Tạo Thần

Chương 446: Ao máu




Lông mày chậm rãi nhíu lại, đôi mắt của Doanh Thừa Phong hiên lên một tia thần thái bất thường.

Trong thời khắc nhìn thấy khuôn mặt người này, trong lòng hắn chợt dâng lên một điềm xấu. Đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, mặc dù không có bất kỳ lý lẽ nào, nhưng hắn lại có dự cảm mãnh liệt.

Cái người đàn ông trung niên này hẳn phải có quan hệ huyết thống với cường giả hắc ám bị hắn giết chết, mà gã đến chỗ này hẳn là có liên quan tới điều đó.

Tròng mắt quay tròn một chút, Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả gấp trăm lần.

Nếu người này mang đến phiền toái cho hắn thì hắn cũng không thèm khách khí.

Chỉ có điều, chỗ di tích này vẫn trong khu vực gió âm ma quỷ, mà người này tu luyện công pháp hệ hắc ám, nếu giao tranh với gã ở trong di tích, sợ là không chiếm được lợi thế gì.

Đột nhiên người đàn ông trung niên kia dừng bước.

Phù Lục nhẹ nhàng run lên, lập tức tấm Phù Lục này không cần gió vẫn tự cháy, hóa thành nhiều điểm lân quang. Sau một lát, tất cả lân quang ngưng làm một thể, biến thành một lá cờ hư ảo, mà lá cờ lại chỉ vào di tích to lớn này.

Trong đôi mắt gã hiên lên một tia hung quang sắc bén, sải bước đi tới lối vào di tích.

Xa xa, ánh mắt của Doanh Thừa Phong chợt tỉnh ngộ, rốt cuộc hắn đã hiểu được người này truy tìm đến như thế nào rồi.

Tuy rằng hung khí hệ hắc ám Hắc Chướng Kỳ đã bị hắn thu vào trong túi không gian, nhưng rõ ràng là khí tức của nó đã tràn ra ngoài không khí bằng một phương pháp nào đó. Mà người kia lại sở trường về thuật truy tung, vô cùng am hiểu về sức mạnh hắc ám, cho nên mới có thể dựa vào một chút khí tức tràn ra ngoài mà nắm bắt được sự hiện hữu của nó.

Khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, nếu không biết thủ đoạn truy tìm của đối phương, Doanh Thừa Phong sẽ không có cách nào ứng phó, nhưng một khi đã biết thì...

Thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã rời khỏi căn phòng.

Ở trong một góc âm u, hắn lấy túi không gian và mở ra.

Hắc Chướng Kỳ vẫn là hung khí hệ hắc ám hùng mạnh, tuy rằng không có người xử lý, nhưng khí tức hung ác vẫn sắc bén không đổi.

Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một con tiểu lang lập tức đi tới trước người của hắn.

Sau khi hiểu được dụng ý của hắn, tiểu lang tiến lên phía trước, thân thể lăn trên Hắc Chướng Kỳ. Lập tức, toàn bộ thân thể tiểu lang đều biến thành màu đen mơ hồ.

May thay anh bạn nhỏ này chính là sự tồn tại của thể bán năng lượng, nếu như là thân thể linh vật thật thì khó có thể chịu đựng được sự ăn mòn của cổ hắc khí này.

Sau đó, thân thể tiểu lang vừa động, hai chân hơi nhảy dựng, lập tức lẻn đến phía ngoài căn phòng bí mật lẳng lặng chờ đợi .

Doanh Thừa Phong cũng lấy Bá Vương thương từ trong túi không gian ra.

Dưới sự khống chế của hắn, khí linh Bá Vương thương liền hiện ra, bóng người có hào quang màu vàng vươn bàn tay to ra chộp lấy Hắc Chướng Kỳ.

Trong khí linh thì khí linh Bá Vương thương của Hoàng Kim Cảnhh vẫn là một sự tồn tại vô cùng bá đạo.

Tuy rằng Hắc Chướng Kỳ cũng là bảo vật hắc ám hiếm có, nhưng làm sao có thể so sánh với hung khí Bá Vương thương có một không hai. Lúc này dưới trấn áp của khí linh Bá Vương thương, lá cờ hơi bồng bềnh, lập tức khí tức bị thu lại như không.

Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, bỏ hai linh khí vào trong túi không gian.

Nếu sau khi đã làm như vậy mà người kia vẫn tìm được sự tồn tại của Hắc Chướng Kỳ thì Doanh Thừa Phong cũng đành nhận thua .

"Đùng..."

Một âm thanh nhỏ từ trong căn phòng bí mật truyền đến. hai người bọn Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành lần lượt từ phiến bản đi ra.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Khương Văn Lực mở miệng phun ra một ngụm màn sương đen bao phủ quanh bọn họ. Sau đó, hai người sóng vai đi tới di tích.

Nếu tìm được cây sinh mạng, đương nhiên bọn họ phải đi chuẩn bị những nguyên liệu khác.

Nhưng mà, đúng lúc bọn họ đi được trăm trượng, phía sau đột ngột vang lên một tiếng sói tru nho nhỏ.

Trong lòng hai người cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng bọn họ một con tiểu lang màu đen chạy lại như điên. Không chỉ như thế, lúc đang ở giữa không trung thì thân thể đột nhiên nổ tung, vô số khí tức hắc ám đập vào mặt, dường như muốn bao phủ hoàn toàn bọn họ vào trong.

- Không hay!

Lệ Hạo Thành khẽ quát một tiếng, giơ tay xé vai áo khoác vung múa phòng vệ.

Cái áo khoác này chính là một linh khí phòng hộ hùng mạnh, trong khi vung múa toàn bộ không gian đều tràn ngập một màn ánh sáng rực rỡ, che chắn toàn bộ

Không hổ là cường giả Bạch Ngân Cảnh nổi tiếng trong Linh Vực, tuy rằng sự việc đột ngột, nhưng phản ứng của gã rất nhanh nhẹn, làn khói đen không làm tổn thương bọn họ một chút nào, đã bị linh khí hùng mạnh phá vỡ. Chỉ có điều, Lệ Hạo Thành cũng không để ý trên áo khoác gã đã dính vài giọt khí tức màu đen.

Có lẽ, không phải gã không chú ý, mà là gã không thèm để ý đối với việc này.

Cái áo khoác này uy năng như thế, đương nhiên gã không thể vứt bỏ nó chỉ vì một chút khí tức màu đen này được.

Khương Văn Lực nhíu mày, nói:

- Đây là tên tiểu tử kia sao.

- Chắc chắn là nó Lệ Hạo Thành hạ giọng nói: - Có lẽ bởi vì nó dẫn chúng ta xâm nhập căn phòng bí mật, cho nên không cam lòng, mới liều chết tấn công.

Khương Văn Lực than nhẹ một tiếng, nói: - Nó chết cũng tốt, sẽ không có ai phát hiện ra chỗ đó nữa.

Lệ Hạo Thành khẽ gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước, đều không ghi nhớ việc này. Nhưng mà, sau lưng bọn họ, Doanh Thừa Phong cũng mỉm cười đắc ý.

Hy vọng hai người bọn họ có thể bình an rời đi, và trở về Linh Vực.

Chỉ có điều, trên con đường bọn họ đi nhất định sẽ có chút trắc trở.

Lúc này, Doanh Thừa Phong ngược lại hy vọng thực lực người nọ càng hùng mạnh hơn, cho dù không thể làm gì được hai vị cao thủ Bạch Ngân Cảnh hùng mạnh, nhưng ít nhất cũng có tác dụng kiềm chế bọn họ.

Thân hình hơi nhoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong lại lần nữa đi tới căn phòng bí mật, hắn mở phiến bản một cách thành thạo rồi lẻn vào trong đó.

Lúc này đây, hắn không do dự chút nào liền vội đi về phía trước. Rất nhanh chóng, hắn đã đi tới phía dưới vách tường đang đóng kín.

Suy nghĩ một chút, Doanh Thừa Phong lập tức tiến lên giơ tay phủi phủi

Nếu Khương Văn Lực ở đây, nhất định gã sẽ kinh ngạc phát hiện ra động tác và tần suất của Doanh Thừa Phong giống gã như đúc, không hề có bất kỳ khác biệt nào.

Tuy rằng chỉ nhìn qua một lần thông qua ánh mắt tiểu lang, nhưng Trí Linh cũng đã ghi nhớ lại tất cả động tác và mãi mãi không bao giờ quên.

Xét về điểm này thì cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh hùng mạnh cũng không thể so sánh với Trí Linh được.

Rốt cục, sau một chưởng cuối cùng, Doanh Thừa Phong lui nhanh về phía sau.

Trên vách tường vang lên một trận âm thanh cơ quan khởi động, cánh cửa chính từ từ mở ra.

Doanh Thừa Phong đưa tầm mắt nhìn qua, lập tức thấy cây sinh mệnh bên cạnh cái ao. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn chỉ khẽ quét qua liền tập trung vào phía trên cái ao.

Cũng không biết trong đó là vật gì lại khiến hai vị cường giả Bạch Ngân Cảnh sợ hãi và kiêng kị như thế. Hơn nữa, rõ ràng là khí linh Bá Vương thương cảm ứng được vật trong hồ vô cùng hữu dụng đối với nó, cho dù cách xa mấy trăm trượng cũng phát ra tín hiệu khát vọng mãnh liệt.

Hiện giờ ở ngay cạnh cái ao, khí linh Bá Vương thương lại càng sôi trào lên.

Doanh Thừa Phong vừa vỗ về vừa tiến lên.

Hắn hít một hơi khí lạnh.

Rốt cục hắn đã nhìn thấy vật trong hồ là vật gì rồi.

Không ngờ trong đó đều là chất lỏng màu đỏ.

Máu, rõ ràng chính là một lượng máu tươi khổng lồ.

Cũng không biết ao sâu thế nào, nhưng có thể nhìn thấy nó không nông chút nào.

Có trời mới biết phải mất bao nhiêu máu tươi mới có thể lấp được nửa cái ao này.

Mặc dù hai người bọn Khương Văn Lực là cường giả Bạch Ngân Cảnh, dưới bàn tay họ nhuộm không ít máu tươi. Nhưng sau khi gặp phải cái ao máu này thì cảm thấy không cam lòng.

Đây cũng là phản ứng bình thường, dù sao bọn họ cũng là con người chứ không phải kẻ biến thái bệnh hoạn.

Nếu đối diện với cái ao máu này mà vẫn thờ ơ thì không phải là người bình thường rồi.

Doanh Thừa Phong quay đầu, đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng.

Lấy tay che mũi, ánh mắt của hắn rồi đột nhiên ngẩn ra. Bởi vì hắn phát hiện, không khí ở quanh mình lại không có mùi máu tươi nồng nặc.

Máu tươi nhiều như thế, không ngờ không phát ra mùi máu tanh, thật khiến người khác không thể tin nổi.

Hắn do dự một chút, ánh mắt dò xét trên mặt đất. Nhưng, nơi đây sạch sẽ một cách không bình thường, ngay cả một mảnh đá vụn cũng không có.

Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong lấy ra một viên đá Phong Linh nho nhỏ trong túi không gian, nhẹ nhàng ném vào cái ao.

Hắn nghiêng tai lắng nghe, nhưng một lúc lâu sau thì sắc mặt biến đổi.

Bởi vì rốt cục hắn cũng nghe được âm thanh tảng đá rơi xuống đất, nhưng thời gian lại khá dài.

Chiều sâu ao máu, vượt ra khỏi dự liệu của hắn rất nhiều.

Thở một hơi thật dài, trong lòng của hắn mơ hồ phát lạnh. Thật không biết cái ao máu này xây dựng như thế nào, để đổ máu tươi vào đó đã phải tàn sát biết bao nhiêu mạng người.

Chỉ có điều, rõ ràng nơi đây rất kỳ lạ, trải qua vô số năm tháng mà máu tươi trong ao không hề khô cạn, mùi máu tanh lại hoàn toàn biến mất.

"Ông..."

Khí linh Bá Vương thương trong đầu lại lần nữa phát ra khát khao, dường như nó muốn nhanh chóng hấp thu năng lượng trong ao máu.

Doanh Thừa Phong cười khổ lắc đầu, trên Bá Vương thương có đá sinh linh và đá thiết linh, thuộc tính hai loại đá này khiến nó có khao khát biến thái đối với máu tươi.

Sau khi nhìn thấy máu tươi nồng nặc như thế này tất nhiên không chịu đựng nổi rồi.

Mở túi không gian ra, chậm rãi lấy ra Bá Vương thương, đâm nhẹ mũi thương vào trong ao.

Lập tức, vùng nước nơi mũi thương đâm xuống liền biến thành lốc xoáy nho nhỏ.

Từng sợi máu tươi bao quanh mũi thương cuồn cuộn không ngừng, dường như muốn hút nó vào trong ao.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên trợn lên, trên mặt của hắn hiện ra thần sắc ngạc nhiên tột độ.

Cường độ chân khí và sinh mạng lực trên Bá Vương thương truyền lại nồng đậm đến mức không thể hình dung nổi.

Tuy rằng trước đó, Doanh Thừa Phong cầm trong tay Bá Vương thương được chế tạo qua việc giết chóc không ngừng, cũng hút hết một lượng máu vô cùng nhiều mới có thể đạt được thành tựu như thế này.

Nhưng, nếu đem lượng máu Bá Vương thương hấp thụ trước đây so với lúc này thì giống như kiến gặp voi, không đáng nhắc tới rồi.;