Tạo Thần

Chương 367: Lời đồn




- Thật quá đáng

Hồ Quảng Thiên nhìn thấy ba vỗ thi thể trên mặt đất, lập tức nhận ra lai lịch của bọn họ. Đây là ba bị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh hùng mạnh nhất trong Hồ Gia, không ngờ lại chết chỉ vì một nhát chém của người khác.

Hơn nữa, càng khiến Hồ Quảng Thiên cảm thấy tức giận là câu nói trước khi rời đi của đối phương đả kích nặng nề tự tin của hắn.

Ba người này ở trong Hồ Gia có thể nói đều là đại lão một phương.

Cho dù ở trong linh đạo thế gia thì số lượng Linh Sư cũng kém sa so với vũ giả.

Linh Sư có thể thăng tiến đến Thanh Đồng Cảnh tuyệt đối là nhân vật trọng yếu trong gia tộc, ngay cả so sánh với mấy vị vũ giả Bạch Ngân Cảnh thì địa vị cũng không hề thua kém.

Thông thường ba vị này đều có chỗ ở, trừ đi ra ngoài giải quyết một ít trường hợp trọng yếu, còn lại trên cơ bản ít có cơ hội chạm trán.

Nhưng giờ phút này, ba người bọn họ lại cùng tụ tập một chỗ. Cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết trong đó có ẩn tình.

Hắn hung hãn xem xét mắt ba cỗ thi thể, trong đôi mắt toát ra sát khí nồng đậm, loại sát khí này không chỉ nhắm vào vị Linh Vũ giả thần bí kia mà còn nhắm vào ba người này.

Nhìn thấy gia tộc đang lúc nguy nan, bọn họ không suy nghĩ cách đền đáp gia tộc mà ngược lại còn tính toán muốn rời đi, loại hành vi này thật là đáng chết.

Thanh âm hô to gọi nhỏ vang lên xung quanh, hiện giờ Hồ Gia đã biến thành cảnh chim sợ cành cong.(Con chim bị cung bắn suýt chết một lần, từ đó về sau sẽ sợ những gì hình cung, kể cả cành cây cong như cây cung)

Mười mấy tên thủ vệ đứng gác ở vị trí kín đáo đều tới, bọn họ cũng nhìn thấy sắc mặt xanh mét của lão tổ tông và ba thi thể quen thuộc trên mặt đất kia.

Không có kẻ nào ngu ngốc, sau khi nghe được câu nói vừa mới quanh quẩn khắp cả Hồ phủ kia liền đoán được duyên cớ trong đó.

Ba vị đại lão đứng đầu trong gia tộc đang âm thầm thảo luận muốn phản bội Hồ Gia, nhưng lại vị Linh Vũ giả thần bí hùng mạnh kia phát giác. Người này không ngờ lại rat ay thanh lý môn hộ giùm Hồ Gia, cách làm như vậy lại vượt xa dự liệu của nhiều người.

Hồ Quảng Thiên đảo mắt một vòng, trong lòng hơi hơi rung mình.

Hắn nhìn thấy tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt của mình, đặc biệt là ánh mắt của một vị vũ giả hậu bối Thanh Đồng Cảnh lại càng rũ xuống, không dám nhìn thẳng hắn.

Từ trong ánh mắt của những người này, hắn nhìn thấy tuyệt vọng và có một chút gì đó khiến hắn sợ hãi.

Hắn mơ hồ có một loại dự cảm, lòng của người trong gia tộc đã tan, cho dù là mạnh mẽ, cứng rắn như hắn cũng không thể lúc nào cũng che chở cho cả gia tộc được, những người này bắt đầu suy tính cho tiền đồ và tính mạng của bọn họ.

Ánh mắt chợt ngưng tụ, Hồ Quảng Thiên đột nhiên quát lên: - Vừa rồi người nọ nói xằng nói bậy chính muốn châm ngòi ly gián. Hừ, các người lại tin hắn sao?

Mọi người liền vội vàng khom người, đều ào ào trả lời.

Dĩ nhiên, cho dù có là người ngu cũng không thể thừa nhận điểm này trước mặt lão tổ tông được.

Hồ Quảng Thiên vung tay áo lên, nói: - Thu dọn hài cốt của ba người bọn họ lại, lão phu

Hắn dừng lại một chút, trong mắt rốt cục đã hiện lên một tia quyết đoán: - Lão phu cam đoan, nếu lần sau người này lại đến, nhất định ta sẽ lấy cái đầu trên cổ hắn.

Lời nói của hắn ầm ầm rung động giống như sấm sét, vang vọng trong toàn bộ Hồ phủ, khiến lòng người sợ hãi.

Tuy nhiên, chính là vì có uy thế này nên mới khiến tâm tình bất ổn không yên của mọi người trong phủ dần ổn định lại.

Hồ Quảng Thiên dù sao cũng là cường nhân Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh nhất hơn trăm năm của Hồ Gia, lúc hắn dùng phương thứ này rống lên vẫn có rất nhiều người lựa chọn tin tưởng.

Bởi vì cũng không ai biết được trong tay ông đến tột cùng là còn quân bài gì chưa lật.

Trong chốc lát, vồn dĩ lòng người còn bàng hoàng, các cường nhân trong gia tộc đang có tính toán đều nhịn xuống, bọn họ muốn xem thử Hồ Quảng Thiên có thể khởi tử hồi sinh hay không, có giết chết Linh Vũ giả đáng sợ kia được không?

Chỉ cần không có sự uy hiếp này, thì tuy rằng Hồ Gia không có khả năng khôi phục vinh quanh như ngày xưa, nhưng muốn giữ bình an vẫn là không có vấn đề gì.

Hồ Quảng Thiên xanh mặt về tới Hạ Vân các, ngay cả Hồ Chính Hấn là người hắn cực kỳ yêu thương cũng không dám quấy rầy khi hắn nổi nóng.

Một lúc lâu sau, lúc hô hấp của Hồ Quảng Thiên dần dần vững vàng, Hồ Chính Hấn mới cẩn thận tiến lên, nói: - Tổ gia gia, trong nhà của chúng ta có nội ứng.

Hồ Quảng Thiên hơi giật mình, nói: - Cái gì?

- Chỗ ở của tứ thúc và ba vị kia rất bí ẩn, sau khi người nọ vào phủ lại có thể dễ dàng tìm được bọn họ, đây là chuyện không thể tin nổi. Huống chi người đã hạ lệnh tăng trạm gác ở chỗ kín lên gấp bội, trình độ phòng thủ như vậy, nếu như không phải có nội ứng thì sao lại có thể bình yên né qua. Hồ Chính Hấn vô cùng chắc chắn nói: - Cho nên con tin tưởng trong phủ khẳng định là có tai mắt của người này, có thể cung cấp đầy đủ tình báo cho hắn. Hơn nữa. Ánh mắt của hắn sáng lấp lánh có thần, nói:

- Thân phận của người này chắc chắn sẽ không quá thấp, nếu không sẽ không thể nắm giữ tất cả các vị trí của trạm gác ngầm.

Hồ Quảng Thiên trầm từ nửa ngày, hắn chậm rãi gật đâu, nói: - Đúng vậy, nhất định là có người cung cấp tin chính xác, cho nên mới khiến người nọ có thể làm được Nhất Kích Tất Sát. Hừ, vậy mà lại có người câu thông với kẻ địch bên ngoài ám toán con cháu bổn gia, thật sự là lòng lang dạ sói, đáng chết, đáng chết, đáng chết

Hắn nói liên tiếp ba chữ đáng chết, bởi vậy có thể thấy được hắn vô cùng tức giận kẻ đã để lộ bí mật.

- Tổ gia gia, người điịnh làm gì?

- Hừ, mặc kệ tên kia có bố trí mật thám trong phủ hay không, nhưng lão phu đã quyết định sẽ vận dụng đại trận, chỉ cần hắn còn dám ra tay trong nhà, ha ha, lão phu sẽ khiến hắn không thể thực hiện được.

Nghe âm thanh buồn rười rượi này, Hồ Chính Hấn cũng gật đầu thật mạnh. Nếu lão tổ tông đã quyết định vận dụng trận pháp ẩn núp thì tình huống sẽ hoàn toàn khác nhau. Hắn tin tưởng, cho dù thích khách có tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần nữa cũng không thể thoát được trận pháp phức tạp này.

Hào quang đột nhiên chợt tắt, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vung tay lên, kiếm quang trên Hàn Băng trường kiếm lập tức biến mất.

Tuy nhiên, ở trên trường kiếm lại nổi lên một luồng sương mù màu trắng, vật này giống như một thứ có linh tính vòng quanh hắn vài lần, lúc này mới lưu luyến trốn vào trong Hàn Băng trường kiếm một lần nữa.

Khí Trung Chi Linh đã không còn là một binh khí bình thường, mà là một loại thần binh có thể tiến hành kết nối tâm linh với chủ nhân.

Sau khi cảm nhận được trong lòng Doanh Thừa Phong vui sướng, khí linh của Hàn Băng trường kiếm lập tức trở nên hưng phấn.

Nhưng mà, trong đầu đột nhiên có thêm vào luồng oán niệm sâu kín.

Đây là khí linh của Bá Vương thương và Lang Vương chiến thuẫn.

Chúng nó dường như là oán giận Doanh Thừa Phong vì sao lại bỏ quên chúng nó.

Trong đầu Doanh Thừa Phong bị quấy rầy một chút, trong lòng liền có chút buồn rầu, ba linh khí này đều là linh khí siêu phẩm, thế mà giữa chúng là có ý thức cạnh tranh mãnh liệt, không biết chính mình đến cuối cùng là nên sử dụng cái nào mới tốt.

Nếu người khác biết hắn cảm thấy phát sầu vì sử dụng một linh khí siêu phẩm, sợ là sẽ phải hận không thể lập tức đánh hắn một trận, và cướp linh khí siêu phẩm từ trong tay hắn đi.

Phải biết rằng, cho dù là cường nhân Hoàng Kim Cảnh đứng dầu muốn có được một linh khí siêu phẩm đều là hy vọng quá mức xa vời, nhưng Doanh Thừa Phong chỉ dùng chân khí của cấp bậc Hắc Thiết Cảnh lại luyện ra được ba siêu phẩm, hơn nữa còn đang rầu rĩ vì chưa biết sử dụng vật nào.

Tuy nói tất cả mọi người đều biết, đạo lý tre già măng mọc, cái mới bao giờ cũng hơn cái cũ, nhưng chỉ sợ không có bao nhiêu người nguyện ý bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Lặng yên suy nghĩ trong chốc lát, Doanh Thừa Phong đưa một luồng tinh thần ý niệm vào bên trong não vực, bắt đầu trấn an hai khí linh khác.

Hiện tại hắn đi tới Hồ Gia chính là vì đánh lén cao thủ Hồ Gia, đây không phải là cường công mà là hành động ám sát một thương bỏ chạy. Trong quá trình này Hàn Băng trường kiếm chính là sự lựa chọn tốt nhất, còn về phần lợi khí công thành Bá Vương thương và Lang Vương chiến thuẫn phòng thủ cao nhất lại không thích hợp.

Sau khi thu thập thỏa đáng Linh Binh trong tay, Doanh Thừa Phong nghỉ ngơi một đêm, sau đó thản nhiên đi dạo chơi.

Mấy ngày sau, tin tức hai vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh của Hồ Gia một bị giết, một mất tích cùng với ba vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh tử vong đã truyền khắp nơi.

Gần như tất cả mọi người đều biết, hiện giờ ngoại trừ Hồ Quảng Thiên, cường nhân Hoàng Kim Cảnh trấn thủ tòa nhà ra thì không còn một cường nhân nào để xuất thủ.

Thật ra, sau khi Hồ Khải Điền mất tích, Hồ Quảng Thiên đã hạ lệnh cấm khẩu. Mà Hồ Quảng Hạ tử vong lại không có người nào dám đề cập đến, cho dù là con cháu Hồ Gia cũng câm như hến đối với việc này.

Nhưng, trên thế giới này không có tường nào có thể ngăn được gió lùa, sau khi bị Doanh Thừa Phong cố ý tô vẽ lên, các thế lực xung quanh sau một thời gian dài bị giấu diễm đã biết rõ.

Ngay từ đầu, các thế lực này thật không dám tin tưởng lời đồn, đều phái các môn hộ đi chung quanh tìm hiểu ngọn nguồn, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì. Tuy nhiên bọn họ lại phát hiện, Hồ Gia ngay cả khi bị tai tiếng đầy trời cũng không hề đi ra bác bỏ tin đồn.

Cửa lớn Hồ Gia khóa chặt, không ai có thể rời khỏi đây nửa bước.

Kể từ đó, cho dù có người không tin nhưng cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Lại qua một số ngày, một số người Hồ Gia sinh lòng bất mãn hoặc là người hai lòng rốt cục đem tin tức tiết lộ ra.

Mộ vị Linh Vũ giả Bạch Ngân Cảnh thừa dịp đêm tối lẻn vào Hồ Gia, ngay trước mắt cường nhân Hoàng Kim Cảnh, Hồ Quảng Thiên, sau khi chém chết vài nhân vật trọng yếu liền nghênh ngang rời đi.

Hồ Quảng Thiên dĩ nhiên là không cách nào ngăn cản, cũng không thể nào truy đuổi.

Hơn nữa, Hồ Khải Điền được công nhận là đệ nhị cường nhân Hồ Gia cũng mất tích chưa biết tin tức, lành ít dữ nhiều.

Mấy tin tức này tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng đã chứng minh lời đồn ồn áo huyên náo mấy ngày nay là đúng.

Vì thế, những gia tộc xung quanh Hồ Gia đều lâm vào chấn động, một đám người hăm hở xắn tay áo lên, đã làm xong khâu chuẩn bị tiến lên cướp đoạt.

Trước kia bởi vì Hồ Quảng Thiên xuất quan nên phần đông thế lực đều thu liễm lại, bây giờ lại một lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.

Mười ngày sau, Doanh Thừa Phong vô cùng hài lòng trở lại bên ngoài Hồ phủ.

Ở bên trong này mười ngày, hắn đã hao hết sức của chín trâu hai hổ, rốt cục đã truyền bá được một ít tin tức ra ngoài. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của hắn càng làm mấy tin tức này được chứng thật.

Ngay tại hôm qua, lại lần nữa triển khai tiến hành chiếm đánh nhằm vào thôn xóm phụ cận tòa nhà Hồ Gia.

Tuy rằng công kích một phương giống như thế lực nhỏ rất nhanh sẽ thua, nhưng tòa nhà Hồ gia cũng không phải ra viện binh nào cả.

Doanh Thừa Phong tin tưởng, sau khi trải qua một lần dò xét công kích, thế lực khắp nơi tấn công quy mô lớn rất nhanh sẽ cuồn cuộn xuất hiện không dứt.

Tuy nhiên trước đó, hắn còn muốn tạo ra thật nhiều khủng hoảng, hắn phải đánh chết từng vũ giả Hồ Gia từ Thanh Đồng Cảnh trở lên, phải khiến cho bọn họ không còn người nào có thể phái ra ngoài.

Ngẩng đầu, nhìn lên khu nhà cao lớn khí phái, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn.

Mảnh đất này nhất định phải biến thành một đống hoang tàn.