Tạo Thần

Chương 359: Cường giả tối đỉnh Bạch Ngân Cảnh




Những tiếng gió huýt vù vù truyền đến bên tai, Doanh Thừa Phong thi triển quỷ ảnh thân pháp đến cực hạn, toàn bộ cơ thể hóa thành một làn khói đen cuồn cuộn bay về phía xa.

Hắn một tay xoa ngực, một tay cầm kiếm, tim đập thình thịch.

Cường giả Hoàng Kim Cảnh, quả nhiên là một quái vật cường đại không thể trêu chọc.

Người nay tuy chỉ tiện tay tung ra một trưởng, không ngờ lại có uy lực lớn như vậy, cho dù quỷ ảnh thân pháp từ trước đến giờ vẫn được coi là niềm kiêu hãnh của hắn cũng không thể né tránh. Từ đó có thể thấy, sức mạnh của lão ta rút cuộc đã đạt đến mức độ như thế nào.

Một trưởng đó nếu như đánh trúng người của cường giả Hắc Thiết Cảnh bình thường, quả thực nếu không chết thì cũng thành tàn phế, làm sao còn có thể xông xáo chạy thoát được.

Tuy nhiên trên người Doanh Thừa Phong lại có một vật hộ thân chí bảo, cái hình nhân thế mạng tàng ẩn trong chốn thâm sâu của não bộ, đúng vào thời khắc quan trọng nhất đã phát huy được sự kỳ diệu cải tử hoàn sinh.

Cái thương thế vốn đủ để lấy đi tính mạng người kia thoạt nhiên được chuyển giá tới hình nhân thế mạng, tuy rằng trên hình nộn đó xuất hiện thêm một lỗ thủng lớn, nhưng lại giúp cho Doanh Thừa Phong khôi phục được trạng thái đỉnh cao sức mạnh.

Tuy nhiên trải qua kiếp nạn lần này, dt thật sự không dám trêu chọc cường giả Hoàng Kim Cảnh thêm một lần nữa.

Hắn nắm chặt Hàn Băng Kiếm trong tay, nếu như Hồ Quảng Thiên tự mình đuổi theo, hắn thà bộc lộ thân phận của mình cũng phải hóa thành một luồng sáng để trốn thoát.

Với tốc độ của Linh Võ Thần Binh, có thể vẫn không hề hấn gì đối với cường giả Hoàng Kim Cảnh, nhưng muốn chạy trốn thoát chết từ trong tay bọn họ thì không có vấn đề gì.

Nếu như không có phần ăn chắc như thế, hắn cũng không thể nào đột nhập vào trong Hồ phủ một cách lỗ mãng đến vậy.

Lực lượng tinh thần phóng ra ngoài, tập trung chú ý vào người đàn ông trung niên đang bám sát không rời ở phía sau.

Dựa vào độ sáng của trang sức trên đầu, hắn có thể hiểu rõ, đây là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh cường đại, sức cường đại của tu vi chân khí của hắn nếu so sánh với Phong Huống sư tổ, e rằng còn cao hơn một chút.

Ở độ tuổi như vậy, có được tu vi như thế đã cho thấy một điều, người này chính là cường giả nổi tiếng thứ nhì của Hồ gia tên là Hồ Khải Điền.

Nghe nói người này có tài thiên phú, ở tuổi hơn 40 đã thành công tấn thăng lên Bạch Ngân Cảnh, chính là một nhân vật siêu việt có hy vọng tấn thăng lên Hoàng Kim Cảnh nhất của Hồ gia.

Hắn đột nhiên thay đổi ý định sử dụng Linh Võ Thần Binh tháo chạy vốn có trong đầu, mà thay vào đó là tiếp tục sử dụng Quỷ Ảnh Thân Pháp tháo chạy về phương xa.

Quả nhiên đúng như tính toán của hắn, Hồ Khải Điền cứ thế đeo bám sát đít không chịu buông rời, hơn nữa cự ly giữa hai người mỗi lúc một gần hơn.

Lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong tuy rất mạnh, nhưng tu vi chân khí của hắn nói cho cùng vẫn còn kém xa đối phương. Một võ giả Hắc Thiết Cảnh dưới sự truy đuổi của Hồ Khải Điền mà có thể tháo chạy xa như vậy đã là một sự việc không thể tin nổi. Sở dĩ hắn có thể làm được điều này, là vì khinh thân công phu của hắn có phần huyền diệu, Quỷ Ảnh Thân Pháp nhanh lẹ vô thường, nhưng chủ yếu vẫn là năng lực thăm dò của trang sức trên đầu hắn và năng lực tính toán của Trí Linh.

Mỗi khi một chân tiếp đất đều trải qua tính toán kỹ càng, lợi dụng hoàn cảnh xung quang kết hợp với phát huy tốc độ tự thân đã đạt đến cực hạn, nếu không nhờ thế, hắn đã sớm bị Hồ Khải Điền đuổi kịp rồi.

Tuy nhiên, khoảng một canh giờ sau, cuối cùng Hồ Khải Điền đã đuổi kịp.

Ông ta hừ lên một tiếng giận giữ, cổ tay khẽ lắc, rút ra trường đao mang theo người, chân khí toàn thân bắt đầu vận chuyển, trên thân đao lập tức phát ra những tia sáng chói lòa.

Khua ra một đao, một luồn hào quang giống như cầu vồng quét về phía Doanh Thừa Phong.

Tuy Doanh Thừa Phong không quay đầu lại, nhưng nhất cử nhất động của Hồ Khải Điền đều nằm trong tầm giám sát của hắn, đúng lúc đó, thoáng một cái thân hình của Doanh Thừa Phong dịch chuyển một cách rất quỷ dị, đã tránh được nhát đao này.

Một khi Hồ Khải Điền có thể chém ra một đao, ắt sẽ chém ra đao thứ 2, thậm chí là vô số đao nữa.

Lão cười diễu, nói:

Các hạ không cần uổng phí sức lực, hãy dừng chân lại đi.

Đao quang lấp lóe, hình thành nên một quầng sáng cuồn cuộn kéo đi, dường như muốn bao trùm mọi thứ vào trong.

Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, hắn lật tay phóng thanh trường kiếm ra ngoài.

- Keng... một tiếng.

Một âm thanh yếu ớt vang lên, trường kiếm bị va chạm bay ra xa.

Động tác này của Doanh Thừa Phong trong mắt của người thường, giống như một kẻ yếu đuối bị dồn vào đường cùng, vùng vẫy sắp chết. Hồ Khải Điền lúc đầu cũng tưởng như vậy, nhưng khi lão đánh văng thanh trường kiếm ra ngoài, trong lòng đột nhiên cảm thấy một tia hàn ý ngầm ẩn.

Ma xui quỷ khiến, ánh mắt lão hướng theo thanh trường kiếm đang bay giữa không trung.

Liền sau đó, đôi mắt lão lập tức tập trung tại một điểm.

Đúng vào lúc lão ta tưởng rằng thanh trường kiếm kia đã không còn khả năng uy hiếp thì ngay lập tức nó dừng lại một lát giữa hư không, liền sau đó hóa thành một luồng điện quang phóng thẳng về phía sau lưng lão.

Không cần suy nghĩ, dường như đã trải qua hàng nghìn vạn lần diễn tập, trường đao trong tay Hồ Khải Điền khua nhẹ một cái ra sau lưng, một lần nữa đánh bay thanh trường kiếm.

Tốc độ của Hàn Băng Trường Kiếm tuy cực nhanh, nhưng sức mạnh của nó từ trước đến nay không thể sánh ngang với Bá Vương Thương, dưới sức mạnh của trường đao trong tay cường giả Bạch Ngân Cảnh thì Trường kiếm của hắn chỉ còn nước nhượng bộ ba phần.

Nhưng mà, lần va chạm này đã khiến Hồ Khải Điền có chút kinh hãi.

Lão đột nhiên dừng hẳn bước chân, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Doanh Thừa Phong, trầm giọng nói:

- Linh Võ giả.

Doanh Thừa Phong trong lòng rùng mình, hắn nhanh như chớp hạ chiếc hộp ở trên lưng xuống, lấy ra côn tròn ba khúc, lắp ghép thành cây Bá Vương Thương.

Trong khi thanh trường kiếm bị đánh văng trên không trung khẽ chuyển hướng bay về phía trên đầu hắn, tựa như một con linh xà bay lượn vòng quanh.

Hắn thầm kêu một tiếng đáng tiếc, sự khác biệt giữa cường giả Bạch Ngân Cảnh và Thanh Đồng Cảnh vẫn là rất lớn.

Ngày trước, khi đối điện với Phong Huống, lão nhân gia nhất thời sơ ý, hơn nữa không ngờ tới Linh Võ Thần Binh của Doanh Thừa Phong lại nhanh đến vậy, cho nên mới bị hắn đánh lén thành công.

Mà khi ở trên đảo nhỏ đối mặt với cường giả Bạch Ngân Cảnh họ Hồ tay cầm Tuyệt Phách đao, hắn đã nhân cơ hội sau khi người này tế máu, đại thương nguyên khí mới ra tay thành công.

Hai lần trải nghiệm này khiến hắn có phần khinh thường cường giả Bạch Ngân Cảnh.

Nhưng hiện giờ mới hiểu, cường giả cùng cấp độ này quả thật rất khó đối phó.

Mắt nhìn cây trường thương, và trường kiếm đang xoay vòng trên đỉnh đầu của Doanh Thừa Phong, sắc mặt của Hồ Khải Điền trở nên cực kỳ khó coi.

Lão há hốc mồn, nói với giọng chát sít:

- Doanh Thừa Phong, ngươi là Doanh Thừa Phong của Khí Đạo Tông.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Không ngờ một tên vô danh tiểu tốt như tại hạ, lại được ngài để mắt tới, thật là niềm vinh hạnh lớn.

Đôi mắt Hồ Khải Điền long lên sòng sọc, thầm nói:

- Các hạ là nhân vật duy nhất sau hàng trăm năm qua được dừng chân 4 tháng ở trong không gian Truyền Thừa Tháp, lẽ nào bổn tọa lại không biết.

Câu nói này của lão chỉ đúng một nửa, sự việc Doanh Thừa Phong đi ra từ không gian Truyền Thừa Tháp sau 4 tháng lưu trú đã chấn động toàn thiên hạ, cũng không biết rằng có bao nhiêu người dồn ánh mắt vào Khí Đạo Tông, càng có vô số cường giả sinh lòng ham muốn.

Doanh Thừa Phong lúc này đã nổi danh khắp thiên hạ, danh tiếng của hắn không hề thua kém bất cứ nhân vật nào.

Nhưng Hồ Khải Điền có sự quan tâm đặc biệt tới hắn như thế, có một nửa nguyên nhân chính là từ trên người Hồ Chính Hấn mà ra.

Bởi vì tất cả mọi người của Hồ gia đều biết, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ không chịu bỏ qua, chỉ có điều không ai ngờ tới, hắn có thể quay lại báo thù nhanh đến vậy.

Sắc mặt đột nhiên biến đổi, Hồ Khải Điền cười lạnh lùng, nói:

- Ngươi đã ra tay đối với đứa cháu Chính Hấn của ta?

Hồ Chính Hấn chính là tên đầu sỏ tàn sát toàn bộ Tam Hiệp thôn, Doanh Thừa Phong một khi đã đến Hồ phủ, hơn nữa hắn lại tháo chạy từ phía Hạ Vân Các, vậy thì Hồ Chính Hấn rất có thể đã lành ít dữ nhiều.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:

- Tiền bối quá lo lắng rồi, tại hạ làm sao có thể gây tổn hại tới tính mạng của Hồ Chính Hấn huynh.

- Cái gì?

Hồ Khải Điền hơi khựng người lại, nói với vẻ thần tình cổ quái:

- Ngươi nguyện ý buông tha cho Chính Hấn.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Tiền bối yên tâm, trước khi Chính Hấn huynh tận mắt chứng kiến toàn bộ cao thủ Hồ gia bị tiêu diệt và Hồ gia trở thành tro tàn, vãn bối tuyệt đối không động đến một sợi tóc của huynh ấy.

Câu nói này của hắn không hề có nửa điều giả dối, tuy nói nguyên nhân Hồ Chính Hấn thông quan thất bại chính là do hắn hạ độc thủ, nhưng từ đầu chí cuối, hắn đều chưa từng hiện thân, đúng là chưa từng làm tổn thương đến một sợi tóc của Hồ Chính Hấn.

Nhãn thần của Hồ Khải Điện bắt đầu hạ nhiệt, tuy ông ta đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe xong câu nói này, vẫn thấy ớn lạnh, ông ta chậm rãi nói:

- Ngươi muốn tiêu diệt hết những người kế thừa của Hồ gia ta.

- Không phải.

Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói từng chữ một:

- Ta muốn tất cả mọi người của Hồ gia, bất kể là già hay trẻ, là thiện hay ác, đều trở thành vật tế hồn cho già trẻ trong thôn Tam Hiệp.

Trong lòng Hồ Khải Điền chợt toát lạnh, ngay cả cơ thể ông ta cũng cảm thấy một mảng băng giá.

Điều này cần lòng oán hận rất lớn mới có thể nói ra những lời tuyệt tình đến như vậy.

Toàn bộ Hồ gia từ trên xuống dưới, thậm chí cộng thêm nhân khẩu của các chi tộc là một con số khổng lồ, cho dù là Tử Kim Cảnh như Tề Thiên lão quái cũng không dám nói lời ngông cuồng như thế. Nhưng Doanh Thừa Phong không chỉ nói ra, mà nhìn vào ánh mắt của hắn, Hồ Khải Điền tin rằng, hắn sẽ tiến hành việc này không một chút do dự.

Tới đây, rốt cục lão đã xác định một điều.

Hồ gia và tên tiểu tử này đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Chỉ cần một ngày tên tiểu tử này còn sống, vậy thì Hồ gia tuyệt đối sẽ không có ngày nào yên ổn.

Lão nghiến chặt hai hàm răng, chân khí trong người chuyển động điên cuồng, khí thế trên người Hồ Khải Điền dần dần ngưng tụ tăng cao.

Tiểu tử này trẻ tuổi như vậy, thời điểm trước khi vào Truyền Thừa Tháp, hắn mới chỉ là một võ sĩ mà thôi. Nhưng sau mấy tháng ngắn ngủi bước ra từ Truyền Thừa Tháp, hắn đã lớn mạnh tới mức này. Lúc nãy, tốc độ cực nhanh của Linh Võ Thần Khí, ngay cả lão ta cũng cảm thấy tim đập thình thịch, trong lúc đối diện với nó, nếu như chỉ cần một chút sở ý, đều có thể rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp không phục dậy được.

Nếu như tiếp tục cho tiểu tử này thời gian để trưởng thành, vậy thì đừng nói là Võ lão quái đứng sau hắn, chỉ sợ rằng mình hắn cũng có thể tiêu diệt Hồ gia một cách triệt để.

Cho nên, Hồ Khải Điền đã hạ quyết tâm, hôm nay cần phải vĩnh viễn giữ chân tiểu tử này tại đây cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Dường như không hề cảm nhận được sát khí nồng nặc như kết dính thành vật chất, trên khuôn mặt của Doanh Thừa Phong vẫn treo một nụ cười nhạt.

Chỉ có điều, trường kiếm đang bay lượn trên đỉnh đầu hắn càng thêm sáng chói.

Đoạn Tằng Điệp Gia Bí Pháp cũng cần có thời gian để phát huy uy lực, Hồ Khải Điền đang ngưng tụ khí thế, Mong muốn giáng một đòn sấm sét

Bỗng nhiên, thân hình của hai người tự động dàn thế, giống như đã ước định với nhau từ trước, bọn họ hầu như ra tay cùng một lúc.

Hồ Khải Điền khua ra một đao, nhát đao này đã hội tụ toàn bộ chân khí trọn đời của lão, dường như cả cơ thể đều hóa thành một thanh trường đao.

Người và đao hợp nhất, người là đao, đao cũng là người, lão giống như một thanh tuyệt thế hung binh, phát tán ra sát khí hung bạo không gì so sánh nổi, chém mạnh về phía Doanh Thừa Phong.

Nhát đao này nhanh như tia chớp, sức mạnh như lôi đình, tựa hồ đến cả không gian cũng bị phá vỡ.

Bạch Ngân Cảnh tối đỉnh.

Đây tuyệt nhiên là một đòn mạnh nhất của cường giả Bạch Ngân Cảnh tối đỉnh, có uy lực kinh thiên động địa.