Tạo Thần

Chương 443: Cơ quan ma xui quỷ khiến




Chương 443: Cơ quan ma xui quỷ khiến

Đúng lúc Doanh Thừa Phong vắt óc suy nghĩ chuyện đó thì trong không gian yên tĩnh lại vang lên thanh âm của hai người bọn họ.

Khương Văn Lực đột nhiên nói: - Lệ huynh, tiểu đệ có một chuyện muốn thỉnh giáo, vật kia rốt cuộc là vật gì, lại có thể khiến huynh lo lắng như vậy.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong cách hai người bọn họ rất xa, nhưng tiểu lang thứ hai lại ẩn nấp ngay gần bọn họ, tự nhiên có thể nghe được cuộc đối thoại. Còn lần này Doanh Thừa Phong cũng không truyền lệnh tiểu lang phong tỏa tin tức, cho nên một chữ trong cuộc nói chuyện của hai người bọn họ cũng không lọt khỏi tai của Doanh Thừa Phong.
Lệ Hạo Thành cười ha hả, nói: - Khương huynh hà tất phải nóng vội thế, không phải tại hạ đã cam đoan với huynh rồi sao, chỉ cần có thể tìm được vật ấy, để ta phân biệt kỹ lưỡng, tự nhiên sẽ nói cho huynh biết lai lịch của vật đó.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn mơ hồ cảm thấy, vật mà hai người kia đang nói chính là nhánh cây sinh mệnh rồi.

Chỉ có điều, điều khiến hắn cảm thấy không hiểu là, vật ấy đặt trong kho báu Khí Đạo Tông mấy trăm năm nay, vậy mà không ai có thể biết, nếu không phải Võ lão chỉ điểm thì hắn căn bản cũng không biết tác dụng thần kỳ của vật ấy.

Nhưng, cái tên Lệ Hạo Thành này từ đâu mà biết được lai lịch của vật ấy chứ.
Xem ra bản thân vẫn còn có chút khinh thường anh hùng hào kiệt trong thiên hạ rồi.

Khương Văn Lực hừ lạnh một tiếng, nói: - Lệ huynh, huynh chỉ nghe lão phu miêu tả hình dáng của vật ấy mà tâm đã dao động như vậy, vội vàng cùng lão phu tới chỗ này tìm kiếm. Nếu huynh thật sự tìm được vật ấy, còn phải bẩm cáo chi tiết sao?

Lệ Hạo Thành hơi nhíu mày, nói: - Khương huynh, không phải là tiểu đệ cố ý giấu diếm, mà là trước khi nhìn thấy vật thực thì không dám khẳng định. Ha hả, có sao nói vậy, nếu thật sự là vật ấy thì căn bản nó cũng không hẳn là tồn tại bên trong chiến trường cổ.

Khương Văn Lực hơi giật mình, dường như là có chút tin tưởng lời của gã. Sau một lát trầm ngâm, hắn nói: - Lệ huynh, trong lần giao dịch dưới mặt đất này, lão phu gặp một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh, nhưng ngay lập tức gã liền nhìn trúng nhánh cây đó, và gã muốn giành lấy bằng mọi giá. Cho nên lão phu cam đoan với huynh, vật ấy chắc chắn vô cùng quý hiếm, khẳng định rằng đó chính là món chí bảo mà huynh hoài nghi. Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Nếu không như thế, lão phu cũng sẽ không cố ý tìm huynh để hỏi thăm.

Xa xa, trên mặt của Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười khổ.

Hoá ra nguyên nhân là vì mình, cho nên Khương Văn Lực mới chạy khắp mọi nơi nghe ngóng lai lịch của vật này.

Tuy rằng này lão lời nói có vài phần phóng đại, nhưng cũng không thể coi là lừa gạt người khác.

Lệ Hạo Thành trầm mặc hồi lâu, hắn mơ hồ cảm thấy, dường như Khương Văn Lực có ý chơi bài ngửa với gã.

Nghiêm túc suy tính hồi lâu, gã thở dài một tiếng, nói: - Thôi được, nếu Khương huynh kiên trì như thế thì tại hạ đành nói ra vậy. Nếu tiểu đệ tính không sai, vật ấy hẳn là nhánh cây sinh mệnh, bên trong ẩn chứa một lượng sinh mạng lực khổng lồ.

Trong mắt Khương Văn Lực hiện lên một tia ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nói: - Đúng vậy, nhánh cây đó tuy không lớn, nhưng sinh mạng lực bên trong vô cùng to lớn. Có điều, phải làm thế nào mới có thể hấp thu luồng lực lượng đó chứ?
Tuy rằng gã không biết cây sinh mệnh là vật gì, nhưng sinh mạng lực ẩn chứa trong đó cũng khiến gã thèm chảy nước miếng.

Lệ Hạo Thành cười ha hả, nói: - Khương huynh, về vấn đề này, sau khi chúng ta tìm được bảo vật thì sẽ thương thảo như thế nào?

Nét mặt già nua của Khương Văn Lực hơi đỏ lên, nói: - Được, tùy theo ý huynh.

Lệ Hạo Thành chậm rãi gật đầu, trong lúc vô tình ánh mắt của gã hướng về phía tiểu lang rời đi, bất giác ngẩn người kêu lên: - Khương huynh, có gì đó kỳ lạ.
- Cái gì, Lệ huynh phát hiện ra rồi à? Khương Văn Lực vui mừng reo lên.

Lệ Hạo Thành chậm rãi lắc đầu, nói: - Lệ huynh, nơi này đã lệch hướng trung tâm di tích, những quỷ binh lang thang ở trong này cơ bản đều là cấp Thanh Đồng Cảnh, thậm chí có kẻ còn đạt đến cấp Bạch Ngân Cảnh. Nhưng cái vật nhỏ lúc trước đi qua, dường như ngay cả cấp Hắc Thiết Cảnh cũng chưa đạt được.

Đôi mắt Khương Văn Lực lập tức phát sáng lên, nói: - Lệ huynh nói có lý, huynh xem...

Lệ Hạo Thành gật đầu mạnh một cái, nói: - Đuổi theo!
Trong lúc thân hình hai người lay động đã chạy về hướng ngã rẽ tiếp theo.

"tẹt..."

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ trán, hắn thầm nhủ thật hồ đồ.

Mình thật là sơ sót, nếu là một đầu cự lang hiện thân ở đâu đó, có lẽ sẽ không khiến cho hai người bọn họ hoài nghi. Nhưng một con tiểu lang không đạt nổi tu vị của một võ sư trung bình đột nhiên xuất hiện tại đó, tất nhiên sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.

Đương nhiên, chưa chắc bọn họ sẽ nghĩ ra con tiểu lang đó bị người khống chế, nhưng trong hoàn cảnh khổ công tìm kiếm mà không có kết quả, đột nhiên phát hiện tình huống không ngờ thì đương nhiên phải tìm hiểu đến cùng rồi.
Tâm niệm vừa động, lập tức thông qua khí linh mà Thuẫn Lang Vương truyền tới để đi qua.

Vốn dĩ con tiểu lang đang ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi đi tới, đột nhiên cả người run lên, bốn chân vung ra, hết sức chạy về phía trước.

Sau khi nó chạy đi, hai đạo thân ảnh đuổi theo như bay.

- Khương huynh, quả nhiên có gì đó kì lạ, không ngờ cái vật nhỏ đó biết chọn lành tránh hung, có lẽ đồ vật mà chúng ta muốn tìm đang ở trên người nó rồi.

Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ như thế, Lệ Hạo Thành không kinh sợ mà còn vui mừng nói.
- Đúng rồi, đừng để nó chạy thoát. Khương Văn Lực cũng có cảm giác lâng lâng mà kêu lên.

Lệ Hạo Thành đột nhiên nói: - Khương huynh cẩn thận, nơi này rất nhiều quỷ binh, huynh mau phóng thích sương mù mê hoặc địch.

Khương Văn Lực hơi chần chừ, dường như là có chút không nỡ, Lệ Hạo Thành vội vàng nói: - Khương huynh, luyến tiếc cái nhỏ, không bắt được sói đâu. Sương mù của huynh tuy rằng quý báu, nhưng làm sao có thể so sánh với nhánh cây sinh mệnh. Một khi tìm được vật ấy, tiểu đệ lập tức đem trừu thủ chi thuật hai tay dâng lên cho huynh, bảo đảm huynh chỉ có lời, tuyệt đối không bị lỗ.
- Được! Khương Văn Lực cắn răng một cái, mở ra miệng, lại là một cỗ màn sương đen phun tới, nháy mắt liền bao phủ quanh hai người bọn họ.

Ở trong sương mù, thân ảnh của hai người bọn họ đung đưa, mà ngay cả khí tức trên người đều nhiều hơn một phần hàn ý âm u lạnh lẽo, gần như không có gì khác biệt so với quỷ binh Bạch Ngân Cảnh.

Trong lúc cấp bách, tiểu lang quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thủ đoạn của hai người.

Ở phía xa, Doanh Thừa Phong mặt nhăn mày nhó, không khỏi kêu khổ trong lòng, đành phải mệnh lệnh cho tiểu lang liều mạng chạy trốn về phía trước.
Thật ra, khi hai người kia đuổi theo, Doanh Thừa Phong cũng không thèm để ý.

Bởi vì nơi này rất quỷ quái, quỷ binh hùng mạnh chỗ nào cũng có, tiểu lang có thể không thèm để ý mà chạy trốn tứ phía, nhưng hai người kia thì tuyệt đối không được như vậy.

Một khi hành tung bị bại lộ, sẽ có quỷ binh liều lĩnh tiến lên giằng co với bọn họ.

Nếu như bọn họ có thể giải quyết đối thủ chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, bằng không sẽ thu hút vô số quỷ binh mà bị rơi vào trùng vây.

Khi đó, đừng nói là hai cường giả Bạch Ngân Cảnh, cho dù là cường giả Hoàng Kim Cảnh, e là cũng chỉ có nước chết tại trận mà thôi.
Nhưng, sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Khương Văn Lực, Doanh Thừa Phong mới biết mình sai hoàn toàn, cũng hiểu rõ vì sao Lệ Hạo Thành lại kiêng kị và lưu tâm như vậy đối với thủ đoạn của gã.

Đó là bởi vì Khương Văn Lực có biện pháp cường đại mê hoặc quỷ binh để tự vệ.

Có tầng sương mù đặc biệt này hộ vệ, có lẽ không qua mắt được quỷ binh Tử Kim Cảnh trong truyền thuyết, nhưng đối với quỷ binh đồng cấp, thậm chí là quỷ binh Hoàng Kim Cảnh cũng khó có thể phát hiện chân thân của bọn họ.

Thủ đoạn của Linh Sư kỳ quái vô cùng, quả nhiên chỉ có không nghĩ đến chứ không có chuyện không làm được.
Hai người bước đi như bay, truy đuổi không tha, tiểu lang cứ chạy loạn về phía trước.

Mỗi con tiểu lang mà thuẫn Lang Vương phóng xuất ra đều là l một phần sức mạnh của nó, tuy rằng kích nổ rồi cũng có thể từ từ khôi phục, nhưng thiếu một con thì thực lực liền giảm xuống, đương nhiên Doanh Thừa Phong không muốn anh bạn nhỏ này bị ngã xuống.

Tuy rằng hai người Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành truy đuổi ráo riết, nhưng lại cố ý giữ 1 khoảng cách nhất định.

Bọn họ muốn tìm được sào huyệt của con tiểu lang này chứ không phải muốn lấy tính mạng nó.
Nếu Doanh Thừa Phong biết ý nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ dở khóc dở cười chửi ầm lên rồi.

Chỉ có điều, lúc này hắn chỉ muốn khống chế tiểu lang chạy thật xa, tự nhiên sẽ không để ý đến những chi tiết này rồi.

Một khắc sau (15 phút), cũng không biết tiểu lang đã chạy qua bao nhiêu lối đi, vượt qua bao nhiêu sân nhà hoang tàn, không ngờ chạy vào một tuyệt lộ.

Đây là một cái ngõ cụt, bên trong gian phòng là một mảng tối đen, bốn vách tường rắn chắc do bị đá sụp xuống đè lên mà không có khe hở nào.

Sau khi trốn vào đây, Doanh Thừa Phong cũng hơi sửng sốt, trong lòng của hắn thầm than, xem ra bây giờ tiểu lang hết đường chạy trốn rồi.
Hai người Lệ Hạo Thành theo sau tiến vào nơi đây, bọn họ thân là cường giả Bạch Ngân Cảnh, tất nhiên cũng có thể nhận ra tình hình chung quanh, không tránh khỏi cùng ngẩn người.

- Khương huynh, hunh đã tới nơi đây rồi sao? Lệ Hạo Thành hoài nghi hỏi.

- Không có. Khương Văn Lựcquả quyết nói: - Nơi này rõ ràng là một vùng đất chết, cái vật nhỏ kia chạy vào đây làm gì.

Lệ Hạo Thành nhìn vào tiểu lang đang nhìn chằm chằm bọn họ, cười gằn nói: - Bất kể như thế nào, nếu nó không trốn nữa, vậy cứ bắt lấy nó xem có gì khác thường.
Hắn tiến lên một bước, chậm rãi tới gần tiểu lang.

Tiểu lang nhe miệng ra, phát ra tiếng gầm gừ giống như uy hiếp, bốn cái chân lại từ từ lui vào góc tường.

Doanh Thừa Phong thông qua khí linh truyền tin tức cho nó, một khi Lệ Hạo Thành động thủ, lập tức tự bạo nổ thân thể. Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng đây lại là lựa chọn tốt nhất rồi.

Rốt cục, sói con lùi đến góc tường, cái đuôi của nó dựng thẳng lên giống như một cây thương thẳng đứng, trong mồm truyền ra tiếng gào sắc bén, toàn bộ thân thể hư hóa bắt đầu lưu chuyển, tất cả đều là dấu hiệu tự phát nổ.

Lệ Hạo Thành lập tức ngừng lại, trong lòng của hắn có chút do dự. Với thực lực của hắn, đương nhiên sẽ không thèm để ý đến con tiểu lang tự phát nổ, nhưng nếu nó phát nổ thì công sức truy đuổi của 2 người bọn họ cũng lập tức tiêu tan.

Hơn nữa, con tiểu lang này là manh mối duy nhất mà bọn họ tìm thấy ở trong này, dù thế nào cũng không thể để mất.

Thân thể tiểu lang vẫn từ từ lui về phía sau, cuối cùng đa trôn vao trong góc tường.

Tuy nhiên, ngay lúc này, góc tường đột nhiên trở mình lên, giống như là một phiến bản, lật úp thân thể tiểu lang xuống dưới.

Dưới sự khống chế của Doanh Thừa Phong, thật ra tiểu lang đã xác định chắc chắn phải chết. Nhưng biến cố bất ngờ này lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Cho dù là Doanh Thừa Phong cũng không kịp có phản ứng gì.

Chỉ có điều, đúng vào lúc tiểu lang té xuống, dường như hắn nghe được tiếng kêu tràn ngập niềm vui bất ngờ của Lệ Hạo Thành.

- Chúng ta tìm được rồi, cơ quan ở trong này...