- Ngươi, ngươi là ai? Gần như theo bản năng, người trẻ tuổi hỏi.
Doanh Thừa Phong không nhịn nổi cười, nói: - Ta là người như thế nào quan trong sao?
Người trẻ tuổi kia run cả người lên, hai đầu gối đột nhiên mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, kêu lớn: - Đại nhân tha mạng!
Doanh Thừa Phong ha ha cười, nói: - Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
- Chỉ cần đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân sẽ biết gì nói nấy, nói hết tất cả!
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn ra, hắn nhìn kỹ người này mấy lần, tên này quả nhiên suy nghĩ rất nhanh nhạy. Mình đã giết Lý Tông Đường cùng hai cao thủ võ sĩ chân khí tầng thứ mười, giết hắn tất dễ như trở bàn tay.
Chi bằng cứ giải Băng Tuyết Giới rồi nói chuyện với hắn, chắc chắn sẽ thu được nhiều thông tin hơn.
Người này trong nháy mắt đã nghĩ thông rất nhiều việc, coi như cũng là một nhân tài.
Tuy vậy, càng là nhân tài của Lý gia lại càng nguy hiểm đối với mình.
Trong lòng đã âm ỷ chút sát khí nhưng trên mặt Doanh Thừa Phong vẫn thản nhiên vô cùng; hắn hừ lạnh một tiếng: - Mật Lộ ở đâu?
Người trẻ tuổi không dám chậm trễ. Thực ra nơi này cũng chỉ có vài căn nhà gỗ, không ai trông nom, Doanh Thừa Phong chỉ cần tìm một chút là thấy ngay, hắn cũng không thể giấu được.
Chỉ tay vào một căn nhà gỗ trong số đó, hắn run run nói: - Đại nhân, tất cả Mật Lộ đều ở trong căn nhà đó. Hắn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: - Mật Lộ ở nơi đó chúng ta đã tích cóp suốt năm năm, đủ để cho vài vị Linh Sư đại nhân thăng cấp.
Doanh Thừa Phong thầm giật mình, những lời này của đối phương lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
Có thể làm cho vài Linh Sư đại nhân thăng cấp, đối với kẻ là Linh Sư như hắn mà nói quả vô cùng hấp dẫn.
Hắn đảo mắt một vòng, hừ nhẹ: - Hừ, ngươi dám gạt ta, chẳng lẽ không muốn sống sao?
Người trẻ tuổi hoảng hốt, kêu lên: - Xin đại nhân minh xét, tiểu nhân không dám dối trá nửa lời!
- Ngươi nói nơi này trữ hàng đã năm năm, ha ha, Mật Lộ quan trọng như vậy, Lý gia lại cất ở chỗ này năm năm mà chưa từng sử dụng sao?
Người trẻ tuổi kia thở phào một hơi, vội nói: - Đại nhân không biết đó thôi, Mật Lộ sinh ra ở chỗ này vốn cứ ba tháng một lần lại được vận chuyển đến nhà ta; nhưng từ khi Đại thiếu gia đến, Mật Lộ ở đây đều không được chuyển đi nữa, mà chuyên để Đại thiếu gia sử dụng.
Doanh Thừa Phong khẽ cau mày: - Lý Tĩnh Mẫn không phải Linh Sư, hắn cần Mật Lộ để làm gì?
- Đại thiếu gia tu không phải Linh Sư, nhưng ong chúa đầu xanh mà hắn nuôi lại cần ăn Mật Lộ để tăng thực lực. Người trẻ tuổi cẩn thận giải thích: - Ong chúa đầu xanh nếu ăn Mật Lộ tinh khiết trong thời gian dài có thể thăng cấp thành ong chúa đầu đen; bởi vậy chỉ cần một lệnh của Đại thiếu gia, tất cả Mật Lộ đều được giữ lại để một mình hắn sử dụng.
- Ong chúa đầu đen? Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, chậm rãi hỏi: - Lý Tĩnh Mẫn đã nuôi được ra chưa?
Ong chúa đầu xanh đã khá khó nhằn, phiên bản tiến hóa của chúng là ong chúa đầu đen lại càng lợi hại, nếu trong tay người này còn có loại vũ khí hạng nặng đó thì quả thật càng khó đối phó.
Người trẻ tuổi cười khổ nói: - Đại nhân, Đại thiếu gia hành sự bí ẩn, chuyện quan trọng nhưng vậy sao có thể để chúng ta biết được? Hắn ngẩng đầu nhìn Doanh Thừa Phong, thấy đối phương nét mặt trầm ngâm, trong lòng không khỏi kinh hãi, liền lấy hết can đảm kiên trì nói: - Đại nhân, theo như tiểu nhân âm thầm quan sát, hắn hình như đã nuôi được một ong chúa đầu đen rồi.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, nói: - Ngươi sao biết được?
- Tiểu nhân phụ trách thu thập Mật Lộ, mỗi ngày đều phải đưa Mật Lộ mới vào kho; cho nên tiểu nhân nắm rất rõ tổng sản lượng Mật Lộ trong kho. Hắn thở ra một hơi, nói: - Hai tháng trước, Đại thiếu gia đột nhiên liên tục đem một lượng lớn Mật Lộ đi chiết xuất, đồng thời cũng bế quan một tháng, nếu tiểu nhân đoán không sai, hắn hẳn đang sử dụng mật pháp thúc đẩy quá trình sản sinh ra một ong chúa đầu đen.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Ngươi làm sao biết hắn chỉ thúc sinh một con?
Người trẻ tuổi cười khổ: - Đại nhân, ong chúa đầu đen là linh thú cực mạnh, có thể thúc phát được một con đã là vô cùng may mắn rồi. Có điều, loại ong chúa đầu đen được thúc phát này không phải là ong chúa đích thực, chỉ có được khoảng một nửa uy năng của ong chúa chính thống.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi biết rất rõ những chuyện này sao?
Người trẻ tuổi kia vội vàng nói: - Tiểu nhân tuy tu vi chân khí thấp kém nhưng rất tâm đắc với việc nuôi ong, cho nên cũng có hiểu biết chút ít.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, nói:
- Tốt, vậy ngươi nói xem dùng Mật Lộ như thế nào mới có thể nâng cao thực lực của Linh Sư.
Người trẻ tuổi kia hơi giật mình, nhưng thấy Doanh Thừa Phong cố tình tạo áp lực cũng không nghĩ ngợi gì mà nói: - Chỉ cần đem Mật Lộ hòa với nước, uống trong thời gian dài là có thể tăng cường tinh thần lực. Hơn nữa, sử dụng trong thời gian dài còn có tác dụng to lớn đối với việc đột phá cảnh giới của Linh Sư.
Trong mắt Doanh Thừa Phong lóe lên niềm vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ rằng Mật Lộ chưa bao giờ được nghe nói tới lại có tác dụng thần kỳ đến vậy.
Chẳng trách lão nhân Phong Huống kia một khi nhắc tới thế gia trong linh đạo liền tỏ ra vô cùng kiêng nể.
Những thế gia không biết đã truyền thừa bao nhiêu năm này, nếu đã có thể được xếp ngang hàng với đại phái tông môn hẳn phải có chỗ hơn người.
Loại Mật Lộ này của Lý gia nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến vô số người mơ ước.
- Mật Lộ này lấy từ đâu? Doanh Thừa Phong bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi.
- Là thu hoạch được từ trong tổ ong đoạt mệnh. Người trẻ tuổi ngữ khí ngày càng nhẹ, trong lòng hắn dần dần nổi lên chút ngờ vực.
Lúc đầu hắn nghĩ Doanh Thừa Phong đến vì Mật Lộ, cho nên mới ra tay giết đám người Lý Tông Đường.
Nhưng sau cuộc nói chuyện này, hắn lại bất ngờ phát hiện Doanh Thừa Phong không biết gì về Mật Lộ cả, cho nên mới thấp thỏm trong lòng.
Doanh Thừa Phong đột nhiên cười nói: - Ngươi đã nhìn ra rồi.
Người trẻ tuổi trong lòng khẽ rùng mình, nói: - Đại nhân, tiểu nhân không hiểu.
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói: - Ngươi đã nhận ra ta không phải đến vì Mật Lộ.
Người trẻ tuổi mặt mày xám ngoét, hắn mơ hồ cảm thấy người này nếu đã nói vậy, tính mạng bản thân rất khó đảm bảo.
- Ta đến lần này là muốn giết Lý Tĩnh Mẫn, nhưng hắn không ở đây. Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía gian nhà gỗ kia nói: - Tuy nhiên vận may của ta cũng không tệ. Ha ha, có nhiều Mật Lộ như vậy ở đây, ngu sao không lấy!
Người trẻ tuổi tròng mắt đảo loạn, mắt thấy Doanh Thừa Phong không còn chú ý đến mình, trong lòng chấn động. Hắn đột nhiên nhảy lên, chân khí toàn thân nháy mắt dâng lên đến cực điểm, cả người hóa thành một làn khói nhẹ, nhanh như chớp chạy trốn về phía sau.
Tu vi võ đạo của hắn quả thật không tốt lắm, nhưng công pháp khinh thân lại tu luyện có tiếng, cho dù là Lý Tông Đường cũng phải khen ngợi không ngớt.
Chỉ cần để hắn chạy vào trong rừng, dựa vào việc quen thuộc địa hình nơi này, không khó để hắn tìm được đường thoát thân.
Về phần Mật Lộ, hắn đã không còn để ý được nhiều như vậy. Dù sao hắn cũng đã nhớ kỹ được diện mạo người nọ, chuyện báo thù đành để cho gia tộc tự mình động thủ.
Nhưng ngay lúc thân hình hắn bay qua một cây đại thụ, trốn thoát thành công vào rừng cây, trong lòng mừng như điên; khóe mắt hắn lại hiện lên một tia sáng trắng; ngay sau đó thân hình hắn liền bị vứt bổng lên cao rồi ngã sấp xuống mặt đất.
Nhìn trước ngực đột ngột xuất hiện một lỗ thủng to đầy máu cùng với thanh trường kiếm xoay tròn trong không trung như một linh xà, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười chua xót.
Linh Vũ giả, hóa ra người nọ và một Linh Vũ giả, chẳng trách Lý Tông Đường đại nhân phải bỏ mạng.
Đây là ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu hắn. Hắn thở hắt ra hơi thở cuối cùng, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Doanh Thừa Phong vẫy tay, Hàn Băng Trường Kiếm xoay tròn một vòng tuyệt đẹp trong không gian, quay trở lại tay hắn.
Người này thân pháp mau lẹ, nhưng làm sao nhanh hơn được Linh Vũ thần binh.
Doanh Thừa Phong tiếc nuối thở dài, người này hiểu về thuật nuôi ong, nếu hắn không chạy trốn có thể dùng chút thủ đoạn thu phục; tìm một nơi hẻo lánh để hắn tiếp tiếp tục nuôi ong cho mình cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng đáng tiếc, người này lúc đó lại muốn chạy trốn; đã vậy hắn cũng không khổ tâm vô ích nữa.
Thu hồi trường kiếm, Doanh Thừa Phong đi tới nhà kho.
Căn nhà gỗ này bên ngoài có một khóa đồng lớn, nhưng chỉ cần một kiếm chém xuống liền vỡ tan thành từng mảnh; ngay cả cửa cũng bị kiếm chém thành hai nửa.
Bước chân vào nhà gỗ, Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, mí mắt không khỏi giật lên vài cái.
Trong nhà gỗ này đặt hơn mười bình gốm, tuy mỗi bình đều đã bị bịt kín miệng nhưng trong phòng vẫn ngập tràn một mùi hương khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên; như vậy tin đồn nếu dùng trong thời gian dài có thể tăng cường tinh thần lực không phải là giả.
Nếu là những người khác, đối diện với những chum vại này e rằng rất khó xử lý,
nhưng Doanh Thừa Phong không giống như vậy. Hắn mở túi không gian ra, khe khẽ niệm chú, miệng túi lập tức mở rộng ra.
Tuy rằng lúc này túi không gian đã chứa không ít đồ, nhưng thêm vào hơn mười cái bình nữa cũng không vấn đề gì.
Làm xong đâu đấy, Doanh Thừa Phong xoay người, nhấc ba thi thể lên cao chạy xa bay.
Một canh giờ sau, những người không tìm được bất kỳ manh mối gì trong đám cháy lục tục trở về. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong doanh địa, ai nấy đều không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Ba gã thủ vệ không thấy tông tích, mà quan trọng hơn là toàn bộ Mật Lộ cũng biến mất.
Bọn họ lập tức bẩm báo việc này lên trên, nhưng đợi bổn gia phái người đến, đã qua mất một tháng.
Tuy rằng Lý gia vì vậy mà nổi trận lôi đình, tìm mọi cách điều tra nhưng đều không có kết quả gì.
Tuy vậy, bất kể ai cũng đều không nghĩ đến việc này có liên hệ gì với Doanh Thừa Phong.
Bởi bọn họ đều nghĩ rằng, có thể đem tất cả Mật Lộ đi như vậy, hung thủ chắc chắn không phải chỉ có một người.
Thêm vào mấy người sống sót được qua cơn đại họa quái lạ cùng ba người mất tích, mâu thuẫn cuối cùng lại hướng về nội bộ gia tộc, trở thành một vụ án không đầu không cuối.