Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong chậm rãi nhấc Minh Linh Châm lên, nhìn thanh trường kiếm trong tay mới hài lòng gật đầu một cái.
Lần này sử dụng Minh Linh Châm, tinh thần lực lượng của hắn được tập trung cao độ liên thủ với Trí Linh thuận lợi hoàn thành khắc đồ án linh văn thuận lợi vượt qua sự tưởng tượng.
Hắn hơi có chút cảm giác, nếu không phải đột nhiên gặp phải đối thủ như Lâm Phong, hơn nữa trước vòng tỉ thí này còn bị thua đối phương, hắn cũng rất khó phát huy được trạng thái tốt như thế.
Chính bởi vì trong lòng bị uất nghẹn bởi thua một trận, cho nên hắn mới đem toàn bộ tiềm lực kích phát ra ngoài, đạt tới trạng thái còn vượt xa trạng thái tốt nhất của bản thân mình.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười, thế nhưng nụ cười của hắn đột nhiên đọng lại. Bởi vì ngay lúc hắn hoàn thành hết thảy công việc, tinh thần ý niệm cũng từ trong cảnh giới tập trung kia thoát ra, lập tức cảm ứng được ánh mắt chăm chú đang dừng ở trên người mình.
Ngẩng đầu lên đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong thoáng nhăn mặt lại.
Vài tên thiên phú Linh Sư ở quanh người hắn đang dùng ánh mắt kinh ngạc và đố kỵ nhìn hắn, trong đó vài đạo ánh mắt còn ẩn giấu sát khí tàn nhẫn. Nếu như không phải đang ở trong hoàn cảnh này, Doanh Thừa Phong nghĩ sợ rằng những người này sẽ ngay lập tức muốn ám sát hắn. Thoáng hừ lạnh một tiếng, Doanh Thừa Phong định trừng mắt nhìn lại đám người kia, nhưng lại phát hiện ánh mắt mơ hồ khác thường của Vũ lão.
Hắn lập tức không dám lỗ mãng hành động, chỉ có điều trong lòng hơi có chút khó hiểu, chẳng lẽ trên người mình xuất hiện cái gì khác thường?
Kỳ thật, hắn trước khi khắc đồ án linh văn lên đồ vật mặt dù cũng làm được nhân châm hợp nhất, hành văn liền mạch lưu loát. Nhưng so với trình độ phát huy vừa rồi đạt tới mức thiên nhân hợp nhất thì còn kém rất xa.
Dưới sự kích thích của Lâm phong, tinh thần ý niệm của Doanh Thừa Phong và Trí Linh kết hợp hoàn mỹ lại với nhau, trong lúc khắc đồ án linh văn không khỏi sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với những người xung quanh.
Đặc biệt là những người ở gần hắn khi cảm ứng được chuyện này, thậm chí có người còn kinh hãi dừng công việc mình đang làm lại, mãi cho tới khi Doanh Thừa Phong hoàn thành mới bắt đầu tiếp tục cố gắng.
Chỉ có điều, lúc này tâm tình của bọn hắn đã nhận phải ảnh hưởng tinh tế, đến tột cùng phát huy ra được bao nhiêu thành uy lực thì chẳng biết nữa.
Tròng mắt hơi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong thu hồi lại ánh mắt, không thèm để ý tới bốn phía xung quanh nữa.
Tuy rằng hắn động thủ trễ nhất, nhưng lại là người hoàn thành quá trình khắc linh văn vào đồ vật sớm nhất, cho nên hắn có rất nhiều thời gian quan sát động tác của mọi người.
Nhưng mà ngay khi hắn thu hồi lại ánh mắt của mình, trong nháy mắt đó con ngươi Lâm Phong xuất hiện một tia ý chí chiến đấu mãnh liệt, cùng vẻ không cam lòng.
Thiên nhân hợp nhất, không ngờ lại là Minh Linh Thuật thiên nhân hợp nhất.
Chỉ bằng vào cái này thôi cũng đã có thể vượt qua hắn. Chẳng qua, Minh Linh Thuật cũng không phải là quán linh, đến tột cùng là thực lực ai mạnh hơn còn phải chờ vào kết quả quán linh cuối cùng.
Máu nóng trong cơ thể Lâm Phong dần sôi lên, có thể ở trong ngày hôm nay gặp được đối thủ thế này chính là thiên ý.
Hắn làm sao có thể cô phụ được kỳ ngộ như thế này? Bản thân hắn nhất định phải đạt được thắng lợi cuối cùng.
Thu liễm tâm thần, Minh Linh Châm trong tay hắn lóe lên điện mang càng lúc càng sáng.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng cuối cùng đem ánh mắt tập trung ở trong nhóm đan sư. Chú Tạo Sư có trình tự hết sức giống nhau: Chọn lựa phôi linh khí thích hợp, khắc đồ án linh văn lên phôi linh khí, sau đó tiến hành quán linh. Tuy rằng bởi vì đồ án linh văn và Phong Linh Thạch không giống nhau, cho nên sẽ phát sinh ra vô số biến hóa, nhưng tổng thể quá trình lại không khác biệt.
Doanh Thừa Phong đối với những cái này hết sức quen thuộc, cho nên hắn không có hứng thú quá lớn.
Tuy nói mỗi một vị thiên phú Linh Sư trong lúc khắc đồ án linh văn đều có chỗ độc đáo riêng, hắn nếu không quan sát toàn bộ quá trình thì khó nắm giữ được tinh túy trong đó.
Chỉ là sau một hồi nhìn thoáng qua, ánh mắt của Doanh Thừa Phong lập tức bị nhóm người đan sư hấp dẫn.
Hành động của nhóm đan sư khác hoàn toàn với Chú Tọa Sư, trên tay bọn họ cũng không có Minh Linh Châm, mà là lấy ra một vật như chiếc nồi hình tròn. Theo đó, bọn họ đưa chân khí vào bên trong chiếc nồi, làm cho nó xuất hiện những tia sáng màu đỏ hồng không ngừng lập lòe.
Có lẽ bởi vì hơn hai mươi người tiến hành sấy khô dược vật, cho nên toàn bộ đại sảnh tràn ngập mùi thuốc quỷ dị. Hương thơm của thuốc xông thẳng vào trong mũi, không ngờ lại làm cho có cảm giác tinh thần phấn chấn cực độ.
Doanh Thừa Phong chun múi lại hít ngửi, hắn hứng trí bừng bừng quát sát hết thảy mọi việc. Đan Sư và Chú Tạo Sư giống nhau đều thuộc về Linh Sư. Bất quá, bọn hắn am hiểu chính là luyện chế đan dược, Doanh Thừa Phong phục dụng Dưỡng Sinh Đan chính là do những Đan Sư này luyện chế ra. Chẳng qua, hiện giờ những người thiên phú Linh Sư còn sót lại cũng không phải là những người bình thường, tự nhiên không ai chọn lựa luyện chế Dưỡng Sinh Đan thông dụng nhất.
Bọn họ lựa chọn đan dược tuy rằng bọn họ lựa chọn không giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ là sư cấp đan dược.
Loại đan dược này rất quý báu, giá trị của nó hơn xa sĩ cấp đan dược bình thường có thể so sánh. Đan dược và Linh khí có chỗ không tương tự, đan dược bậc thấp nếu không cầu phẩm chất thì có thể luyện chế số lượng lớn, đặc biệt là Dưỡng Sinh Đan ở trong nhóm đan dược cơ sở, một lò có thể luyện chế ra mấy ngàn viên cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên.
Nhưng mà đan dược bậc cao thì không giống như thế, đặc biệt là sư cấp đan dược, mỗi lần thành công số lượng đều không quá mười viên đan dược. Luyện chế đan dược cấp bậc càng cao thì yêu cầu đối với Đan Sư càng lớn, họ bắt buộc phải nắm giữ được dược tính của nó cùng với khả năng điều khiển hỏa hầu.
Nếu như những Đan sư có cấp bậc ngang với Phong Huống thì có lẽ còn có thể luyện chế đại lượng sư cấp đan dược bình thường, còn những thiên phú Linh Sư thì lại không được.
Cho nên, ở trong chiếc nồi trên tay bọn họ số lượng đan dược cũng không phải là nhiều.
Sau một lát, ánh mắt Doanh Thừa Phong dừng lại ở trên người Vương Quân Bằng. Vị huynh đệ đồng môn này không ngờ lại là một đan sư, hắn lựa chọn sáu loại dược liệu, trong đó có bốn loại là thực vật, còn hai loại khác thì lại là nội tạng của động vật.
Lúc này, Vương Quân Bằng đã đem một loại dược vật sao xong, khối dược liệu nguyên bản giờ trở nên cứng rắn như sắt, như đồng đã phình to ra gần gấp đôi được hắn cẩn thận đặt xuống mặt bàn. Theo đó, hắn lại cầm lên một bộ dược liệu thực vật để vào trong chiếc nồi.
Khi vừa mới để dược liệu vào, đáy chiếc nổi phát sáng lên, từng đạo ánh sáng màu hồng giống như những con rắn nhỏ lẻn ra. Chúng nó chậm rãi hội tụ lại cùng một chỗ, vòng quanh dược liệu mấy vòng, cuối cùng hoàn toàn bao vây nó lại, tạo thành một cái kén to lớn.
Doanh Thừa Phong lần đầu tiên nhìn thấy Đan Sư luyện đan, hắn thoáng cau mày lại, cảm thụ luồng linh lực cường đại phóng thích ra từ trong chiếc nồi mà trong lòng không khỏi thất kinh.
Dựa theo Trí Linh phân tích, nhiệt độ của ngọn lửa này cũng không hề thấp, nếu bình thường vật nào bị nó bao phủ lấy thì mười phần thì tới chín sẽ bị đốt cháy thành than.
Nhưng mà đám lửa kia lượn lờ nhẹ nhàng quanh đám dược liệu lại không có chút dấu hiệu nào là sắp đốt cháy chúng nó. Nhìn xuyên qua khe hở của ngọn lửa đó hắn có thể rõ ràng nhìn thấy dược liệu bên trong dường như đang hấp thu năng lượng của ngọn lửa, do đó thong thả phình to ra.
Trong lòng Doanh Thừa Phong luôn miệng xưng kỳ lạ, hắn gặp qua rất nhiều vật bởi vì ngâm vào chất phỏng mà phình ra. Nhưng bị ngọn lửa bao vây, thiêu đốt một lúc, hơn nữa còn lại là thực vật mà cũng phình ra được thế này thì đây lại là lần đầu tiên.
Thứ này không phải là sắt, thép mà sao có thể chịu được nhiệt độ cao lâu như vậy?
Một khắc đồng hồ sau, Vương Quân Bằng mới thở dài một hơi, trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười.
Hắn lựa chọn sư cấp đan dược để chế tạo cũng không phải là loại phức tạp, là loại đan dược dễ dàng nhất trong số những loại cùng cấp độ, cũng là loại tiêu hao lớn nhất: Bổ khí đan.
Ở trong Khí Đạo Tông, hắn đã nhiều lần luyện chế thành công loại đan dược này, hơn nữa còn ngẫu nhiên có thể luyện chế ra được đan dược đẳng cấp thượng đẳng.
Tuy rằng hắn cũng biết, ở trong khảo hạch luyện chế loại đan dược này sẽ được bình luận rất thấp. Nhưng hắn cũng không có dã tâm giống như Doanh Thừa Phong hay Lâm Phong, chỉ cần có thể làm cho hắn thuận lợi thông qua khảo hạch, đạt được danh hiệu Linh Sư là đủ rồi, cho nên hắn yên tâm thoải mái, chậm rãi sao tài liệu.
Thế nhưng, chính vào lúc này hắn cảm nhận được một cỗ ánh mắt rất quen thuộc.
Ngẩng đầu lên nhìn, Doanh Thừa Phong lúc này đang mỉm cười nhìn hắn.
Vương Quân Bằng hơi giật mình, hướng về phía tiểu tử này khẽ gật đầu một cái, truyền âm nói:
- Doanh huynh! Ngươi còn không bắt đầu đi?
Doanh Thừa Phong bật cười, đồng dạng truyền âm lại, nói:
- Ta đã khắc đồ án linh văn lên đồ vật xong rồi.
- Đã khắc xong..... - Vương Quân Bằng há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng.
Toàn bộ đại sảnh, mọi người đang vùi đầu tập trung làm, vô luận là Đan Sư hay Chú Tạo Sư đều không có lấy một người buông lỏng.
Cho dù là người duy nhất có thể ganh đua với Doanh Thừa Phong - Lâm Phong thì lúc này cũng đang cầm Minh Linh Châm, vẻ mặt nghiêm nghị khắc đồ án linh văn lên tấm thuẫn của mình.
Nếu như nói có ai có chỗ đặc thù, vậy cũng chỉ có Vũ lão và Doanh Thừa Phong là đang nhàn nhã quan sát xung quanh.
Cười khổ một tiếng, Vương Quân Bằng thật lòng nói:
- Doanh huynh! Tốc độ của ngươi thực mau.
Lúc này, hắn cũng không biết Doanh Thừa Phong là người bắt đầu cuối cùng khi tiến hành khắc linh văn, nếu biết chuyện này sợ rằng sẽ không chỉ là kinh ngạc nữa, mà phải chuyển thành kinh hãi a.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Vương huynh không cần để ý tới tiểu đệ, mời tiếp tục.
Vương Quân Bằng vội vàng gật đầu một cái, hắn cũng không phải là Doanh Thừa Phong, không thể ở trong thời gian ngắn đem toàn bộ dược liệu xử lý hết. Cho nên hắn vội vàng nói hai câu có lệ, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc sao dược liệu của mình.
Doanh Thừa Phong ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, thông qua ánh mắt và lực lượng tinh thần của hắn, Trí Linh ở trong não vực cũng bắt đầu tiến hành ghi chép tư liệu.
Tuy nói hiện giờ Doanh Thừa Phong là một vị Chú Tạo Sư, nhưng hắn lại cảm giác được nếu có Trí Linh trợ giúp thì có lẽ trở thành Linh Sư chính là con đường thích hợp nhất với hắn.
Dần dần cũng có người hoàn thành khắc đồ án linh văn, chỉ có điều khi đó bọn họ lại phát hiện ra không ngờ lại có kẻ đã sớm khắc xong đồ án linh văn hơn cả mình, trong lòng không khỏi xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Đại sảnh này diện tích rất rộng, khoảng cách giữa một người cũng không hề nhỏ.
Doanh Thừa Phong hành văn liền mạch, lưu loát khắc xong đồ án linh văn chỉ vẻn vẹn gây ra sự chú ý tới vài người xung quanh mà thôi.
Những người còn lại khi khắc đồ án linh văn cũng hết sức chăm chú, đối với sự việc của hắn không hề có chút phát giác nào.
Chẳng qua, khi thấy được người thứ nhất hoàn thành khắc đồ án linh văn không ngờ lại là Doanh Thừa Phong thì trong lòng bọn họ có nhiều ít chút không phục.
Doanh Thừa Phong tuy rằng thiên phú dị bẩm, là một thiên phú Linh Sư có sát khí ẩn chứa trong tinh thần lực lượng hiếm thấy. Nhưng tu vi chân khí cùng với tuổi của hắn còn rất nhỏ, tự nhiên là khiến cho nhiều người đố kỵ và bất mãn.
Doanh Thừa Phong đối với những cái này hoàn toàn không để ý tới, hắn chỉ mỉm cười nhìn trước mắt, đem những động tác của Đan Sư hoàn toàn thu vào tròng mắt.