Tạo Thần

Chương 335: Ta tới giúp ngươi!




Tốc độ của Doanh Thừa Phong cực nhanh, hơn nữa lúc chạy có thể phóng thích toàn bộ uy năng ra ngoài. Hắn dùng tinh thần lực thăm dò, không bỏ sót dù chỉ một chút trong không gian hai trăm dặm vuông.

Tuy nhiên, dụng tâm của hắn trong hoàn cảnh này kỳ thực cũng không tác dụng mấy.

Bởi lúc này, trong thế giới dưới lòng đất không biết rộng lớn cỡ nào này, trận đấu ác liệt giữa ác long và người bịt mặt đã trở thành cảnh tượng dễ thu hút sự chú ý nhất, thông tin có được từ quan sát bằng mắt thường cũng không kém hơn bao nhiêu so với thông tin thu thập được bằng tinh thần lực.

Lúc này, người bịt mặt cầm trong tay một phiến ngọc bài; luồng sáng màu trắng đục mạnh mẽ tới mức có thể vây nhốt được ác long không ngờ lại được phóng ra từ đây.

Sau khi nhìn thấy vật ấy, Doanh Thừa Phong như bừng tỉnh ngộ.

Hắn rốt cục đã hiểu rõ một việc. Thực lực của người bịt mặt cao như vậy mới có thể chịu được sự truy kích của ác long lâu đến thế, không những vậy còn có thể phản kích được.

Tuy Doanh Thừa Phong không biết ác long này đã đạt tới cấp bậc nào, nhưng có một điều hắn biết chắc, đó là uy năng của ác long đã vượt xa so với một cường giả Bạch Ngân Cảnh. Dù cho Võ lão Tử Kim Cảnh có tới, ác long này ắt hẳn cũng chẳng coi ra gì.

Người bịt mặt không bịt ác long một tát chụp chết, chỉ bị phun hơi mà chết đã là kỳ tích; vậy mà bây giờ còn có thể triển khai vây chặn ác long, thật khiến người khác nghe mà kinh hãi.

Nhưng tất cả những điều này, ngay lúc ngọc bài xuất hiện, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Phiến ngọc bài này bên trong ẩn chứa lượng năng lượng ánh sáng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng. Cảm giác đầu tiên của hắn khi nhìn thấy miếng ngọc bài này trong Truyền Thừa Tháp chính là muốn quỳ xuống đất bái lạy.

Truyền Thừa Tháp Chi Phách sau khi nhìn thấy ngọc bài này, thái độ cũng quay ngoắt 180, trở nên cung kính vô cùng, đến xưng hô cũng phải thay đổi.

Bởi vậy, có thể thấy, miếng ngọc bài này không phải là một lệnh bài đơn giản. Trong ngọc bài chắc chắn có phong ấn một sức mạnh cường đại vượt xa thực lực lúc này của người bịt mặt, đồng thời cũng khiến ác long trong thời gian ngắn không thể kháng cự.

Người bịt mặt bỗng quay đầu, đôi mắt nhìn Doanh Thừa Phong tràn đầy oán hận, dường như có thể phun ra lửa đốt hắn thành tro.

Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, nhưng sau một lúc quan sát cẩn thận lại thấy yên tâm.

Tuy người này trên người vẫn mặc áo bào trắng che kín mặt, nhưng dáng vẻ thong dong phóng khoáng ban đầu đã biến mất hoàn toàn; thay vào đó là vẻ chật vật, áo bào trắng cũng bị rạch ra vài vết dài.

Không cần hỏi cũng biết, thương tổn nghiêm trọng đến vậy chắc chắn có liên quan đến ác long kia. Nguy hiểm nảy sinh trong lúc đuổi bắt là điều hiển nhiên, hắn có thể may mắn trốn thoát khỏi sự tấn công của ác long, bản lĩnh này khiến Doanh Thừa Phong có chút khâm phục.

Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: - Tiền bối, xin hỏi vãn bối có thể giúp ích gì chăng?

Người bịt mặt hơi giật mình, chỉ cảm thấy luồng oán khí trong lòng kìm không nổi tuôn trào; tâm trạng kích động đến độ cổ tay khẽ run, luồng sáng trắng ngà từ miếng ngọc bài kia suýt chút nữa đã văng tứ tung.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi xám đi, hắn vội nói: - Tiền bối chớ kích động, tại hạ tuyệt không có ác ý.

Người bịt mặt nhìn Doanh Thừa Phong ra vẻ không tin, nói: - Ngươi vừa nói gì?

Doanh Thừa Phong vội nói: - Vãn bối nguyện cùng tiền bối kề vai chiến đấu, giết chết con ác long kia.

Người bịt mặt miễn cưỡng bình tĩnh lại, khàn giọng nói: - Ngươi sao không chạy trốn mà lại ở lại chiến đấu?

Có bẽ bởi chiến đấu với ác long hao phí quá nhiều tinh lực, giọng nói của hắn đã không còn trong nữa mà hơi khàn khàn nhuốm vẻ khổ sở.

Doanh Thừa Phong cười lớn, nói: - Ác long này vô cùng đáng sợ, nếu để tiền bối một mình đối phó, vãn bối sao yên tâm được? Bởi vậy mới muốn tới giúp một tay. Hắn vỗ ngực thề thốt: - Người thú khác nhau, con vật này đã dám tấn công con người, vậy cũng là kẻ địch chung của toàn nhân loại; vãn bối cũng có trách nhiệm, trừ bạo an dân, bảo vệ nơi này.

Ánh mắt người che mặt trở nên vô cùng quái lạ, hắn nhìn Doanh Thừa Phong không nói gì, nhưng ánh mắt kia thể hiện rõ:

Lời nói của tiểu tử ngươi đáng tin sao?

Doanh Thừa Phong hơi xấu hổ ho khan một tiếng, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại: - Tiền bối, người đã vây chặn được con vật này, không biết có thể nhân cơ hội này giết nó luôn chăng?

Người bịt mặt đảo mắt, nói: - Ngươi có biết đây là thứ gì không? Ha ha, ngươi làm sao có thể chém chết được A, ta biết rồi, lối vào kia chắc chắn đã bị năng lượng hắc ám phủ kín, ngươi không thoát ra được!

Doanh Thừa Phong gượng cười, không chút cảm giác xấu hổ vì lời nói dối bị vạch trần.

- Tiền bối liệu sự như thần.

Người bịt mặt hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta còn tưởng ngươi to gan lớn mật, muốn thừa dịp chúng ta tàn sát lẫn nhau làm ngư ông đắc lợi. Ha, hóa ra cũng chỉ là đường lui bị đóng kín mới bất đắc dĩ phải quay lại đây.

- Rống

Ác long bên trong quầng sáng đột nhiên rít lên, bắt đầu giãy giụa lung tung.

Ánh mắt người bịt mặt đột nhiên trở nên nặng nề. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm lệnh bài, trên người phát ra luồng năng lượng ánh sáng vô cùng vô tận; còn ngọc bài, nhờ sự hỗ trợ của năng lượng ánh sáng, quầng sáng ban đầu có hơi đung đưa kia dần dần ổn định lại.

Ác long quẫy đạp nửa canh giờ cuối cùng cũng dừng tấn công, nằm sấp xuống đất nghỉ ngơi.

Nhưng ngay lúc nó vừa ngưng lại, người bịt mặt đã thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, chẳng khác nào vừa vớt từ trong nước lên, gần như không chịu đựng nổi.

Sau một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng thở ra một hơi, chợt nghĩ đến bên cạnh còn có một tiểu tử đáng ghét, đột ngột quay đầu nhìn lại, đã thấy Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn mình, trong mắt ánh lên vẻ lúng túng.

Người bịt mặt hơi giật mình, nhìn lại bản thân, không khỏi hét lên kinh ngạc, xấu hổ và giận dữ vô cùng.

Hắn có thể bảo toàn tính mạng khỏi sự truy kích của ác long, đồng thời sử dụng tuyệt học cuối cùng của tông môn, sử dụng bảo vật mạnh nhất của sứ giả ánh sáng tạm thời vây chặn ác long, sức lực cũng đã tới cực hạn.

Đến lúc này hắn đã liều cả mạng già, sao còn sức chú ý đến tình trạng của bản thân.

Áo bào trắng đặc chế trên người hắn không cẩn thận đã bị vuốt rồng chạm vào; tuy không bị thương nhưng cũng rách ra vài lỗ lớn; người lại đang ướt đẫm mồ hôi, lập tức lộ ra một phần da thịt cùng đường cong lả lướt.

Doanh Thừa Phong tuyệt không nghĩ tới, cao thủ thần bí coi mạng người như rơm rác này lại là một nữ cao thủ.

Có điều, cảm giác thương hương tiếc ngọc này vừa lóe lên trong đầu đã lập tức biến mất không dấu vết.

Người này mặc dù là một nữ tử, nhưng ra tay độc ác, lòng dạ cứng rắn, so ra còn dũng mãnh hơn so với nam nhân, cũng khó đối phó hơn nhiều. Vừa nghĩ tới chuyện nàng lần lượt khống chế hơn mười thủ hạ hình nhân, Doanh Thừa Phong liền lập tức xếp nàng vào loại người lòng dạ rắn rết.

Có điều, đã nhìn thấy da thịt được chăm sóc trắng nõn như ngọc kia của nàng, hắn cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

- Nhìn cái gì, nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra. Người bịt mặt lớn tiếng quát.

Tuy vậy, đi cùng với bộ dạng lúc này của nàng lại chẳng có chút lực uy hiếp nào.

Doanh Thừa Phong nhíu mày xem xét ác long bên trong quầng sáng, cuối cùng cũng nhịn xuống.

Trong Tinh Tế thời đại, nữ nhân mạnh mẽ cũng chẳng thua kém gì nam nhân; thậm chí nữ nhân lúc điên lên, chuyện khó tin nào cũng có thể làm được.

Doanh Thừa Phong cũng không muốn chọc giận nàng ngay lúc này, nếu nàng đột nhiên buông ngọc bài, để ác long thoát ra

Hắn không có bất cứ ý định cùng đối phương dắt tay nhau xuống hoàng tuyền nào.

- Khụ khụ, tiền bối, ngài đã hao phí nhiều sức lực, không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút, ta thấy ác long này không dễ để yên đâu. Doanh Thừa Phong quay đầu, chuyển chủ đề.

Hắn có thể điềm tĩnh như vậy là bởi nhìn thấy nữ tử này đã dốc toàn bộ sức lực vây chặn ác long, không rảnh đối phó với hắn.

Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cũng nhìn ra ta tốn nhiều sức lực sao, ha ha, ngươi cũng sợ rồi.

Doanh Thừa Phong dựng thẳng hai vai, nói: - Ta có sợ.

Nữ tử che mặt hơi giật mình, nhìn hắn nghi ngờ. Nàng lúc đầu chỉ muốn châm chọc vài câu, không ngờ Doanh Thừa Phong có thể thẳng thắn thừa nhận như thế.

Hai người họ tuy thời gian quen biết không lâu, hơn nữa lúc gặp đều trong tình trạng đánh giết, đuổi bắt; nhưng nữ tử bịt mặt chưa bao giờ nghĩ rằng Doanh Thừa Phong là một kẻ nhát gan.

Doanh Thừa Phong thở dài, lắc đầu, vẻ mặt đau buồn nói: - Ác long này mạnh như vậy, một khi để nó bắt được chắc chắn cơ thể sẽ bị nó nhai nghiến từng chút một rồi nuốt vào trong bụng. Vừa nghĩ tới cơ thể bị bẻ thành tám mảnh nuốt xuống, ta liền sởn cả tóc gáy, thật đáng sợ

Nữ tử che mặt lúc này cả người đều cứng lại.

Lúc đánh với ác long, nàng chỉ tập trung tinh thần vào việc chạy trốn, chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Lúc này, nhìn răng nanh sắc nhọn đáng sợ của ác long trong quầng sáng, thân thể nàng lập tức lạnh ngắt.

Vừa nghĩ tới chính mình biến thành thức ăn trong bụng nó, thân thể nàng liền bất giác run run.

Doanh Thừa Phong dường như không chú ý tới tình trạng của nàng, tiếp tục lại nhải: - Ai, ta vừa mới nhìn qua thi thể năm vị nhân huynh kia, thật thảm quá! Bọn họ bị địa long sáu chân gặm loạn cả lên, chết không toàn

- Câm mồm!

Nữ tử che mặt rốt cục nhịn không nổi, quát lớn.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, vội vàng nói: - Đúng, đúng, ta im là được, tiền bối chớ tức giận, phải bảo trọng!

Hắn mặc dù tỏ vẻ kinh sợ, nhưng trong lòng thầm đắc ý.

Nghe xong những lời này, ta không tin người còn muốn liều mạng.

Nữ tử tu vi cho dù mạnh đến đâu, nhưng một số chuyện vẫn không thể sánh được với nam nhân.

Một khi nghĩ đến chuyện mình sẽ bị ác long ăn, dù nữ tử bịt mặt có tu vi Bạch Ngân Cảnh chăng nữa cũng sẽ phải khiếp sợ.

Nàng thở ra mấy hơi, hung hăng nhìn Doanh Thừa Phong, ánh mắt tràn đầy căm hận.

Kỳ thực, dựa vào sự thông tuệ của mình, nàng cũng đã đoán ra được ý đồ đằng sau lời nói của Doanh Thừa Phong, nhưng vấn đề là tuy đã đoán ra rồi nhưng lại vô kế khả thi, tiếp tục liều mạng vây chặn ác long.

Một cao thủ linh sư Bạch Ngân Cảnh lại bị một tiểu tử cấp võ sĩ trêu đùa, cảm giác này thật vô cùng khó chịu.