉ là ngay trong khoảnh khắc đó, hắn đã tìm được vị trí của đối phương.

Loại kĩ xảo trốn chạy siêu cấp dường như trong chớp mắt vậy cũng không phải là hoàn hảo, không ngờ là tùy cơ đưa Y Cách Nạp Đề chuyển đến một huyệt động khác cách xa mười trượng.

Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, trong tay trường thương hào quang vạn trượng, hướng tới vách tường bên cạnh hung hăng đâm tới.

“BA~...”

Vách đá nơi đó bỗng chốc nhiều thêm một động khẩu thật lớn.

Y Cách Nạp Đề vừa mới dịch chuyển thoát đi, vừa thở phào được một hơi dài thì đã nghe thấy ngay đằng sau một tiếng vang lớn.

Hắn hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Doanh Thừa Phong từ phía sau thản nhiên, phóng khoáng đi ra, bụi mù đầy trời như vậy mà không ngờ trên người hắn không hề có một hạt nào.

- Chớ đi chứ, ta còn chưa thỏa thuê đây này.
Doanh Thừa Phong cầm trong tay Bá Vương thương đàng hoàng nói.

Sắc mặt Y Cách Nạp Đề lập tức trắng bệch, đối với Doanh Thừa Phong y thực sự là đã khiếp sợ, làm sao còn dám đối đầu với hắn nữa.

Trong miệng hú lên quái dị, hai chân một đập, đã hóa thành một đạo khói đen, như là bị lão hổ đuổi theo, phản phương hướng chạy mất tăm mất tích.

Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra đối phương có một sở trường.

Người này khinh thân công pháp so với chính mình cao hơn không ít đâu.

Tuy nhiên, hắn lạnh lùng cười, nếu chỉ vẹn vẹn có chính mình, có lẽ thật sự đuổi không kịp hắn, nhưng đáng tiếc chính là, bên cạnh hắn trợ thủ... nhiều lắm.

Hắc Chướng Kỳ nhẹ nhàng vũ động, tất cả quỷ binh xuất hiện, chúng nó phát ra tiếng hô, gào khóc điên cuồng, phía sau tiếp phía trước hướng tới các phương hướng khác nhau lao đi.