Tạo Thần

Chương 370: Vui mừng khi gặp nhau




- Ba

Giữa không trung đột nhiên sáng lên một vòng sáng hoa mỹ, ở bên trong vòng sáng mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của một người đang không ngừng quay cuồng.

Sau đó vòng sáng chậm rãi biến mất, Doanh Thừa Phong có chút chật vật nhảy xuống dưới.

Hắn ngẩng đầu, mắng to: - Lão thất phu, đợi ta nói xong rồi hãy động thủ lần nữa cũng không muộn mà.

Ở bên trong Hồ Gia, khi hắn nổi hứng muốn nói nhiều một chút, nhưng sau khi Hồ Quảng Thiên biết được tên của hắn liền đột nhiên hạ sát thủ khiến Doanh Thừa Phong lập tức thúc giục ngọc thạch phát ra sức lực đến cực điểm, dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển lại đây.

Ngắm nhìn bốn phía, Doanh Thừa Phong sờ soạng mũi một chút, cười khổ nói: - Lại phải gấp rút lên đường rồi.

Ở trong tay hắn có một viên ngọc thạch bí truyền của tháp Truyền Thừa, nhờ vào công năng thần kỳ của vật ấy mà có thể tùy ý di chuyển giữa không gian tháp Truyền Thừa và địa phương bên ngoài.

Cho nên sau khi Doanh Thừa Phong biết được lai lịch của vòng sáng kia mới trấn định như thế.

Nhìn tòa tháp cao nguy nga phía xa xa, chỉ cần hắn đuổi tới đó, tiếp tục vận dụng ngọc thạch là có thể ở bên trong trận truyền tống di chuyển tới Khí Đạo tông.

Hắn đã có quyết định, lúc này sau khi thuận lợi trở về vẫn muốn đi tới Hồ phủ, giết hết tất cả Thanh Đồng Cảnh trở lên trong Hồ Gia.

Hắn tin sau khi Hồ Gia lâm vào khốn cùng như vậy thì vô số thế lực xung quanh tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.

Về phần Hồ Quảng Thiên thì, trên mặt hắn xuất hiện một tia cười lạnh.

Lão già này, đến một ngày hắn phải giải quyết xong lão, khiến kế thừa của Hồ Gia bị diệt sạch hoàn toàn.

Mở rộng bước chân, hắn vội vã đi về phương xa.

Tuy rằng sử dụng Linh Vũ thần binh thì tốc độ có thể đạt tới mức khủng bố. Nhưng hiện giờ Doanh Thừa Phong không dám tùy ý lãng phí sức lực tinh thần dự trừ nên hắn phải sử dụng hai chân để đi.

Đây chính là khiếm khuyết lớn nhất khiến chân khí thua xa sức lực tinh thần.

Lúc lực lượng của hai thứ chênh lệch nhau có một bậc thì cũng không nhìn thấy gì, nhưng khi chênh lệch giữa hai thứ bị kéo giãn ra, đạt đến hai bậc liền trở nên rõ ràng.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong không sử dụng Đoàn Tầng Điệp Gia Bí Pháp nhưng thân ảnh quỷ dị của hắn cũng không hề chậm.

Hai ngày sau hắn liền vội vàng chạy tới trước tòa tháp lớn nguy nga.

Thở gấp một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong vô cùng hài lòng với tốc độ của mình. Sau khi thăng tiến lên vũ sư Hắc Thiết Cảnh, chân khí của hắn cũng được nâng cao rất nhiều, tốc độ thân pháp quỷ dị vô cùng nhanh, hơn xa so với bậc vũ sĩ ngày xưa.

Đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cửa lớn, một luồng hào quang màu trắng phóng ra ngoài, lập tức hòa thành một thể với toàn bộ cửa chính.

Thân thể của Doanh Thừa Phong lảo đảo, đến khi hắn đứng vững thì đã tiến vào trong tháp Truyền Thừa.

Thật quen thuộc đi tới Tế Đàn, trên đường tuy gặp không ít thạch khôi lỗi và linh thú, nhưng không biết có phải là vì trong tay hắn có Thạch Truyền Thừa hay không mà mấy thứ này đều không hề ngăn cản hắn, chỉ tùy ý hắn tự do đi lại ở trong thông đạo.

Nhẹ nhàng gõ vài cái trên vách đá, một bích họa thật lớn lập tức võ ra làm hai, từ từ phân về hai bên.

Doanh Thừa Phong đang muốn nhấc chân bước vào trong đó thì sắc mặt lại hơi hơi biến đổi, sau đó chính là vô cùng vui mừng.

- Văn tỷ, làm sao tỷ lại.

ở trong Tế Đàn có một thân ảnh quen thuộc đang quay đầu nhìn hắn, ánh mắt kia cũng mang theo vui mừng lẫn lộn.

Chậm rãi gật đầu một cái, trong mắt Văn Tinh nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, nói: - Ta tới nơi này là vì thu phục Ác Long đầu ảnh.

Doanh Thừa Phong bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt nàng cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Văn Tinh bị hắn nhìn đến mức sắc mặt đỏ lên, trên khuôn mặt lạnh lùng lập tức xuất hiện sắc hồng, nàng khẽ cắn hàm răng, nói: - Ngươi đang làm gì đó?

Nếu như đổi thành một nam tử khác dám đánh giá nàng như vậy thì sợ là đã bị nàng đánh một chưởng giết chết, Nhưng thời điểm Doanh Thừa Phong làm như vậy, trong lòng của nàng tuy tức giận nhưng đồng thời lại có một chút kiêu ngạo và mừng thầm.

Loại cảm giác phức tạp mà cổ quái này khiến nàng không dám nghĩ nghiều.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói: - Tỷ bình an không việc gì thì ta yên tâm rồi.

Văn Tinh hơi giật mình, trong lòng vô cùng ấm áp dễ chịu. Tuy rằng những lời này của Doanh Thừa Phong rất bình thường, thậm chí còn có chút giống như là lừa gạt nhưng nàng lại biết tiểu tử này là thật sự quan tâm đến mình.

Tâm niệm khẽ động, Văn Tinh nói: - Doanh Thừa Phong, làm sao ngươi vào đây được? A, chân khí của ngươi, còn có sức lực tinh thần, trời ơi, ngươi làm thế nào vậy?

Đôi mắt của nàng lóe lên bất định, toát ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Khi hai người bọn họ ở dưới mặt đât liên thủ đối phó với Ác Long đầu ảnh, còn ở chung với nhau mấy tháng nên biết rất rõ thực lực của đối phương. Hơn nữa sức lực tinh thần của bọn họ còn từng hòa thành một thể, cũng không bài xích lẫn nhau nên khi vừa tiếp xúc liền biết được sự thay đổi về thực lực của đối phương.

Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt, cười nói: - Đại tỷ, chẳng phải lúc đó tỷ cũng đột phá Bạch Ngân Cảnh, thăng đến Hoàng Kim Cảnh sao, chẳng lẽ tiểu đệ thăng đến Hắc Thiết Cảnh liền cảm thấy kỳ quái à?

Trong miệng hắn nói thế nhưng trong lòng lại âm thầm hâm mộ.

Văn Tinh lớn hơn hắn vài tuổi, không ngờ đã là cường nhân Hoàng Kim Cảnh có thể so sáng với Phương Phù và đám người Hồ Quảng Thiên, thật không biết là nàng ấy tu luyện như thế nào nữa.

Nhưng mà Văn Tinh lại khẽ lắc đầu nói: - Thừa Phong, sức lực tinh thần và tu vi chân khí của ngươi sao lại kém nhau xa như thế?

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng nói: - Tiểu đệ là không câu bắt chó đi cày, nếu không phải sức lực tinh thần may mắn đột phá thì đệ đã sớm bị người khác chém thành tám khối, làm sao còn có thể nhìn thấy tỷ chứ.

Những lời này của hắn tuy rằng có chút khoa trương nhưng cũng có chút đạo lý.

Nếu như ngày đó không mạnh mẽ thu nạp tuyệt phách trong đao, cứng rắn nâng sức lực tinh thần lên tới Bạch Ngân Cảnh thì muốn thoát khỏi theo dõi của Hồ Khải Điền tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng

Đôi mắt của Văn Tinh đột nhiên xuất hiện một tia sáng lạnh, nàng lãnh đạm nói: - Là ai?

- Cái gì? Doanh Thừa Phong không hiểu hỏi

- Là ai muốn giết ngươi? Văn Tinh lạnh lùng nói.

Doanh Thừa Phong sờ sờ mũi một chút, cười khổ nói:

- Đây là chuyện của tiểu đệ nên tỷ hãy để đệ tự xử lý đi.

Tuy rằng Văn Tinh là một vị Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh nhưng hắn không muốn để cho vị nữ tử xinh đẹp này nhúng tay vào chuyện của mình.

Văn Tinh quật cường nhìn Doanh Thừa Phong, trong đôi mắt lạnh tới cực điểm, nói: - Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ thì ta tất nhiên muốn làm chủ cho ngươi. Nếu như ngươi không nói thì sau này đừng gọi ta là tỷ.

Doanh Thừa Phong liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng, đay là cái gì vậy chứ?

Tuy rằng hắn không muốn để đối phương nhúng tay, nhưng cũng không phải là người cổ hủ, than nhẹ một tiếng sau đó kể lại về chuyện đã xảy ra một lần.

Tuy rằng hai người tác ra chỉ mấy tháng, nhưng trong mấy tháng này kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong lại có chút đặc sắc, đặc biệt là quyết đấu với Hồ Khải Điền nguy hiểm vạn phần.

Tuy rằng Văn Tinh ung dung nghe nhưng trong bàn tay nhỏ đã sớm đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi Doanh Thừa Phong nói xong toàn bộ, nàng hừ nhẹ một tiếng, nói: - Chỉ là gia tộc của một Hoàng Kim Cảnh cũng dám đi trêu chọc đệ đệ của ta. Hừ, chúng ta đi.

Nhìn động tác của nàng giống như gió như lửa, Doanh Thừa Phong vội vàng cầm bàn tay như ngọc của nàng lại, cười cười nói: - Tỷ, người muốn đi đâu vậy.

Văn Tinh xấu hổ hất ra, nhưng móng vuốt của Doanh Thừa Phong lại giống như chó săn bắt được xương, dùng lực nắm lại khiến nàng căn bản là không thể hất ra được.

Bất đắc dĩ lườm hắn một cái, trên mặt Văn Tinh tuy rằng hơi đỏ lên nhưng vẫn không thèm để ý mà nói: - Tỷ tỷ muốn đi diệt Hồ Gia, báo thù cho đệ.

Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi cong lên một chút, trong lòng của hắn vô cùng cảm kích.

Sau khi biết tin thôn Tam Hạp bị tàn sát, tất nhiên có người ném đá xuống giếng nhưng đám người Phong Huống và Trương Minh Vân cũng không hề do dự mà lựa chọn thủ hộ bên cạnh hắn.

Mà Võ Lão lại tự mình ra tay làm thịt ba đại cường nhân Bạch Ngân Cảnh của Hồ Gia.

Đến lúc này từ trên xuống dưới Khí Đạo tông không còn ai dám nói lời ra tiếng vào gì nữa.

Hiện giờ, ngay cả Văn Tinh cũng không hề do dự mà muốn đi đến Hồ Gia báo thù cho hắn, hành động của những người này khiến hắn vô cùng cảm động.

Nhín ánh mắt nóng rự của Doanh Thừa Phong, Văn Tinh khẽ quay đầu lại, nói: - Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, vẫn lắc đầu nói: - Không được.

- Vì sao? Đôi mi thanh tú của Văn Tinh nhíu lại, nói: - Thừa Phong, có phải là ngươi muốn tự mình động thủ nên mới cự tuyệt sự trợ giúp của ta phải không?

Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu, nói: - Ta cũng không phải loại người cổ hủ như thế, chỉ cần có thể báo được đại thù thì ta cũng không ngại mượn đao giết người.

- Vậy cái kia

Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói: - Tỷ tỷ, tu vi của người là hoàng kim cấp, nhưng trong Hồ Gia còn có một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh lâu đời đấy.

Văn Tinh thế mới biết, hóa ra hắn là đang lo lắng cho an nguy của mình.

Trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật, nàng an ủi: - Ngươi yên tâm, ta không hề để những cường nhân Hoàng Kim Cảnh ở trong khu vực này vào mắt.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nhớ tới đủ loại thủ đoạn thần bí trên người nàng liền, trong lòng liền vô cùng đồng cảm.

Tuy rằng Linh Vũ giả được xưng là vô địch nhưng cũng không phải chỉ Linh Vũ giả mới vô địch. Cũng có người có thực lực mạnh về các khía cạnh khác, cũng có thể trở thành vô địch.

Văn Tinh chính là một người có được thực lực đáng sợ như thế.

Sờ sờ mũi một chút, Doanh Thừa Phong nói: - Tỷ tỷ, nếu chỉ có một cường nhân Hoàng Kim Cảnh thì cũng không sao cả. Nhưng ta đã từng nói, tiểu đệ có một trưởng bối Tử Kim Cảnh, hắn tự mình đi tới Thái Hồ nhưng lại bị Tề Thiên Lão Quái là một vị cường nhân Tử Kim Cảnh sinh sống tại Thái Hồ ngăn cản lại. Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: - Tiểu đệ đi vào trong đó trả thì thì Tề Thiên Lão Quái chắc chắn sẽ không để ý tới, nhưng nếu tỷ đi thì lão già kia chưa chắc có thể ngồi yên được.

Tề Thiên Lão Quái là thái thượng hoàng ở khu vực Thái Hồ, ở bên trong hồ vực có tranh đấu như thế nào thì hắn cũng không quan tâm, mặc do phía dưới lòng trời lở đất như thế nào, hắn đều mắt mở mắt nhắm, ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng, khi người ngoài tới cửa bắt nạt thì hắn phải thủ hộ một phương bình an.

Nếu hắn có thể ra tay chặn Võ Lão lại thì đương nhiên cũng có thể ra tay ngăn trở Văn Tinh.

- Tử Kim Cảnh.

Văn Tinh nhẹ nhàng lặp lại mấy lần, đôi mắt của nàng đột nhiên phát sáng, sau đó kiêu ngạo nói: - Không phải chỉ là một cường nhân Tử Kim Cảnh thôi sao, ta có biện pháp.

Doanh Thừa Phong lập tức trợn tròn mắt, thực không nhìn ra giọng điệu của tỷ tỷ này lại to lớn như thế, dường như ngay cả cường nhân Tử Kim Cảnh nàng ta cũng không để trong lòng.