Tạo Thần

Chương 312: Cơ mật và kết minh




Trên mặt Đường Tử hiện lên một tia đắc ý, nói: - Doanh huynh, phong linh thạch có chứa lực quang minh ở trên thế giới này quả thật không hề ít, nhưng nếu như thật sự không hề có lẫn một tia phích hạ nào thì thật là hiếm thấy 

Doanh Thừa Phong khẽ rùng mình nói: - Đường huynh, hai viên quang minh chi thạch này có phải là được hình thành tự nhiên không? 

Trước kia hắn đã từng nhìn thấy Phong Linh thạch, trên cơ bản đều là do Linh sư bộ linh tạo thành, tuy nói phong linh thạch chính là được hình thành từ một số khoáng vật đặc thù trong thiên nhiên nhưng nếu như các linh sư sử dụng linh lực thì cũng có thể tạo nên được.
Về phần phong linh thạch tinh khiết được hình thành tự nhiên trong thiên nhiên thì hắn cũng chỉ có nghe qua chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. 

Đường Tử hất đầu lên cao nói: - Đúng vậy, vật đó chính là được ngưng tụ lại từ trong hang ổ của Huỳnh Quang trùng trên mười năm mà tạo thành quang minh chi thạch tinh khiết. Y dừng một chút rồi lại nói: - Hai viên được ngưng tụ trong viên đá này chính là quang minh chi thạch thuần khiết nhất, mà cũng chỉ có loại quang minh chi thạch thuần khiết nhất này mới có thể đả động đến chi phách của tháp Truyền Thừa được 

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng ngời nói: - Đường huynh, lời nói có thể đề cao kế thừa kỳ ngộ vừa rồi của huynh có phải là có liên quan đến cái này không.
Đường Tử lặng lẽ cười nói: - Doanh huynh thật là thông minh. 

Doanh Thừa Phong chậm rãi nói: - Chi phách của tháp Truyền Thừa .. Tòa tháp Truyền Thừa này có phải là một linh khí siêu phẩm không? 

Đường Tử do dự một chút nói: - Điểm này thì Đường mỗ không dám xác định, bởi vì theo như tại hạ được biết thì chi phách của tháp Truyền Thừa chính là Tử linh chứ không phải là Hoạt linh 

Doanh Thừa Phong sửng sốt cả nửa ngày, thì thào nói: - Trên thế giới này thật sự có tồn tại Tử linh sao?
Đường Tử lắc đầu nói: - Tại hạ cũng chỉ là nghe được từ bề trên mà thôi, đến tột cùng là như thế nào thì mời Doanh huynh tự mình tra xét. 

Doanh Thừa Phong trầm mặc nửa ngày, chậm rãi gật đầu một cái. 

Tử Linh là một loại linh thể vô cùng đặc thù 

Sau khi linh khí sinh ra hồn phách thì sẽ trở thành linh khí siêu phẩm, biến thành chí bảo được bao nhiêu người tranh nhau. Nhưng linh khí siêu phẩm cũng có thể sẽ bị mất đi, một khi chúng bị mất đi thì sẽ hóa thành hư vô, từ nay về sau liền biến mất. 

Tuy nhiên trong một số ít tình huống vô cùng đặc biệt, siêu phẩm linh khí đã mất đi nhưng vẫn có thể lưu lại một chút linh tính, loại linh tính này được gọi là Tử Linh.
Chỉ có điều, Khí Trung Chi Linh là vật cực kỳ hiếm thấy mà Tử Linh lại càng cực kì hiếm, dường như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi. 

Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy bên trong tháp Truyền Thừa này có quá nhiều điểm quái dị, địa long Tử Linh sáu chân cùng với sinh vật cường đại không biết tên trong động ác thần bí kia. 

Tất cả những điều này tựa hồ như đã tuyên bố rõ ràng rằng tháp Truyền Thừa này không hề bằng phẳng. 

Đường Tử tự nhiên là không thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Doanh Thừa Phong, còn tưởng rằng hắn đang khiếp sợ vì sự tồn tại của Tử Linh. 

Y nhẹ nhàng cười, nói:
- Doanh huynh, tiểu đệ đã được một vị bề trên trong gia tộc chỉ điểm nên đã biết được bên trong tháp Truyền Thừa có một chỗ phụng cung, nếu như đem viên quang minh chi thạch thuần khiết nhất này cống phẩm thì có thể mời được chi phách của tháp Truyền Thừa ra. 

Doanh Thừa Phong ổn định lại tinh thần, trầm giọng nói: - Đường huynh, huynh hao tổn tâm cơ như thế có phải là vì Chung Cực Truyền Thừa trong truyền thuyết không? 

Đường Tử liên tục cười khổ nói: - Doanh huynh nói đùa rồi, Chung Cực Truyền Thừa kia vô cùng quý giá, biết bao nhiêu tiền bối, cao nhân nhiều thế hệ đã nhiều lần trải qua gian nguy nhưng vẫn chưa từng đạt được, tiểu đệ làm sao có thể đạt được chứ.
Doanh Thừa Phong cười lạnh nói: - Đường huynh sao lại phải khiêm tốn như vậy chứ, huynh ngay cả chi phách của tháp Truyền Thừa vô cùng bí ẩn cũng đều hiểu biết thì khẳng định là cũng vô cùng hứng thú với Chung Cực Truyền Thừa. 

Không thể ngờ rằng tháp Truyền Thừa lại có được linh phách, hơn nữa linh phách này lại là một Tử Linh chi phách, tin tức này nếu như truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ là một việc khiến người khác sợ hãi nhất. 

Trước khi tiến vào tháp Truyền Thừa , Khí Đạo tông cùng Võ lão đều nói hết mọi hiểu biết đối với tháp Truyền Thừa , nhưng lại không ai đề cập đến chi phách của tháp Truyền Thừa . Bởi vậy có thể thấy được, ngay cả toàn bộ chi lực Khí Đạo tông cùng võ lão hùng mạnh Tử Kim Các đều hoàn toàn không biết gì về cái này cả.
Mà Đường Tử nếu như đã biết được rõ ràng như thế, nếu như nói hắn hoàn toàn không có ảo tưởng gì với Chung Cực Truyền Thừa kia thì sợ là căn bản không ai có thể tin được. 

Như là nhìn ra hoài nghi trong lòng của Doanh Thừa Phong, Đường Tử khẽ lắc đầu nói: - Doanh huynh, hiện tại huynh không tin nhưng nếu như sau này gặp được chi phách của tháp Truyền Thừa, sau khi hỏi xong thì sẽ tin tưởng thôi. 

Doanh Thừa Phong nhìn vẻ mặt của y không giống như đang giả bộ, trong lòng thầm nghi ngờ, không lẽ Chung Cực Truyền Thừa kia còn có ẩn tình gì nữa. 

Ho nhẹ một tiếng, Đường Tử trầm giọng nói: - Doanh huynh có biết tại sao tại hạ lại nguyện ý tặng quang minh chi thạch, sau đó lại nguyện ý nói việc này cho huynh biết không? 

Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu nói: - Tiểu đệ không biết. 

Hắn cũng không phải là tiểu tử mao đầu vừa mới bước vào giang hồ nên sẽ không tin Đường Tử dễ dàng giúp đỡ hắn giết Huỳnh Quang Trùng, sau đó còn đem chuyện trọng yếu như vậy nói cho hắn biết. 

Nếu như hắn đã nói ra việc này thì tất sẽ có duyên cớ. 

Quả nhiên, vẻ mặt của Đường Tử vô cùng nghiêm nghị nói: - Doanh huynh, nếu như muốn tới chỗ Tế Đàn kia thì nhất định phải trải qua một đoạn đường vô cùng nguy hiểm. Tiểu đệ chỉ có một mình không có đủ lực cho nên mới muốn tìm thêm người tương trợ một phần. Y dừng một chút rồi lại nói: - Vốn tiểu đệ còn lo lắng rằng thực lực của Doanh huynh không đủ nhưng bây giờ đã hoàn toàn yên tâm rồi. 

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn thật sự không thể ngờ được đối phương lại nói ra cái lý do như vậy. 

Chần chừ một chút, hắn nói: - Đường huynh, nếu như thực lực của tiểu đệ không đủ thì sao? 

- Nếu như thực lực của huynh không mạnh thì sẽ không thể thoát được vòng vây của Huỳnh Quang Trùng, như vậy thì hứa hẹn lần trước của tại hạ tự nhiên là sẽ không có hiệu lực.
Đường Tử cười ha ha, mặt không đổi sắc nói. 

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu rõ được tính toán ban đầu của Đường Tử. 

Với thực lực của một mình y thì rất khó để thông qua đoạn đường nguy hiểm nào đó, cho nên hắn nhất định phải tìm thêm một người hợp tác. 

Đường nhiên người hợp tác này cũng không phải là tùy tiện tìm đến là được, nếu như thực lực không đủ mạnh thì ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của hắn, kia chính là một trò cười lớn. 

Cho nên Đường Tử mới có thể kéo đàn Huỳnh Quang Trùng đến để thử thực lực của một người xa lạ.
Nếu như nói rõ về quang minh chi thạch và bí mật về một tầng truyền thừa rất cao thì có thể khiến người nọ thi triển hết khả năng vốn có. Nếu như bản lĩnh của người nọ thấp kém sẽ mất mạng, vậy thì lời nói kia chẳng khác nào là vô nghĩa. 

Còn nếu như thực lực của người kia cao cường thì có thể thương lượng đường sống. 

Sau khi nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, Doanh Thừa Phong không kìm được liền cười nói: - Đường huynh, huynh không sợ sau khi đem chuyện này nói cho ta biết thì tiểu đệ sẽ một mình độc chiếm ưu đãi sao. 

Đường Tử chậm rãi cười nói: - Doanh huynh quá lo lắng rồi, nếu như muốn tìm được chỗ kia thì nhất định phải có ta dẫn đường, mà một khi đến đó thì tự nhiên sẽ gặp được chi phách của tháp Truyền Thừa áp chế, không ai có thể động võ được ở nơi đó nên tại hạ cũng không hề lo lắng. Y dừng lại một chút, rất nghiêm túc nhìn Doanh Thừa Phong nói: - Huống chi tại hạ nghe nói sau khi Doanh huynh và Lâm Phong liên kết chém chết Hồ Chính Đức đã đem linh khí đặc thù thu được tặng cho Lâm Phong. Ha ha, người như vậy thì tại hạ có thể tin được. 

Hai mắt của Doanh Thừa Phong hơi hơi sáng ngời, không thể tưởng được những gì mình làm vẫn còn chỗ tốt như vậy. 

Tuy nhiên hắn cũng biết, nguyên nhân đầu tiên mới là chủ yếu khiến Đường Tử tin tưởng mình.
Trầm ngâm một lát, sau đó Doanh Thừa Phong gật mạnh một cái nói: - Tốt, nếu như Đường huynh đã nói như thế thì tiểu đệ sẽ đi theo huynh, đi đến Phụng cung một lần. 

Đường Tử nghe vậy liền mừng rỡ cười to mấy tiếng nói: - Vậy thì đa tạ Doanh huynh Hắn nói chắc chắn: - Ta cam đoan Doanh huynh nhất định sẽ không hối hận về quyết định hôm nay của mình. 

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hai người thu dọn một chút liền tiếp tục hướng về phía trước. Chỉ có điều ở trng lòng bọn họ nghĩ cái gì thì không ai có thể biết được.
Sau ba ngày vội vội vàng vàng, hai người bọn họ rốt cục đã đi tới phía trước tòa tháp Truyền Thừa. 

Trong ba ngày này bọn họ đã trải qua vô số trận đánh nhau, các đối thủ gặp được trên cơ bản đều là sinh vật trong không gian tháp Truyền Thừa . Trừ lần đó ra thì bọn họ còn gặp một vài vị đệ tử kiệt xuất của các môn phái khác. 

Chỉ có điều, vừa thấy hai người bọn họ kết giao mà đi thì những người còn lại liền tránh đi thật xa, một chút cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với hai người bọn họ. 

Ở bên trong tháp Truyền Thừa , mọi người đều có lòng cảnh giác cực cao, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không ai nguyện ý giao tiếp với người khác.
Trong ba ngày, mỗi một trận chiến đều cần Doanh Thừa Phong phải ra tay, sau khi đã ra tay thì sẽ có thu hoạch. 

Tuy rằng hắn đã tận lực khắc chế, cũng không có biểu lộ ra thân phận Linh vũ giả của mình, cũng không có đem linh khí Bá Thương Vương ra, lúc gặp được đối thủ khó dây dưa, hắn thà rằng làm gãy một thanh kiếm bên ngoài cũng không muốn bày ra thực lực chân chính. Nhưng cho dù có như thế thì việc hắn chiến thắng cũng khiến Đường Tử vô cùng coi trọng. 

Đương nhiên dọc theo đường đi thì Đường Tử cũng không hề nhàn rỗi, mặc dù hắn không có thủ đoạn công kích quá mạnh mẽ nhưng lá chắn lớn trên người lại là một linh khí phòng ngự tốt nhất, hơn nữa trong tay hắn bí thuốc có thể vẩy ra làm người ta khó lòng phòng bị.
Đối với hiệu quả vô cùng thần kỳ của bí dược này thì ngay cả Doanh Thừa Phong cũng cảm thấy da đầu run lên, trong lòng rất là kiêng kị. 

Đường gia có thể được xưng là đệ nhất thế gia trong giới luyện đan, quả nhiên là có phương pháp riêng. 

Hiện giờ thật vất vả mới đi tới khi vực trung tâm, hai người bọn họ coi như là đã vượt qua được một nửa. 

Chỉ có điều khi ngẩng đầu nhìn lên thì bọn họ đều bị chấn động bởi tòa nhà vô cùng lớn trước mắt. 

Đây là một tòa bảo tháp to lớn đến tận trời xanh, trước đó, tòa bảo thấp lớn nhất mà Doanh Thừa Phong nhìn thấy chính là toàn linh tháp ở bên trong thành Thiên Hạo này. 

Nhưng nếu như so sánh với tháp này thì linh tháp Linh Đạo Thánh Đường không thể nghi ngờ gì chỉ là một thứ đồ chơi. 

Từ xa nhìn tới thì tòa tháp lớn chỗ này giống như là một sợi dây thừng treo ở dưới bầu trời, nhưng tới lúc đi đến trước mặt nó thì cho dù là một người có kiêu ngạo tới đâu thì cũng không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn xung quanh, và cảm thấy khuất phục trước sự vĩ đại của nó. 

Bởi vì tòa kiến trúc cao lớn này đã vượt qua cực hạn tưởng tượng của mọi người, đây quả thực là một kiệt tác của thần linh, không nên hiện ra ở nhân thế. 

Thật lâu sau, Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, nói:
- Đường huynh, chúng ta đã tới rồi, hiện tại phải làm như thế nào? 

Đường Tử phục hồi lại tinh thần, nói: - Đi vòng quanh tháp đi, tìm được cửa vào trước rồi nói sau. Y than nhẹ một tiếng nói: - Có lẽ là ở cửa vào chúng ta sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến nữa. 

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hai người nhìn nhau, tìm một phương hướng vội vã mà đi.