Tạo Thần

Chương 176: Vì sao phải thất bại?




Nhìn cặp mắt trong suốt của Doanh Thừa Phong thi thoảng lóe lên một tia khó hiểu, ngay lúc này Phong Huống da mặt dù có dày cũng khó tránh khỏi hiện lên một tia xấu hổ.

Đúng a! Vì sao phải thất bại?

Câu hỏi ngược lại của tiểu tử này làm cho lão á khẩu không thể trả lời được.

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Phong Huống che dấu một chút sự quẫn bách của mình, nói:

- Quan linh chính là một việc vô cùng gian khổ, công việc này chỉ cần không khống chế tốt một cái sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho dù là linh khí không bạo liệt, cũng sẽ tạo thành hiệu quả bị hạ thấp đẳng cấp. - Lão ngừng lại một chút, nói:

- Ngươi vừa mới học tập rèn sư cấp linh khí, cái này..... Hẳn là phải trải qua thất bại.... - Nói tới đây thanh âm của lão càng lúc càng nhỏ, dường như ngay cả chính lão cũng cảm thấy không thể tự bào chữa cho mình.

Doanh Thừa Phong giật mình gật đầu, nói:

- Đệ tử hiểu. Sau này rèn linh khí sẽ cố ý thất bại một lần đi.

Đầu Phong Huống lập tức to ra như cái đấu, nghe được những lời này, lão cơ hồ buồn bực như sắp chết.

Người ta phải tốn trăm phương nghìn kế để chế tạo thành công, tránh gặp phải thất bại. Các Linh Sư phải dùng bất cứ loại thủ đoạn tồi tệ nào để chế tạo linh binh, thậm chí có những thủ đoạn mà người ta không thể tưởng tượng được,

Nhưng dù là như thế, khi chế tạo linh khí cấp cao, khả năng thất bại vẫn lớn vô cùng.

Thế mà, nghe tiểu tử trước mặt này nói mà xem: "Cố ý thất bại" a....

Nếu những lời này mà bị những Linh Sư trong Chú Tạo Đường nghe thấy, sợ rằng sẽ dấy lên công phẫn của mọi người.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Phong Huống bất đắc dĩ nói:

- Thừa Phong! Cố ý thất bại thì không cần đâu.... Ngươi đến tột cùng là làm thế nào rèn thành công toàn bộ những thứ này?

Đến cuối cùng, lão lại một lần nữa hỏi lại câu hỏi ban đầu.

Phải biết rằng, cho dù là bản thân lão ra tay, muốn trong thời gian ngắn ngủi ba ngài quán linh toàn bộ những phôi linh khí này cũng không phải là chuyện dễ dàng, mà muốn quán linh toàn bộ thành sư cấp linh khí thì tỉ lệ là rất nhỏ.

Chẳng lẽ tiểu tử Doanh Thừa Phong này ở trên Quán Linh Chi Đạo đã vượt xa bản thân lão?

Điểm này Phong Huống tuyệt đối không tin.

Kỳ thật, lão không nghĩ sai, thực lực của Doanh Thừa Phong ở trên Linh Đạo tuy rằng có thể nói là yêu nghiệt, nhưng muốn nói có thể vượt qua người có mấy chục năm kinh nghiệm như Phong Huống thì tuyệt không có khả năng.

Những thứ khác không nói, chỉ riêng luận về thực lực hai người hơn kém nhau đã là một cái rãnh khó có thể vượt qua nổi.

Nhưng mà, ở trên người Doanh Thừa Phong lại có Trí Linh a.

Kinh nghiệm phong phú của nhân loại cũng không thể vượt qua được khả năng tính toán cường đại của máy móc.

Nếu hai người phải rèn linh khí bậc cao, hoặc cái gì đó chưa từng thử qua, như vậy cả hắn và Trí Linh cộng lại thúc ngựa đuổi cũng không kịp.

Nhưng hiện tại Doanh Thừa Phong đã thành công nắm giữ phương pháp rèn sư cấp linh khí.

Nếu như để cho Trí Linh nắm giữ quá trình chế tạo, như vậy muốn xảy ra sai lầm thì cơ bản là chuyện không thể xảy ra.

Đương nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không thể nào nói ra hết thảy mọi việc, hắn chỉ có thể giả vờ ngây ngốc hỏi mà thôi.

Nháy nháy hai mắt, Doanh Thừa Phong nghi hoặc nói:

- Sư tổ! Sư cấp linh khí rèn rất khó sao?

- A!..... - Phong Huống cứng họng, thật sự không thể nào trả lời hắn câu hỏi này.

Sư cấp linh khí đến tột cùng là có khó rèn hay không?

Trong toàn bộ Khí Đạo Tông, số lượng Linh Sư tuy rằng không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít.

Thế nhưng, nếu đem vấn đề này đi hỏi, như vậy trăm người đi hỏi thì có trăm người đều trả lời khó như lên trời.

Về phần dùng ngữ điệu nghi ngờ để hỏi câu này, sợ rằng chỉ có duy nhất tiểu quái vật trước mắt a.

Cơ mặt Phong Huống chậm rãi thả lỏng, hơi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Bản thân đã sớm biết tiểu tử này là một quái thai không thể dùng lẽ thường suy sét, vì sao còn phải giật mình"

Dù sao, tiểu tử này cũng là đệ tử bổn tông, hơn nữa xem biểu hiện trọng tình trọng nghĩa của hắn thì hắn càng biểu hiện yêu nghiệt, lão càng phải cao hứng mới đúng.

Chỉ có điều, tuy rằng trong lòng lão nghĩ như vậy, nhưng vẫn như trước tránh không được có chút cảm giác buồn bã.

Bởi vì lão hơi cảm thấy, địa vị của bản thân ở trong tông môn bao thế hệ qua không hề bị lay đổ thì đến nay chỉ sợ rất nhanh sẽ bị thay thế.

Thật lâu sau, Phong Huống vung tay, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Doanh Thừa Phong hai cái, nói:

- Đúng vậy. Sư cấp linh khí quả thực rèn không khó, ngươi có thể làm được chuyện này tuy rằng không dễ, dàng nhưng cũng tuyệt đối không phải độc nhất vô nhị. - Nói tới đây, nét mặt già nua của lão không khỏi hơi đỏ lên.

Thành tích như vậy mà không nói là độc nhất vô nhị, như vậy lão thật sự không biết là có ai có thể vượt qua Doanh Thừa Phong.

Chẳng qua, vì không để tiểu tử này đắc ý, lão cũng chỉ có thể kiên trì nói bậy nói bạ mà thôi.

- Con đường Linh Đạo còn rất dài, ngươi ngàn vạn lần không được kiêu ngạo.

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, nói:

- Sư tổ giáo huấn rất đúng, đệ tử ở trên Linh Đạo còn rất yếu.

- Ân? Vì sao lại nói như vậy? - Phong Huống nghe hắn nói thế thì ngẩn người ra, hồ nghi hỏi.

Doanh Thừa Phong không chút do dự nói:

- Đệ tử tổng cộng quán linh mười lăm kiện linh khí, nhưng lại chỉ có thể rèn ra hai kiện bí văn linh khí, cái thành tích này làm sao có thể để cho người khác thỏa mãn đây.

Phong Huống chậm rãi gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, tựa hồ đối với cách nói của Doanh Thừa Phong cũng thập phần đồng ý, nhưng trong lòng thì không ngừng mắng: "Tiểu quái vật này cùng với người bình thường thật khác nhau mà."

Mười lăm kiện linh khí có thể xuất hiện hai kiện bí văn linh khí tuyệt đối có thể là một thành tích lớn a.

Đừng nói là Doanh Thừa Phong tu vi chỉ mới bát tầng chân khí, vừa mới tiếp xúc với sư cấp linh khí. Cho dù là nhóm Linh Sư thành danh lâu năm trong tông môn khi rèn sư cấp linh khí thì người nào chẳng nơm nớp lo sợ? Kết quả cuối cùng có thể xuất hiện một thanh bí văn linh khí đã phải cảm ơn trời đất rất nhiều rồi.

Chỉ có điều, lấy tiểu tử này so sánh với Linh Sư bình thường.....

Phong Huống âm thầm quyết định, lão sau này sẽ không bao giờ làm chuyện tình ngu xuẩn như vừa rồi nữa.

- Thừa Phong à! Ngươi muốn nghiên cứu Bí Văn Chi Đạo sao?

Thừa Phong có phần hứng thú nói:

- Sư tổ! Ngài nguyện ý chỉ dạy cho đệ tử sao?

- Hiện tại không được. - Phong Huống không chút do dự từ chối, nói:

- Chờ ngươi lấy được danh hiệu Linh Sư, lão phu sẽ đi báo cáo với sư huynh, để hắn tự chỉ điểm cho ngươi, còn hiện tại thì không thể.

- Vì sao? - Thanh âm Thừa Phong có chút thấp xuống.

- Bởi vì đây là phương pháp mà tổ tông tích lũy được. - Phong Huống an ủi nói:

- Chẳng qua, ngươi cũng không nên lo lắng a. Ha ha... Chẳng nhẽ, ngươi cả nhẫn nại chờ một tháng nữa cũng không được hay sao?

Doanh Thừa Phong vội vàng lắc đầu nói:

- Đệ tử dựa theo phân phó của sư tổ.

Phong Huống cười ha hả, nói:

- Tốt. Đã như vậy lão phu liền đánh bạc trước mặt Trương lão đi, vì ngươi mà đi đòi thêm một ít phôi thô linh khí thích hợp. - Lão đảo mắt một vòng nói:

- Ngươi cũng chỉ cần phóng tay quán linh, tranh thủ trong vòng một tháng tới đây tận lực quen thuộc các loại thuộc tính, tới lúc khảo nghiệm của Linh Đạo Thánh Đường mới có thể quá quan.

Thừa Phong trầm giọng đáp lại, trong ánh mắt lóe lên một tia quan mang mong chờ, dường như chỉ hận không thể ngay lập tức tham gia khảo hạch.

Phong Huống mỉm cười gật đầu, đem những thanh linh khí này thu vào.

Vẻ mặt Doanh Thừa Phong vẫn mỉm cười thản nhiên, tựa hồ không để ý đối với động tác này của lão chút nào.

Trên thực tế, hắn quả thật không để ý tới những cái đó, Sư cấp linh khí nếu đem ra ngoại giới đấu giá thì tuyệt đối có thể tạo ra một trường chấn động. Đặc biệt là nhóm sư cấp cường giả tán tu, bọn họ nguyện trả giá thật lớn để có thể trao đổi được một kiện.

Nhưng mà, ở trong mắt hắn và Phong Huống, những linh khí này chỉ giống như những mặt hàng bình thường mà thôi.

Doanh Thừa Phong tin tưởng, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể chế tạo ra rất nhiều linh khí có cùng phẩm cấp.

Phong Huống sửa sang lại một chút, từ trong đó lấy ra đôi hộ thủ, nói:

- Thừa Phong! Đây là bí văn linh khí ngươi chế tạo ra, nhận lấy đi.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, bao gồm cả thanh trường kiếm đầu tiên, hắn tổng cộng đã quán linh mười lăm lần.

Nhưng ngoại trừ thanh trường kiếm thứ nhất ra thì cũng chỉ có đôi hộ thủ trước mắt này là có được sức mạnh của bí văn. Không thể tưởng tượng được Phong Huống không ngờ lại giao vật này ra cho hắn.

Hơi suy nghĩ một chút, Doanh Thừa Phong nói:

- Sư tổ! Thứ này đối với đệ tử rất vô dùng, hay là người cứ xử trí nó đi.

Bộ đồ áo giáp da trên người hắn cũng có một đôi hộ thủ, nếu như thay chiếc này vào, như vậy toàn bộ bộ đồ da chẳng khác nào đã bị hỏng mất một nửa.

Hơn nữa, lấy tu vi chân khí hiện nay của hắn căn bản không thể phát huy ra một chút lực lượng nào của cặp hộ thủ này. Chỉ sợ chân khí vừa chuyển vào trong đôi hộ thủ để kích phát ra uy lực của linh khí thì chân khí đã chẳng còn bao nhiêu.

Đồng thời, ở trong đám người thân của hắn cũng không có ai sử dụng được vật này, đã như vậy thì lưu nó lại sẽ tạo ra một mầm tai họa.

Phong Huống suy nghĩ một chút, nói:

- Cũng tốt, lão phu sẽ dùng nó đi khố phòng của tông môn trao đổi lấy tài liệu thích hợp, sau đó cho ngươi tiếp tục rèn.

Doanh Thừa Phong bật cười, hắn gật mạnh đầu.

Phong Huống thực hiện như vậy đối với suy nghĩ của hắn giống nhau y như đúc, lấy linh khí cường đại sau khi quán linh xong đi trao đổi lấy tài liệu mới, sau đó dùng những tài liệu này tiếp tục rèn ra linh khí.

Cứ lặp lại tuần hoàn như thế có thể khiến cho thực lực của hắn không ngừng được bồi dưỡng, nhanh chóng tăng lên.

Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể để Phong Huống lão nhân gia đi làm, nếu đổi lại là Doanh Thừa Phong sẽ lập tức gây ra sự chú ý của vô số người, hơn nữa làm cho người ta liên tưởng linh tinh.

Hiện tại thực lực của hắn còn thấp kém, còn xa mới đạt tới mức có thể chịu được áp lực lớn.

Phong Huống đóng gói những kiện linh khí đó lại, rồi cầm đi toàn bộ, bên trong binh khố chỉ còn lại một mình Doanh Thừa Phong, hắn thở dài một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại.

Vừa rồi khi Phong Huống chất vấn, trong lòng hắn đã vô cùng khẩn trương.

Hắn cả ngày vùi đầu vào trong việc chế tạo linh khí, không có lúc nào rỗi rãi để suy nghĩ việc này.

Giống như những nhân viên nghiên cứu ở kiếp trước, một khi đi vào ngõ cụt như vậy chuyện ở bên ngoài chẳng thể nào tạo ra ảnh hưởng được với bọn họ.

Ở trong quá trình này, cái duy nhất hắn phải suy xét chính là làm sao để rèn ra được linh khí tốt nhất, chứ tuyệt đối không nghĩ tới việc tạo ra một ít phế phẩm.

Chẳng qua, khi có được sự nhắc nhở của Phong Huống, hắn cũng âm thầm đưa ra quyết định.

Sau này lúc quán linh phải tận lực ẩn giấu, tối thiểu hắn sẽ không mặt tốt nhất của mình bày ra ngoài.