Tạo Thần

Chương 277: Đòn sát thủ




Chương 277: Đòn Sát Thủ

Từng vầng sáng phát ra từ những quầng lửa nóng bỏng bay lượn giữa không trung, chúng tổ hợp thành một vùng biển lửa đỏ rực.

Bên trong biển lửa đó, toàn bộ không gian đều tràn ngập uy năng của Bá Vương Thương, tại nơi đây, cây trường thương này chính là chúa tể của vạn vật, cho dù là Thanh Đầu Phong Vương cũng không làm gì nổi nó.

- Vù... một tiếng.

Lại một thương đâm tới, sức sắc bén của nó xé rách hàng trăm con ong đoạt mệnh trong tích tắc, khi xác của chúng vẫn còn chưa kịp rơi xuống đất, luồng hỏa khí nồng đậm kia đã bao trùm toàn bộ chúng, đồng thời đốt cháy xác chúng từ bên trong.
Đúng lúc này, có mấy con ong đoạt mệnh nho nhỏ dường như đã biến thành những con đom đóm dưới ánh trăng, lập lòe sắc màu đẹp đến mê người.

Dòng chảy nhiệt lượng vô tận từ trong vầng sáng đỏ rực không ngừng chảy vào Bá Vương Thương, và cuối cùng chuyển ngược vào trong cơ thể Doanh Thừa Phong.

Trên mặt hắn ẩn hiện nụ cười đắc ý.

Linh lực Bá Vương Thương đánh cắp được chính là đến từ ong đoạt mệnh, cho nên, khi hắn đại khai sát giới đàn ong đoạt mệnh, bất ngờ phát hiện ra tốc độ hồi phục chân khí của bản thân nhanh đến cực điểm.

Dòng chảy nhiệt lượng chảy vào từ trên thân của Bá Vương Thương lớn gấp nhiều lần so với bình thường, mà điều càng khiến cho hắn cảm thấy mừng vui khôn xiết là bởi vì sự tăng mạnh của nhiệt lưu, cho nên chân khí của hắn cũng nhanh chóng tăng lên.

Tuy nói rằng hắn trước đây cũng có thể rút một phần chân khí thu hút được từ Bá Vương Thương chuyển hóa thành chân khí vĩnh cửu của bản thân, nhưng thông thường thì sự chuyển hóa như vậy không lớn lắm, tỷ lệ của nó lại càng nhỏ không đáng kể, thậm chí ngay cả những võ giả bình thường cũng khó mà phát hiện ra.

Nhưng, hiện giờ đã khác, chân khí được chuyển hóa từ ong đoạt mệnh, lại có được một loại đặc tính thần kỳ nào đó, chỉ cần sử dụng chân khí xung kích vài lần, sẽ có một phần năm nhiệt lượng nóng bỏng kia được chuyển hóa thành vào trong đan điền của hắn, và vĩnh viễn được lưu lại trong đan điền.
Tỷ lệ này so với trước đây thật không thể tưởng tượng nổi.

Doanh Thừa Phong thậm chí còn có cảm giác, nếu như hắn có thể một lúc tiêu diệt hàng vạn con ong đoạt mệnh, vậy thì chân khí của hắn có lẽ đã tăng thêm một bậc, vươn lên đỉnh cao chân khí tầng mười.

Không chỉ có vậy, sức sống của ong đoạt mệnh đem đến cũng không hề tầm thường.

Tuy kích thước của chúng rất nhỏ bé, còn xa mới sánh ngang với sói hoang trong rừng sâu, nhưng sinh mệnh lực ẩn chứa trong cơ thể chúng lại không hề thua kém, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.

Lúc này, chân khí trong người Doanh Thừa Phong chuyển động cuồn cuộn, tinh lực sung mãn, toàn thân từ trên xuống dưới giống như dùng không hết lực, có thể đại chiến với cường địch ba đêm ba ngày.

Đây chính là hiệu quả thần kỳ phát huy đồng thời giữa sự kết hợp sinh mệnh lực và Linh lực đánh cắp.

Sinh mệnh lực, không chỉ có thể cứu chữa thương tật chết người, mà còn có thể giúp con người duy trì tinh lực sung mãn, giống như một loại thuốc kích thích không có tác dụng phụ, có thể duy trì sức chiến đấu không biết mệt mỏi.

Đương nhiên, vẫn còn một điều kiện tiên quyết, đó là kiên trì không ngừng hấp thu sinh mệnh lực. Nếu như đột nhiên tạm dừng hấp thu sinh mệnh lực, vậy thì cảm giác mệt mỏi sẽ nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, hơn nữa còn gây ra hậu quả nguy hiểm đến tính mạng.
- Vù vù vù...

Bá Vương Thương nhún nhảy như bay, chỉ trong phút chốc lại có mấy con ong đoạt mệnh bị hủy diệt bởi cây trường thương.

Ngoại trừ năm con Thanh Đầu Phong Vương hùng mạnh kia, số ong đoạt mệnh còn lại hễ cứ chui vào phạm vi hồng quang, hầu như đều không có kết cục tốt.

Tuy nhiên, trong lúc Doanh Thừa Phong thi triển Bá Vương Thương pháp, hắn cũng khống chế đến mức cực kỳ hợp lý.

Hắn không tiêu diệt chúng cùng một lúc, mà là không chế tỷ lệ tử vong của đàn ong đến mức độ có thể chấp nhận được.
Làm như vậy, thứ nhất là để che mắt Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa, thứ hai là để tính việc cho mình.

Tuy rằng Bá Vương Thương có công dụng hấp thu sinh mệnh lực và chân khí, nhưng cũng cần có thời gian thư giãn, trong cùng một lúc, sức hấp thu của nó là có hạn. Nếu như trong một lúc sát thương quá nhiều, nhất định sẽ gây ra lãng phí.

Nhưng lúc này, Doanh Thừa Phong đã coi những con ong đoạt mệnh này là bảo vật của riêng hăn, hắn đương nhiên sẽ không chịu phung phí.

Cho nên, tình thế nhìn có vẻ vô cùng mãnh liệt, nhưng thực tế uy lực lại rất có hạn.

Ngoài năng lượng phóng thích ra từ đầu cây thương, những tia hồng quang còn lại chỉ đủ đầy lùi những con ong đoạt mệnh, mà không thể đủ lực giết chết chúng. Chỉ có khi đối đầu với Thanh Đầu Phong Vương (ong chúa đầu xanh), Doanh Thừa Phong mới sử dụng cánh thương đập bay chúng.

Chỉ có điều, tuy hắn đã cố hết sức khống chế tốc độ sát thương, nhưng sau một canh giờ, thì đã có một phần ba số ong đoạt mệnh bị hạ sát dưới cây Bá Vương Thương.

Từ xa xa, Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa ngơ ngác nhìn nhau.

Hai người họ lẳng lặng ngồi chờ cho Doanh Thừa Phong cạn kiệt sức lực, tia hông quang phát ra từ Bá Vương Thương suy giảm, Cừu Nhân Nghĩa sẽ lập tức ra tay theo thỏa thuận, phối hợp với sự công kích của đàn ong hạ sát hắn bằng cây Linh võ thần khí.
Nhưng, bọn họ đã đợi ở đây suốt một canh giờ rồi, vầng hào quang màu đỏ kia vẫn không hề có dấu hiệu suy yếu.

Hơn nữa, sự thương vong nặng nề của đàn ong cũng khiến Cừu Nhân Nghĩa cảm thấy xót xa.

Tuy nói khi hắn có âm mưu đối với Lang Vương (vua sói), đã có dự định từ bỏ một phần đàn ong do hắn nuôi dưỡng lâu nay, nhưng nếu như có thể bảo tồn được chúng, thì hắn cũng rất vui mừng.

- Hừ, Sức chịu đựng của tiểu tử này thật mạnh.

Lý Tĩnh Mẫn trầm giọng nói:
- Cừu huynh, mời huynh ra tay thôi.

Cừu Nhân Nghĩa do du một lát, nói:

- Cũng được, đã đến lúc tiễn hắn lên đường rồi, tránh cảnh đêm dài lắm mộng.

Vừa dứt lời, cổ tay hắn vừa rung động, một luồng hàn quang phóng nhanh ra, hóa thành một tia chớp đánh thẳng về phía Doanh Thừa Phong.

Đôi mắt Lý Tĩnh Mẫn hơi nheo lại, đã nhiều năm hắn không được chứng kiến Cừu Nhân Nghĩa xuất chiêu rồi.

Mà lúc này khi nhìn thấy luồng điện quang đó, hắn bất ngờ phát hiện, tốc độ của Linh võ thần binh của hắn đã vượt quá dự tính của hắn.
Cho dù là khi ra tay hạ sát Lang Vương, thì tốc độ Linh võ thần khí cũng chưa chắc đã nhanh như lúc này.

Xem ra, khi đối mặt với Doanh Thừa Phong,Cừu Nhân Nghĩa mới thể hiện chân tài thực học đích thực của hắn.

Trong lòng bỗng thắt lại, Doanh Thừa Phong tuy rất hưởng thụ rất nhiều thứ tốt đẹp mà cuộc chiến đấu này đem đến. Nhưng hắn không thể nới lỏng sự chú ý quan sát đối với hai đối thủ hùng mạnh này.

Trong lúc Cừu Nhân Nghĩa vừa giơ lên, hắn lập tức phát hiện ra.

Trường thương trong tay bất ngờ thu về phía sau, cán thương to lớn dường như hóa thành một con linh xà, nhanh như chớp điểm chỉ về phía sau.
Cú chọc này nhanh đến cực điểm, đã đâm thẳng vào luồng điện quang đang phi đến từ phía sau.

- Đinh... một tiếng.

Một tiếng động nhẹ vang lên, luồn hào quang run rẩy một lát, dường như đã đâm trúng con độc xà bảy tấc, lập tức rụt về.

Trong khi đó Doanh Thừa Phong cười dài một tiếng, trường thương trong tay đâm về phía trước, tiện tay giết chết hơn mười con ong đoạt mệnh. Lần này, tuy hắn vẫn chưa sử dụng toàn lực, nhưng uy thế của cây thương đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi.

Một khi Cừu Nhân Nghĩa đã ra tay, điều đó chứng tỏ hai người này sẽ quyết không chịu khoanh tay đứng nhìn. Doanh Thừa Phong tuy tỏ ra tiếc nuối nguồn năng lượng dồi dào mà đám ong còn sót lại kia mang lại, nhưng lại cuối cùng cũng đành phải đưa ra quyết định từ bỏ.

- Hừ.

Cừu Nhân Nghĩa hừ nhẹ một tiếng, đưa tay ra vẫy, luồng hàn quang bị đẩy lùi kia lập tức chui tọt vào ống tay áo của hắn với tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu.

Tốc độ của Linh võ thần binh nhanh đến nỗi không gì sánh kịp, cho dù Lý Tĩnh Mẫn cũng đều không thấy rõ luồng điện quang đó rốt cục là cái gì.

Trong lòng thầm than, bản thân ẩn cư nhiều năm nơi thâm sơn, vốn cho rằng mình đã nuôi dưỡng nên linh thú siêu cường, là đủ để tung hoành đồng giới, và trở thành kẻ thừa kế cuối cùng trong Truyền Thừa Tháp. Thế nhưng hôm nay mới biết, thực lực của Cừu Nhân Nghĩa lại đáng sợ đến vậy, uy năng của Linh võ thần binh kia đã vượt xa sự tưởng tưởng, bản thân không có cơ sở để nắm chắc phần thắng.

Nhưng, điều thực sự khiến hắn kinh hãi lại không chỉ là Linh võ giả Cừu Nhân Nghĩa, biểu hiện của Doanh Thừa Phong cũng không khỏi khiến hắn có một tia hoảng sợ.

Tên tiểu tử này, lại có thể xác định được vị trí của Linh võ thần binh dưới tốc độ siêu nhanh như vậy, và điểm trúng chỉ trong nháy mắt.

Ngẩng đầu lên, hắn chừng chừng nhìn về phía Doanh Thừa Phong đang đại khai sát giới giữa đàn ong, trong lòng tràn đầy hồ nghi.
Tên tiểu tử này làm thế nào để có thể phán đoán chính xác quỹ đạo bay của Linh võ thần binh chứ.

- Lý huynh, tiểu tử này quá nham hiểm, hắn vẫn còn che dấu thực lực.

Cừu Nhân Nghĩa nói với vẻ buồn bực:

- Huynh và ta nếu như không vận dụng chân công phu, chỉ sợ rằng hôm nay không thể giữ chân hắn tại đây được.

Đã từng có kinh nghiệp giao chiến với Doanh Thừa Phong, Cừu Nhân Nghĩa không hề cảm thấy kỳ lạ, chỉ có điều sát khí trong lòng càng thêm sôi sục.
Hai người họ tuy là vai kề vai tác chiến, nhưng chỉ là vì lợi ích mới kết hợp với nhau, và cùng có chung mục tiêu.

Nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh của nhau, cho nên hai người họ đều phải đề phòng lẫn nhau, đều không muốn sử dụng hết thực lực của mình.

Nhưng vì Doanh Thừa Phong bất ngờ xuất hiện, thúc đẩy hai người họ không thể không thay đổi dự định ban đầu.

Tuy nói là làm như vậy sẽ khiến cho đối phương khi ở trong Truyền Thừa Tháp sẽ có hướng đề phòng, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

- Được.
Lý Tĩnh Mẫn cũng là một nhân vật kiêu hùng quyết đoán, hắn chỉ hơi trầm ngâm một chút, lập tức đưa ra quyết định:

- Huynh và ta cùng ra tay trừ khử hắn ta.

Dứt lời, cổ tay hắn rung lắc một cái, một tia hắc ảnh đột nhiên phóng ra, tia hắc ảnh này tuy rất mảnh mai, nhưng lại dài hơn một trượng, cũng không hiểu hắn làm cách nào để dấu thứ này trong người.

Hắc ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giống như mũi tên bắn thẳng về phía Doanh Thừa Phong.

Đang vui sướng chém giết đám ong đoạt mệnh, Doanh Thừa Phong đột nhiên toàn thân dựng đứng chân lông, dường như có mối nguy hiểm khổng lồ đang bao trùm lấy hắn.

Không chút suy nghĩ, cây trường đỏ rực kia đâm thẳng ra ngoài, cùng lúc điểm trúng đầu của hắc ảnh.

Nhưng mà, điều khiến người ta sửng sốt chính làm, tuy nhát thương này đã đâm trúng hắc ảnh, nhưng lại không thể tránh né được nó.

Bời vì cơ thể nó đột nhiên trở nên mềm nhũn, đồng thời xoay chuyển quấn quanh cây Bá Vương Thương.

Trên mặt Doanh Thừa Phong thoắt hiện lên một tia khiếp hoảng, hắn cuối cùng đã nhìn rõ hắc ảnh kia là thứ gì.
Đây chính là một con hắc xà đáng sợ, toàn thân nó dài chừng một trượng, trên cái đầu tam giác quỷ dị ghê tởm kia, có một đôi mắt tràn đầy mùi vị chết chóc.

Đây chính là một con rắn dài kịch độc, Doanh Thừa Phong không dám tiếp xúc trực tiếp với nó.

Đột nhiên hét lớn một tiếng, thân cây thương trên tay Doanh Thừa Phong chấn động mạnh.

Hắn kích phát chân khí đến cực độ, nhờ có sức xung kích của nguồn chân khí khổng lồ, Bá Vương Thương mới có thể rung động mãnh liệt đến mức độ này.

Chỉ trong nháy mắt, tân suất chấn động trên thân cây trường thương đã đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ.
Con hắc xà kia vừa mới quấn quanh cây Bá Vương Thương chưa đầy một giây, đã lập tức bị hất mạnh xuống đất dưới lực chấn động mạnh đến nỗi không thể hình dung được.

Huỵch... một tiếng.

Con hắc xà to lớn ngã lăn ra đất, nó nhanh chóng cuộn tròn lại, thân hình thon mảnh của nó không chiếm nhiều diện tích, nhưng cái hơi thở âm u lạnh lẽo toát lên khắp cơ thể nó khiến người ta hãi hùng.