Tạo Thần

Chương 267: Bảo vật (2)




Doanh Thừa Phong do dự một chút, thành thật nói: - Tiền bối, vãn bối có được túi không gian và hình nhân thế mạng cũng đã vừa ý lắm rồi, về phần dịch sinh mệnh này, xin ngài hãy lưu lại dùng. 

Hắn với Võ lão không quen không biết, chỉ có chút duyên tương ngộ, 

Võ lão lại vì chuyện của hắn mà ra tay giúp sức rất nhiều, khiến Doanh Thừa Phong cảm kích vô cùng. 

Trong mắt Võ lão hiện lên vẻ vui mừng, nói: - Đây là dịch sinh mệnh được luyện từ cây sinh mệnh của ngươi, nên trả về cho ngươi mới đúng.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói: - Tiền bối, ngài là cường nhân Tử Kim Cảnh, hình nhân thế mạng này đối với ngài không có tác dụng gì, bởi vậy vãn bối mới thu nhận. Nhưng sinh mệnh dịch không như vậy, nó có hiệu quả thần kỳ với bất kỳ ai, ngài vẫn nên giữ lại đi. 

Thái độ của hắn khá kiên quyết, không chút lưỡng lự. 

Võ lão trong lòng vô cùng vui mừng nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống, nói: - Hừ. Doanh Thừa Phong, ngươi dám khinh thường lão phu sao? 

Doanh Thừa Phong líu lưỡi nói: - Ngài lại hiểu lầm rồi, vãn bối sao dám chứ? 

Võ lão là cường nhân Tử Kim Cảnh siêu cấp, tìm khắp Khí Đạo Tông cũng không ai có thể sánh ngang bằng lão. Doanh Thừa Phong dù có to gan đến mấy cũng không dám khinh thường một cường nhân như vậy. 

Võ lão bất mãn liếc mắt, nói: - Dịch sinh mệnh chỉ cho người sắp chết hoặc tinh thần lực kiệt quệ dùng mới phát huy được hết uy năng của nó. Hừ, ngươi muốn lão phu giữ thứ này, chẳng lẽ cho rằng có người có thể đe dọa tính mạng lão phu sao? 

Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn lão. 

Lòng tốt của mình bị xuyên tạc như vậy, khả năng rầy rà người khác của Võ lão quả đúng là không ai sánh bằng. 

Có điều, bộ dạng hung tợn kia của Võ lão không khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thân thiết. 

Hắn hiểu Võ lão làm ra vẻ như vậy chỉ có một mục đích là khiến mình yên tâm nhận dịch sinh mệnh này. 

Sự quan tâm ông lão dành cho hắn tuyệt nhiên xuất phát từ đáy lòng. 

Tình cảm ấy có lẽ so với Phong Huống cũng không hề thua kém. 

Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh một cái, trầm giọng nói: - Vãn bối đã hiểu. Hắn nhận lấy bình ngọc, đút ngay vào trong túi không gian, thấp giọng nói: - Đa tạ.
Hai tiếng này nhỏ vô cùng, nếu là người bình thường chắc chắn không thể nghe thấy hắn đang thì thầm những gì. Nhưng Võ lão đâu phải phàm nhân, tất nhiên nghe thấy rõ. 

Lão hơi cười, nói: - Thừa Phong, dịch sinh mệnh ngoài trị thương cứu người, bổ sung tinh thần lực, đối với ngươi còn có một tác dụng lớn khác. 

Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói: - Xin ngài chỉ giáo. 

- Hình nhân thế mạng của ngươi có năng lượng sự sống rất mạnh, dù có chịu đòn tấn công thay ngươi, sức sống này cũng chưa chắc sẽ biến mất toàn bộ. Nếu vật đó bị thương tổn, ngươi cũng có thể dùng dịch sinh mệnh để chữa trị.
Võ lão trầm giọng nói: - Sử dụng thành thạo hai thứ này sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều. 

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, nói: - Vãn bối đã hiểu. 

- Tốt, những gì cần nói lão phu đã nói hết cho ngươi rồi. Võ lão phất tay áo, làm bộ đuổi người: - Ba tháng sau, trước khi ngươi vào Truyền Thừa Tháp thí luyện lại đến chỗ lão phu lần nữa. 

Doanh Thừa Phong hơi động tâm, nói: - Võ lão, ngài muốn vãn bối thay ngài tìm vật gì cứ việc nói luôn với vãn bối.
Lão nhân này lúc trước khi từ chối nhận mình làm đệ tử đã từng nói muốn hắn vào Truyền Thừa Tháp lấy về vật gì đó. 

Tuy Doanh Thừa Phong biết thứ này hẳn không phải tầm thường; nhưng dù sao lão tiền bối cũng đã có lời, Doanh Thừa Phong bất luận ra sao cũng phải giúp cho bằng được. 

Võ lão chậm rãi lắc đầu: - Nếu là một năm trước, lão phu quả thực cần ngươi tìm giúp một thứ, hơn nữa để tìm được thứ này có lẽ phải mạo hiểm cả tính mạng ngươi, nhưng Lão dừng lại một chút, cười nói: - Bây giờ không cần nữa. 

Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, trầm giọng nói:
- Tiền bối, xin ngài nói rõ, nếu có thể vãn bối nhất định sẽ thử xem sao. 

Võ lão cười ha ha: - Ngươi có thành ý như vậy là đủ rồi. Vật kia đối với ta trước đây quan trọng như tính mệnh, nhưng hiện giờ chẳng khác nào xương gà, có cũng vô dụng, bỏ thì thương mà vương thì tội 

Doanh Thừa Phong chớp mắt hai cái, nhủ thầm trong lòng. 

Một năm trước, Võ lão đúng là rất coi trọng vật kia, nhưng hiện giờ lại coi đó là vật vô dụng. 

Chỉ vỏn vẹn có một năm, trên người lão nhân này chẳng lẽ đã xảy ra thay đổi to lớn gì?
Võ lão đột nhiên nhíu mày, lầm bầm nói: - Thứ này tuy đối với ta là vô dụng, nhưng đối với ngươi lại là hữu dụng. Có điều mạo hiểm vì một thứ sau này mới cần đến cũng không đáng. Lão lắc lắc đầu, nói: - Thừa Phong, ngươi nếu may mắn đạt được truyền thừa cuối cùng thì hãy cho lão phu xem một chút công pháp có thể truyền thụ cho người ngoài đi. 

Doanh Thừa Phong không chút do dự liền chấp nhận. 

Yêu cầu của Võ lão không hề cao, nhưng quan trọng phải xem hắn có đạt được truyền thừa cuối cùng không đã. 

Cho dù may mắn có được, Võ lão cũng chỉ muốn xem một chút công pháp cơ bản có thể truyền cho người ngoài mà thôi.
Nếu như ngay cả điều này cũng không làm được, Doanh Thừa Phong tự thấy mình đúng là hạng người vong ân phụ nghĩa. 

Phất phất tay, Võ lão nói: - Đi đi, tu luyện cho tốt đi, đừng để lãng phí thời gian quý giá. 

Doanh Thừa Phong nghiêm nghị thi lễ rồi quay người rời đi. 

Đằng sau hắn, Võ lão có chút tiếc nuối nói: - Ai, đáng tiếc chỉ có ba tháng, nếu cho hắn thêm nửa năm khổ luyện, chân khí chắc cũng lên được đến tầng thứ mười, như vậy khả năng nắm phần thắng sẽ cao hơn nhiều.
Doanh Thừa Phong sau khi rời khỏi nhã cư liền quay về phủ đệ sửa sang một chút, nhét tất cả những vật dụng tùy thân vào trong túi không gian. 

Thứ này mặc dù tiện dùng nhưng khi cầm phải cẩn thận, nếu không rất dễ bị kẻ khác đoán ra lai lịch của nó. 

Túi không gian là chí bảo có thuộc tính không gian, khắp cả Khí Đạo Tông Doanh Thừa Phong cũng chưa thấy đại lão nào có được túi không gian trong tay. Do vậy, hắn cũng không muốn phơi vật này ra cho thiên hạ nhìn. 

Sau đó, hắn tới trước phòng ngủ của Phong Huống, vái ba vái ngoài cửa rồi quay người rời đi. 

Phong Huống do dự trong phòng một hồi lâu, rốt cục không kiềm được ý định khuyên can trong đầu. 

Ba tháng cuối cùng cũng nên cho tiểu tử này đi chịu khổ một phen, xem xem hắn có thể khiến mình ngạc nhiên được hay không. 

Sau khi rời khỏi phủ Khai Phong, Doanh Thừa Phong tới chỗ sân mà đám người Lâm Tự Nhiên đang ở. 

Nơi này vẫn náo nhiệt như trước đây, vài vị võ sĩ tu vi chân khí tầng thứ bảy đang ở trong sân luận bàn võ kỹ. Bọn họ tuy là đệ tử Khí Đạo Tông nhưng xét về tư liệu tu luyện lại kém xa so với Doanh Thừa Phong vốn chiếm được sự ủng hộ tận tâm tận lực của toàn bộ tông môn. 

Bởi vậy nên Doanh Thừa Phong mới có thể nhờ tác dụng của vô số đan dược, trong ba tháng tăng chân khí lên đến tầng thứ chín; còn bọn họ muốn vượt qua được cửa ải này cần có thiên phú cũng như nỗ lực rất lớn. 

Nhìn thấy Doanh Thừa Phong đột ngột tới, đám người kia lập tức dừng cả lại. 

Một người trong số đó cung kính tiến đến thi lễ rồi ân cần thăm hỏi hắn. 

Doanh Thừa Phong nhận ra người này, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là lúc đi bắt Hỏa hồ ở Long Đầu Nham. 

Có điều, lúc đó hai người thân phận tương đương, hơn nữa tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong còn kém hơn người này rất nhiều. Bây giờ thời thế thay đổi, Doanh Thừa Phong không những đã vượt xa mà thân phận cũng không còn như ngày trước nữa, danh xưng linh sư đã lên thành Chấp Pháp Đường trưởng lão. Cho dù là võ sư như Lâm Tự Nhiên đứng trước mặt hắn cũng phải cung kính ít nhiều, khỏi cần nói đến môn hạ đích truyền của hắn. 

Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong tùy ý nói: - Lâm sư bá và Nhị thúc ta có ở đây không? 

Người nọ liền vội vàng khom người: - Sư phụ và Doanh sư thúc đều đang có mặt, Doanh trưởng lão xin chờ một chút, đệ tử lập tức đi thông báo. 

Hắn xoay người chạy vào trong cửa chính. 

Doanh Thừa Phong giật mình, nghe người này xưng đệ tử, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười.
Một lát sau, giọng nói quen thuộc của Lâm Tự Nhiên và Doanh Lợi Đức từ trong cửa vang lên. 

Biết tin Doanh Thừa Phong đột nhiên xuất hiên, hai người họ vui mừng khôn xiết, vội vàng bỏ hết những thứ trong tay chạy ra. 

Doanh Thừa Phong khom mình thật sâu thi lễ với hai người, nhưng phản ứng của họ lại khác hẳn. 

Doanh Lợi Đức thản nhiên nhận lễ trong khi võ sư như Lâm Tự Nhiên lại lách mình tránh đi, cười ha ha nói: - Doanh trưởng lão rốt cục cũng xuất quan rồi, chúc mừng chúc mừng. 

Trong Khí Đạo Tông, những người có quan hệ với Doanh Thừa Phong đều biết hắn đang phải bế quan để đột phá lên cảnh giới chân khí tầng thứ chín. 

Hiện giờ thời hạn nửa năm chưa đến mà hắn đã xuất quan, chắc chắn là đã tu luyện thành công. 

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Lâm sư bá quá khen rồi. 

Hắn thầm nhủ trong lòng, nếu trong môn cho phép hắn được tùy ý lựa chọn đan dược sử dụng mà hắn lại không thể lên được đến tầng thứ chính, chẳng phải quá ngu ngốc sao? 

Trên thực tế, thiên phú tu luyện chân khí của Doanh Thừa Phong cũng không phải quá xuất sắc, chẳng qua do gặp nhiều may mắn mà thể chất của hắn đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu, nếu không trong ba tháng chắc chắc không thể tu luyện thành công. 

Doanh Lợi Đức trái lại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, có điều vẻ vui mừng ấy lại lẫn chút ưu tư. 

- Thừa Phong, nghe nói ba tháng sau ngươi sẽ thay mặt tông môn đến nơi nào đó thí luyện, có chuyện đó thật không? 

Việc đến Truyền Thừa Tháp tuy cũng không có gì bí mật, nhưng những võ giả bình thường dưới bậc võ sư lại không có tư cách được biết. Doanh Lợi Đức là chú ruột của Doanh Thừa Phong, bởi vậy mới có thể nghe được một chút tin tức từ người khác.
Tuy nhiên, càng như thế hắn càng lo lắng. 

Doanh Thừa Phong có được thành tựu như ngày hôm nay đã đủ để khiến hắn hài lòng. 

Có Doanh Thừa Phong, địa vị của toàn Doanh gia trong tông môn cũng đã khác trước rất nhiều. 

Nhưng nếu Doanh Thừa Phong xảy ra bất trắc, thế lực Doanh gia sẽ quay về như trước kia. 

Đã quen hưởng đặc quyền bỗng dưng đột ngột mất đi, cảm giác này chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.
Doanh Thừa Phong không nhịn nổi cười, nói: - Thúc thúc, ngài yên tâm, chân khí của ngài đã đạt đến đỉnh cao tầng thứ mười rồi.